Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 23

Phòng đối kháng rộng gấp ba lần phòng huấn luyện, sàn chia làm bốn khu vực.

Cả lớp trinh sát ngồi tụ lại khu số 4, quay mặt về phía ba khu 1, 2, 3 là khu vực thi đấu, tới lượt ai thì lên, không tới lượt thì quan sát.

Hộp bốc thăm mà Cao Nham chuẩn bị vừa mộc mạc vừa cổ điển – chỉ là cái hộp giấy có nắp, khoét một lỗ trên nắp, bên trong nhét bốn mươi mảnh giấy ghi tên.

Mỗi lượt có thể thi đấu ba cặp cùng lúc.

“Để xem học sinh đầu tiên của nhóm một là…” Bàn tay lực lưỡng của Cao Nham hăng hái khuấy tung bên trong hộp.

Tông Tiểu Nam nghiêng đầu ghé tai Nhiếp Băng Nguyên thì thầm: “Tôi nghi ông thầy này tổ chức buổi này chỉ để thỏa mãn cảm giác bốc thăm.”

Tông Tiểu Nam bị hơi thở phả vào tai, ngứa ngáy khẽ nghiêng tránh: “Cậu nghĩ ai bị gọi đầu tiên?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Trương Thiếu Tuyên.”

Tông Tiểu Nam: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Năng lực đặc biệt: trăm phát trăm trúng vào mắt xanh thầy cô.”

Tông Tiểu Nam: “Còn có khả năng tiên đoán ngược.”

Cáo tai to ngồi sát bên cạnh: “…Này, mấy cậu có thể tránh mặt đương sự khi tám chuyện được không?”

Cao Nham cuối cùng cũng rút ra mảnh giấy đầu tiên: “Nhiếp Băng Nguyên!”

Gấu Bắc Cực: “…”

Trương Thiếu Tuyên hí hửng bán thú hóa tại chỗ, hai tai cáo to tướng lắc lư theo đầu: “Không phải tôi đầu tiên, tiếc thật.”

“Cặp với Nhiếp Băng Nguyên là…” Tờ giấy thứ hai lộ diện, “Trương Thiếu Tuyên.”

Cáo tai to: “…”

Tông Tiểu Nam nhịn cười, vỗ vai cổ vũ: “Giờ thì cậu khỏi tiếc nữa rồi.”

Tuy không hào hứng gì khi bị gọi đầu tiên, nhưng đã bị bốc trúng thì Nhiếp Băng Nguyên cũng đứng dậy thản nhiên, bước đi nhẹ nhàng về khu 1 như thể không phải đi đánh nhau, mà là đi trò chuyện tâm tình.

Trương Thiếu Tuyên theo sau, ánh mắt đờ đẫn, tai cũng cụp xuống – nếu “sống không còn gì luyến tiếc” có chân dung, thì chính là cáo tai to bây giờ.

Là chủng loại nhỏ nhất tính cả nam nữ trong lớp trinh sát, thành tích thể lực của Trương Thiếu Tuyên luôn ở nhóm cuối. Giờ lại phải đấu với người đầu bảng, đời còn gì chua chát hơn?

Bốn bạn còn lại của hai nhóm cũng lần lượt được gọi tên.

Thật ra cả ba cặp đầu đều được xem là “xui xẻo”, vì trước giờ chưa ai luyện một chọi một kiểu này, thi đấu đầu tiên đích thị là “đánh loạn”, ít nhất phải xem vài trận mới bắt đầu có bài bản một chút.

Nhưng bốn người còn lại lên khu 2 và 3 thì bước đi hăng hái, tinh thần phơi phới – hạnh phúc là khi có so sánh, chỉ cần tránh được Gấu Bắc Cực, vòng đầu cũng có thể là trời xanh mây trắng.

Kết quả không ngoài dự đoán, mới ba phút thi đấu, Trương Thiếu Tuyên đã bị một cú quật vai văng ra khỏi đường biên khu 1.

Ra ngoài sân là thua – đó là quy tắc của trận này.

Gấu Bắc Cực và Cáo tai to cùng quay lại, một người đi như chưa từng rời đi, một người ôm lưng nhăn nhó, đồng thời ngộ ra chân lý đời mình: “Văn phòng mới là nơi tôi thuộc về. Sau này vào Cục Kiểm Soát Thú Hóa, tôi làm hành chính.”

Vừa có một sân trống, lập tức đổi lượt mới.

Trận này cứ thế diễn ra hơn nửa tiết, đến khi Tông Tiểu Nam nghe thấy tên mình, trùng hợp thay, cậu bắt cặp với Gấu Xám Bắc Mỹ – Phiên Lâm, biệt danh “Gấu chụp nước trong”.

Hứa Diễm: “Chim cánh cụt tiêu rồi.”

Khu chờ dần dần lộn xộn theo các lượt lên xuống, Hồng Hạc đã chen qua ngồi cạnh Tông Tiểu Nam từ hai mươi phút trước, cùng nhau quan chiến, chỉ trỏ bình luận, thi thoảng còn châm chọc Gấu Bắc Cực vài câu.

Giờ Tông Tiểu Nam lên sàn, bên cạnh chỉ còn lại Nhiếp Băng Nguyên, nghe cậu ta lắm lời, liếc một cái không vui: “Hôm nay anh lắm mồm thế.”

Hứa Diễm hơi sững người, rồi vờ như không có gì, cố làm giọng thản nhiên: “Tôi chỉ nói thật. Cậu dọa Tiểu Phàn Phàn sợ đến mức không muốn làm gấu nữa rồi, ngoài mặt không dám nói, chứ ai mà không thấy uất ức? Chim cánh cụt lại thân với cậu, mấy phần còn lại tôi không cần nói đúng không?”

Nhiếp Băng Nguyên khinh khỉnh: “Cậu ấy mà dám nhường, thì thắng cũng chẳng có giá trị.”

Hứa Diễm quay đầu, nghi hoặc: “Cậu nghiêm túc đấy à? Một chim cánh cụt bán thú hóa mà đánh với gấu? Phàn Lâm chỉ riêng thể hình đã gấp rưỡi cậu ấy rồi.”

Nhiếp Băng Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía sân: “Bớt nói nhảm đi, nhìn là biết.”

Trên sàn, Tông Tiểu Nam đang khéo léo né tránh, đối đầu với Phàn Lâm có xu hướng tấn công áp đảo. Nhưng sự linh hoạt của cậu khiến gấu Bắc Mỹ liên tiếp hụt đòn, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Nhiếp Băng Nguyên: “Cậu ta cuống rồi.”

Cuối cùng, Tông Tiểu Nam nắm lấy sơ hở trong một đợt tấn công nữa, túm lấy tay Phàn Lâm, quét chân.

Nhiếp Băng Nguyên: “Ngã rồi.”

Quả nhiên, Phàn Lâm mất thăng bằng ngã xuống, Tông Tiểu Nam không buông tay, thuận thế đè lên, gối một chân giữ chặt thắt lưng đối thủ, dùng toàn bộ trọng lượng khống chế.

Nhiếp Băng Nguyên: “Phản công.”

Gần như trùng khớp với lời bình ngoài sân, Phàn Lâm bộc phát dã tính, tai gấu xám lộ ra, sức mạnh tăng vọt, sắp lật ngược tình thế với Tông Tiểu Nam nhỏ con.

Nhiếp Băng Nguyên: “Đạp.”

“Rẹt—”

Chim cánh cụt kịp thời thu gối, một cú đạp tung Phàn Lâm bay khỏi sân, dọc đường còn trượt dài trên mặt sàn không mấy trơn nhẵn.

Hồng Hạc trợn mắt: “Hai cậu ấy có tổng duyệt trước giờ học không đấy?”

Gấu Bắc Cực: “Anh quên một việc.”

Hồng Hạc: “Gì?”

Gấu Bắc Cực: “Tôi từng làm bạn sparring cho cậu ấy suốt ba năm.”

Đối phó họ nhà gấu, chim cánh cụt là chuyên gia.

Hứa Diễm tâm trạng phức tạp. Phân tích nghe có lý đấy, mà tình cảm người ta cũng chân thật hết phần thiên hạ.

Dù có mánh lới luyện tập, thành công vẫn rất khó. Khó không phải ở chỗ sức mạnh hay thể hình, mà là tâm lý – một chú chim cánh cụt tin mình có thể thắng gấu xám, khó như một con hồng hạc tin rằng mình có thể đấu lại mãnh thú.

Cái cảm giác thiên địch quái quỷ ấy.

“Tôi mới phát hiện, chim cánh cụt cũng mạnh thật đấy.” Hứa Diễm thở ra thật khẽ, bắt đầu suy nghĩ lại, rồi kết luận, “Mặt cậu ấy đánh lừa người ta quá, trông mềm mại đáng yêu, bán thú hóa còn mọc lông tai nữa, nhìn cứ như một đóa tiểu hoa…”

Chữ “hoa” tan biến trong ánh nhìn “thân thiện” của Gấu Bắc Cực.

“Anh quan sát kỹ thật đấy.” Nhiếp Băng Nguyên dù đang ngồi vẫn cao hơn hẳn Hứa Diễm, nửa rũ mắt liếc nhìn chim hồng hạc.

Hứa Diễm khiêu khích thổi một hơi lên mái tóc trước trán, mớ tóc hồng bay bay: “Tất cả những thứ đáng yêu đều thuộc phạm vi thẩm mỹ của tôi. Nhưng tôi không giống cậu, cứ mở miệng là động tay động chân.”

“Dĩ nhiên chúng ta không giống nhau,” Nhiếp Băng Nguyên nói đầy lý lẽ, “Tôi quen cậu ấy từ khi anh còn chưa vào trường y.”

Hứa Diễm: “…” Sao nghe có gì sai sai?

Nhiếp Băng Nguyên: “Với lại tôi với Tiểu Nam không phải chỉ đơn giản là quen ba năm.”

“Ồ?” Từ đầu buổi học đến giờ lần đầu tiên Hứa Diễm thật sự thoát khỏi tâm trạng căng thẳng vài giây, “Tôi đang chờ cái ‘không đơn giản’ đây.”

Trên bục truyền xuống một giọng nói: “Cần tôi kể cho rõ ràng không?”

Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm cùng ngẩng đầu.

Tông Tiểu Nam đứng từ trên cao cúi xuống nhìn hai tên “sui xẻo”, xoay xoay cổ chân vừa đá gấu ban nãy: “Tôi đơn thương độc mã, hai người tám chuyện vui vẻ phết nhỉ?”

“Không phải tám chuyện linh tinh,” Nhiếp Băng Nguyên đưa tay kéo cậu lại, ấn ngồi xuống bên cạnh, “Tôi đang giúp anh ấy xóa bỏ định kiến ‘chim cánh cụt = yếu ớt’.”

Tông Tiểu Nam rướn người, vòng qua gấu Bắc Cực, nhìn Hứa Diễm: “Thành công chưa?”

“Rất thành công,” hồng hạc đầy chân thành, “Từ nay tôi sẽ không gọi cậu là ‘Tiểu Cánh Cụt’ nữa.”

Tông Tiểu Nam: “Mạo muội hỏi biệt danh mới là?”

Hồng hạc: “Vua Cánh Cụt.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Hồng hạc: “Nếu cậu thấy chưa đủ khí thế, có thể là ‘Đế Trung Chi Đế’.”

“Tiểu Cánh Cụt,” Tông Tiểu Nam dứt khoát, “Tôi chỉ cần ‘Tiểu Cánh Cụt’ thôi.”

Tuy Hứa Diễm có phân biệt đôi chút trong cách đối xử với hai “bạn cực địa”, nhưng bản chất vẫn giống nhau – cậu thật ra rất thích ở bên hai người đó.

Ban đầu khi ôn lại để thi lại đại học, Hứa Diễm chưa từng nghĩ sẽ kết bạn ở giảng đường. Lệch nhau ba tuổi, cậu thấy người khác trẻ con, người khác lại thấy cậu “già”, rõ ràng là chẳng hợp nhau.

Vậy mà không biết từ bao giờ lại thành ra thế này – một con hồng hạc sống ở vùng nhiệt đới, suốt ngày quấn lấy hai con thú vùng cực.

Mà thôi, quấn thì quấn, cậu cũng thấy vui. Đặc biệt thích xem hai tên đó chí chóe, đấu khẩu.

Vui vẻ cũng là một loại năng lực. Hứa Diễm bẩm sinh thiếu mất năng lực đó, đành đi quan sát người khác vui vẻ.

Tuy nhiên hôm nay chạy đến tụ tập với hai tên cực địa này, chủ yếu là để phân tán sự chú ý. Nếu không thì từ lúc Cao Nham thò tay vào thùng phiếu cho đến khi rút trúng tên cậu, Hứa Diễm sẽ mắc kẹt mãi trong trạng thái bực bội vì “có thể phải đối đầu với mãnh thú”.

Ẩn sau cái bực bội ấy, là căng thẳng, là lo lắng, là sợ hãi.

Dù Hứa Diễm tuyệt đối không bao giờ thừa nhận điều đó.

Tiết thứ hai, cuối cùng Cao Nham cũng rút trúng tên chim hồng hạc từ trong hộp phiếu còn lại không nhiều.

Rồi rút tiếp đối thủ của cậu: “Cùng tổ với em là…”

Hứa Diễm nín thở, vài giây ngắn ngủi mà như cả thế kỷ.

“Lưu Hoạch.” Cao Nham đọc tên.

Ánh mắt Hứa Diễm co rút lại trong chớp mắt.

Lưu Hoạch, thuộc họ điêu, biệt danh trong nhóm là “Điêu Sát Thủ”, là mãnh thú thuần chủng.

“Cậu đừng nhìn tôi, không phải tôi bảo thầy Cao rút trúng tên đâu.” Trong khu đối kháng, điêu lông sừng bất đắc dĩ nói.

Cậu cũng không muốn gặp Hứa Diễm, không phải vì sợ thua, mà là vì ai cũng biết Hứa Diễm ghét mãnh thú nhất, thái độ ghét bỏ rõ rành rành, thường ngày còn tránh được, giờ thì phải đối mặt trực diện, thế này thì có mà khó xử chết mất. Một trận giao lưu đúng nghĩa sẽ thành ra một trận đấu nặng mùi thù địch, trải nghiệm tiết học lập tức kém hẳn.

“Dù sao cũng cấm hóa thú rồi, hay là cậu cứ coi tôi là đà điểu đi?” Điêu vội vã sáng tạo, “Tôi bán hóa thú ra cũng giống giống mà.”

… Đà điểu nghe xong cũng muốn kiện vì bị vu khống.

Hứa Diễm nghe Lưu Hoạch lảm nhảm cả buổi, chỉ nói một câu: “Từ giờ trở đi, không có họ tộc gì hết, tôi chỉ xem cậu là đối thủ.”

Lưu Hoạch bán tín bán nghi: “Thật không đấy?”

Chim hồng hạc: “Tôi lấy danh dự loài chim của mình ra bảo đảm.”

Trận đối kháng bắt đầu.

Hứa Diễm chủ động ra tay trước, lao thẳng về phía Lưu Hoạch, dốc toàn lực dã thú, đôi cánh tung xòe sau lưng, lông vũ trắng hồng rực rỡ.

Lưu Hoạch đứng vững tại chỗ, đồng thời cũng bung đôi cánh lớn phía sau.

Ngay khoảnh khắc còn cách Lưu Hoạch chưa đến nửa mét, hồng hạc đột ngột đập cánh bay vút lên, chuyển từ công kích mặt đất sang lao xuống từ trên không, hệt như hôm đó lao vào Thúc Phóng trong trạng thái bán hóa thú.

Lưu Hoạch phản ứng cực nhanh, né sang một bên vào phút chót.

Hứa Diễm lao hụt, Lưu Hoạch lập tức xoay người, chuẩn bị phản công, nhưng ngay lúc đó, cậu bỗng cảm thấy một luồng dã thú chi lực sắc bén ập đến.

Đây không phải loại năng lượng dã thú tự nhiên tỏa ra – rõ ràng là kỹ năng định hướng!

Khoảnh khắc sau, thế giới trong mắt cậu lập tức nhuộm một màu đỏ rực, như thể đeo kính lọc màu máu – nhìn đâu cũng thấy đỏ tươi.

“Thầy ơi, cậu ấy phạm quy—” Lưu Hoạch biết kỹ năng định hướng của Hứa Diễm là “màu sắc”, cụ thể là màu đỏ, nhưng lần đầu nếm trải, vẫn choáng váng không kịp phản ứng.

Hứa Diễm đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng, thở hổn hển.

“Hứa Diễm, em làm sao vậy?” Cao Nham tuyên bố Lưu Hoạch thắng, vì Hứa Diễm phạm luật, sử dụng kỹ năng định hướng dã thú chi lực.

“Em xin lỗi thầy, em không kìm được.” Hứa Diễm tỏ ra hối lỗi.

Lưu Hoạch đợi cả một tiết rưỡi mới được lên sàn, kết quả trận đấu chưa đầy ba mươi giây, tức đến tức ngực: “Hứa Diễm, còn danh dự loài chim của cậu đâu?”

Chim hồng hạc: “… Trời lạnh quá, phá sản rồi.”

“Không sao đâu,” quay lại khu chờ, Tông Tiểu Nam vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi, “Sau này đối kháng thực tế cũng phải dùng đến dã thú chi lực, anh coi như luyện trước.”

Nhiếp Băng Nguyên im lặng không chọc thêm, vậy đã là rất biết điều rồi.

Hứa Diễm không lên tiếng, vì cậu nói dối.

Việc dùng kỹ năng định hướng là cố ý. Từ khoảnh khắc nghe thấy cái tên Lưu Hoạch, cậu đã muốn trận này kết thúc càng nhanh càng tốt.

Tiếng chuông hết tiết như giải thoát cho chim hồng hạc.

Tông Tiểu Nam: “Không đi ăn à?”

Hứa Diễm: “Không, hai người đi đi.”

“Cảm ứng thiên địch là bản năng bẩm sinh, giống như huyết thống, nhóm họ, không ai tự chọn được. Không cần phải quá để tâm.” Ngoài cánh đồng thực nghiệm, Thúc Phóng vẫn đang lặng lẽ làm việc, đột nhiên lên tiếng.

Trên tầng hai tòa nhà y học, ở một khung cửa sổ đang mở, chim hồng hạc đã nằm đó thổi gió suốt mười lăm phút, cũng là mười lăm phút lặng lẽ nhìn mãnh thú cày đất, quen với trạng thái “im lặng”, nhất thời không phản ứng kịp: “Cậu đang nói với tôi?”

Thúc Phóng “ừ” một tiếng, vẫn cúi đầu chăm chú làm việc. Nếu không phải vừa đúng lúc đáp lời, Hứa Diễm thật sự sẽ tưởng mình bị ảo thính.

“Cậu nói cái này với tôi làm gì?” Hứa Diễm thấy khó hiểu.

“Trưa nay Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên có ghé qua, nhưng cậu không đến.” Câu chuyện Thúc Phóng đưa ra chẳng ăn nhập gì.

Hứa Diễm càng nghe càng rối: “Thì sao, tôi thích thì đến, không thích thì không đến.”

“Trưa cậu không muốn thấy tôi, giờ lại đến,” Thúc Phóng dừng tay, ngẩng lên nhìn, “Bị k*ch th*ch trong giờ học?”

Hứa Diễm: “…”

“Lúc họ đi, có nhắc buổi chiều các cậu có tiết dã thú chi lực,” Thúc Phóng giải thích đơn giản, “Tôi không rõ các cậu học gì, nhưng ngành học này sau này sẽ phải đối mặt với tội phạm, có thể gặp đủ loại nhóm họ, kể cả mãnh thú. Tôi đoán các cậu sẽ có bài huấn luyện liên quan?”

Hoàng hôn nhuộm lớp ánh sáng vàng nhạt lên gương mặt trắng trẻo của Hứa Diễm, rồi lại bị chính cậu bực tức xua tan, trắng bệch trở lại: “Em trai Thúc Phóng, cậu có thể tập trung cày đất giùm tôi được không?”

“Tôi đang rất tập trung,” Thúc Phóng đáp, “Chỉ là đang nghỉ tay một lát.”

Nước da của anh trông rất khỏe mạnh, có lẽ vì quanh năm phơi nắng dầm sương, mang chút thô ráp hoang dã. Nhưng khí chất lại yên lặng mà kiên định, như cỏ cây mọc lẻ loi giữa vùng hoang dã chẳng ai biết đến.

Hứa Diễm nhìn đến ngẩn ngơ.

Mãi đến khi nghe Thúc Phóng hỏi: “Cậu hình như rất thích gọi người khác là em trai?”

“Không phải thích,” Hứa Diễm thu lại mớ suy nghĩ vẩn vơ, “Là tôi vốn lớn tuổi hơn cậu.”

Thúc Phóng tỏ ra nghi hoặc: “Cậu năm nhất, tôi năm hai.”

Hứa Diễm dửng dưng: “Nếu tôi học liên tục ngành y, giờ tôi đã năm tư rồi.”

Thúc Phóng không lập tức phản bác, dường như đang suy xét mức độ tin cậy của câu nói ấy.

“Đừng nhìn nữa, tôi lớn hơn cậu hai tuổi đấy,” Hứa Diễm hất mớ tóc trước trán ra sau, động tác chững chạc đầy phong độ, “Trừ phi cậu từng lưu ban, vượt lớp, học lại, thi lại…”

Thúc Phóng vẫn im lặng.

Hứa Diễm nhìn thấy trong đôi mắt xưa nay luôn vững vàng kia, thoáng qua một cảm xúc không thể gọi là xác nhận, mà chẳng hề dễ chịu: “Cậu có ý gì?”

“Không có gì,” Thúc Phóng cuối cùng lên tiếng, “Trốn tránh cũng là một cách giải quyết vấn đề.”

Hứa Diễm ngẩng đầu, hít sâu trong làn gió chiều, tự nhủ đây là mãnh thú, không tiện ra tay.

Ngẫm hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lại nhìn xuống: “Nhóc con, không phải ai cũng giống cậu, đi một đường thẳng đến cùng.”

“Nhưng nếu cậu thấy, như hôm nay nằm trên tầng nhìn tôi, thật sự có ích cho việc vượt qua nỗi sợ mãnh thú,” Thúc Phóng tiếp lời, “Giờ trời đã ấm, sau này ngày nào tôi cũng ở đây, cậu có thể đến bất cứ lúc nào.”

Hứa Diễm nghi ngờ Thúc Phóng căn bản không nghe câu trước của mình.

“Còn nữa,” mãnh thú cau mày, sau trận đánh nhau đêm nọ, gương mặt bướng bỉnh lần nữa lộ ra cảm xúc có thể gọi là “không vui”, “Đừng gọi tôi là nhóc con.”

Đêm buông xuống, gấu Bắc Cực đẩy cửa bước vào phòng 215, động tác cực kỳ tự nhiên.

“Vòi nước vẫn chưa sửa à?” Tông Tiểu Nam vừa tháo dây chuyền xuống, chuẩn bị bắt đầu “huấn luyện dã thú chi lực 60 phút buổi tối”.

“Gọi báo sửa mấy lần rồi,” Nhiếp Băng Nguyên vừa đi vào nhà tắm vừa cởi áo, “Lần nào cũng bảo sẽ cử người đến ngay.”

Tông Tiểu Nam nghi ngờ anh không trình bày rõ tình trạng: “Cái này không gọi là sửa chữa nữa đâu, phải thay nguyên cụm rồi.”

Vòi chưa sửa thì van nước cũng không mở được, kết quả là vòi sen cũng chỉ để ngắm.

Hiện tại mỗi tối Tông Tiểu Nam làm hai việc: một, truyền dã thú chi lực vào cục đá; hai, kích hoạt bộ lọc “vô cảm” với gấu Bắc Cực hay c** đ*.

Nhiếp Băng Nguyên từ nhà tắm bước ra, Tông Tiểu Nam đã bắt đầu, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng vọt.

Dù viên đá vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng kỹ năng định hướng dã thú chi lực của chim cánh cụt đang ngày một tiến bộ, cũng xem như thu hoạch ngoài kế hoạch.

Nhiếp Băng Nguyên không nói gì thêm, ngồi vào bàn học, lúc thì ngả người nhìn trần nhà thả lỏng, lúc thì nằm gục trên bàn nghiêng đầu ngắm Tông Tiểu Nam, lặng lẽ bầu bạn.

Lẽ ra đây phải là một đêm yên bình.

Phải giống như bao đêm trước – một giờ truyền năng lượng thất bại, rồi phó mặc đi ngủ, chờ đón ngày mai.

Nhưng ánh sáng trắng quen thuộc ấy lại bất ngờ xuất hiện.

Đúng lúc Tông Tiểu Nam chuẩn bị kết thúc buổi truyền năng lượng.

“Nghe thấy không?” Lần này viên đá lên tiếng trước, vẫn là giọng nói hôm nọ.

Gấu Bắc Cực vốn đang gục đầu sắp ngủ, nghe thế liền bật dậy.

“Nghe thấy, nghe thấy!” Tông Tiểu Nam không vòng vo, đi thẳng vào trọng tâm, “Bên tôi hôm nay là ngày 30 tháng 6 năm 2150, bên anh là ngày nào?”

Trong viên đá: “2046, lần trước là 19 tháng 8, giờ là 30 tháng 9.”

Bình Luận (0)
Comment