Từng mảng xi măng và sàn nhà vỡ vụn rơi như mưa, tựa hòn bi bị trẻ con vung tay quét tung khỏi bàn, trút xuống bốn phương tám hướng, dường như muốn vùi lấp mọi sinh mạng quanh tòa nhà Y học trong biển bụi và sụp đổ.
“CHẠY——!” – trong tiếng đất trời rung chuyển, giọng của Triêm Hướng Sâm như bị chôn vùi hoàn toàn.
Một khối tường bê tông lẫn cửa sổ vỡ bay ngang qua như thiên thạch, đập nát bồn hoa, khói bụi bốc lên như nấm mây nhỏ.
Mà đó chỉ là một góc địa ngục.
“ROA——!!” – Không xa bồn hoa, Nhiếp Băng Nguyên đã hóa thú hoàn toàn.
Tông Tiểu Nam nhảy lên lưng gấu Bắc Cực, quay đầu gọi to: “Hứa Diễm! Mau lên——!”
Thúc Phóng có thể bay, nhưng chim hồng hạc đang bị thương ở cánh phải đi cùng họ.
Hứa Diễm lảo đảo đứng lên, bực bội vì mình lại trở thành gánh nặng của cả nhóm. Bắc Cực lẽ ra chỉ cần cõng một mình chim cánh cụt là đủ nhanh nhẹn rồi, giờ lại phải lo thêm cả cậu.
Không ngờ, cậu đột nhiên bị bế bổng lên không trung.
Hứa Diễm hoảng hốt, bản năng túm lấy áo người vừa nhấc mình.
Tông Tiểu Nam tròn mắt ngạc nhiên: người trông cao gầy như Thúc Phóng mà lại có thể bế ngang người cao gần mét tám như Hứa Diễm, đôi cánh xám nâu vỗ mạnh nâng cả hai bay vút lên cao.
“Tôi mang cậu ấy đi.” – Thúc Phóng nói.
Con tắc kè như tìm được món đồ chơi mới, cúi đầu dùng hai chi trước cào nát phần mái đã đổ nát, quét tới quét lui trong tòa nhà Y học, rồi như thấy phiền, vung cả chân đập mạnh xuống, thêm mấy tầng nữa sụp theo.
Bóng đêm hòa vào màn bụi mịt mù, từng khối bê tông lớn găm đầy sắt thép rơi xuống như mưa.
Một con mèo cam vừa thoát khỏi cây linh sam gãy đổ thì ngay trước mắt đã bay tới một chiếc tủ mẫu vật méo mó hoen gỉ.
Dù mèo có nhanh đến đâu, cũng không thể tránh được cú đòn kép.
Ngay lúc đó, một thân hình đồ sộ lao đến, dùng tấm lưng to rộng chắn trước con mèo, đỡ trọn cú va chạm chí mạng.
Đầu sư tử, thân người, bờm cháy rực như mặt trời, mắt sư tử lạnh như băng đêm, cơ bắp căng phồng dưới lực dã tính xé rách áo, rắn chắc như đá tảng, vượt xa tiêu chuẩn trung bình của người hóa thú. Bộ lông vàng nâu bao phủ toàn thân khiến anh trông còn dữ dằn hơn cả dã thú.
Người hóa sư tử chống một tay xuống đất, cú đập kinh hoàng chỉ khiến anh chao đảo đôi chút: “Mau báo cho nhà trường, sơ tán toàn bộ! Sơ tán toàn trường!”
Tiếng gầm ấy khiến lông toàn thân mèo cam dựng ngược. Ông rốt cuộc được “trải nghiệm nói chuyện có gió thật là thế nào”.
Cũng chính nhờ tiếng hét đó, mèo cam mới nhận ra người vừa cứu mình chính là Triêm Hướng Sâm.
Đều là họ nhà mèo, đều có sắc cam, nhưng sự chênh lệch giữa người với người đủ khiến thầy Vương Tùng rơi lệ. Nhưng giờ không phải lúc cảm khái. Mèo cam khàn giọng “meo——” một tiếng rồi lập tức phóng về hướng ký túc xá.
Cùng lúc đó, Triêm Hướng Sâm cũng liên lạc lại với đầu mối của Cục Kiểm soát Dã thú qua tai nghe chuyên dụng: “Nhắc lại lần nữa, yêu cầu tăng viện lần thứ tư… đúng, tất cả nhân viên tác chiến đều phải có mặt!”
Kênh liên lạc trở lại tình hình hiện trường, tiếng đội viên dồn dập vang lên trong tai nghe.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Nghe thấy không?”
“Khốn kiếp, rốt cuộc cái thứ này là cái gì vậy——!”
“Lực dã tính vô hiệu với nó rồi!”
Triêm Hướng Sâm: “Nghe tôi nói!” – giọng đội trưởng dứt khoát khiến kênh liên lạc lập tức im bặt, chỉ còn lại tiếng sụp đổ vang trời của quái vật khổng lồ, “Mục tiêu hành động chỉ có một – bất kể dùng cách nào, phải DẪN TẮC KÈ HOA RA KHỎI KHU BỐN!”
Con chim săn mồi xám nâu cuối cùng cũng mang chim hồng hạc thoát khỏi khu sập đổ, lao vút vào bầu trời đêm, để lại nguy hiểm dưới đôi cánh.
“Đừng túm áo tôi nữa,” – Thúc Phóng bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn cổ áo hồng phấn bị kéo toạc sắp rách, cúc áo cũng lỏng lẻo muốn bung, còn có bàn tay đang nắm chặt không rời – trắng trẻo, xương khớp rõ ràng, “rách rồi tôi không đủ tiền mua cái thứ tư đâu đấy.”
Bộ thứ nhất mất rồi.
Bộ thứ hai màu sẫm.
Bộ thứ ba màu hồng nhạt.
Bộ thứ tư… nghèo thật sự.
“Có phải tôi muốn đâu, lỡ giữa chừng cậu bay lệch rồi rớt thì người chết là tôi!” – Hứa Diễm không cần gương cũng biết bộ dạng mình thảm hại cỡ nào, nhưng thảm còn hơn chết.
Chim săn mồi im lặng, tiếp tục bay.
Hứa Diễm ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh, rồi bỗng thấy bất an: “Bây giờ lẽ ra cậu phải nói kiểu ‘Tôi tuyệt đối không để cậu rớt xuống’ chứ?”
Thúc Phóng nhìn thẳng phía trước: “Không chắc thì tôi không nói.”
Hồng hạc: “…”
Nói vậy là thật sự có khả năng rớt đúng không?!
“Lúc nãy dưới đất lẽ ra để cậu hóa thú rồi mới bế.” – Chim săn mồi tự kiểm điểm.
“Giờ cậu mới biết à?” – hồng hạc nghiến răng. Làm màu là chết nhanh, nhưng chết sao lại là tôi??
Bay lên giữa trời, cậu chẳng dám buông tay, đang giữ cổ áo mà đổi tư thế sẽ càng nguy hiểm.
“Phụp.” – Một chiếc cúc cuối cùng cũng đứt ra, cổ áo hồng nhạt bị kéo toạc, để lộ xương quai xanh và cơ ngực mỏng mảnh thấp thoáng.
“Đừng níu nữa,” – Thúc Phóng mở miệng lần nữa, “ôm cổ tôi đi.”
“Không biết Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên có thoát ra an toàn không.”
“Giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng họ.”
Dưới mặt đất, cảnh tượng như tận thế.
Gấu Bắc Cực trắng xóa cõng chim cánh cụt lao đi trong hỗn loạn và bóng tối, không ngoái đầu.
Tông Tiểu Nam không chọn hóa thú, mà áp sát lên lưng Nhiếp Băng Nguyên, nửa hóa thú, liên tục phát ra Lực Dã Tính. Nhờ đó mà quanh hai người tạo thành một vòng khí lưu nhỏ, tốc độ cực nhanh, quét bay tất cả mảnh vụn nhẹ hơn gần đó.
Luồng gió ấy giống như một cơn lốc mini đang di chuyển với tốc độ cao, còn Tông Tiểu Nam chính là mắt bão.
Nhưng gặp khối lớn sập đổ thì vẫn phải né tránh bằng phản xạ và vận may của cả hai.
Lại thêm một lần tránh được tảng bê tông rơi xuống sát sườn.
Giữa cơn bão bụi mù mịt, bỗng chim cánh cụt và gấu Bắc Cực nghe thấy giọng quen thuộc vang lên—
“Gấu Trắng! Chim Cánh Cụt! Tôi tới rồi đây!”
Tông Tiểu Nam, Nhiếp Băng Nguyên: “…”
Cả hai sớm đã quên hôm nay là thứ Tư.
Chim cánh cụt cố nghiêng người nhìn vào cổ áo, quả nhiên viên đá đang phát sáng, trong suốt như ngọc.
Cậu phát Lực Dã Tính là để thoát thân, không phải để kết nối gọi thoại mà!
“Hồ Linh Dự! Bọn tôi đang sống chết trong gang tấc, không có thời gian tám chuyện—” – Giờ này rồi Tông Tiểu Nam cũng chẳng quan tâm nói chuyện tử tế.
“Sao thế?” – là Lộ Kỳ lên tiếng, “Bên cậu ồn quá.”
“Khổng lồ hóa! Không đúng, là khổng lồ hóa rồi lại lần nữa khổng lồ hóa, tắc kè năm mươi mét, anh tưởng tượng nổi không——”
“Hả? Tắc kè? Năm mươi mét??” – Hồ Linh Dự kinh hãi.
“Tòa nhà Y học gần như bị san bằng rồi!” – Tông Tiểu Nam hét lên.
“Đừng hoảng, để tôi—” – Lộ Kỳ bình tĩnh.
“Để gì mà để, bọn tôi có thể chết bất kỳ lúc nào, anh bảo tôi sao không hoảng——”
“Vậy tóm lại,” – Lộ Kỳ cắt ngang, “một con tắc kè hóa khổng lồ đang đe dọa toàn bộ mạng sống trong khu 4.”
“Không phải bọn tôi không đâu, là cả trường, cả khu 4 luôn!” – Tông Tiểu Nam rống lên.
“Lại là tòa nhà Y học nữa hả? Không phải mấy thế hệ trước đã bỏ hoang rồi sao, giờ còn ai nhắm vào nó?” – Hồ Linh Dự ngờ vực.
“Là Tạ Tư Mang.” – Tông Tiểu Nam cuối cùng nhận ra: hồ ly và nai hoa không phải hoàn toàn không liên quan đến chuyện đang xảy ra – ít nhất thì cái tên ám ảnh ấy, Tạ Tư Mang, đã xuyên suốt hai không gian cách nhau trăm năm.
“Tạ Tư Mang?” – Hồ Linh Dự giọng nhẹ hẫng, như mang theo nghi hoặc to lớn.
Ngược lại, Lộ Kỳ lại rất điềm tĩnh, đầy tin tưởng: “Hắn chết rồi.”
“Chết thì chết thật, nhưng hắn để lại một cái hộp.” – Tông Tiểu Nam nói nhanh, “Chôn sau tòa nhà Y học, trên hộp có tên hắn. Bọn tôi vô tình đào trúng… rồi thì…”
Rồi thì mọi chuyện ra nông nỗi này.
Ai mà ngờ được, lúc đầu bọn họ chỉ đang xem chim săn mồi… trồng rau.
“Có người muốn cướp cái hộp, không cướp được thì hóa khổng lồ luôn.” – Lộ Kỳ tiếp lời, kết luận đầy chính xác.
Chỉ khác ở một điểm.
“Không phải không cướp được, mà là cướp được rồi mới hóa.” – Tông Tiểu Nam nói.
Trong lúc họ nói, gấu Bắc Cực đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Ngoái đầu lại, tòa nhà Y học chỉ còn lại một nửa, còn con tắc kè khổng lồ thì chẳng khác gì tòa nhà mới mọc lên, sừng sững giữa bóng đêm, mọi thứ xung quanh so với nó đều như đồ chơi trẻ con.
Bốn, năm hành động viên hệ chim đã bay lên ngang tầm đầu con quái vật, vừa bay vừa tránh móng vuốt, vừa cố gắng dụ nó rời khỏi khu bốn để tránh hậu quả khôn lường.
Tắc kè vung vài cú vuốt, hình như khó chịu, bất ngờ vươn chiếc lưỡi dài phóng về phía một hành động viên vừa sượt qua trước mặt…
Gấu Bắc Cực tối sầm ánh mắt, tựa như rơi vào vực sâu không đáy.
Tông Tiểu Nam cũng nhìn thấy, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng: “Cái hộp đâu rồi?”
Rõ ràng từ lúc nuốt hộp vào, con tắc kè hoa chưa từng thè lưỡi ra lần nào nữa, ngay cả khi suýt bị thầy giáo và nhân viên ký túc hợp lực chế ngự, nó cũng chỉ vùng vẫy bằng thân mình và tứ chi.
Thành viên tổ hành động kia cũng rõ ràng không ngờ tới, phản ứng né tránh chậm nửa nhịp, cánh tay bị đầu lưỡi dính lấy.
Quái thú khổng lồ trúng đích lập tức thu lưỡi về không chút nương tay, tốc độ còn nhanh hơn lúc tấn công.
Thành viên tổ hành động bị kéo đi, trong tích tắc nguy cấp liền quả quyết hóa thú.
Cuối cùng con tắc kè chỉ nuốt được một mảnh quần áo.
Cũng may thành viên kia là chim ưng nhỏ vóc dáng thanh mảnh, nếu là đại bàng vàng hay đại bàng đầu trắng, e rằng dù có hóa thú cũng khó thoát ra khỏi bộ đồ.
“Hộp làm sao rồi?” Ở đầu kia cục đá, Hồ Linh Dự vẫn chưa hiểu tình hình.
“Tắc kè lại thè lưỡi rồi,” Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng lên tiếng, “Không biết có phải nó nuốt hộp mất rồi không.”
Nhiếp Băng Nguyên đặt Tông Tiểu Nam xuống khỏi lưng, sau đó kết thúc trạng thái hóa thú, trên mặt có vài vết trầy, chân mày rớm máu, thân người lại được cánh cánh cụt bảo vệ gần như nguyên vẹn: “Cái hộp đó với cái miệng hiện giờ của nó chẳng khác nào một viên thuốc, cũng có thể vẫn đang giấu trong miệng.”
“Hoặc là đã nhân lúc hỗn loạn chuyển cho đồng bọn,” Lộ Kỳ điềm tĩnh nói, “Nếu thực sự là đồ của Tạ Tư Mang, thì một người giữ cũng vô dụng, sau lưng hắn chắc chắn còn có người, thậm chí là một tổ chức.”
“Ầm—”
Tiếng nổ lần này còn dữ dội hơn tất cả những tiếng trước cộng lại, như muốn phá trời long đất.
Gió lạnh rít gào cuốn qua hơn nửa khuôn viên trường, mặt Hồ Thu Vụ vừa tan băng nổi lên từng cơn sóng.
Tòa nhà Y học hoàn toàn sụp đổ.
Hộp còn hay mất giờ cũng không còn quan trọng, ít nhất là trong thời điểm này.
“Hồ Linh Dự,” Tông Tiểu Nam cúi đầu nhặt cục đá, nghiêm túc gọi tên tiểu hồ ly như đang khấn thần đèn, “Anh từng nói khi chiến với Tạ Tư Mang ở tòa Y học, chính nhờ vào không gian giả chết mới tìm được cách đối phó với thú hóa.”
Hồ Linh Dự ngẩn người, dường như đã đoán ra ý của cánh cụt, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Đúng.”
Tông Tiểu Nam: “Anh có thể giúp bọn tôi tìm lại những hồ sơ mật đó một lần nữa không, có lẽ sẽ có gì đó…” Có thể đối phó với tắc kè khổng lồ? Giải quyết tình cảnh trước mắt? Dù chỉ là hy vọng mong manh một phần vạn, “Tôi không muốn nhìn ngôi trường của tôi bị hủy diệt trước mắt.”
Hồ Linh Dự: “Giúp cậu thì được, nói lại lần nữa, trường của ai?”
Tông Tiểu Nam: “Trường của chúng ta.”
Hồ Linh Dự: “Hừ.”
Âm thanh ở đầu bên kia dần biến mất.
Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên nhìn nhau.
Gấu Bắc Cực: “Nhỏ con mà đỏng đảnh thật.”
Cánh cụt: “Cái này gọi là kiêu ngầm, đáng yêu mà.”
Gấu Bắc Cực: “Thế sau này để tôi thử xem?”
Cánh cụt: “Cậu…”
“Hai người im miệng cho tôi!” Đột nhiên trong cục đá truyền ra giọng cáo con đầy tức tối.
Tông Tiểu Nam kinh ngạc cúi đầu: “Vẫn còn kết nối à?”
Cậu cứ tưởng Hồ Linh Dự sẽ ngắt liên lạc trước rồi mới vào không gian giả tử, dù sao để vào đó cũng cần dùng sức mạnh dã tính.
Hồ Linh Dự: “Giờ tôi quá thuần thục việc kiểm soát kết nối gọi rồi, tiện tay là nối được, nên hai người im lặng đi, đợi tôi vào không gian giả tử thì liên lạc sẽ tự động cắt thôi.”
Cánh cụt và gấu Bắc Cực ngoan ngoãn im lặng.
Chờ tiểu hồ ly ra tay thể hiện thần thông.
Năm giây.
Mười giây.
Ba mươi giây.
Một phút…
Thời gian trôi đi trong yên lặng, ánh sáng trên cục đá không những không yếu đi mà còn sáng hơn.
Tông Tiểu Nam đang định chủ động cắt dã tính bên mình, ngắt liên lạc để tạo không gian yên tĩnh cho Hồ Linh Dự thì cục đá bỗng lóe lên ánh sáng cực mạnh.
Nếu nói hôm đó ánh sáng trong người người tuyết khiến người ta không mở mắt nổi.
Thì ánh sáng trắng lúc này, dù có nhắm mắt vẫn cảm nhận được quầng sáng chói lóa.
Ánh sáng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên phải mất một lúc lâu mới dần dần thích nghi lại với bóng đêm.
Trước mặt họ, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một… “đèn ngủ hình cáo”.
Ánh huỳnh quang lam nhạt, sinh động như thật, thân thể bán trong suốt vẫn còn nhúc nhích.
Tiểu cáo đèn ngủ ngẩng đầu.
Cánh cụt: “…Hình như nó đang nhìn tụi mình.”
Gấu Bắc Cực: “Ảo giác thôi.”
Tiểu cáo đèn ngủ nhảy nhót qua lại, cái đuôi bông xù vung vẩy.
Cánh cụt: “…Nó hoạt bát ghê.”
Gấu Bắc Cực: “Hoặc là dùng pin, hoặc là năng lượng mặt trời.”
Cánh cụt: “Giờ là ban đêm.”
Gấu Bắc Cực: “Vậy là năng lượng mặt trăng.”
Tiểu cáo đèn ngủ ngừng nhảy, vài ba cái liền nhảy lên người Tông Tiểu Nam, nhẹ như một sợi lông.
Cái miệng mở ra như đang “eng eng eng”, nhưng không nghe được âm thanh gì.
Cánh cụt: “Hình như nó đang chửi tụi mình.”
Gấu Bắc Cực: “…”