Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 38

Bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt dành cho một người.

Không gian rộng rãi, bày trí sạch sẽ ấm cúng, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lẽo của bệnh viện, trái lại giống như một phòng ngủ thoải mái. Người trên giường lại càng không có dáng vẻ của bệnh nhân, một tay cầm ly nước bổ sung năng lượng tổng hợp, tay kia bấm bấm chơi điện thoại thông minh.

“Chị à, hệ thống mạng ở bệnh viện bọn chị xịn thật đấy.” Bệnh nhân tóc hồng không ngẩng đầu, chân thành cảm thán khi nghe tiếng bác sĩ bước vào.

Nữ bác sĩ trẻ là đàn chị lớn hơn Hứa Diễm hai khóa khi cậu còn học ngành y. Cô mới tốt nghiệp và nhận việc năm nay, không ngờ lại gặp lại đàn em đã bỏ học giữa chừng trong hoàn cảnh này.

Nhưng cảm giác ngạc nhiên ban đầu đã qua. Giờ đây, cô chỉ mong cậu em làm bệnh nhân cho yên ổn: “Cánh của cậu chưa hỏng, nhưng nếu cậu chơi điện thoại suốt đến sáng, tôi dám cá là cả người cậu sẽ hỏng luôn.”

“Không đến sáng… chắc vậy,” bệnh nhân tóc hồng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, liếc ra ngoài cửa phòng, giọng làu bàu đầy bất mãn, “Cục Kiểm Soát Thú làm việc gì mà lâu thế.”

Đàn chị nhìn ra manh mối: “Cậu đang đợi người à?”

“Không có.” Hứa Diễm nhanh chóng thu ánh mắt về, phủ nhận cái rụp.

Cô không để tâm, chỉ cảm thán: “Lúc trước ai cũng đồn cậu nghỉ học là để giả bộ ôn lại, thực chất là về nhà kế thừa tài sản hàng tỷ, ai ngờ cậu lại thật sự thi đậu Đại học số 4.”

“Đồn khắp nơi? Em nổi vậy hả?” Khi chuẩn bị nghỉ học, đầu óc Hứa Diễm toàn nghĩ về tương lai, không để ý mấy lời đồn xung quanh.

“Trường Y năm nào chẳng có người bỏ học. Nhưng người nhà giàu, lại đẹp trai mà học hành kém đến mức từng môn đều rớt mới buộc phải nghỉ, ai thấy mà chẳng tiếc.” Chị nhớ rõ từng có bạn cùng phòng từng theo đuổi cậu em này, tiếc là cậu khi đó đang bị thành tích dày vò, không rảnh mộng mơ yêu đương.

“Đừng dán nhãn em nông cạn như thế,” chim hồng hạc nhíu mày, “chẳng lẽ ngoài đẹp trai và giàu, em không thể còn có khí chất và nhân cách cuốn hút hàng ngàn người à?”

Chị nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú đang cố gắng tỏ ra “soái khí”, không biết nên nhắc nhở chim hồng hạc nên nhìn rõ hướng phát triển nhan sắc của mình, hay nên từ bỏ ảo tưởng về khí chất nội tâm vốn không tồn tại.

Cô treo bản ghi chép giám sát bệnh nhân vừa điền xong trở lại giá, quyết định nhắc lại điều quan trọng: “Hiện tại cậu đang trong trạng thái không hóa thú, trước khi vết thương sau lưng lành hẳn, cấm vận động mạnh, càng cấm hóa thú.”

“Biết rồi, em ngoan mà.” Hứa Diễm uống cạn ly nước năng lượng cuối cùng, đặt ly lên đầu giường, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Cô bó tay, cũng không thể tịch thu điện thoại bệnh nhân được. Nhưng ngoài việc hại mắt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng, ngồi yên chơi còn tốt hơn làm mấy trò lộn xộn khác.

Chuẩn bị rời đi thì nghe Hứa Diễm nói: “Chị à, nếu sau này gặp lại bạn học cũ của mình thì giúp em đính chính chút.”

Nữ bác sĩ trẻ không nhịn được cười: “Biết rồi, là cậu thật sự thi đậu Đại học số 4, không về nhà thừa kế tài sản.”

“Không phải,” chim hồng hạc ngẩng đầu, tỏ vẻ bi thương, thở dài sầu não, “là đống tài sản kia không có phần em, em chỉ được cho ít tiền tiêu vặt thôi.”

Khi ba người Tông Tiểu Nam đến bệnh phòng thì gặp đúng lúc bác sĩ ra ngoài. Qua khe cửa mở hé, có thể nhìn thấy rõ cậu công chúa nhỏ màu hồng đang mải mê chơi điện thoại bên trong.

Điện thoại bị rút khỏi tay bất ngờ, Hứa Diễm cứ tưởng đàn chị quay lại bất ngờ, định mở miệng phản đối thì ngẩng lên đã thấy ba gương mặt quen thuộc.

À không, hai gương mặt. Còn cái người chim dữ dằn lấy điện thoại của cậu thì không tính là thân thiện.

“Sao giờ mấy người mới tới,” chim hồng hạc bắt đầu trách móc, “có biết tôi một mình nằm cô đơn trong phòng bệnh đáng thương cỡ nào không, lưng đau, người đau, muốn ngủ thì không ngủ được, muốn nói chuyện thì chỉ có không khí lạnh lẽo đáp lại.”

Tông Tiểu Nam liếc về phía đầu giường: “Còn có nước năng lượng ngon nữa.”

Nhiếp Băng Nguyên nhìn tay Thúc Phóng: “Và cả game di động hấp dẫn.”

Chưa kể phòng bệnh này nhìn là biết không hề tầm thường.

Tông Tiểu Nam: “Do Cục Kiểm Soát Thú sắp xếp à?”

Hứa Diễm: “Tôi tự bỏ tiền đổi đấy.”

Thế thì cũng chẳng bất ngờ.

Thúc Phóng biết rõ thương tích của Hứa Diễm, nên sau khi tịch thu điện thoại thì yên lặng đứng sang bên, để lại không gian thăm bệnh cho Nam – Bắc Cực.

“Bác sĩ nói bao lâu thì được xuất viện?” Tông Tiểu Nam hỏi. Người hệ chim bị thương ở cánh thường phải để vết thương sau lưng lành lại ở hình người, nhưng thật ra xương và cơ bên trong cũng cần phục hồi, chứ không phải chỉ nhìn ngoài thấy ổn là ổn.

“Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất không quá hai tuần.” Hứa Diễm cẩn thận xoay người nằm nghiêng.

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên còn chưa hiểu cậu ta định làm gì, thì Thúc Phóng đã lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, cứ nằm đó.”

Chim hồng hạc lườm qua một cái: “Đã thấy tôi muốn ngồi dậy, sao không giúp tôi điều chỉnh giường?”

Nhiếp Băng Nguyên gần tay nhất với cần điều chỉnh giường, đưa tay ra nửa chừng thì lại quay sang hỏi ý chim dữ: “Quay không?”

Hứa Diễm bất mãn: “Hỏi cậu ta làm gì, cậu ta có phải người giám hộ của tôi đâu.”

“Phải,” Tông Tiểu Nam cực kỳ hiểu ý, gật đầu tán thành, “ảnh chỉ là người mà anh thà tự mình bị thương cũng phải đẩy ra lúc nguy cấp nhất.”

Chim hồng hạc: “…”

Không tức, không tức, tức lên thì bệnh nặng thêm lại không ai lo.

Hứa Diễm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, luôn nhắc nhở bản thân là một chim hồng hạc trưởng thành, không thèm chấp nhặt với mấy nhóc con: “Hai cậu lần này nổi tiếng to rồi, ngày mai cả trường sẽ đồn ầm lên, năm nhất hệ Trinh sát có hai cực địa thuộc tính xoay chuyển cục diện, cứu Đại học số 4 khỏi tai họa.”

Đáng tiếc lúc đó cậu bị chim dữ bắt đi, không kịp chứng kiến chiến cuộc cuối cùng.

“Chỉ là may mắn thôi.” Tông Tiểu Nam nói thật lòng, khi đó ngay cả Hồ Linh Dự cũng không dám chắc có thể linh thú hóa thành công.

“Không phải lúc nào cũng may mắn được như vậy,” Hứa Diễm trợn mắt, “mạng chỉ có một cái, đừng lần nào cũng đem ra cược.”

Tông Tiểu Nam thấy lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại trêu: “Kết quả là bọn tôi không sao, còn anh thì nằm viện.”

“Thế mới nói, tôi là người chắn họa cho hai cậu!” Chim hồng hạc mạnh mẽ tìm được cách mới để lý giải thương tích của mình.

Tông Tiểu Nam cười lăn cười bò: “Đúng đúng, anh nói gì cũng đúng.”

Hứa Diễm tóc hồng bay loạn, đang định trêu chim cánh cụt vài câu nữa thì bỗng thấy gấu Bắc Cực đang lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt trịnh trọng đến bất thường, biểu cảm lại càng nghiêm túc.

“Cậu… nhìn cái gì?” Chim hồng hạc bị nhìn đến mất tự nhiên.

Tông Tiểu Nam vội vàng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, lão Nhiếp chỉ đang nghiêm túc đánh giá khả năng anh chắn họa giùm tụi này thôi.”

Nói vậy lại càng khiến người ta nghĩ nhiều đó biết không!

“Tôi chỉ nói bừa thôi,” Hứa Diễm nhanh chóng khai thật, “tôi bị thương hoàn toàn là vì năng lực chiến đấu của tôi quá yếu.”

Tông Tiểu Nam: “Muộn rồi, chỉ cần có một phần trăm khả năng giải thích theo hướng huyền học, thì lão ấy sẽ bỏ qua chín mươi chín phần trăm lý luận khoa học.”

Chim hồng hạc: “…”

Sắp bị gấu Bắc Cực kéo vào hố mê tín phong kiến đến nơi rồi.

Hứa Diễm chợt nhớ ra một chuyện: “Cục Kiểm Soát Thú sao giữ các cậu lâu vậy? Tôi cũng bị hỏi vài câu rồi lập biên bản là xong mà. Đừng nói vì hai cậu giải quyết Lữ Huyễn Chu nên bị nghi có liên quan đến cự thú hóa nha.”

Nói xong lại nhìn sang Thúc Phóng: “Còn cậu nữa, không bị nghi theo chứ?”

Chim dữ không hiểu: “Nghi tôi cái gì?”

Hứa Diễm: “Một sinh viên ngành nông nghiệp, bỏ mặc đống đất quanh trường mình, nhất quyết chạy đến Đại học số 4 làm nông, gọi là trồng trọt, thực ra là đào hộp.”

“…Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thúc Phóng hết cách với não bổ của chim hồng hạc, “Họ chỉ hỏi tôi về quá trình phát hiện cái hộp và Lữ Huyễn Chu bắt đầu giành giật như thế nào.”

“Ồ,” Hứa Diễm nói, “miễn là không bị gây khó dễ là được rồi.”

Còn chim cánh cụt và gấu Bắc Cực thì bị quên béng: “…”

Rõ ràng là hai người bọn họ mới bị Triêm Hướng Sâm nghi ngờ, mà chim hồng hạc chẳng buồn hỏi han gì luôn.

Trời cũng sắp sáng, Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên thấy Hứa Diễm không sao thì cũng yên tâm hơn phần nào. Khi nữ bác sĩ trẻ quay lại nhắc bệnh nhân nghỉ ngơi, họ liền rời khỏi trước.

Bên chỗ Hòn Đá vẫn còn Tiểu Hồ Ly bị mất liên lạc giữa chừng, không biết có đủ kiên nhẫn chờ đến giờ này không.

Trong phòng chỉ còn lại chim hồng hạc và chim dữ.

Hứa Diễm: “Sao cậu chưa đi? Đây là phòng bệnh một người, không có chỗ cho cậu qua đêm đâu.”

Thúc Phóng: “Tôi ngồi ghế là được.”

Hứa Diễm: “Cậu canh ở đây thì tôi ngủ sao được?”

Thúc Phóng: “Tôi đi tắt đèn.”

Hứa Diễm: “…”

Thúc Phóng: “Ngủ đi.”

Hứa Diễm: “Không tối lắm à?”

Thúc Phóng: “Cũng tạm.”

Hứa Diễm: “… Ruộng thực nghiệm của cậu sẽ ra sao?”

Thúc Phóng: “Chắc là hỏng gần hết rồi.”

Hứa Diễm: “Vậy phải làm sao?”

Thúc Phóng: “Không làm sao hết, chỉ có thể bắt đầu lại.”

Hứa Diễm: “Sao nghe giọng cậu không buồn chút nào vậy?”

Thúc Phóng: “Cậu biết toàn Trung Quốc… không, toàn thế giới có bao nhiêu ruộng thực nghiệm không?”

Hứa Diễm: “Toàn thế giới?”

Thúc Phóng: “Đều là do bọn tôi trồng cả đấy. Bán cầu Bắc, bán cầu Nam, vùng hàn đới, cực địa, nơi nào có thể thử là đều đã thử rồi. Những cánh đồng thử nghiệm đó không có mãnh thú giẫm đạp, không bị phế tích đổ nát vùi lấp, nhưng vẫn rất khó chờ được thu hoạch. Có chỗ cây chết yểu giữa chừng, có chỗ khó mà nảy mầm nổi, bởi vì…”

Hứa Diễm: “Thiên tai còn tàn khốc hơn nhân họa nhiều.”

Thúc Phóng: “Không tính là thiên tai, Trái Đất có quy luật tự nhiên và biến đổi khí hậu riêng, cho dù khắc nghiệt đến đâu thì vẫn luôn có sinh mệnh mới thích nghi được. Chúng ta chỉ là đang cố gắng tự cứu lấy mình.”

Hứa Diễm: “Nhưng hơn hai tháng cực khổ cứ thế đổ sông đổ bể. Cậu cũng đừng giả vờ như không để tâm, trong lòng chắc chắn đang hối hận lắm, sớm biết nguy cơ ở khu vực số 4 cao thế, thì nên chọn nơi khác rồi, đúng không?”

Thúc Phóng: “Nhưng nơi khác lại không có đất của khu vực số 4.”

Hứa Diễm: “Ờ nhỉ, suýt nữa thì quên, cậu lén lút khảo sát từ lâu rồi mà.”

Thúc Phóng: “Nơi khác cũng không ai tặng tôi máy cày xoay.”

Hứa Diễm: “…”

Rèm cửa che kín ô cửa kính, đến cả ánh trăng cũng không lọt vào nổi căn phòng bệnh đen kịt.

Hứa Diễm: “Em trai Thúc Phóng à, nghe cho kỹ này, lúc con tắc kè hoa lao đến, tôi chỉ tiện tay đẩy cậu ra thôi, nếu là người khác đứng bên cạnh tôi thì cũng sẽ được đãi ngộ y chang, nên cậu đừng cảm thấy như đang nợ tôi.”

Thúc Phóng: “…”

Hứa Diễm: “Vậy nên, làm ơn quay lại ngay lập tức cái bản thể lực cao, EQ thấp, nói một câu là có thể khiến người ta tức điên ấy đi.”

Thúc Phóng: “Đã nói rồi, đừng gọi tôi là em trai.”

Hứa Diễm: “Tôi vốn đã lớn tuổi hơn cậu.”

Thúc Phóng: “Ngoài tuổi ra, còn cái gì lớn hơn tôi?”

Hứa Diễm: “…”

Cách bệnh viện không xa có một đài thiên văn bỏ hoang.

Nam và Bắc Cực, sốt ruột tìm chỗ yên tĩnh để sớm nối lại liên lạc với Tiểu Hồ Ly, đã tìm tới nơi này.

Tòa kiến trúc hình bán cầu không lớn lắm, nằm ở nơi đất cao, tường ngoài chi chít những hình vẽ graffiti do các nhà thám hiểm thành phố để lại, nhưng cũng đã phai mờ dưới sự bào mòn của thời gian và mưa gió, khung cửa kính gần như trống không.

Hai người tránh cửa chính bị đống tạp vật chắn lối, tìm một ô cửa sổ nhảy vào, mới phát hiện mái vòm cũng bị thủng một lỗ lớn, vài luồng ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, mơ hồ hiện lên những vòng xoáy sao trời vừa quyến rũ vừa lóa mắt.

Nó như thể được vẽ lên mái vòm, lại như được chạm khắc vào đó, đứng dưới đất nhìn không rõ.

So với điều đó, hình vẽ quỹ đạo tám hành tinh dưới sàn thì dễ nhận ra hơn nhiều, tuy rằng gần như không thể phân biệt nổi màu nền ban đầu, nhiều chỗ cũng mòn vẹt nghiêm trọng, nhưng luồng ánh trăng rọi tới đúng vị trí của Hải Vương Tinh màu lam nhạt.

Dù đài thiên văn đã thành phế tích nhiều năm, đến cả những người ưa phiêu lưu cũng không buồn ghé lại, thì giờ phút này, đứng giữa nơi ấy, vẫn có thể cảm nhận được sự bao la thần bí của vũ trụ.

Hai người dứt khoát ngồi luôn lên Hải Vương Tinh.

Tông Tiểu Nam lấy mặt dây chuyền ra, lại một lần nữa bán thú hóa, viên đá trong ánh trăng lập tức phát sáng, ánh sáng dịu dàng và thuần khiết giao hòa.

“Chào?” Giọng Tiểu Hồ Ly khẽ khàng vang lên, mang theo sự dè dặt.

“Là bọn tôi,” Tông Tiểu Nam cất tiếng, “Lần này đảm bảo xung quanh không có ai.”

Cuộc gọi vượt qua trăm năm, trong chiều không gian của vũ trụ dường như không còn xa xôi đến thế.

Hồ Linh Dự thở phào: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, viên đá bị phát hiện à?”

“Suýt nữa thôi,” Nhiếp Băng Nguyên nói bên cạnh, “May mà bọn tôi qua mặt được.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Cái gọi là qua mặt, chính là đầu cậu bị đè xuống, hơn nữa cái móng gấu ấy còn mạnh tới mức muốn giết người!

“Qua mặt thật à? Vậy sao tôi gọi mãi mà không thấy hai người phản hồi,” Hồ Linh Dự nói, “Hai người mà đến trễ chút nữa, chắc tôi không trụ nổi đâu.”

Chim cánh cụt mím môi, cố quên đi cú tiếp xúc thân mật lần hai: “Bọn tôi vừa tới bệnh viện thăm bạn bị thương.”

“Cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao, cùng lắm tôi với Hồ Linh Dự nói chuyện trực tiếp với họ,” giọng Lộ Kỳ điềm đạm vang lên từ bên kia.

Tông Tiểu Nam ngớ người: “Anh nói thật à?”

“Đừng đùa,” Nhiếp Băng Nguyên khịt mũi khinh bỉ, “Nói gì chứ? Nói các anh là người của một trăm lẻ bốn năm trước, ai tin?”

Bọn họ tốn công giấu giếm chuyện viên đá chính là để không kéo Lộ Kỳ và Hồ Linh Dự vào, giờ Lộ Kỳ lại không để tâm?

Lộ Kỳ: “Tất nhiên, giữ bí mật vẫn là tốt nhất.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Nhiếp Băng Nguyên: “Lần sau có quay ngoắt vậy thì nói hết một hơi đi.”

“Tôi chỉ hy vọng hai người đừng bị áp lực, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý sẵn. Một khi có quá nhiều người biết đến cuộc gọi bằng viên đá, cục diện rất có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.” Lộ Kỳ nói.

“Biết rồi,” Nhiếp Băng Nguyên không cần anh nhắc, “Viên đá của Tiểu Nam bị thu giữ, yêu cầu bọn tôi phối hợp nghiên cứu, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.”

“Thậm chí họ còn có thể nghĩ cách khiến Tiểu Hồ Ly lại một lần nữa linh thú hóa, để sang bên các cậu hỗ trợ nghiên cứu,” Lộ Kỳ ngừng vài giây, “Nếu thực sự đến bước đó, xin lỗi, bọn tôi sẽ cắt đứt liên lạc hoàn toàn, khiến viên đá trở lại thành đá bình thường.”

Tiểu Hồ Ly: “Lộ Kỳ…”

Hươu Sao: “Không đồng ý với cách làm của anh à?”

Tiểu Hồ Ly: “Anh lo cho tôi đúng không?”

Hươu Sao: “Ngay từ ngày đầu em có thể nói chuyện với họ.”

Tiểu Hồ Ly: “Yên tâm, tôi ở tận một trăm năm trước, họ có muốn bắt tôi nghiên cứu cũng không với tay dài đến thế được.”

Hươu Sao: “Nhưng giờ em biết linh thú hóa rồi.”

Tiểu Hồ Ly: “Thế thì lần sau tôi cũng linh thú hóa anh luôn, xem có đem theo được không.”

Hươu Sao: “Được.”

Nam Cực và Bắc Cực: “…”

Rõ ràng bọn họ không hề tiết lộ gì cả, tại sao lại có cảm giác tội lỗi như thể đã đẩy Tiểu Hồ Ly vào hiểm cảnh??

“Thôi nói chuyện cái hộp đi,” Tông Tiểu Nam vào thẳng vấn đề, đây cũng là ý tưởng táo bạo nảy sinh khi cậu và Nhiếp Băng Nguyên đang trên đường đến thăm Hứa Diễm, “Nếu đúng là Tạ Tư Mang chôn, thì theo dòng thời gian bên các anh, Tạ Tư Mang đã bị tiêu diệt, vậy có nghĩa là…”

“Hai người muốn tôi đào hộp ra trước?” Hồ Linh Dự điềm tĩnh nói tiếp, rõ ràng đã sớm nghĩ đến khả năng này, chỉ là giọng điệu chẳng nhẹ nhõm gì.

“Có hiệu ứng bươm bướm đúng không.” Nhiếp Băng Nguyên cau mày, liệt kê những khả năng có thể xảy ra: “Hai người lấy cái hộp đi, thì Thúc Phóng sẽ không đào được, Lữ Huyễn Chu sẽ không có gì để cướp, tất cả những chuyện bọn tôi vừa trải qua tối nay đều sẽ không tồn tại.”

“Không phải chỉ đơn giản là một đêm,” Hồ Linh Dự chưa từng nghiêm túc đến thế, “Ngay từ khoảnh khắc tôi đào cái hộp đó lên, có thể vận mệnh của rất nhiều người đã thay đổi.”

Tông Tiểu Nam: “…có đến mức đó không?”

Tuy lý thuyết nói bươm bướm trong rừng Amazon chỉ cần vỗ vài cái cánh, thì tương lai không xa có thể gây ra lốc xoáy ở Texas, nhưng họ chẳng qua chỉ là đào một cái hộp thôi mà.

Hơn nữa, người biết đến cái hộp này cũng cực kỳ ít.

“Gấu trắng với Chim cánh cụt này,” Tiểu Hồ Ly bất ngờ đổi giọng, “Tôi hình như còn chưa nói cho hai người một chuyện?”

Không khí nhảy vọt quá nhanh, Tông Tiểu Nam chưa theo kịp: “Chuyện gì?”

Nhiếp Băng Nguyên thì lại theo kịp rồi, nhưng: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện bọn tôi đang bàn à?”

Tiểu Hồ Ly: “Tôi thực ra là người trọng sinh.”

Đế Cực và Bắc Cực: “…Cái gì cơ?”

“Tôi biết nghe hơi hoang đường, nhưng tôi còn có thể linh xuyên sang chỗ hai người giúp đánh nhau rồi, cái kịch bản ‘Hồ tinh được trời chọn, tình cờ trọng sinh’ cũng đâu có quá bay xa?”

Bay hay không, hai người Cực Nam và Cực Bắc hoàn toàn không trả lời nổi.

Giờ đầu óc họ tê liệt rồi.

Hồ Linh Dự: “Trọng sinh kiểu nào không quan trọng, dù sao sống lại lần nữa, tôi chỉ thay đổi một điều, là lúc phân chuyên ngành thì chọn hệ trinh sát. Kiếp trước tôi là nhân viên hành chính của Cục Kiểm Soát Thú, chẳng phải phó đội phó phòng phó cục gì cả… Thôi không nhắc mấy cái phó đó nữa. Tôi muốn nói là, hai người nghĩ chỉ mỗi tôi thay đổi vận mệnh thôi sao? Không phải đâu, ngay từ khi tôi quyết định vào hệ trinh sát, vận mệnh của rất nhiều người xung quanh tôi, bao gồm cả Lộ Kỳ, đều thay đổi rồi.”

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên chìm vào im lặng rất lâu.

Cú sốc từ việc trọng sinh, mối nguy của hiệu ứng bươm bướm, cả hai đều cần thời gian tiêu hóa.

“Hai người có nghĩ đến kết quả tệ nhất chưa?” Lộ Kỳ nói bằng giọng điềm đạm, “Có thể ngay khi Tiểu Hồ Ly vừa đào một cái, hai người đã chẳng còn biết nhau nữa.”

Sự im lặng vốn có lại kéo dài thêm.

Cuối cùng, Nhiếp Băng Nguyên xử lý xong lượng thông tin quá tải, dĩ nhiên cũng vì gấu Bắc Cực có độ chấp nhận cao với mấy chuyện huyền học kiểu trọng sinh: “Nếu chỉ đào lên xem rồi chôn lại thì sao, cũng sẽ làm thay đổi tương lai à?”

Hồ Linh Dự: “Đào lên rồi chôn lại?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Ít nhất thì cũng biết trong hộp có gì.”

Nếu không thì cả đêm nay đúng là uổng công.

“Nếu chỉ muốn biết trong hộp có gì, thì đơn giản thôi,” Tiểu Hồ Ly bỗng cao giọng, không giấu được vẻ đắc ý, “Tôi đi một chuyến vào ‘không gian giả chết’ là xong ngay.”

“Ý gì cơ?” Nhiếp Băng Nguyên hỏi, đồng thời nhìn sang Tông Tiểu Nam với ánh mắt khó hiểu.

Nam Cực nãy giờ chưa nói gì lắc đầu tỉnh táo lại, trước tiên tập trung vào chuyện trước mắt: “Hồ Linh Dự, cái không gian giả chết của anh rốt cuộc là gì?”

Bọn họ chỉ từng nghe Hồ Linh Dự nói sơ qua, năm đó đại chiến Tạ Tư Mang ở tòa nhà Y học, anh đã vào “không gian giả chết” lục tài liệu tuyệt mật, mới tìm ra cách khắc chế thú nhân cá mập voi, nhưng về bản chất và hình thức của không gian đó, thì vẫn còn rất mơ hồ.

Hồ Linh Dự: “Nói thế này nhé, khi tôi giải phóng sức mạnh dã tính, cơ thể tiến vào trạng thái giả chết, thì ý thức của tôi sẽ trôi dạt vào một không gian, nơi đó có thể là bất kỳ chỗ nào tôi từng đến, ví dụ như Cục Kiểm Soát Thú, khu vực số 4 v.v…”

“Lúc đầu tôi tưởng đó là không gian ký ức, có thể lục lại những thứ mình từng thấy rồi lãng quên vào sâu trong trí nhớ. Sau đó tôi phát hiện không phải, mọi thứ tồn tại trong không gian đó, dù là tôi chưa từng thấy, như tài liệu tuyệt mật của Cục Kiểm Soát Thú, tôi vẫn có thể tìm được và nhìn xuyên suốt nội dung bên trong…”

“Tóm lại, tôi nghi ngờ không gian đó là một dạng tồn tại ở chiều không gian cao hơn, mà bản thân tôi khi vào đó cũng sẽ trở thành một dạng tồn tại cao chiều, không bị ràng buộc, có thể tự do di chuyển, nhìn xuyên tùy ý, nên chỉ cần hai người nói cho tôi vị trí cụ thể đào hộp ở tòa nhà Y học, tôi nghĩ trong không gian giả chết tại khu vực thứ tư, tôi có thể nhìn xuyên xem trong hộp có gì.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Nhiếp Băng Nguyên: “…”

Tiểu Hồ Ly: “Nếu hiểu rồi thì vỗ tay nào.”

Tông Tiểu Nam: “Vậy chuyện không gian giả chết có thể xem hộp, sao ngay từ đầu anh không nói?”

Tiểu Hồ Ly: “Chiêu thức đẹp nhất phải có màn dạo đầu hoành tráng nhất.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Tiểu Nam, tôi có thể đánh anh ta được không?”

Lộ Kỳ: “Gấu Bắc Cực, tôi khuyên cậu bình tĩnh.”

Tông Tiểu Nam: “…”

Ra rồi, lý do Tiểu Hồ Ly dám vênh váo như thế, chính là do Hươu Sao chiều mà ra!

Bình Luận (0)
Comment