Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 44

Kỳ quái á?

Với Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, việc đang yên đang lành trong ký túc xá bỗng trời đất xoay chuyển đến một nơi xa lạ đối mặt với hai người xa lạ, mới thật sự là chuyện kỳ quái không thể tin được!

Trong phòng có hai thanh niên.

Một người cao to hơn cả Nhiếp Băng Nguyên, cắt tóc húi cua, vừa dữ dằn vừa đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng uể oải, chẳng hề có vẻ hoảng hốt vì nhà có người lạ. Trái lại, trông như một con hổ đang ngủ trưa trong lãnh địa bị quấy rầy, chỉ lười biếng hé mắt liếc xem là ai, ồ, chỉ là tụi mày à.

Người còn lại thì khí chất hoàn toàn trái ngược, có lẽ vì đôi mắt quá đẹp — nền mắt dịu dàng, ánh nhìn linh hoạt và tinh nghịch. Khi nhìn “khách không mời”, toát ra vẻ tò mò khiến người khác vô thức muốn lại gần.

Tông Tiểu Nam chợt nghĩ, động vật nhỏ chắc chắn sẽ rất thích người này.

Tiểu hồ ly trong viên đá cứ gọi “Vương Dã” và “Lâm Vụ”.

Vừa xác nhận được thân phận hai người kia, Tông Tiểu Nam đã lĩnh hội được một điều — tại sao người ta yêu nhau từ đại học đến tận lúc đi làm.

Khí chất quá bù trừ.

Một người dữ dằn khiến mèo chó né, một người nhẹ nhàng như gió sương, thu hút mèo chó vây quanh.

Rồi quay sang nhìn bên cạnh…

Gấu Bắc Cực phát hiện ánh nhìn, liền nghiêng đầu về phía chim cánh cụt: “?”

Tông Tiểu Nam: “…”

Với độ ngốc của gấu Bắc Cực, nếu muốn bù trừ khí chất thì chỉ còn cách tu thành tinh.

“Cậu là Tông Tiểu Nam? Còn cậu là Nhiếp Băng Nguyên?” Lâm Vụ thử gọi tên hai người.

Chim cánh cụt phát sáng đập đập đôi cánh như tay, nhảy nhót vài cái rồi nhảy lên lưng gấu Bắc Cực, không ngừng gật đầu.

Nhiếp Băng Nguyên đã thôi cảnh giác từ lúc nghe Hồ Linh Dự gọi “Lâm Vụ” và “Vương Dã”, giờ đang đắm chìm trong kỳ diệu lần linh thú hóa thứ hai. Gánh chim cánh cụt lên lưng cũng chẳng thấy nặng gì.

“Cáo à,” Vương Dã nghiêm giọng với hồ ly đại tiên, “cậu kêu đưa tôi và Lâm Vụ đến 100 năm sau, chứ không phải đưa hai cậu ấy về 100 năm trước!”

“Tôi thật sự đưa được hai người họ đi rồi á?” Hồ Linh Dự vẫn chưa dám tin.

Lâm Vụ bước tới, đi vòng quanh chim cánh cụt và gấu trắng mấy vòng: “Đây là linh thú hóa hả?” Đáng yêu quá đi mất.

Cậu không kìm được muốn chạm đầu tiểu chim cánh cụt, nhưng đầu ngón tay chỉ xuyên qua không khí. Lúc này mới nhớ Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên từng nói, linh thú hóa không có thực thể, chỉ là sự hội tụ năng lượng.

Dường như nhận ra cậu thất vọng, chim cánh cụt lại nhảy nhót, nhẹ nhàng mà vụng về leo dọc theo cánh tay cậu lên vai.

Nếu Lâm Vụ từng chứng kiến trận chiến hóa cự thú, thì sẽ biết, khi đó tiểu hồ ly phát sáng cũng từng nhảy lên vai Tông Tiểu Nam y như vậy.

Sói rừng vui ra mặt, mắt ánh lên nét cười, như sương đêm tan trong rừng khuya.

Gấu trắng bị bỏ quên: “…”

Hai người chơi vui thế, thôi tôi đi nhé?

Hồ Linh Dự: “Dù kết quả có hơi sai khác, nhưng lỡ đến rồi, cơ hội hiếm có, dẫn hai người họ đi trải nghiệm sự phồn hoa của trăm năm trước đi.”

Vương Dã: “Ví dụ?”

Hồ Linh Dự: “Dạo chợ đêm, ăn đồ khuya, ngắm cảnh đêm.”

Vương Dã: “Ừ, dắt hai cái đèn chiếu phát sáng đi chơi.”

Hồ Linh Dự: “…”

Lộ Kỳ: “Hồ ly, nói cái gì thực tế chút coi.”

Hồ Linh Dự: “Nhưng trải nghiệm gì cũng phải ra ngoài mới được. Nếu không thì gấu và chim vất vả lắm mới tới được trăm năm trước, mà chỉ xem mỗi nhà của hổ con và sói già thì tiếc lắm.”

Lộ Kỳ: “Vương Dã.”

Vương Dã: “Sao nữa?”

Lộ Kỳ: “Nhà anh có internet không?”

Vương Dã: “…”

“Các vị thân mến, hôm nay siêu ưu đãi, giới hạn 500 sản phẩm, hết là hết, một, hai, ba, lên link nào—”

“Nhớ bấm theo dõi để không lạc đường nhé! Cảm ơn anh Cầu Cầu yêu dấu đã tặng [quần short đi biển]—”

“Muốn streamer hát bài ‘Cho Gà Ăn’ á? Đây là nhạc thiếu nhi đó nha, ông cũng chịu chơi ghê. Dù anh có tặng bao nhiêu quà thì tôi, một người đàn ông đàng hoàng, cũng không thể… Thôi, cảm ơn đại ca đứng top! Nhạc lên nào— Nhà tôi nuôi một con gà~ Gà gì, gà gì~ bụp bụp bụp bụp xe máy cày~”

Trên máy tính bảng, mạng internet của trăm năm trước nhanh như máy bay phản lực, phát livestream mượt không giật, âm thanh hình ảnh đồng bộ, hiệu ứng quà tặng bay đầy màn hình.

Rực rỡ hoa lệ, sôi nổi náo nhiệt, y như thời đại ấy.

Trước màn hình, hai cái đầu nhỏ phát sáng dán mắt xem chằm chằm.

Những thứ từng khô khan trong sách giáo khoa — nào là “kỷ nguyên thông tin”, nào là “bùng nổ mạng lưới” — giờ biến thành cảm giác trực quan mạnh mẽ. Lúc này họ mới thực sự nhận ra khoảng cách khổng lồ giữa hiện tại và tương lai.

Một hố ngăn cách thông tin, chia đôi hai thời đại, gần như tạo nên hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Ghen tị không?

Tất nhiên là có.

Nếu nhất định phải soi mói trong thế giới hoàn hảo này…

Tiểu chim cánh cụt phát sáng nằm trên đầu gấu Bắc Cực, hai bàn tay nhỏ bé bịt chặt tai tròn của gấu, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm về phía sói rừng và hổ Đông Bắc, cái mỏ nhọn khẽ mấp máy.

Vương Dã nhíu mày: “Nó nói gì vậy?”

Lâm Vụ quan sát kỹ động tác của chim cánh cụt, lại liên tưởng đến bầu không khí náo nhiệt trong livestream: “Livestream hỗn loạn quá, hình như hai đứa nó không kham nổi.”

Vương Dã nhún vai: “Tôi cứ tưởng tụi nó thấy ồn quá.”

Anh Dã, lần này anh đoán đúng rồi đó!

Chim cánh cụt đế quốc gật đầu lia lịa.

“Đổi cái khác là xong.” Vương Dã bước tới, dứt khoát thoát livestream, mở app xem video, còn cực kỳ chu đáo lựa chọn một lúc, rồi mới bấm phát.

Máy tính bảng được đặt lại trước mặt hai chiếc đèn ngủ nhỏ của vùng cực.

Hình ảnh vừa chạy, giọng nam trầm thấp vang lên nhẹ nhàng: “Đây là điểm cực Bắc của Trái Đất, nơi sinh sống của loài thú ăn thịt sống trên cạn lớn nhất thế giới — gấu Bắc Cực. Tảng băng trôi trên Bắc Băng Dương là nơi cư trú tuyệt vời của chúng…”

Gấu Bắc Cực, chim cánh cụt: “…”

Đúng là không ồn thật, từ lời thuyết minh êm ái đến âm thanh tự nhiên đều khiến lòng người dịu lại.

“Trang đánh giá cho 9.9 điểm, vượt mặt 100% phim tài liệu khác,” anh Dã còn cảm thấy mình chọn chuẩn ghê.

Lâm Vụ nhìn hai cái gáy nhỏ mà không nhịn được thương cảm: “Vương Dã.”

“Ừ?”

“Không ai vượt thời gian hơn trăm năm chỉ để xem Animal Planet về chính đồng loại của mình cả.”

“Anh mà xuyên tới, anh cũng xem.”

“…”

Anh Dã không mê người, chỉ mê động vật.

Thế là hai cục đèn phát sáng vùng cực bị ép phải xem hết hai tập đầu của phim tài liệu, lại còn không được tua nhanh. Nếu không phải các tập sau cần hội viên mới xem được, mà đúng lúc anh Dã đang chuẩn bị nạp tiền thì bị tiếng gõ cửa giao đồ ăn cắt ngang, thì chắc Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên không thoát nổi.

Tất nhiên, cũng nhờ có sói rừng.

Nhân lúc Vương Dã ra lấy đồ, Lâm Vụ nhanh tay thoát app, gỡ cài đặt luôn, đổi lại phòng livestream náo nhiệt.

Đến khi Vương Dã quay về…

Nhạc nền phòng khách đã biến thành: “Hôm nay dạy mọi người làm một món nhanh gọn dễ học, trước tiên cắt xúc xích thành lát mỏng dày một chút…”

Vốn dĩ Tông Tiểu Nam đang phân vân không biết “lát mỏng dày một chút” là trạng thái thần kỳ gì, nhưng ngay khoảnh khắc đồ ăn được đặt xuống bàn trà, hoàn toàn chẳng còn tâm trạng học nấu ăn nữa.

Mùi thơm lan tỏa.

Là kiểu hương vị chỉ xuất hiện trong giấc mơ.

Gấu phát sáng không kiềm được lao vào sofa, tiểu chim cánh cụt còn mất mặt hơn, nhảy luôn lên bàn trà.

Lâm Vụ đi tới, lần lượt bóc lớp giấy bạc.

Thịt xiên nướng.

Cánh gà nướng.

Cà tím nướng.

Đậu hũ nướng.

Hến xào.

Súp lơ trộn.

Sò điệp xào tỏi.

Mực nướng.

Nấm kim châm bọc giấy bạc.

Mì trộn cay.

Cơm chiên.

Nước ngọt ướp lạnh.

“Có phải đồ ăn giao đến rồi không?” Tiểu hồ ly trong viên đá còn sốt ruột hơn người ngoài.

“Rồi,” Lâm Vụ nói, “yên tâm, toàn bộ combo chuẩn đêm khuya Thẩm Dương, đảm bảo khiến hai đứa cảm thấy như ở nhà.”

Lộ Kỳ: “Tiếc là linh thú hóa không ăn được.”

Vương Dã: “Ngửi được là được rồi.”

Hồ Linh Dự: “Gọi nhiều thế, chỉ ngửi thì phí quá.”

Lâm Vụ: “Thì tụi này ăn.”

Lộ Kỳ: “Thế thì ổn.”

Chim cánh cụt, gấu Bắc Cực: “…”

Có còn là người không?

Đêm đó, Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên không nhớ nổi “chuyến du hành thời gian” kết thúc lúc nào, cũng chẳng biết bằng cách nào bị đưa trở về ký túc xá.

Chỉ biết là say rồi.

Say trong mùi thơm cháy cạnh của thịt xiên, trong vị chua ngọt của súp lơ trộn, trong cái lạnh tê của lon nước ngọt ướp đá.

Thì ra đây mới là mùa hè thực sự.

Gió đêm qua màn lưới cũng mang theo cái oi nồng.

Trở về ký túc xá năm 2150, cũng là đêm hè, nhưng không dám mở cửa sổ quá lâu, sợ bị cảm lạnh.

Hai cơ thể vừa tỉnh dậy vẫn nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Nhiếp Băng Nguyên: “Tiểu Nam, cậu thấy sao?”

Tông Tiểu Nam: “Như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Cái cánh gà nướng đó trông ngon thật.”

Tông Tiểu Nam: “Tiếc là không ra ngoài được.”

Dù livestream hay đồ ăn giao tận nơi, cũng chỉ là khe hở nhỏ xíu mà thế giới trăm năm trước để lại cho họ.

Nhưng Tông Tiểu Nam muốn đi ra đường, muốn thật sự chạm vào thời đại phồn hoa xa xôi mà gần trong gang tấc đó.

“Vậy tháng ở chỗ Lâm Vụ và Vương Dã có trùng với tụi tôi không?” Tối thứ sáu tuần sau, khi lại kết nối với tiểu hồ ly, lần này nhờ Lộ Kỳ nhắc, cuối cùng cậu mới nhớ hỏi về mốc thời gian.

“Có,” Tông Tiểu Nam đã nhìn kỹ thời gian trên máy tính bảng, “tháng và ngày đều giống y hệt.”

Tiểu hồ ly có hơi ghen: “Tôi ở gần hai người hơn mà, sao tháng lại không trùng?”

Tông Tiểu Nam không trả lời được, ngược lại Nhiếp Băng Nguyên lại nghĩ theo hướng khác: “Anh thử nghĩ xem, tụi này với Lâm Vụ và Vương Dã đều là người bình thường, còn anh là ai? Hồ ly đại tiên. Nếu giống tụi này thì còn gì đặc biệt?”

Hồ Linh Dự: “…”

Tông Tiểu Nam gọi: “Tiểu hồ ly?”

Lộ Kỳ: “Ẻm đang âm thầm vui, gấu Bắc Cực bảo câu đó trúng tim ẻm.”

“Đừng có vui ngầm nữa,” Vương Dã xuất hiện muộn như thường lệ cùng với sói rừng nhà mình, vào thẳng vấn đề, “Cáo, trông chờ vào cậu đấy.”

“…” Tuy đã cật lực nghiên cứu cả tuần, hồ ly đại tiên vẫn thấy áp lực cực lớn.

Lâm Vụ: “Anh không thể nói mấy câu dạo đầu để giảm căng thẳng à?”

Vương Dã: “Ví dụ?”

Lâm Vụ: “Ví dụ như ‘tiểu hồ ly, đừng áp lực, thử lại lần nữa thôi, thành hay không cũng không sao’.”

Vương Dã: “Đừng vòng vo mấy câu vô dụng.”

Lâm Vụ: “…Đó gọi là nghệ thuật ngôn từ!”

Bình Luận (0)
Comment