Con chim săn mồi đi cuối hàng vừa thấy ba người Tông Tiểu Nam liền ghé tai nói vài câu với thầy giáo bên cạnh, sau đó chậm rãi tách khỏi đoàn, thuận lợi rời khỏi đội hình.
Lâu ngày không gặp, Thúc Phóng quả thực đúng như chim hồng hạc nói — không vì ruộng thử nghiệm bị phá hủy mà sa sút tinh thần. Ánh mắt anh vẫn kiên định như trước, mang theo một loại bình tĩnh gần như không gì lay chuyển được. So với anh, trông Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên có phần tiều tụy hơn, cũng phải thôi, mới trải qua một chuyến “du lịch nói đi là đi, nói ăn lại không được ăn” vào cuối tuần.
“Cậu qua đây làm gì? Không phải phải đi theo giáo viên của mấy người sao?” Chim hồng hạc thấy chim săn mồi chạy đến liền cau mày, giọng điệu không mấy dễ nghe, nhưng trong lời nói thật ra là lo anh tự ý tách đoàn.
“Không sao, trường cho tôi đi theo chỉ để dẫn đường đến ruộng thử nghiệm thôi, vừa nãy cũng xem xong rồi.” Thúc Phóng đáp xong, liền hỏi lại, “Còn mấy người sao lại ở đây?”
Hiện tại vị trí bốn người đang đứng trong khuôn viên trường không gần toà nhà trinh sát, cũng chẳng gần khu vực ký túc xá, nói chung không thuộc tuyến đường thường đi của sinh viên Đại học số 4 vào buổi trưa.
“Căng tin bị đè sập rồi còn gì,” Tông Tiểu Nam hất cằm, hướng về phía xa nơi đang bốc khói, “Căng tin tạm thời dựng bên đó kìa.”
Thúc Phóng như bừng tỉnh, khó trách dọc đường toàn gặp sinh viên.
“Anh vừa nói học viện bảo anh dẫn đường cho khu thử nghiệm,” Nhiếp Băng Nguyên hỏi, “vậy là sắp bắt đầu tái thiết rồi?”
Thúc Phóng hơi bất ngờ: “Cậu biết rồi à?”
“Là tên này nói đó,” Tông Tiểu Nam vỗ vai Hứa Diễm, “Austin lại quyên một khoản nữa cho dự án khu thử nghiệm, đúng không?”
Thúc Phóng gật đầu. Quả thực anh đã kể với Hứa Diễm về việc tái thiết và đề cập đến khoản quyên góp, nhưng—
Anh nhìn Hứa Diễm đầy nghi hoặc: “Hình như tôi chưa từng nói với cậu tên người quyên góp là Austin mà?”
Hứa Diễm cũng mới nghe được sáng nay từ Nam Cực và Bắc Cực: “Tại vì hắn cũng quyên cho Tứ Đại một khoản nữa. Chậc, đúng là tiền nhiều thiệt.”
Nhiếp Băng Nguyên đánh giá Hứa Diễm từ trên xuống dưới: “Anh thế này là… ghét người giàu à?”
“Sao? Không được chắc?” Hứa Diễm hất mái tóc hồng, “Trước giờ chưa từng gặp ai đốt tiền dữ hơn tôi, giờ thì gặp rồi đấy.”
Người khác đầu tư vào tái thiết khu thử nghiệm vốn là chuyện tốt, thế nhưng Tông Tiểu Nam lại nhận ra lúc Thúc Phóng nhắc đến chuyện này, anh không hề tỏ ra vui vẻ hay hứng khởi. Thậm chí khi nghe Austin cũng tài trợ cho Tứ Đại, trong mắt anh còn ánh lên nét lo âu.
Vì nơi này cách đống đổ nát của tòa nhà Y học không xa, lại đang nói về việc tái thiết, nên Hứa Diễm nhất quyết đòi qua xem thử. Dĩ nhiên, ngoài miệng vẫn lấy cớ giúp Thúc Phóng đánh giá tình hình — lỡ như môi trường bị tàn phá nghiêm trọng, không còn phù hợp để phục hồi, thì đừng miễn cưỡng tái khởi động, đổi địa điểm sớm vẫn hơn.
Chẳng bao lâu, bốn người đã tới gần tòa nhà Y học.
Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên hết sức bất ngờ. Mới mấy hôm trước hai người còn thấy nơi này đang được dọn dẹp ngổn ngang, vậy mà giờ đã gần xong, mặt đất xung quanh đã lộ ra lại, khu thử nghiệm bị hủy cũng đã được lấp đất, tuy còn lờ mờ dấu tích.
“Từ chỗ này kéo dài tới bên kia,” Thúc Phóng chỉ tay gần như bao trọn khu vực trước tòa nhà Y học, “theo phương án mới, tất cả đều sẽ trở thành khu thử nghiệm. Giáo sư hướng dẫn của tôi đã đứng ra lập đội rồi, sắp tới chắc bận lắm.”
Tông Tiểu Nam nhìn Thúc Phóng có vẻ đang suy nghĩ gì đó, bèn hỏi thẳng: “Anh định làm một mình à?”
Thúc Phóng sững lại: “Diện tích lớn thế này, mình tôi sao làm nổi.”
Anh phủ nhận rất tự nhiên, nhưng điều đó lại khiến Tông Tiểu Nam càng thắc mắc: “Vậy anh lo gì?”
Thúc Phóng im lặng.
“Từ nãy đến giờ, mặt anh cứ đăm chiêu.” Nhiếp Băng Nguyên cũng nhận ra.
Chỉ còn Hứa Diễm là chưa hiểu chuyện gì, nheo mắt nhìn Thúc Phóng từ đầu đến chân. Lo lắng? U sầu? Không phải cậu ta luôn mang vẻ “trầm lắng” kiểu đó sao?
“Tôi đang nghĩ đến Austin,” sau một hồi im lặng, Thúc Phóng nói thật, “tập đoàn của hắn chuyên về công nghệ sinh học, trong đó mảng lớn là phát triển giống cây trồng bằng công nghệ gen. Một người nước ngoài chẳng liên quan gì đến học viện Nông nghiệp, bỗng dưng tới quyên góp, lại còn tài trợ dự án…”
Nhiếp Băng Nguyên: “Anh sợ hắn có mưu đồ?”
Thuyết âm mưu kiểu này trong group lớp trinh sát cũng từng bàn tới.
“Nhưng hắn muốn gì chứ?” Tông Tiểu Nam nghĩ mãi không ra, “Nghiên cứu của các anh hiện tại đâu có thành quả gì.”
Nói ra thì hơi tàn nhẫn, nhưng với tình hình khí hậu hiện nay, nghiên cứu nông nghiệp đúng là muôn vàn khó khăn.
“Không biết,” Thúc Phóng lắc đầu, thẳng thắn, “nếu sau này hắn không can thiệp vào khu thử nghiệm, không cố áp đặt định hướng nghiên cứu, cũng không bắt buộc dùng giống của công ty hắn, thì đúng là tôi nghĩ quá rồi.”
“Nếu chỉ là mấy điều đó, thì bây giờ tôi có thể viết giấy cam kết cho cậu.” Một giọng nói tiếng phổ thông chuẩn mực vang lên từ phía sau, ngữ điệu nhẹ nhàng.
Bốn người giật mình, đồng loạt quay lại.
Khoảng cách với người kia còn chưa tới ba mét, vậy mà không ai nghe thấy bước chân.
Người đó chừng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng cao lớn, làn da trắng, ngũ quan sắc nét nhưng lại có nét dịu dàng kiểu Á Đông, đôi mắt xanh băng dù mang nụ cười nhạt vẫn toát ra chút lạnh lẽo. Mà bản thân hắn trông có vẻ rất sợ lạnh, trời tháng tám mới mười mấy độ mà vẫn mặc áo giữ nhiệt mùa đông.
“Chào anh.” Thúc Phóng chào hỏi trước, không hề lúng túng vì cuộc trò chuyện vừa rồi bị nghe thấy.
Lúc này Tông Tiểu Nam ba người mới nhớ ra, người vừa rồi đi cùng đoàn mà Thúc Phóng theo sau, nói cười với lãnh đạo hai trường, chính là người trước mắt.
Kết hợp với ngũ quan đậm chất lai Tây và màn “bắt chuyện” đầy ẩn ý khi nãy, chẳng lẽ…
“Chào cậu, Thúc Phóng,” người đàn ông nói, sau đó nhìn sang ba người đang ngơ ngác, tự giới thiệu, “Chào các cậu, tôi chính là Austin — người bị nghi là có mục đích không thuần khiết kia.”
Cảnh tượng lập tức ngượng chín mặt.
Tông Tiểu Nam thật sự không biết nên đáp thế nào, nghĩ mãi cũng chỉ nói được mỗi câu khô khốc: “Chào anh.”
Nhiếp Băng Nguyên cũng tương tự, chỉ mở rộng một chút câu “chào”: “Anh nói tiếng Trung giỏi thật đấy.”
Hứa Diễm thì đã hoàn toàn tin lời Thúc Phóng, người đẹp trai ngoại quốc trước mắt này thật sự quá đáng ngờ: “Anh không phải đang đi thị sát công trình với lãnh đạo nhà trường à?”
“Họ đi ăn trưa rồi,” Austin rất hợp tác, “tôi không đói, nên tự đi dạo một vòng.”
Nhưng bầu không khí vẫn cứ kỳ cục lạ thường.
Ngoài Thúc Phóng, chẳng ai quen biết người này, muốn gượng gạo bắt chuyện cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Điều duy nhất khiến Tông Tiểu Nam thấy đỡ ngượng là Austin trẻ hơn cậu tưởng rất nhiều. Cậu từng nghĩ hắn là một đại gia trung niên, ai dè chỉ là một người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi, lắm thì hai mươi sáu, hai mươi bảy. Bây giờ đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì mấy anh khóa trên với sinh viên năm nhất, ít nhất sẽ không gây chú ý.
Thật ra, đôi mắt xanh của đối phương còn chưa “lóa” bằng mái tóc hồng của Hứa Diễm.
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Tông Tiểu Nam, đôi mắt xanh ấy lập tức quét sang — ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Tông Tiểu Nam lập tức xấu hổ đến độ chỉ muốn đào nguyên một tòa nhà Y học khác để chui xuống, vội kéo Bắc Cực rút lui: “Hai người tiếp tục nói chuyện đi.”
Sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫu Chim cánh cụt và Gấu Bắc Cực không ở đó, nhưng qua lời Hứa Diễm kể lại vẫn biết được đại khái.
“Hắn nói với Thúc Phóng là quyên góp vô điều kiện, không xen vào kế hoạch nghiên cứu gì hết,” Hứa Diễm tóm tắt ngắn gọn, cuối cùng chốt hạ, “cảm giác người cũng được.”
Tông Tiểu Nam chỉ nghe rồi để đó, ai ngờ Nhiếp Băng Nguyên lại bất đồng với Hứa Diễm: “Tôi thấy tên đó không ổn lắm.”
Hứa Diễm khó hiểu: “Cậu nói chuyện với hắn có mỗi câu tiếng Trung nói tốt thôi mà?”
“Hắn nhìn Tiểu Nam bằng ánh mắt có vấn đề.” Nhiếp Băng Nguyên chốt hạ đầy chắc chắn.
Tông Tiểu Nam trợn trắng mắt, suýt thì bảo cậu bị di chứng từ Lữ Huyễn Chu rồi nên giờ nhìn ai cũng thấy đáng nghi. Nhưng lời vừa đến miệng, ánh mắt xanh băng đó lại chợt lướt qua tâm trí.
Cậu và người kia chỉ chạm mắt chưa đến hai giây.
Dù khi ấy xấu hổ muốn chết, nhưng quả thật trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy ánh nhìn kia có phần… khó chịu.
Austin rốt cuộc có ổn hay không, không ai kết luận được. Thật ra Tông Tiểu Nam cũng chẳng mấy quan tâm — dù sao nghĩ kiểu gì, người đó cũng chẳng liên quan gì đến nhóm cậu.
Nào ngờ suốt hơn nửa tháng sau đó, Austin không những không biến mất, mà còn trở thành một “thắng cảnh” đặc biệt ở Tứ Đại.
[tin nhắn nhóm]
Hoa Tiểu Miêu: Mình lại gặp Austin nữa rồi, anh ấy đẹp trai thật sự…
Đại Sát Điêu: Em ơi nhìn anh nè, tuy không phải con lai nhưng anh biết bay đó.
Vua Cỏ Rậm: Hắn sao cứ quanh quẩn trong trường mình suốt vậy? Chủ tập đoàn xuyên quốc gia mà rảnh thế sao?
Tớ Không Phải Chó: Lý thuyết là, càng giàu thì càng rảnh.
Ngựa Con Không Sợ Lạnh: Nhất là tài sản thừa kế từ gia tộc.
Vua Cỏ Rậm: Cùng là rắn mà khác số phận.
Sư Tử Đông Nam Tỉnh Dậy: Này bro, tỉnh táo đi, cậu là rắn, người ta là trăn.
Xà Đế: @Vua Cỏ Rậm, mình là đồng loại đó, lại đây ôm cái nào.
Vua Cỏ Rậm: Không thèm, cậu có độc.
Xà Đế: …
Nước Mắt Ca Gạt Người: Xà Đế, có tin gì mới không? Sao hắn cứ ở Tứ Đại hoài vậy?
Xà Đế: Có đó, tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể vì hai lý do.
Xà Đế: Một là hắn thật sự rảnh, gần đây không có kế hoạch về nước, nên ở lại giám sát. Một kiến thức ít người biết: người quyên góp có quyền cử người giám sát quá trình tái thiết, đảm bảo mọi khoản tiền đều dùng đúng mục đích, không bị lạm dụng.
Xà Đế: Dĩ nhiên hắn không trực tiếp giám sát rồi, cử vài người đến, còn mình thì suốt ngày đi lòng vòng trong trường.
Hổ Giỏi Cũng Thua Bầy Sói: Thế thì vì sao chứ, Tứ Đại giờ toàn gạch vụn tường vỡ, hắn đến trải nghiệm thế giới hậu tận thế à?
Xà Đế: Đó chính là lý do thứ hai tớ định nói.
Xà Đế: Hắn rất thích không khí ở đại học Trung Quốc. Trước kia quyên cho Học viện Nông nghiệp xong còn lên núi ở vài ngày, thỉnh thoảng lại đến đó đi dạo.
Lửa Rừng Rực Cháy: Cậu biết hắn thích không khí kiểu gì luôn?
Gấu Vượt Sóng: Xà Đế, đừng bịa đặt chỉ vì có thông tin độc quyền.
Xà Đế: Mấy chỗ khác có thể hơi chém, nhưng thích bầu không khí đại học thì chính hắn nói ra đấy.
Xích Thố Giữa Người: Má ơi? Tự hắn nói với cậu? Cậu phát triển đến mức thân nhau rồi hả?
Đại Sát Điêu: Xà Đế, cậu đây không phải xã giao giỏi nữa, mà là siêu cấp trâu bò.
Xà Đế: Gì mà “phát triển”? Tôi kết bạn toàn chân tình thôi! Nhưng lần này thật ra không phải tớ.
Xà Đế: @Nam Cực Đại Lục, @Bắc Băng Đại Dương, @Công Chúa Hồng Phấn
Khâu Mộng Manh tag đúng người, nhưng dẫn dắt lại hơi sai — không phải ba người Tông Tiểu Nam thân thiết với Austin, mà là vì anh chàng đó xuất hiện quá thường xuyên gần khu thử nghiệm mới — từ lúc khu vực tòa nhà Y học được dọn dẹp xong, Thúc Phóng và nhóm sinh viên nông học bắt tay vào dự án ruộng thử nghiệm mới, hễ nhóm Tông Tiểu Nam đến đó là lại thấy vị đại gia trẻ kia lảng vảng.
Mọi người cùng “trồng trọt trên mây”, qua lại nhiều lần, nói chuyện dần dần cũng quen.