Một cây nến cầu vồng nhỏ được cắm ngay giữa chiếc bánh, ánh lửa le lói làm cho món bánh khoai lang đơn điệu cũng trở nên rực rỡ hơn đôi chút.
Tông Tiểu Nam bước qua tắt đèn trong ký túc xá, quay lại thì thấy Gấu Bắc Cực vẫn ngơ ngẩn nhìn chiếc bánh, ánh nến lay động phản chiếu gương mặt góc cạnh đẹp trai của anh, bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Bầu không khí khác xa so với những gì chim cánh cụt tưởng tượng. Đây không phải là lần đầu cậu tổ chức sinh nhật cho Nhiếp Băng Nguyên, theo như những lần trước, lẽ ra Gấu Bắc Cực phải lập tức nhào qua ôm lấy cậu, rồi thao thao bất tuyệt những lời chân tình kiểu như: “Anh em kiếp này cùng đi, kiếp sau vẫn là huynh đệ tốt.”
Hôm nay cái tên này làm sao thế?
Thấy bầu không khí sắp tụt dốc đến nơi, Tông Tiểu Nam đành cắn răng lên tiếng: “Đừng giả vờ xúc động nữa, cũng chẳng phải lần đầu.”
Tạ ơn trời đất, cuối cùng Gấu Bắc Cực cũng kéo ghế ngồi xuống ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt trịnh trọng tuyên bố bước vào quy trình cố định: “Tôi phải ước rồi thổi nến đây.”
Cậu mau lên cái đi, Tông Tiểu Nam thầm nhủ, cứ chần chừ là nến cháy hết bây giờ.
Từ năm lớp 11, đây là lần thứ ba Tông Tiểu Nam tổ chức sinh nhật cho Gấu Bắc Cực. Hai lần trước, Nhiếp Băng Nguyên đều ước nguyện một cách thầm lặng, không ai biết anh ước gì, vì kiểu chuyện này vốn thường giấu trong lòng. Thế nên Tông Tiểu Nam cũng theo lệ cũ, tay đặt lên công tắc đèn, chỉ đợi Gấu Bắc Cực ước xong rồi thổi tắt nến, cậu sẽ bật đèn lại.
Thế mà lần này, cái bóng dáng đang ngồi nghiêm chỉnh kia bỗng nhiên phát ngôn rành rọt, giọng lớn rõ: “Mong mọi điều tôi mong đều thành hiện thực.”
Tông Tiểu Nam: “…”
Người khác ước là mong điều lành, còn Gấu Bắc Cực ước là không quên tranh phần lợi.
Hoàn toàn không thấy xấu hổ, Gấu Bắc Cực vui vẻ thổi tắt nến, Tông Tiểu Nam lập tức bật đèn, ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Sinh nhật người ta là lớn nhất, chim cánh cụt nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhịn không cà khịa nữa. Ai ngờ Nhiếp Băng Nguyên còn cố tình quay sang hỏi: “Cậu không tò mò tôi ước điều gì à?”
“Cậu đã ‘mọi điều mong đều thành hiện thực’ rồi, tôi còn hỏi làm gì,” Tông Tiểu Nam quay lại bàn, gỡ cây nến cầu vồng duy nhất ra, chuẩn bị cắt bánh, “Tôi giờ chỉ tò mò năm sau cậu định ước cái gì.”
“Còn phải xem năm nay linh không. Nếu không linh, năm sau vẫn phải ‘mọi điều mong đều thành hiện thực’.”
“Cậu bị chấp niệm gì bám rồi à?”
“Cũng coi như thế.”
“Cứ phải để tôi hỏi à,” Tông Tiểu Nam mà còn không hiểu ý đồ của Gấu Bắc Cực thì bao nhiêu năm làm bạn bè uổng phí rồi. Cậu cắt miếng bánh đầu tiên, hơi méo mó không đẹp lắm, đặt vào đĩa giấy rồi đưa cho thằng bạn “số khổ”, “Được rồi, cậu rốt cuộc muốn thành cái gì?”
“Tôi thích cậu.” Nhiếp Băng Nguyên nói.
Tay cậu đang đưa đĩa khựng lại, run nhẹ.
May mà Nhiếp Băng Nguyên kịp đỡ lấy, cứu nguy cho miếng bánh suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tông Tiểu Nam, thẳng thắn, nóng rực, xen lẫn cả kỳ vọng và lo lắng mà chính anh cũng chưa nhận ra: “Nếu cậu cũng có thể thích tôi… thì điều đó sẽ thành hiện thực.”
Tông Tiểu Nam có thể giữ tay vững lại, nhưng không thể nào khống chế được trái tim đang đập loạn.
Cậu muốn nói gì đó, lại sợ chỉ cần mở miệng là sẽ để lộ sơ hở.
Nhiếp Băng Nguyên nói “nếu cậu cũng có thể thích tôi”.
Cậu phải nói sao đây với con gấu ngốc này rằng, thật ra cậu đã thích anh từ lâu lắm rồi.
Lâu đến mức thời gian chờ đợi quá dài, nên khi cuối cùng nghe được câu đó, cảm giác đầu tiên lại là… không thật.
Cảm giác không thật đến choáng ngợp.
“Cậu đừng im lặng như thế chứ,” Nhiếp Băng Nguyên có phần lúng túng, còn hơi dè dặt, “Tôi biết chuyện này nghe có vẻ đột ngột, nhưng cũng không hẳn, vì chúng ta đã hôn nhau rồi, đúng không?”
Đúng.
Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng nắm được trọng điểm nhờ lời nhắc của Gấu Bắc Cực.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm nguội lại cái đầu đang nóng bừng. Cậu định lý lẽ rõ ràng với cái tên “bỗng nhiên khai sáng” này, để ngăn anh ta lao thẳng vào con đường tưởng mình đúng: “Hôn rồi không có nghĩa là thích, cậu từng nghe về ‘hiệu ứng cầu treo’ chưa?”
Đây là cụm từ xuất hiện trong đầu Tông Tiểu Nam ngay sau lần đầu bị Nhiếp Băng Nguyên hôn.
Chỉ là cậu đã cố tình bỏ qua, để mặc cho hai người càng lúc càng gần gũi, chìm đắm trong ảo giác, không muốn đối diện với sự thật.
Tông Tiểu Nam nói: “Khi một người hồi hộp đi qua cầu treo, tim sẽ đập nhanh hơn. Nếu đúng lúc đó họ gặp một người khác trên cầu, họ có thể nhầm tưởng rằng tim đập nhanh là do rung động với người kia, từ đó sinh ra cảm giác yêu thích.”
Nhiếp Băng Nguyên khẽ nhíu mày: “Cậu muốn nói, hôm chúng ta chiến đấu với thú khổng lồ chính là một ‘cây cầu treo’ khổng lồ?”
Tim Tông Tiểu Nam chợt nhói lên, nhưng vẫn gật đầu: “Lúc khiến Lữ Huyễn Chu hóa linh thú, hai chúng ta coi như dốc toàn lực, chỉ cần sơ sẩy là không về được nữa. Nên đến khi quái thú ngã xuống, ảo thú giải thể, cậu mới… như thế.”
Nhiếp Băng Nguyên im lặng nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng thở dài, đứng dậy ngồi sang giường, rồi vỗ vỗ bên cạnh: “Qua đây.”
Tông Tiểu Nam không muốn qua, vì vẻ mặt Gấu Bắc Cực bây giờ chẳng thể gọi là ôn hòa gì cho cam, mà trông cứ như đang chuẩn bị… bật lại.
“Ngồi ghế cũng nói chuyện được.”
“Chỉ có một cái ghế, ai ngồi ai đứng? Mau qua đây, tôi đảm bảo chỉ nói chứ không làm.”
Tông Tiểu Nam cảnh giác nhích qua, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần cả mét với Gấu Bắc Cực.
Nhiếp Băng Nguyên không quan tâm, chỉ cần tạo không khí để nói chuyện cho rõ: “Cậu sai hai chuyện.”
Hai chuyện?
Tông Tiểu Nam cố lục lại, hình như mình chỉ nói mỗi hiệu ứng cầu treo thôi mà?
Nhiếp Băng Nguyên: “Thứ nhất, hiệu ứng cầu treo không chỉ nói việc tim đập nhanh vì hoàn cảnh bị nhầm là rung động, mà còn chứng minh rằng môi trường nguy hiểm hoặc k*ch th*ch dễ thúc đẩy tình cảm.”
“….” Tông Tiểu Nam quên mất mình đang nói chuyện với một học bá kiến thức dày đặc.
“Thứ hai, tôi không phải đến đêm đánh nhau với thú khổng lồ mới đột nhiên thích cậu,” giọng Nhiếp Băng Nguyên có chút gấp gáp, chưa quen việc nói mấy lời thẳng ruột ngựa thế này, nhưng không nói rõ thì chim cánh cụt sẽ thật sự mang cái hiệu ứng cầu treo chết tiệt kia ra đuổi anh đi mất, “Thời gian này tôi cứ nghĩ mãi về chuyện hồi cấp ba, rồi nhận ra một phát hiện kinh người.”
Tông Tiểu Nam: “Phát hiện ra cậu đã thích tôi từ cấp ba rồi?”
Nhiếp Băng Nguyên: “…Ừ thì, cũng không quá kinh người lắm.”
Ánh mắt Tông Tiểu Nam viết đầy câu “cậu nghĩ tôi tin chắc?”
Ba năm trời không phát hiện, đến đại học gặp sự kiện quái vật rồi đột nhiên phát hiện mình thích huynh đệ?
“Nếu tôi thích một người, tôi sẽ biết ngay từ đầu là mình thích người đó.” Chim cánh cụt nói với Gấu Bắc Cực.
Thích thật lòng không thể giấu được, bịt kín miệng thì vẫn sẽ lộ ra qua đôi mắt.
Nhiếp Băng Nguyên không biết đang nghĩ gì, chợt hỏi một câu chẳng liên quan: “Cậu còn nhớ Chu Thư lớp bốn không?”
Lớp bốn? Chu Thư?
Tông Tiểu Nam mất mấy giây mới nhận ra Nhiếp Băng Nguyên đang nói chuyện hồi cấp ba, rồi cũng nhớ ra cô bạn gái dịu dàng, học giỏi kia. So với Nhiếp Băng Nguyên – kiểu học sinh học giỏi nhưng khí chất thì không thân thiện mấy – thì Chu Thư là mẫu hình lý tưởng các thầy cô hay đưa ra làm ví dụ, đã vậy còn thân thiện, được lòng nhiều người, rất nhiều bạn nam từng thích cô ấy.
“Nhớ thì nhớ,” Tông Tiểu Nam nghi hoặc, “Nhưng cậu nhắc cô ấy làm gì?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Vì cô ấy từng thích cậu.”
“…Hả?” Tông Tiểu Nam hoàn toàn theo không kịp logic của Gấu Bắc Cực, cứ như đang nghe truyện viễn tưởng, “Cô ấy thích tôi mà tôi không biết, cậu thì biết?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tôi quan hệ rộng, tin tức linh thông.”
Xời, tin ông mới lạ, Tông Tiểu Nam nhớ lại hết rồi: “Chu Thư với Triệu Lân lớp mình yêu sớm từ năm lớp mười rồi, ba năm cấp ba bị cấm vẫn không chia tay nổi, phụ huynh còn bị mời lên trường mấy lần. Sau đó cả hai còn đậu cùng một trường đại học, tình yêu thần tiên, đôi chim liền cánh.”
Nhiếp Băng Nguyên: “Là tôi xúi Triệu Lân tỏ tình đấy, bảo cậu ta thích thì phải chủ động, đừng sợ thất bại.”
“…” Cùng học chung lớp cấp ba, chim cánh cụt cảm thấy mình giống như học lãng phí ba năm.
Nhưng bỏ qua hết đống chuyện bát quái năm xưa, trọng điểm là Gấu Bắc Cực rốt cuộc muốn gì? Làm ông tơ tích đức à?
“Hồi đó tôi cũng không biết mình đang làm gì,” Nhiếp Băng Nguyên nói, “Chỉ có một suy nghĩ—không muốn cậu hẹn hò với con gái.”
Tông Tiểu Nam giúp anh phân tích luôn: “Khi đó mới lớp mười, hai đứa mình còn đang trong giai đoạn cứ cãi là đánh nhau, cậu phá chuyện tình cảm của tôi cũng bình thường.”
“Nhưng lớp mười một mười hai mình đâu còn đánh nữa? Anh em thân thiết rồi mà?”
“…Cậu đã lén chắn bao nhiêu ‘đào hoa’ của tôi rồi hả?”
“Giờ tôi mới hiểu lúc đó mình đang làm gì,” Nhiếp Băng Nguyên nhớ lại chuyện xưa, chỉ muốn vẽ vòng tròn quanh từng cái cảnh tượng đó, gạch một phát thật đậm rồi ghi đè lên chữ “Ngốc” thật to, “Tôi sợ cậu bị người khác cướp mất.”
Ánh mắt của Nhiếp Băng Nguyên quá trực diện, như lửa rừng cháy bừng giữa nắng gắt.
Tông Tiểu Nam bỗng thấy khó thở.
Khi cậu nhận ra thì đã bị đè xuống giường.
Trọng lượng của Nhiếp Băng Nguyên áp lên kín kẽ, nhưng nụ hôn lại rất nhẹ, không còn là kiểu mạnh mẽ chiếm hữu như mọi khi, mà là kiểu mang theo sự khẳng định—rằng anh thật sự thích, thật sự để tâm… nghiêm túc đến mức có chút vụng về.
Mắt Tông Tiểu Nam cay xè, mũi cay, cả tim cũng cay.
Nhưng trong cái cay đó, lại ngòn ngọt, từng chút từng chút.
Cậu vẫn muốn giữ lại một con đường lui, muốn giữ một phần lý trí không bị Gấu Bắc Cực thuyết phục, nghĩ rằng lỡ như sau cùng phát hiện đây chỉ là hiểu nhầm, thì vẫn có thể quay về làm bạn…
Nhiếp Băng Nguyên không gặp sự từ chối, cũng chưa được đáp lại, chỉ thấy người dưới thân yên lặng nhìn anh, mặc anh hôn lên.
Cuối cùng, anh dừng lại, chống tay nhổm người lên, có phần lúng túng.
“Tôi không thích mạo hiểm khám phá phế tích.” Tông Tiểu Nam chợt lên tiếng, giọng hơi nghẹt mũi, nghe mềm hẳn.
Nhiếp Băng Nguyên như bị điều khiển, gật đầu “Ừ”, mà chính anh cũng không biết mình đang đồng ý cái gì.
“Tôi cũng không thích yêu ma quỷ quái.”
“Ừ.” Nhiếp Băng Nguyên cảm thấy hình như cậu đang tổng kết hết mọi tội lỗi của mình.
“Không thích chạy điên cuồng giữa tuyết, mỗi lần theo cậu là tôi té năm bảy lần.”
“…Tôi chỉ có mấy sở thích đó thôi, bảo bỏ liền có vẻ hơi khó.”
“Nhưng tôi thích cậu.”
Tông Tiểu Nam ôm lấy cái đầu ngốc kia, hôn trả một cái thật mạnh.
Không cần đường lui.
Tôi thích cậu. Đã thích từ rất lâu, rất lâu rồi.