Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 49

Mạnh Quang Dã cảm xúc rối ren, nàng và đại ca hòa ly, trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng lại pha thêm một vị đắng không thể tả rõ được. Hắn cũng lo lắng vì đại ca, việc này đối với bệ hạ không đáng kể, nhưng cũng không vinh quang gì, bệ hạ dễ dàng buông tha đại ca vậy sao?
 
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
 
Nửa canh giờ sau, hai đạo thánh chỉ lại truyền tới Mạnh phủ, một đảo đại hỉ, một đạo đại hung.
 
Trạm Liên được sắc phong hoàng muội, ban tước công chúa, phong hào Khang Lạc. Chỉ hai chữ đã tỏ rõ dụng tâm của hoàng đế ca ca, trước đây hắn mong nàng một đời hoan lạc, giờ chỉ nguyện nàng an khang vui vẻ.
 
Trạm Liên tay nâng thánh chỉ, nghĩ đến ca ca mà tràn đầy ôn nhu.
 
Một đạo thánh chỉ khác dành cho Mạnh Quang Đào, nói Mạnh Quang Đào từng là quan triều đình mà hành vi không kiểm điểm, gây ra việc hổ thẹn nhất trước nay, bôi nhọ bộ mặt quan lại Đại Lương, thiên tử tức giận, lệnh tự cung để tạ tội.
 
Khi Mạnh phu nhân hiểu rõ ý nghĩa hai chữ tự cung, mắt bà trợn trắng lên hôn mê bất tỉnh.
 
Mạnh Quang Đào nhận lấy thánh chỉ, nửa bên lông mày run rẩy dữ dội : "Ta muốn diện thánh, ta muốn diện thánh!" Hắn điên cuồng hô lên với thái giám.
Mạnh Quang Dã ngăn huynh trưởng lại, sợ hắn gánh thêm tội danh khinh thường thánh chỉ, chỉ sợ cái mạng cũng giữ không nổi.
 
Trạm Liên biết tin, vội vã chạy tới Ngự Thư phòng xin diện thánh. Triệu Trụ Tử đi vào thông báo, không lâu sau nghiêm mặt bước ra: "Khang Lạc công chúa, bệ hạ lúc này đang bề bộn công vụ, không thể gặp người."
 
"Bên trong có đại nhân nào sao?"
 
"Việc này, cũng không..."
 
Trạm Liên vừa nghe, chẳng quản nhiều nữa, kéo làn váy liền xông vào trong. Các nô tài Ngự Thư phòng vội vàng tới ngăn cản, song lại không dám dùng sức tổn thương ngọc thể.
 
"Ai da, đau quá!" Người khác không dám động vào Trạm Liên, tự nàng lại cố tình hướng về đám đông hô một tiếng.
 
Mọi người sợ tới mức cùng nhau thu tay lại.
 
Một bóng người vàng chói từ phía đông Thiên điện bước nhanh ra, thiên tử cau mày tới trước mặt Trạm Liên: "Bị thương ở đâu rồi?"
 
"Không bị thương gì cả, muội nói bừa thôi." Trạm Liên thẳng thắn.
 
Trạm Huyên hơi lườm nàng, quay người vào Thiên điện. Trạm Liên theo sát đi vào, lúc này đám nô tài không dám ngăn cản.
 
"Liên Hoa nhi, bây giờ trẫm chính vụ đầy mình, không thể buông bỏ mà tới gặp muội được, chờ khi làm xong trẫm liền tới gặp muội được không?"
 
"Muội không quấy rầy ca ca, chỉ hỏi một chuyện rồi đi."
 
Trạm Huyên đi tới án thư ngồi xuống, nhấc bút son lên cúi đầu hỏi: "Việc gì?"
 
Trạm Liên tiến lên, tay nhấc nghiêng mực làm đồ chặn giấy cho hắn, trong miệng nói: "Ca ca muội nghe nói chuyện Miêu Vân cáo trạng, huynh định xử trí thế nào?"
 
Liền biết ngay nàng vô cùng lo lắng chạy đến là vì việc này. Mặt Trạm Huyên không chút biến sắc, trong lòng sớm đã cuồn cuộn nổi dậy sóng lửa hừng hực đố kị. Mấy ngày nay hắn chỉ cần nhớ đến Liên Hoa nhi là sẽ vờ như mong ngóng người khác, khắp toàn thân khó chịu như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ để Liên Hoa nhi rời đi, nhưng lại không ngờ khó khăn tới vậy. Một khi nghĩ đến việc nàng nói cười với nam nhân khác, say đắm triền miên với nam nhân khác, hoạt cảnh mây mưa nồng nhiệt, lửa giận và đố kị của hắn lại thiêu đến tróc da bong thịt.

 
"Còn xử trí thế nào? Cô nương kia phơi bày mọi chuyện, không trừng trị Mạnh gia làm sao thể hiện uy nghiêm hoàng gia không thể mạo phạm?" trong lòng càng nổi lửa lớn, ngữ khí Trạm Huyên càng nhạt.
 
"Trừng trị thế nào?" Trạm Liên truy hỏi.
 
"Xử tử Mạnh Quang Đào, đám người còn lại giáng thành nô tịch."
 
"Không được!" Trạm Liên bật thốt lên.
 
Bút son trong tay Trạm Huyên bị bẻ gãy, Trạm Liên lại không phát hiện ra, nàng vội nói: "Ca ca, Mạnh Quang Dã vô tội, hắn không hề biết việc này, hắn nói nếu hắn biết, chắc chắn khuyên đại ca cưới Miêu Vân."
 
Trạm Huyên vứt hai đoạn bút lông sang một bên: "Trẫm sao biết hắn hoàn toàn vô can, cứ xem hắn vô tội thật, làm người nhà Manh gia thì cũng phải chịu liên lụy. Muốn trách thì trách nhà hắn làm việc ngu xuẩn."
 
Trạm Liên gấp đến mức giậm chân: "Ca ca sao hồ đồ thế, Mạnh Quang Dã là người tốt, hắn rất tốt, làm người chính trực lương thiện, làm quan thì cương trực công chính, không khuất phục cường quyền ác thế, mọi mặt đều là nhân tài, ca ca không trọng dụng hắn thì thôi, lại vì cái tội danh có lẽ có này mà biếm hắn thành nô tịch?"
 
Trạm Liên càng khen ngợi, sắc mặt Trạm Huyên càng khó coi. Những lời này che chở Mạnh Quang Dã, còn với ca ca hắn thì oán giận?
 
"Tâm ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời."
"Tam ca." Trạm Liên thấy hắn một vẻ kiên định, sợ hắn thực sự hạ quyết tâm, sợ Mạnh Quang Dã từ giờ thành tội nô, nàng vội đến nóng ruột: "Tam ca như vậy là không phân trái phải đúng sai, chẳng lẽ muốn thành một hôn quân sao!"
 
"Hỗn xược!" Trạm Huyên quay đầu nhìn Trạm Liên, vỗ bàn đứng dậy.
Hôn quân! Tâm can bảo bối của hắn vì một tên nam nhân khác mà chửi hắn là hôn quân!
 
Trạm Liên sợ hết hồn, nhưng càng kinh ngạc hơn, tam ca của nàng lại phẫn nộ với nàng! Tam ca trước nay vẫn mềm giọng nói chuyện bỗng nhiên lại quát lên với nàng!
 
Trạm Liên đỏ cả vành mắt, cũng không biết là căm tức hay là oan ức.
 
Trạm Huyên trông thấy muội muội oan ức, lại kiên quyết không phất cờ đầu hàng, hôm nay hắn quyết tâm, trừng mắt nhìn nàng không nói.
 
"Mạnh Quang Dã với muội có hai lần ơn cứu mạng, hơn nữa hắn là một người tốt, ca ca nếu như thường khi chắc chắn tán thưởng hắn, ca ca không nên vì chút việc nhỏ này mà bỏ lỡ nhân tài, cũng không nên...khiến muội căm ghét ca ca."
 
Trạm Liên không biết ca ca làm sao, thậm chỉ ngay cả dỗ cũng không dỗ nàng. Thất vọng càng nhiều lên, nàng nhìn sâu hắn một cái, xoay người thất thểu bỏ đi.
 
Trời cũng phản rồi! Châu ngọc trong mắt hắn lại vì người ngoài mà trở mặt với hắn! Trạm Huyên điều gì cũng nhẫn nhịn được, chỉ không thể chịu gương mặt lạnh lùng của muội muội với hắn. Căm ghét hắn? Vì Mạnh Quang Dã mà căm ghét hắn!
 
Trên trán Trạm Huyên nổi gân xanh, đem những đồ vật trên bàn gỗ tử đàn hất hết xuống đất.
 
Hôm sau, Trạm Liên lại đi khuyên ca ca, Trạm Huyên vẫn quyết giữ ý mình, Trạm Liên buồn bực lại phẩy tay áo bỏ đi.
 
Hai huynh muội vài ngày chẳng để ý nhau. Trạm Huyên tới Phúc Dương cung gặp muội muội giả kia, Trạm Liên cũng chẳng quan tâm.
 
Trạm Huyên vốn cố ý giận dỗi nàng, ai biết nàng hoàn toàn không có động tĩnh, bản thân lại tức gần chết. Mà nghe nói nàng lại năm lần bảy lượt phái người vào lao thăm Mạnh Quang Dã, liên tục bảo người trấn an hắn nhất định sẽ đưa hắn an toàn ra ngoài, trái tim Trạm Huyên như ở trong chảo dầu bị người ta dùng kim châm vậy.
 
Mấy lần hắn muốn mau sai người kết tội Mạnh gia, nhưng trong lòng luôn có chút do dự, hắn nghe cung bộc nói Trạm Liên dần dần biếng ăn, đêm không chợp mắt, lại nghe nói nàng cầm một cái tượng đất dưới trăng mà thở dài, âm thầm rơi lệ...

 
Trạm Huyên nhắm mắt. Hắn đang làm cái gì vậy.
 
Buổi đêm, Trạm Huyên đến tìm Trạm Liên, cầm món đồ chơi mới mẻ bộ tộc mới cống nạp để trêu vui nàng, Trạm Liên cũng không nhìn tới, chỉ coi như trước mắt không có một người sống sờ sờ, cúi đầu xem sách của mình.
 
Nô tì xung quanh bị dọa gần chết.
 
Trạm Huyên cho lui đám cung bộc thần kinh đang lên xuống, đưa tay bóp hai má Trạm Liên, Trạm Liên lấy tay che mặt lại, hắn bóp bên còn lại, nàng dùng tay kia bảo vệ.
 
Trạm Huyên buồn cười: "Muội còn muốn cáu kỉnh với ca ca bao lâu?"
 
"Ngày nào tam ca chưa đổi ý, muội vẫn không để ý tam ca." Trạm Liên nói.
 
"Nếu cả đời trẫm cũng không đổi ý?"
 
"Vậy cả đời muội không để ý huynh."
 
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm
 
Trạm Liên chắc chắn ca ca cuối cùng sẽ buông bỏ cố chấp, xử lý sáng suốt, nhưng Trạm Huyên dường như nghe thấy được lời đoán trước giải quyết dứt khoát.
 
Nếu như hắn biếm Mạnh Quang Dã thành tội nô, Liên Hoa nhi của hắn chắc sẽ hận người ca ca này cả đời chăng? Huống hồ, bản thân nàng phải chăng cũng sầu não uất ức, tiếc nuối cả đời?
 
Liên Hoa nhi từng chịu đủ ốm đau dằn vặt, chưa khai hoa đã tàn lụi, thần tích có được như hôm nay, ban cho nàng sống lại trở về dương thế, hắn không cho nàng sống vui vẻ, còn muốn thành thủ phạm khiến nàng lo lắng không yên?
 
Ngọn lửa đen tràn ngập bỗng nhiên tắt lịm, Trạm Huyên nhắm mắt, trở ra một hơi thật dài.
 
Hắn im lặng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
 
Trạm Liên thấy ca ca biểu hiện quái lại, không nói một lời đã đi. Khó tránh có chút lo lắng, nhẫn nhịn không nổi, nàng vẫn đứng dậy đuổi theo: "Ca ca huynh sao vậy?"
 
Trạm Huyên nhìn nàng, lại như không nhìn nàng: "Muội để trẫm ngẫm lại đã." Dứt lời, hắn vòng qua nàng chậm rãi rời đi.
 
Đêm nay Trạm Huyên nằm trên giường, mắt mở lớn cho đến khi trời sáng.
Trước lúc lâm triều, hắn đã ra quyết định.
 
Một lần, quyết định mọi vui buồn đau khổ đời này của hắn.
 
Buổi chiều, Trạm Liên biết được tin tốt, Hình Bộ sẽ thẩm án Mạnh phủ rồi định tội, Mạnh Quang Đào khi dễ thiên ân, thi quân phạm thượng, theo luật đáng trảm, mẫu thân hắn coi như đồng lõa, phạt năm mươi trượng, đệ đệ Mạnh Quang Dã, muội muội Mạnh Thái Điệp che dấu, phạt mười trượng, Mạnh Quang Dã vì có thân phận lục phẩm Tả Thừa tự, miễn phạt trượng hình, phục chức.
 
Trạm Liên biết nếu không có hoàng đế ca ca ra lệnh, Hình Bộ nhất định sẽ không dám tự quyết. Nàng không thể chờ được, đi ra cửa điện tới Thái Lai trai, cả đường đều mỉm cười, đi dần thì biến thành chạy.

 
Lúc này ở Ngự Thư phòng không ai ngăn cấm, Trạm Liên bước nhanh vào nội điện, như một con bươm bướm vui vẻ nhanh nhẹ lao đến ôm lấy ca ca.
"Tam ca ca!" Trạm Liên ngẩng đầu, lúm đồng tiền như hoa.
 
Trạm Huyên dừng ở nụ cười lấp lánh của nàng, lòng rối ren cong lên khóe môi : "Hả?"
 
"Chuyện Mạnh gia, là ca ca sai Hình Bộ kết án, đúng không?"
 
"Chắc vậy."
 
"Muội biết nhất định là ca ca, tam ca xưa nay là đại minh quân xưa giờ chưa gặp, xửa án là công bằng nhất!"
 
Trạm Huyên ấn cái mũi nhỏ: "Vừa lòng muội, liền tới nịnh bợ trẫm?"
 
Trạm Liên yêu kiều nở nụ cười, lại vui vẻ nhào vào lòng hắn cọ cọ.
"Muội bây giờ vui vẻ giờ? Còn không quan tâm ca ca nữa không?" Trạm Huyên khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, khàn khàn hỏi.
 
Trạm Liên mất mặt nói: "Muội làm gì có lúc nào không quan tâm ca ca, ca ca đổ oan muội."
 
Trạm Huyên thâm trầm cười hai tiếng, hắn ôm thật chặt thân thể mềm mại trong lòng, ý tứ sâu xa mà thở dài: "Liên Hoa nhi, chỉ cần muội vui vẻ, ca ca đã hài lòng rồi."
 
Cho dù niềm vui của nàng dựng lên từ nỗi đau khổ của hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
 
Trạm Liên ôm lấy Trạm Huyên: "Ca ca là tốt nhất."
 
Mặc dù thân thể mềm mại trong lồng ngực, Trạm Huyên cũng đã thấy tương lai không xa, Liên Hoa nhi của hắn dựa vào vòng ôm của một nam nhân khác, ở trong lồng ngực người đó uyển chuyển cười duyên. Trong mắt của hắn đau đớn như sóng lớn cuộn trào lòng biển sâu.
 
Quên đi, quên đi thôi.
 
Tâm can bảo bối của hắn vui vẻ là đủ rồi.
 
Tình ý đầy ắp của Trạm Huyên như muốn tràn khỏi lòng, hắn không thể khắc chế được, lại âm trầm kiềm nén hôn lên cái trán trơn bóng của nàng.
Trạm Liên như phải bỏng mà nhảy ra, sờ cái trán hờn dỗi trừng mắt: "Ca ca lại hôn muội!"
 
Trạm Huyên nuốt xuống cay đắng trong cổ họng : "Được, không hôn nữa."
 
***
Trạm Liên ở trong cung an phận được hai ngày, lại không kiềm chế nổi, nói với Trạm Huyên muốn xuất cung xem thử phủ công chúa của mình thế nào rồi. Trạm Huyên biết rõ là lời nói dối cũng không vạch trần, ngược lại hắn bây giờ không cầu gì khác, chỉ cần nàng vui, thì chiều nàng hết.
 
Trạm Liên ra khỏi cung, đầu tiên là đi quanh một vọng ở phủ công chúa mà Trạm Huyên tuyển chọn cho nàng, sau đó để xe ngựa đi thẳng tới hướng Mạnh phủ.
 
Đến cửa lớn Mạnh phủ, Trạm Liên không muốn vào, liền bảo kẻ hầu đi gọi Mạnh Quang Dã ra ngoài gặp mặt, ai ngờ kẻ hầu trông cửa lại nói nhị gia nhận thay mẹ năm mươi trượng, giờ đang nằm trên giường không đi nổi.
Trạm Liên kinh ngạc, xuống xe ngựa.
 
Nàng bây giờ lại là công chúa cao quý, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều lễ phi phiền phức, bước qua bậc cao đi thẳng tới viện của Mạnh Quang Dã.
 
Đi tới sân ngoài, nàng nghe thấy tiếng kêu khóc quen thuộc của Mạnh phu nhân, nàng nhíu mày, rẽ bước tiến vào trong viện.
 
Công chúa giá lâm, tất nhiên mọi người đều phải cúi lạy nghênh tiếp, Mạnh phu nhân cũng không ngoại lệ. Mà trên thực tế Mạnh phu nhân thấy Trạm Liên, chẳng những không có cảm giác xấu hổ, trái lại còn hết sức dập đầu với nàng, xin nàng nể tình nghĩa xưa, cứu Mạnh Quang Đào, cứu Mạnh gia.
 

Trạm Liên chẳng quan tâm bà ta, trực tiếp vào thăm Mạnh Quang Dã.
 
Lúc này Mạnh Dã chỉ mặc trung y, chăn mỏng che kín nằm lỳ trên giường, biết nàng tới nên đang ngó đầu nhìn quanh, thấy nàng đi vào, lúng túng muốn dậy, lại bị Trạm Liên gọi người đỡ xuống.
 
Năm mươi trượng của Hình Bộ nào phải trò đùa, Mạnh phu nhân mà gánh, không chết cũng phế.
 
Vị thuốc đắng nồng bay vào trong mũi, Trạm Liên tới gần, nhìn sắc mặt Mạnh Quang Dã tái nhợt, lo lắng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
 
Mạnh Quang Dã nghiêng đầu nhìn kỹ nàng, trầm thấp ừ một tiếng: "Sao người lại tới đây?"
 
"Ta...tới thăm ngươi một chút."
 
Mạnh Quang Dã cong môi: "Đa tạ."
 
Trạm Liên lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc về dưới eo của hắn, không biết hắn bị thương thế nào...
 
"Chúng ta có thể ra ngoài nhanh như vậy, hẳn là phúc của người rồi?"
 
"Là thánh thượng khai ân."
 
Mạnh Quang Dã gật đầu: "Ừ."
 
Mạnh phu nhân lại ngã xuống chân Trạm Liên, khóc đến rung cả đất cầu xin nàng cứu Mạnh Quang Đào sắp bị xử trảm sau thu: "Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, công chúa điên hạ..."
 
Trạm Liên cau mày, sai người đỡ Mạnh phu nhân rời viện.
 
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Mạnh Quang Dã ho hai tiếng, hỏi: "Đại ca ta, thực không thể cứu sao?"
 
Trạm Liên khó lòng tin nổi: "Đại ca ngươi như vậy, khiến ngươi bị thương thảm thế này, ngươi còn muốn cứu hắn?"
 
"Nói thế nào đi nữa, huynh ấy vẫn là đại ca của ta."
 
Trạm Liên biết hắn lo cho gia đình, thở dài lắc đầu. Dưới cái nhìn của nàng, Mạnh Quang Đào chết rồi, với Mạnh Quang Dã chỉ tốt không xấu. Mặc dù có thể, nàng cũng không cứu.
 
"Chuyện này khiến thánh thượng rất tức giận, Mạnh gia tránh được một kiếp, đã là quốc pháp khai ân rồi."
 
Mạnh Quang Dã cười khổ một tiếng.
 
Trạm Liên thấy vậy dịu dàng khuyên: "Bây giờ ngươi đừng xía vào mấy việc này, dưỡng thương cho khỏe, sáng mai ta sai người mang chút thuốc cao từ trong cung cho ngươi, sẽ khỏe nhanh hơn." Dứt lời, nàng còn đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn động viên.
 
Mạnh Quang Dã chỉ thấy được hương gió xuân thổi qua, hắn chăm chú nhìn phong thái thần tiên của nàng, trong lòng tình ý dập dờn một cơn, hắn chỉ cần đưa tay, là có thể nắm lấy bàn tay nhỏ thanh nhã này rồi.
 
Nhưng hắn lại không thể.
 
"Đa tạ ý tốt của người, ta...không cần."
 
Trạm Liên nghiêng đầu, hơi khó hiểu,
 
"Ít ngày nữa ta sẽ thành hôn với Miêu Vân cô nương."
 

Bình Luận (0)
Comment