Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 52

Thuận An mở màn che lên, khom người mời Trạm Liên vào trong.
 
Trạm Liên dẫm lên bãi cỏ mềm như lụa, nhấc váy chậm rãi bước vào, tiếng nước ồ ồ chảy càng trong trẻo dễ nghe, hơi nước li ti phả vào mặt, ánh mắt khẽ nâng lên, trông thấy ngay một suối nước nóng trong suốt xanh biết bị những tảng đá lớn cao thấp chập trùng bao chung quanh, một bóng người cao lớn vàng rực đứng ở bên suối, nghiêng người cười tủm tỉm nhìn nàng lại gần.
 
"Ca ca, muội vừa thấy một con chim lớn mổ cây làm thành cái ổ." Trạm Liên vừa nói chuyện mới lạ, vừa uyển chuyển đi tới trước mặt tam ca, tay nhỏ nắm lấy bàn tay duỗi ra của hắn, cẩn thận đi khập khiễng rồi đứng ở trên tảng đá lớn trơn trượt.
 
Tới gần nhìn suối nước nóng càng như ngọc bích phỉ thúy, ánh mắt Trạm Liên lưu luyến, bỗng nhiên thấy một con cá đen nhỏ bơi quanh, nàng kinh ngạc thốt lên: "Ca ca huynh nhìn đi, có cá!"
 
Trạm Huyên khẽ cười phụ họa, tiện miệng nói: "Nước suối này dưỡng thể, muội vào ngâm một lát?" Chính là vì suối nước nóng này mà mới dựng hành cung tại đây.
 
Trạm Liên khom lưng dùng ngón tay bé nhỏ lướt qua mặt nước như tơ lụa, xin thứ cho kẻ bất tài phải từ chối: "Nước quá lạnh rồi, muội không dám đâu."
 
"Vậy thì ngâm chân thôi."
 
Lúc này Trạm Liên vui vẻ nghe lệnh, nàng hơi vụng về ngồi xuống mép ao, vén làn váy lên muốn khom lưng cởi giày vớ, đột nhiên trước mắt đen lại, chỉ thấy ca ca một chân quỳ trên đất, nhấc chân nàng kề sát bên đùi.
 
"Trẫm cởi giúp muội." Trạm Huyên nói, ngón tay cởi chiếc tất tơ tằm, bàn tay trượt xuống, thuận lợi tháo ra chiếc tất lụa thêu bên chân phải, chỉ một thoáng bàn chân ngọc óng ánh long lanh không vướng bụi trần xuất hiện trước mắt hắn.
 
Hô hấp của Trạm Huyên ngắn ngủi đứt quãng, bàn tay ấm áp kề sát lòng bàn chân của nàng, ngón tay cái vuốt nhẹ bàn chân trơn bóng của nàng, lại trượt qua đầu ngón chân mềm mại đáng yêu.
 
Muội muội của hắn, quả thực không đâu không đẹp. Trạm Huyên lưu luyến trên chân ngọc quên bỏ ra, đáy mắt tối thêm, do dự có nên mút lấy đầu ngón chân đáng yêu của nàng lúc này hay không.
 
"Ngứa quá, ca ca buông muội ra đi." Trạm Liên cười hì hì, bàn chân nhỏ cuộn lại.
 
Trạm Huyên lúc này mới choàng tỉnh giấc mộng, may mà hắn vẫn cúi đầu, mới không khiến nàng nhìn thấy khát vọng của hắn. Hắn ho nhẹ một tiếng, đem mỹ vị kia đặt trên đùi, làm lại y vậy cởi giày trên chân trái của nàng, hai bàn chân trắng bóng cùng một chỗ, như mỹ vị thơm ngát dẫn dụ hoàng đế, yết hầu Trạm Huyên lên xuống, khó nhọc đỡ muội muội hướng đến suối nước nóng.
 
Trạm Liên vịn vai ca ca, chậm rãi thả chân ngọc xuống hồ nước xanh biếc, mới chạm vào một chút liền giật lại: "Ái chà, lạnh thật."
 
Trạm Huyên khẽ cười thành tiếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, vốc nước dội lên chân nàng: "Trẫm đã thử qua rồi, không lạnh."
 
Bàn chân nhỏ bị nước suối tập kích bất ngờ, Trạm Liên né không kịp, cười khanh khách oán trách: "Ca ca đừng đùa nữa, lạnh, lạnh!"
 

Trạm Huyên đỡ eo của nàng, bàn tay dính nước giữ chặt lấy đôi chân non mềm : "Lạnh đâu ra, nhóc kiêu ngạo muội nhìn đi, ngâm vào rất tốt cho cơ thể muội."
Trạm Liên nũng nịu làm mặt quỷ với hắn, để kệ Trạm Huyên giữ chân một lát, mãi tới khi thích ứng với nước lạnh, mới bảo ca ca thả ra, bản thân lại tự ngâm chân vào. Lần này đã ngoan ngoãn ngâm chân vào nước rồi.
 
Thuận An đứng trong màn chướng nhìn qua khe thấy cảnh này, tấm tắc lấy làm lạ. Ngay cả hoàng hậu còn phải hầu hạ hoàng thượng rửa chân, vị chủ tử lại lại khiến bệ hạ hầu hạ thoải mái vậy, thật là lợi hại.
 
Trạm Liên ngâm trong suối một lát, cảm thấy cái mát thấm vào người rất thư thái, quay đầu mắt cười trong trẻo: "Ca ca cũng ngâm chân đi, rất thoải mái."
 
Trạm Huyên đứng dậy: "Trẫm đâu như muội, trẫm muốn ngâm mình."
 
"Ca ca mặc y phục xuống nước sao?"
 
"Xuống nước mặc nhiều làm gì? Mặc quần dài là được rồi?"
 
"Vậy muội có phải lánh đi không?"
 
"Không cần, chẳng qua là ngâm nước, không ảnh hưởng gì."
 
Trạm Liên đang ngâm chân thoải mái, liền gật gù, chống vào tảng đá nhìn ca ca.
 
Trạm Huyên nhìn qua Trạm Liên của hắn một cái: "Muội nhìn qua chỗ khác đi, trẫm muốn cởi y phục."
 
Trạm Liên nghe vậy nở nụ cười, nàng nghe lời quay đầu, trong miệng vẫn nói : "Ca ca chớ xem thường muội, muội sớm đã thấy nam nhân cởi trần rồi nhá."
 
"Hả? Ai?" Trạm Huyên ngừng tay một lát.
 
"Một cụ ông gánh hàng." Trạm Liên không nhận thấy sự nguy hiểm trong câu nói kia, cười hì hì đáp. Nói xong nàng đột nhiên nhớ tới, bản thân còn trông thấy Mạnh Quang Dã luyện thân buổi sớm, ở trần. Nghĩ tới nam nhân sắp thành hôn kia, lòng Trạm Liên bỗng trầm xuống, liền lắc đầu xua đi nhung nhớ.
 
"Ông cụ gánh hàng?" Trạm Huyên từ sát ý chuyển sang buồn cười, hắn cởi áo trong vứt vào bảo sạp vừa chuyển tới, gỡ ngọc quan xuống, tóc đen như mực buông xuống: "Sao muội lại trông thấy?"
 
"Trên đường thả diều giấy thì thấy."
 
Trạm Liên quay đầu, nhìn Trạm Huyên đã thoát long bào.

 
Trạm Liên tuy chỉ thấy hai nam tử ở trần, nhưng cũng đều là người có thân hình đẹp. Lão hán tuổi đã lớn, nhưng ông ấy làm lụng nhiều năm, cơ thịt, bắp thịt đều chắc chắn có sức, thân hình cao to đẹp mắt, Mạnh Quang Dã càng không phải bàn, thân hình cao lớn căng tràn mang vẻ đàn hồi cường tráng mạnh mẽ. May mà Trạm Huyên là hoàng đế văn võ song toàn, tuy rằng quốc sự bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn dành thời gian tập võ, mặc dù không cao to bằng Mạnh Quang Dã nhưng cũng cao tám thước, đứng thẳng trước mặt Trạm Liên, hai người so ra không kém là bao. Huống hồ tướng mạo hắn tuấn tú, hai người không cùng một kiểu, người này phiêu lãng, vân da rõ ràng rắn chắc, chỉ có điều trù khố hơi chút dung tục, trái lại có thêm một nét tùy tính lười biếng.
 
Trạm Liên cảm thấy ca ca quả là nam tử ưa nhìn nhất trên đời.
 
Trạm Huyên thỏa mãn với ánh mắt của Trạm Liên, đi chân trần tới bên người nàng, dẫm xuống suối muốn xuống nước.
 
"Ca ca cẩn thận." Trạm Liên vội đưa tay đỡ hắn một cái.
 
Trạm Huyên dù muốn mượn cơ hội này sờ cái tay nhỏ của nàng, nhưng chí khí nam nhi không cho hắn làm vậy, hắn vung tay, ra hiệu không cần. Chỉ lát sau, hắn liền vững vàng đi xuống nước.
 
"Ca ca đứng được rồi chứ? Nước có sâu hay không, ca ca liệu có bị đuối nước không?" Trạm Liên vội vã cuống cuồng, chỉ lo ca ca bị nước dìm.
"Không sâu, muội đừng lo."
 
Trạm Huyên tiến lên trước hai bước, lặn xuống nước, một lát sau lại ngoi lên. Mặt nước dập dờn không quá xương quai xanh của hắn, tóc đen như mực rải trên mặt nước, hạt nước lăn xuống gương mặt, ánh chiều tà chiếu lên vô cùng mê hoặc.
 
Trạm Liên chợt thấy khó nói, ca ca này cũng thực...quá đẹp rồi.
 
Trạm Huyên bơi đến thác nước tùy cho dòng nước dội xuống, Trạm Liên lo nước lạnh, bảo hắn không nên bơi lên quá lâu.
 
Trạm Huyên nhắm mắt cong môi, lại đợi một lát, bơi về cạnh Trạm Liên : "Liên Hoa nhi, nước này thực sự không lạnh, hôm nay nóng, muội cũng xuống ngâm đi."
 
Trạm Liên lắc đầu : "Muội sợ."
 
"Muội sợ rắn hả?"
 
"Gì cơ?"
 
"Có con rắn ở đằng sau muội."
 
Sống lưng Trạm Liên cứng đờ, giơ tay muốn nhào vào lồng ngực của ca ca, trong thế ngàn cân treo sợi tóc nàng ngừng lại: "Ca ca lừa muội."

 
Trạm Huyên cũng không đáp, biểu hiện nghiêm túc nhìn đằng sau nàng.
 
"Tam ca?" Trạm Liên thấy hắn như vậy thì lại kinh sợ, không thể đoán nổi là thật hay đùa.
 
"Đừng nhúc nhích." Trạm Huyên vừa nói, vừa duỗi cánh tay dài ra phía sau nàng.
Cả người Trạm Liên cứng ngắc, nàng nắm lấy bờ vai cứng cỏi của ca ca, không biết phản ứng thế nào.
 
"Bắt được rồi, Liên Hoa nhi có muốn nhìn thử không?"
 
Trạm Liên vừa nghe đã bắt được rắn thì như có con kiến bò khắp người, nàng hét loạn lên: "Muội không nhìn, muội không nhìn, vứt đi mau, vứt xa vào ấy!"
 
"Không cần cuống, không có độc, trẫm cho muội nhìn thử..."
 
Trạm Huyên làm vẻ như muốn rút tay về, Trạm Liên hét lên một tiếng, nghiêng người về trước bổ nhào vào lồng ngực hắn: "Muội không nhìn, không nhìn!"
 
Thuận An nghe tiếng thất thanh, nhanh chân chạy vào, Hỉ Phương vừa tới cũng chạy vào theo, hai người chỉ thấy một bàn tay của Minh Đức đế vươn thẳng vào không khí, một tay ôm chặt thân thể mềm mại trong nước, nụ cười vừa ý lan trên mặt. Đây rõ ràng là dáng vẻ của nam tử mới biết yêu đùa giỡn tình nhân. Hai người sợ bị hoàng đế diệt khẩu, lập tức yên lặng mà lui ra từ đường cũ.
 
Trạm Liên nghe thấy tiếng cười tam ca phát ra, mới biết bản thân cuối cùng bị mắc mưu. Nàng không chịu thua mà đánh hắn, nhưng vì dưới chân đạp vào khoảng không mà hoảng sợ, chỉ có thể vội vàng ôm chặt ca ca xấu xa.
 
"Ca ca mau thả muội xuống." Nàng gắt lên.
 
Trạm Huyên vờ như mắt mù tai điếc, ôm lấy eo nàng, ôm nàng mà bơi vào dòng nước suối. Đến khi đứng lại, hai tay hắn bao chặt nàng không buông lỏng, nói: "Trẫm ôm muội, muội ngâm một lát, làn da sẽ càng non mềm hơn rồi."
 
"Thật hả?" Trạm Liên bơi vào sâu suối nước, cũng thấy thấy lạnh lẽo, nghe rằng còn có thể dưỡng da thịt thì bỏ dần suy nghĩ muốn lên bờ.
"Trẫm lừa muội làm gì? Năm đó hoàng tổ mẫu ở hành cung lâu, thường tới đây ngâm suối nước lạnh, muội nhìn người tuổi cao mà da dẻ vẫn bóng loáng như cũ."
 
Ví dụ này rất ổn, Trạm Liên chỉ gặp qua hoàng tổ mẫu một lần lúc nhỏ, điều ghi nhớ nhất là tướng mạo đẹp đẽ trắng trẻo của người.
 
"Vậy muội sẽ ngâm vào suối nước lạnh này một lát, ca ca ôm chặt muội, không được để muội ngã đâu đấy." Trạm Liên nói như ban ơn.
 
Trạm Huyên cười ha ha.
 
Trạm Liên tức tới mức suýt nữa thì cắn hắn.
 
Có điều Trạm Huyên tự làm bừa đã nếm trái đắng rất nhanh, thân thể mềm mại non nớt này cách làn áo ướt mỏng manh kề sát trên người hắn, gương mặt đẹp đẽ trắng nõn tinh tế gần trong gang tấc, mặc dù người trong suối nước lạnh, thân thể hắn cũng như bị ngọn lửa mạnh thiêu đến nóng rực.
 

Chỉ cần bàn tay lớn của hắn xé một đường, đưa đùi non của nàng nhấc lên...
Trạm Huyên hít sâu một hơi. Thật muốn chết mất.
 
"Liên Hoa nhi." Âm thanh của hắn trầm khàn vô cùng: "Muội cũng ngâm một lúc rồi, lên bờ thôi."
 
Trạm Liên chỉ thấy ca ca quá là kì lạ, hắn khó lắm mới lừa được nàng xuống, mới để nàng ngâm một tí, đảo mắt đã muốn nàng lên bờ rồi.
 
"Muốn ngâm thêm lát nữa đã." Nàng đang ngâm vô cùng thoải mái, nước suối tuy lạnh, nhưng lồng ngực ca ca tỏa nhiệt, kề sát hắn không hề thấy nước lạnh.
 
Lại ngâm thêm, trẫm có thể khiến muội trần truồng mà ngâm đấy. Trạm Huyên tuy rằng muốn làm thế, nhưng biết rõ giờ chưa phải lúc.
 
"Ngoan nào, muội nhìn trời cũng tối rồi, đêm xuống sương dày, thân thể muội xương cốt yếu ớt, vẫn nên lên bờ thôi."
 
Dứt lời không thể Trạm Liên phản dối, Trạm Huyên cao giọng hô: "Người đâu."
 
Thuận An vội cúi đầu đi tới.
 
"Gọi kẻ hầu hạ công chúa vào đi, công chúa phải thay y phục."
 
Trạm Liên chu mỏ nhìn hắn, Trạm Huyên vờ không thấy.
 
Hỉ Phương, Nhụy Nhi bước nhanh vào, Trạm Huyên đã đưa Trạm Liên sát bờ, hai người mỗi bên trái phải đỡ chủ nhân đi lên.
 
Trạm Liên nổi lên mặt nước tạo nên một đám bọt nước, Trạm Huyên thấy thân thể mềm mại như ẩn như hiện giống hoa sen mới nở, thiếu chút nữa đã nghĩ lôi nàng xuống suối mà yêu thương.
 
Hắn chìm người xuống, than một tiếng, cúi đầu lặn xuống suối để xả lửa.
 
Trạm Liên lại tưởng ca ca muốn chơi đùa một mình, thầm chửi một câu ca ca thối.
 
Tại một góc suối nước đạt bình phong, sớm đã đặt lư hương xung quanh đuổi muỗi xua trùng, Trạm Liên đi vào bình phong, để nhị tỳ hầu hạ thay một bộ xiêm y khô ráo, lững thững bước ra.
 
Nàng đi chân trần ngồi trên bảo tọa cho hai nô tỳ lau tóc,nhìn ca ca bơi dưới thác nước, ngẩng cổ nhìn về xa.
 
Nhụy Nhi phải đeo tất cho nàng, Trạm Liên nghĩ một lát rồi xua tay từ chối, chỉ lát sau nàng lại ngồi trên tảng đá lớn lúc nãy, một đôi chân ngọc ngâm xuống đùa nước.
Lát sau Trạm Huyên bơi về cạnh Trạm liên, sai Hỉ Phương mang rượu tới.
 

Bình Luận (0)
Comment