Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 54

Trạm Liên đưa tay tát một cái lên gương mặt đó.
"Á!"
 
"Liên Hoa nhi!"
 
Lư Phù và Trạm Huyên cùng cất tiếng, Lư Phù ôm mặt vô cùng đáng thương nhìn về phía hoàng đế, nghe được lời gọi của hắn thì trong lòng vui mừng khôn xiết.
 
Đó là tên gọi mà Minh Đức đế dành cho Vĩnh Lạc công chúa, người đó từng nói, nếu có ngày nào đó hoàng đế gọi nàng ta bằng cái tên này, tức là thể hiện đã coi nàng ta như hoàng muội tâm can của hắn.
 
Cái tát này của Trạm Liên đánh rất thẳng, rất dứt khoát, tầm một trăm kẻ xung quanh trường săn, quá nửa đều trông thấy cái đánh hung hãn này, ở gần thậm chí còn nghe rõ ràng âm thanh vả lên mặt.
 
Những kẻ quan sát đều nảy cả tim, lập tức chẳng hẹn mà đều chuyển tầm mắt sang bốn phương tám hướng. Bọn họ đều chẳng muốn làm nhân chứng hi sinh.
Có điều Khang Lạc công chúa này điên rồi sao, tuy nói rằng nàng là tâm phúc trước mặt bệ hạ, nhưng người nàng ta đánh là Lư cô nương mang theo gương mặt của Vĩnh Lạc công chúa đó!
 
"Đang yên lành sao muội lại đánh?" Trạm Huyên cau mày nhìn về phía Trạm Liên. Liên Hoa nhi này, tại sao cứ thích làm mất việc mất mặt, nàng đối với cả dáng vẻ từng là bản thân mình, cũng tàn độc quyết tâm.
 
Trạm Huyên yêu thương Trạm Liên tận cốt tủy, thấy Lư Phù bị đánh, cũng như thấy Trạm Liên chịu đòn, trong lòng đau đớn.
 
Hỉ Phương vừa nghe thiên tử trách cứ, trong lòng xoắn cả lại.
 
Nước mắt như châu của Lư Phù lã chã rơi xuống.
Khang Lạc công chúa lúc này chắc sắp gặp họa rồi, đây chẳng phải là lại dẫm vào vết xe đổ sao?
 
Trạm Liên nghe tam ca bảo vệ cho món đồ giả này, càng giận dỗi không chỗ bộc phát, nàng lạnh lùng nói: "Muội thấy nàng ta như bị ma ám, nên đánh một cái cho nàng ta tỉnh ra."
 
Ôi trời chủ tử của tôi ơi! Hỉ Phương thực chỉ muốn ngất luôn.
 
"Muội,ôi...lần sau đánh nhẹ một chút." Trạm Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn vết đỏ trên mặt La Phù, xua tay kêu người đi gọi thái y mang thuốc tới.
 
Mọi người nín thở xem kịch đều trợn mắt vì lời nói nhẹ nhàng này, chẳng lẽ sự việc cần đền mạng này cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy?
 
Lư Phù không tin nổi hoàng đế lại tin vào lời nói hoang đường này của Toàn Nhã Liên, ánh mắt nàng ta oan ức, tỏ ra quật cường: "Bệ hạ và công chúa nếu chán ghét Lư Phù chướng mắt này, Lư Phù đi là được, tội gì phải hạ nhục dân nữ như vậy?" Lời tuy nói với hai người, nhưng ánh mắt nàng ta chỉ nhìn Trạm Huyên.
 

"Lư cô nương hiểu lầm công chúa rồi, quê nhà tôi cũng có thuật pháp này, gặp ma chướng phải đánh một cái tát mới hoàn hồn được." Người nói chuyện chính là Thuận An.
 
Hai huynh muội nhìn về nô tài này, chỉ thấy hắn cúi đầu phục tùng, dường như gặp chuyện mà kể vậy.
 
Trạm Liên cong môi.
 
Hỉ Phương càng ngạc nhiên vô cùng, trong cung kẻ nào không biết đại công công ngoài việc hầu hạ bệ hạ, những chủ tử khác đều chẳng nói nhiều hơn một lời, hôm nay vì sao lại mở lời cho chủ tử của nàng?
Lư Phù không ngờ đại thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế cũng trắng trợn đứng về phía Toàn Nhã Liên, rốt cuộc Toàn Nhã Liên này trong cung có thế lực lớn thế nào? Tất cả người cạnh bệ hạ đều bị nàng ta mua chuộc sao!
 
"Ngươi nghe xem, ai cũng muốn tốt cho ngươi cả, bản thân ngươi lại tự suy diễn quá nhiều, nhanh đi bôi thuốc đi, cũng không cần cưỡi ngựa nữa, đến chỗ Liễu tần chơi là được." Trạm Huyên vung tay, để chúng nô tài đỡ Lư Phù lui ra.
 
Trạm Liên nhìn bóng lưng liên tục quay lại của Lư Phù, lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Thuận An, xoay người rời đi. Hỉ Phương vội vàng đi theo.
Trạm Huyên đứng ở chỗ cũ, tự cười nhìn chằm chằm Thuận An một lát, Thuận An cung kính cúi đầu khom người chờ sai phái.
 
"Quê nhà." Trạm Huyên hừ một tiếng, xoay người sải bước theo hướng Trạm Liên rời đi.
 
Thuận An từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt nhăn lại xuất hiện một nụ cười lớn.
 
Quả là vậy.
 
Ngày đó ở trong suối nước nóng nghe tiếng sáo trức, Thuận An bỗng thấy lệ nóng vòng quanh. Ánh mắt đã không còn tốt, nhĩ lực vẫn khá, sao không nghe ra làn điệu quen thuộc ấy? Hết thảy manh mối sự việc đều không thể tưởng nổi, từ đầu tới cuối, còn có thể là ai ngoài Vĩnh Lạc công chúa.
 
Việc quỷ quái tà mà cũng không sao, chỉ cần biết Liên Hoa nhi công chúa quay về, bệ hạ sẽ tốt thôi.
 
Trạm Huyên tìm Trạm Liên, nàng đang nhận lấy cà rốt từ tay tiểu thái giám, muốn cho một chú ngựa trắng cao bằng nàng ăn.
 
Trạm Liên vô cùng hứng khởi, lại sợ ngựa trắng cắn nàng, cầm lấy cây cà rốt nhỏ do dự không quyết, ngựa trắng này thấy đồ ngon ngay trước mắt, vươn cổ ra há mồn cắn ngay, nàng sợ đến mức rụt tay về, cười khanh khách không ngừng.
 
Một bàn tay ở sau nắm lấy tay nàng, vững vàng đưa quả cà rốt tới mép của ngựa trắng, đồng thời một cánh tay thô cũng nắm cái hông của nàng, lồng ngực cường tráng dính chặt, Long Tiên hương quen thuộc cùng mùi cỏ xanh và mùi ngựa bay vào trong mũi.
 
Hỉ Phương thấy vậy, liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám, hai người lặng lẽ lùi ra một bên.
 

Trạm Huyên nắm tay Trạm Liên, cùng đút củ cà rốt vào miệng ngựa trắng.
 
Ngựa trắng ăn xong, còn chưa đã nên liếm tay nàng.
 
Một cảm giác nóng ướt truyền tới, Trạm Liên vừa sợ vừa nhột.
 
Trạm Huyên rút khăn từ trong tay áo nàng, lau tay cho nàng. Trạm Liên qua cầu rút ván, rút tay về cướp lại khăn, tự mình lau tay.
 
"Muội đúng là ngày càng nóng nảy." Trạm Huyên dù bất lực, nhưng trong lời nói cũng không có chút trách cứ nào.
 
"Tam ca ca còn tìm muội làm gì, còn không đi xem vết thương trên mặt Lư Phù muội muội thế nào rồi." Trạm Liên tức tối nói.
 
Trạm Huyên nhéo gương mặt nhỏ của nàng: "Nàng ta là muội muội nào của trẫm thế, việc này mà cũng nói linh tinh được?"
 
Trạm Liên bỏ thể diện đi: "Ca ca vừa nãy vội vã cuống cuồng, không phải sợ muội đánh nàng ta đau sao?"
 
"Trẫm là sợ muội làm thương gương mặt đó." Trạm Huyên nói thẳng: "Trẫm không so được với muội, mặt mũi của mình mà cũng không thấy xót."
 
"Đó cũng đâu phải muội!"
 
"Muội thì không phải, nhưng gương mặt kia thì đúng là phải. Sau này muội nếu đánh nàng ta, trẫm cũng thấy như muội bị đánh vậy."
 
"Ca ca chẳng lẽ vẫn muốn giữ nàng ta lại sao?"
 
Trạm Huyên cười, không tỏ ý kiến.
 
Thuận An sai người dắt con ngựa Ngự Phong hoàng đế thích tới, Trạm Huyên xoay người lên ngựa, khom lưng nhấc Trạm Liên lên lưng ngựa, Trạm Liên kinh ngạc kêu một tiếng, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng cường tráng của hắn.
 
Hai người dính chặt vào nhau.
 

"Liên Hoa nhi, ôm chặt, ngã xuống là không đùa được đâu." Trạm Huyên cười khẽ nói nhỏ bên tai nàng, bàn tay lớn dùng sức vung roi ngựa, tuấn mã giơ chân trước hí lên, chợt chồm người chạy nhanh về trước.
 
"Ca ca chậm một chút!" âm thanh sợ hãi của Trạm Liên tản trong không trung.
 
Đáp lại nàng là tiếng cười to thoải mái.
 
Lúc Lư Phù được nô tỳ đắp thuốc, cơn tức ở ngực vẫn không hết.
 
Từ khi Lư Phù được tuyển lựa tới nay, nàng ta mặc tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, đồ dùng đều là nhất phẩm cao cấp nhất, người đó chính là muốn nàng hưởng thụ cuộc sống của Vĩnh Lạc công chúa, làm cho mọi cử động của nàng ta đều mang phong phạm như nàng ấy, bởi vậy nô tài cũng chỉ một lời của nàng ta mà xét, chậm trễ một chút, bất kính một chút là nhận đánh. Người đó nói, đánh vẫn còn là nhẹ, nếu thực có người làm lỡ dở việc của Vĩnh Lạc công chúa, xử trí của Minh Đức đế không chỉ đánh một trận là xong.
 
Lư Phù trải qua bảy năm ròng rã trở thành người khác. Nàng ta không còn là con hát hèn hạ, làm sao có thể chịu sự sỉ nhục của hai cái tát?
Nàng ta chính là Vĩnh Lạc công chúa tái thế, tuy rằng không còn trí nhớ của kiếp trước, nhưng lại giống hệt Vĩnh Lạc công chúa, sao lại không phải nàng ấy được đây?
 
Vĩnh Lạc công chúa kia chỉ trải qua vinh hoa phú quý, người thân yêu chiều, nàng ta chắc chắn lại có được lần nữa, tất cả đều là của nàng. Sủng ái của Minh Đức đế, cũng là của nàng!
 
Lư Phù cắn răng hung tợn, chờ khi Minh Đức đế tin chắc nàng là muội muội của hắn, thì nàng sẽ đem nỗi sỉ nhục của hai bạt tai này trả lại gấp bội.
 
Ai ngờ chưa chờ nàng ta trả thù, Trạm Liên lại tìm tới cửa trước. Còn dẫn theo đệ nhất tổng quản thái giám nội đình Thuận An.
 
"Khang Lạc công chúa, vô sự bất đăng tam bảo điện*, không biết người đại giá quang lâm, có việc gì?" Lư Phù tự biết "lai giả bất thiện"** nàng ta liếc mắt ra hiệu, để nha hoàn trong phòng ra ngoài tìm người giúp đỡ. Tảo Nhi và một nha hoàn tên Cơ Linh rời bước, liền bị hai thái giám ngoài cửa chặn lại, đẩy vào trong góc.
 
*ý nói không việc sẽ không tới.
**cách nói cường điệu, ý rằng không phải kẻ tốt đẹp gì.
 
Hỉ Phương và Nhụy Nhi cũng đứng ở ngoài, không biết chủ tử muốn làm gì, ngó cổ nhìn xung quanh.
 
Trạm Liên ngồi lên chủ vị, chậm rãi cầm quạt tròn phẩy nhẹ, ánh mắt nhìn đến trái cây trên bàn, thấy bày ra đó tất cả đều là thức ăn vặt nàng thích, không khỏi cười lạnh một tiếng.
 
"Cái dĩa trái cây kia của ngươi đặt không đúng rồi."
 
Lư Phù nhìn theo tầm mắt nàng, nhưng không biết ẩn ý trong đó.
 
"Đĩa trái cây trong Hạm Đạm cung, mùa xuân có sơn trà, mùa hạ có chuối tây, mùa thu có bưởi, mùa đông có mía." Trạm Liên lảnh lảnh cất tiếng.
 
Thuận An nghe vậy, hoài niệm than nhẹ một tiếng.
 
Lư Phù không ngờ nàng lại thể hiện hiểu biết, những điều khác nàng ta không biết, nhưng Vĩnh Lạc công chúa ghét mía là ai cũng biết, chỉ vì lúc nàng ấy tham ăn, ăn mía mà cắn gãy cả răng, đau đớn nhiều ngày, sau này không ăn mía nữa.

 
Vĩnh Lạc công chúa ghét thứ gì, sao còn xuất hiện trong Hạm Đạm cung để lọt mắt nàng ấy nữa? Lư Phù có vẻ trào phúng.
 
Trạm Liên thấy thế nở nụ cười, nàng nghiêng đầu nói: "Tiểu công công nhìn xem, quả nhiên là thật không giả nổi, thứ đồ giả, giả tức không phải thật rồi."
Trạm Liên luôn gọi Thuận An là tiểu công công, bởi vì nàng bảo kẻ khác đều gọi ông là đại công công, nàng mới gọi ông là tiểu công công, như vậy ông mới biết nàng đang gọi ông.
 
Thuận An phụ họa theo: "Điện hạ nói chí phải."
 
Lư Phù nhìn về phía Thuận An, vẻ thất vọng hiện lên. Thuận An lại rũ mắt già không nhìn tới nàng ta.
 
Trạm Liên từ từ đứng lên, một tay nâng váy, một tay từ từ thả quạt xuống, sợi vòng vàng trên cổ tay trắng phát ra tiếng kêu lanh lảnh. nàng nhẹ nhàng bước tới mặt Lư Phù, Lư Phù trừng mắt nhìn, trong lòng cuộn sóng. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta, không phải có mơ cũng mong có được điệu bộ của công chúa hoàng triều Vĩnh Lạc hay sao?
 
"Ngươi phải chăng cũng không biết vì sao lại luôn có bốn loại trái ấy?" Trạm Liên đứng cách nàng ta một bước thì dừng lại, đôi môi đỏ cong lên.
 
Lư Phù không khỏi ngừng thở, không muốn nghe mà lỗ tai lại dựng lên.
"Bởi bốn loại trái đó, là tam ca thích ăn!"
Lư Phù kinh ngạc ngẩng đầu, nghe được câu trả lời này, còn có một thanh âm sáng lạn vang lên "tam ca ca", làm nàng sởn cả tóc gáy, muốn rớt cả tim.
 
Trên đời này chỉ có một người, dám gọi Minh Đức đế một tiếng "Tam ca ca"!
Trạm Liên thấy tay chân nàng ta loạn lên, hét lên một tiếng: "Nói, ngươi rốt cuộc là kẻ nào!"
 
Trạm Huyên biết được việc của Lư Phù, không ngờ đã là lúc sau hoàng hôn. Hắn thảo xong đống tấu chương, đang muốn tìm Trạm Liên dùng bữa, nhưng từ trong cái miệng kín kẽ của Thuận An mới biết Trạm Liên giấu hắn làm việc tốt.
 
Hắn bãi giá tới điện của Trạm Liên, Trạm Liên tiếp giá không có chút chột dạ nào, trái lại còn khập khiễng chạy về phía hắn ngẩng cái cổ: "Ca ca nhìn xem, muội xỏ hai cái lỗ tai, đau chết mất!"
 
Trạm Huyên thấy trên vành tai tròn lại có thêm một cái lỗ nhỏ, đồng thời còn có cả vết máu rỉ ra bên ngoài, nhíu chặt lông mày: "Muội lại bấm lỗ làm gì!"
 
Lúc nàng xỏ lỗ tai đau mấy hôm liền, một tai còn lên mủ, khổ sở mãi mới khỏi, bây giờ lại muốn làm khổ mình.
 
"Đẹp mà." Trạm Liên đáp lại lời ít ý nhiều, có điều vết đau trên tai khiến nàng khó tránh kêu to: "Đau quá!"
 
Nàng đưa tay muốn sờ lên lỗ tai, lại bị Trạm Huyên bắt lấy: "Chảy máu rồi, sờ nữa cẩn thận lại lên mủ."
 
Trạm Liên vừa nghe, vội quay đầu nói: "Nhụy Nhi, mau cầm cho ta..."
 
Tiếng nói im bặt đi, trên lỗ tai chợt bị một thứ khác ấm áp che chắn lấy, vừa ướt, lại mềm.
 

Bình Luận (0)
Comment