Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 87

CHƯƠNG 87:
 
Trạm Liên đặt thỏ tuyết ở ngoài cửa, cởi áo khoác đặt một bên, chạy đến bên cạnh Minh Đức đế thu xếp tấu chương cho hắn.
 
Trạm Huyên cầm tay nàng vẫn thấy lạnh, lại bảo nàng ngồi lên sập, Trạm Liên lại không đi. Trạm Huyên không thể ép nàng, vậy nên để tùy nàng. Hai người một phê tấu chương, một đặt tấu chương, trông rất vui vẻ.

 
Hàng năm vào lúc này, trên long án ngoại trừ tấu chương chính sử, còn có một vài "hỉ tấu chương". Qua năm là đầu xuân, là ngày phối hôn của Đại Lương, các hoàng thân quốc thích, hoặc các quan lớn quý tộc, luôn có trưởng nam hoặc nữ nhi phải dựng vợ gả chồng, ngoại trừ người trong hoàng thất phải tự hoàng đế chỉ hôn, còn lại việc thành hôn của hoàng tộc thần tử, thì nghe lệnh phụ mẫu, theo lời người mai, chờ sau khi đã định hôn, liền thông báo với hoàng đế ngày tốt thành hôn, có ý muốn mời bậc chí tôn bữa tiệc rượu cưới, nhưng thật ra là báo tin với hoàng đế, rằng có làm trái ý lão nhân gia người không, nếu như hoàng đế không vừa mắt, có thể kịp thời hủy hôn.
 
Nhưng đây cũng chỉ là phòng bị, những hoàng thất tử tôn thành hôn, nếu hoàng đế xem trọng, đã sớm cho người bên cạnh nói bóng gió rồi, không coi trọng, không phải vấn đề lớn cũng không để tâm.
 
Trạm Huyên viết từng chữ "Biết" trên mấy cuốn hỉ tấu, ngẩng đầu nhìn Trạm Liên một chút, như lơ đãng nói: "Thường An năm nay mới hứa hôn, sang năm đệ đệ hắn Trạm Hà cũng phải thành hôn rồi."
 
Trạm Liên nói: "Để muội đoán xem, tân nương của Trạm Hà có phải vẫn là tiểu biểu muội ở nhà bọn họ không?"
 
Trạm Huyên vờ kinh ngạc, "Sao muội biết?"
 
Trạm Liên mở miệng cười, "Sao mà không biết, biểu muội này của gã từ nhỏ đã nói phải gả cho Trạm Hà, còn nhắc muội không được gả cho gã nữa chứ."
"Còn không à, trẫm vốn lo, hai người sớm thành ý, sợ là huynh muội tình thâm không qua được tình phu thê."
 
Trạm Liên sững sờ, "Có lẽ là hai người đều rõ sau này muốn kết phu thê thôi."

"Lại có thể có người vừa có tình huynh muội vừa có tình phu thê?"
 
Trạm Liêm không nghe ra nghĩa bóng, chỉ không muốn ca ca tán gẫu trong lúc phê tấu, phụ họa đáp một tiếng.
 
Trạm Huyên thấy nàng đáp qua loa, không khỏi chua xót trong lòng.
 

Hai người nghỉ trưa ở phòng ấm, Trạm Liên gối lên cánh tay Trạm Huyên ngủ ngon lành, Trạm Huyên chăm chú nhìn dung nhan ngủ say điềm tĩnh của nàng, trong lòng vừa thỏa mãn, vừa mất mát.
 
Tuyết rơi buổi chiều càng lớn, Trạm Liên dĩ nhiên không đi được, an lòng ở trong phòng ấm phụ giúp cho ca ca. Nàng thấy rất nhiều tấu chương đều xin Trạm Huyên mau lập hậu, có người xin hắn lập Hiên phi, có người bảo hắn lập Lương Quý phi, cũng có người kiến nghị đầu xuân mở rộng thêm hậu cung, đón thêm người mới.
 
Trong đó vẫn đa số là ở phía Hiền phi, từ trước tới giờ Hạ gia vẫn luôn âm thầm dốc hết sức, vì nữ nhi Hạ gia được gả vào cung mà tranh đoạt vị trí.
 
"Ca ca gần đây chắc rất khó xử?" Tuy nói ca ca là hoàng đế nhưng vẫn phải có lúc nghe ý đại thần. Hiền phi dù không đắc sủng, nhưng lại vào cung cùng hoàng hậu, có tri thức thấu lễ nghĩa, lại sinh được hoàng trưởng tử, phong nàng ta vị hậu là có tình có lý.
 
Trạm Huyên vốn muốn bảo nàng an tâm, nhưng bật thốt lên, "Liê Hoa nhi, muội cam thâm tình nguyện làm hoàng hậu của trẫm không?"
 
Trạm Liên lại hiểu lầm, nói: "Muội không làm hoàng hậu cũng được..."
 
"Không gả cho trẫm cũng được, phải không?" Trạm Huyên lạnh lùng nói tiếp
Trạm Liên ngây cả người, tam ca rốt cuộc muốn nói gì?
 
Trạm Huyên chỉ muốn tát mình, hắn đang cho Liên Hoa nhi cơ hội hối hận sao?
 
Trạm Liên thấy vẻ mặt Trạm Huyên phức tạp, mặc dù không biết vì sao, nhưng bật cười.
 
Nhìn ý vui không chút lương tâm này. Trạm Huyên trừng mắt nhìn nụ cười chói mắt kia.
 
Trạm Liên đi tới sau hắn tốt bụng bóp vai cho hắn, nghiêng đầu ghé vào tai hắn nói mang theo ý cười: "Buổi sáng chúng ta nói tiểu biểu muội của Trạm Hà không cho muội gả cho Trạm Hà, ca ca biết muội trả lời nàng ấy thế nào không?"
 
Mùi hương nồng nàn bên tai, quanh quẩn sống mũi, khuấy động tâm tình hắn ngứa ngáy, "Muội đáp nàng ta thế nào?"
 
"Muội nói á, muội không thèm ca ca của nàng ấy, muội muốn gả cho ca ca của muội.
 

Trạm Huyên đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đên nhìn kỹ bảo bối này, nhìn xem nàng có lừa hắn không.
 
"Lúc đó muội còn không hiểu huynh muội không thể thông hôn, một lòng nghĩ lớn lên phải gả cho ca ca, sau này biết rồi, còn thương tâm một lúc lâu." Trạm Liên có chút nuối tiếc nói, "Ai ngờ thế sự khó liệu, trên người muội lại xảy ra việc ly kỳ này, bây giờ huynh vẫn là thiên tử Đại Lương, muội lại thành Toàn Nhã Liên, muội tất nhiên đồng ý gả cho huynh, làm tròn tâm nguyện thời bé, cả đời bám lấy ca ca."
 
Liên Hoa nhi của hắn, luôn biết làm sao để hắn vui.
 
Trạm Huyên than nhẹ một tiếng, trở tay áp đầu Trạm Liên xuống, ngửa đầu dùng môi phong kín.
 
Tuyết lớn vẫn rơi, Trạm Huyên tất nhiên không cho Trạm Liên về phủ công chúa, Trạm Liên liền lấy thân phận Lư Phù qua lại hai ngày, rồi để một chiếc xe trống về phủ công chúa.
 
Lúc hoàng hôn, Trạm Liên trở về thiên điện của Hạm Đạm cung thưởng tuyết, chờ tam ca về dùng bữa.
 
Thiên điện này là nơi thưởng tuyết đẹp nhất của Hạm Đạm cung, bán nguyệt hồ ở bên trái, thỉnh thoảng vì hoa tuyết mà lăn tăn gợn sóng, bên phải là đại thụ chọc trời bốn mùa tươi tốt phủ đầy tuyết trắng, thi thoảng rơi xuống một đám tuyết, bông liễu như hoa tuyết lay động, mang theo âm thanh mềm mại tinh tế, Trạm Liên dù ở đây cả ngày cũng không chán. Chỉ là trước đây thân thể nàng không khỏe, hàng năm tam ca chỉ ôm nàng thưởng tuyết một lát liền cho nàng về nội điện rồi.
 
Trạm Liên lúc này ngồi quỳ chân trên nệm êm đặt ở sập kê trên đất, khoác một chiếc áo khoác kéo dài xuống đất thêu lông khổng tước trắng như tuyết rồi ngồi ở dưới hành lang, lẳng lặng một cảnh đẹp tuyệt trần một phương.
 
Lúc Trạm Huyên đi vào, thấy nơi đây một bức cung nữ thưởng tuyết tuyệt đẹp.
Hắn đứng chắp tay, đứng sau cửa điện, nhìn thẳng bóng người khuynh quốc kiều diễm này, dường như nín thở.
 
Thuận An hô đám người phía sau dừng bước.
 
Cung nữ phía sau Trạm Liên phát hiện thánh giá trước, vội quỳ xuống.
 
Trạm Liên bừng tỉnh từ cảnh tuyết, ló đầu nở nụ cười xinh đẹp.
 
Trạm Huyên cũng nở nụ cười.

 
Thôi đi, bố thí cũng được, đồng tình cũng tốt, chỉ cần bảo bối của hắn còn nguyện ở bên hắn, tôn nghiêm gì đó hắn đều không cần! Mặc thế nhân nói hắn đê tiện cũng được, hắn có một đời chờ Liên Hoa nhi từ từ yêu hắn, những kẻ khác đừng hòng đến chỗ hắn cướp nàng đi.
 
Không muốn bước chân phá nàng đang thưởng cảnh đẹp, Trạm Huyên đi vào
từ hành lang, quẹo lối nhỏ tới trước mặt nàng.
 
Trạm Liên cũng không đứng dậy, ngửa đầu mang ý cười đưa tay về phía hắn, lộ ra một cổ tay trắng ngần như tuyết, mấy cái vòng tay vàng tinh xảo leng keng vang lên giòn tan.
 
Trạm Huyên cầm tay nàng cũng không hiểu phong tình, chỉ thấy tay nhỏ không bị lạnh, còn xem là qua cửa.
 
Trạm Liên sao không biết suy nghĩ của hắn, sợ bị mắng liền nói trước: "Bây giờ thân thể muội khỏe, không thấy lạnh gì cả."
 
Trạm Huyên ngồi cạnh bên nàng, bọc lại áo khoác ôm nàng vào ngực, "Vậy cũng không thể ngồi lâu."
 
Cuối cùng một hơi khí lạnh được lồng ngực kiên cố phá tan, Trạm Liên cười hì hì tựa vào lồng ngực tam ca, cùng hắn ngắm cảnh.
 
Nhưng lát sau, Trạm Huyên thấy ngồi trên sập không thoải mái, ôm Trạm Liên đứng lên. Trạm Liên còn muốn thưởng tuyết, nói: "Ca ca cao lớn không ngồi được, vậy liên quan gì muội?"
 
"Trẫm đói rồi, chờ trẫm dùng thiện, lại thưởng tuyết với muội."
 
Thiên tử đói là chuyện đại sự nhất, Trạm Liên không lên tiếng, đi vào điện dùng bữa cùng hắn.
 
Chỉ là chờ dùng hết thiện là tối rồi, bên ngoài trời đã đen, cung tỳ ở trong đình
viện đều đã đốt đèn lồng, tuyết trắng nhiễm một tầng màu cam, có một vẻ phong tình đặc biệt.
 
Lúc này tuyết nhỏ hơn, Trạm Liên lại có chủ ý, sai người trong viện dựng cái ô lớn để thưởng tuyết, bên dưới đặt một chiếc ghế dựa lớn từ tử đàn có vân mây như ý, dưới đáy đặt chậu thang nhỏ, muốn Trạm Huyên cùng thưởng tuyết trong đình viện.
 
Trạm Huyên vui vẻ đồng ý, hắn ngồi trên ghế dựa lớn, ôm Trạm Liên vào lòng. Trạm Liên tự biết tam ca như lò sưởi vậy, liền không mặc áo khoác,
 
Trạm Huyên vẫn sợ nàng bị cảm, che lên người nàng.
 

Trạm Liên thấy hạ nhân đều ở dưới tuyết, khoát tay một cái nói: "Nhiều người lại lại làm mất đi lạnh giá của phong cảnh, các ngươi lui xuống đi."
 
Cung bộc lúc này mới tản đi, trong viện rộng lớn chỉ còn hai người đặt mình trong cảnh tuyết.
 
Hai người yên lặng nhìn ngắm hồi lâu, nhưng tầm mắt Trạm Huyên phần lớn lưu luyến trên gương mặt nhỏ trắng nõn như sứ của Trạm Liên, dưới cái nhìn của hắn, ngàn vạn mỹ cảnh cũng không bằng một tấc thu ba của nàng.
 
Trạm Liên hơi hắt xì một cái, Trạm Huyên vội hoàn hồn hỏi: "Lạnh sao, nên vào trong thôi."
 
Trạm Liên lắc đầu, "Không đi, là bị hoa tuyết thổi qua, ngứa thôi."
 
Trạm Huyên vẫn nắm tay Trạm Liên ở dưới lớp áo khoác, bởi vì còn nóng ấm, bởi vậy không nói nữa.
 
"Tam ca, lần trước muội ở trên Thiên thông trì thấy những đứa bé trên xe băng được nâng đi, nhìn thật vui, huynh đưa muội đi chơi chút đi."
 
"Vậy nếu chơi quá thì sao?"Trạm Huyên nhẹ nhàng nói.
"Sẽ chỉ một chút, một chút thôi." Trạm Liên làm nũng, uốn éo qua lại trên người hắn.
 
Chỉ là bây giờ không như khi trước, Trạm Huyên là đã được nếm trái cấm, bị nàng cọ hai lần, thân thể lập tức có phản ứng.
 
Trạm Liên đỏ mặt, "Ca ca huynh làm sao...!"
 
"Muội coi trẫm là cọc gỗ mà vặn vẹo, lại còn trách trẫm?" Trạm HUyên ôm chặt nàng, âm thanh dĩ nhiên trầm thấp một phần, đầu hắn thấp xuống, liền mút lên cổ nàng.
 
Trạm Liên nhỏ giọng sợ hãi kêu: "Ca ca!"
 
Trạm Huyên vùi đầu mút mát hồi lâu, liếm cổ nàng đến lỗ tai nhỏ, bật cười nặng nề, "Bảo bối, một lát thôi"
 
....
 
Tiếng thở của Trạm Liên vụn vỡ, chóp mũi hít vào mang theo sự lạnh lẽo của tuyết, thân thể lại như bị lửa đốt, nàng khẽ ngâm, bỗng nhiên trước mắt có một tia sáng, hoa tuyết trước mắt như vạn nàng ánh sao rơi.
 

Bình Luận (0)
Comment