Đại Thiếu Trở Về

Chương 16

Bộ phim <Giang Sơn> này, có thể nói điện ảnh và truyền hình Gia Thành làm rất có tâm.

Đời trước Cố Ngôn Tử cung cấp kịch bản tuy rằng bị người ác ý để vào một ít tình tiết sao chép, nhưng tổng thể vẫn không sai, sau đó bán được giá tốt không nói, sau khi chiếu phim tỉ suất người xem cũng trên 1, có một đoạn thời gian, trên mạng hầu như đều thảo luận bộ phim này.

Tuy rằng sau đó lại tuôn ra chuyện sao chép, nhưng chịu chỉ trích chủ yếu là Cố Ngôn Tử, bộ phim này vẫn kiếm được tiền.

Hiện giờ, Cố Ngôn Tử đem tất cả nội dung sao chép đều loại bỏ, đồng thời còn chỉnh sửa kịch bản một lần nữa… hắn tin tưởng, bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.

Cũng bởi vì như vậy, hắn đã sớm quyết định phải đầu tư cho bộ phim này.

“Vì sao lại muốn dùng danh nghĩa của tôi đầu tư?” Trịnh Gia Hòa khó hiểu hỏi lại: “Cậu có thể tự mình đầu tư.”

“Bản thân cháu đầu tư bọn họ không cần.” Cố Ngôn Tử nói năng lung tung.

“Vậy thì Cố thị…” Cố thị là tập đoàn lớn, đầu tư rất nhiều ngành sản xuất, thậm chí còn đầu tư không ít công ty ở Newyork, so sánh với tập đoàn Minh Lợi, thì một chút cũng không kém.

“Chú Trịnh, cháu muốn dựa vào bản thân mình một lần, không muốn để người khác biết thân phận của cháu.” Cố Ngôn Tử tiếp tục nói lung tung.

Cố Ngôn Tử cười thực đơn thuần, nhưng Trịnh Gia Hòa biết hắn đang lừa người.

Cho nên…. Cố Ngôn Tử vì sao phải làm như vậy?

Nghĩ tới lúc trước Cố Ngôn Tử cố ý để cho Bành Tĩnh Hoằng nghĩ hai người bọn họ cùng một chỗ… đây là muốn người ngoài biết quan hệ của bọn họ rất sâu, muốn kéo gần quan hệ của bọn họ sao?

“Vậy dùng danh nghĩa của tôi mà đầu tư, kiếm được tiền cậu cũng không cần phải chia cho tôi.” Trịnh Gia Hòa nói: “Nếu tiền của cậu không đủ, chỗ tôi có không ít tài chính có thể vận dụng, thiếu tiền cậu cứ nói với tôi.”

Cố Ngôn Tử kinh ngạc nhìn Trịnh Gia Hòa.

Hắn không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói vài câu, Trịnh Gia Hòa liền đồng ý đầu tư.

Phải biết rằng, bình thường đầu tư, đều phải tìm người chuyên môn đánh giá rồi mới quyết định có nên đầu tư hay không.

“Chú Trịnh, chú không sợ lỗ sao?” Cố Ngôn Tử hỏi.

“Tôi tin tưởng cậu.” Trịnh Gia Hòa cười nói.

Cố Ngôn Tử nghe được những lời này của Trịnh Gia Hòa, tâm tình tốt trước nay chưa từng có.

Hắn vẫn cảm kích ân cứu mạng lúc trước của Trịnh Gia Hòa, nhưng rốt cuộc cũng không có ở chung với Trịnh Gia Hòa bao giờ, lúc ban đầu chăm sóc Trịnh Gia Hòa, cũng hơi không tự nhiên.

Nhưng hiện tại Trịnh Gia Hòa đối tốt với hắn như vậy, làm cho hắn nhịn không được muốn đối tốt với Trịnh Gia Hòa một chút, cho dù chỉ một chút.

Trịnh Gia Hòa đồng ý cho Cố Ngôn Tử lấy danh nghĩa của mình đầu tư, nhưng không đồng ý đề nghị chia một nửa tiền của Cố Ngôn Tử.

Chẳng qua để cho Cố Ngôn Tử dùng danh nghĩa của hắn đầu tư mà thôi… sao lại không biết xấu hổ mà lấy tiền lời?

Trịnh Gia Hòa thực kiên trì, Cố Ngôn Tử rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói với hắn, hai người cùng nhau đầu tư, mỗi người đầu từ năm trăm vạn.

Kỳ thật Cố Ngôn Tử muốn đầu tư nhiều một chút, nhưng nhiều nữa thì điện ảnh và truyền hình Gia Thành không cần.

Vài ngày sau, trợ lý Chu liền đi cùng với Cố Ngôn Tử đến điện ảnh và truyền hình Gia Thành ký hợp đồng đầu tư.

Chủ tịch Trịnh Gia Hòa của tập đoàn Minh Lợi lấy danh nghĩa cá nhân, đầu tư một ngàn vạn cho bộ phim <Giang Sơn>, hơn nữa đối với quá trình quay chụp của bộ phim, cùng hoàn toàn không can thiệp.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành đối với điều này vui sướng vạn phần.

Bộ phim <Giang Sơn> này tổng đầu tư cũng không nhiều, lúc trước đã tiết kiệm được một chút, đạo cụ bọn họ dùng phần lớn là sử dụng lại những thứ đã sử dụng qua, đến ngay cả trang phục diễn cũng như vậy.

Nhưng hiện tại có thêm một ngàn vạn đầu tư…. Bọn họ có thể làm bộ phim này tốt hơn!

Đồng thời, bọn họ đối với Cố Ngôn Tử càng xem trọng hơn.

Bọn họ không biết quan hệ giữa Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, nhưng trợ lý bên người Trịnh Gia Hòa lại đối tốt với Cố Ngôn Tử như vậy, Trịnh Gia Hòa vì hắn mắt chớp cũng không thèm chớp, ngay cả một đoàn phim có danh tiếng hay không cũng không biết liền nện xuống một ngàn vạn… Cố Ngôn Tử sợ là có chút gốc gác.

Sản xuất Điền đối với Cố Ngôn Tử càng nhiệt tình, sau khi ký hợp đồng, mời Cố Ngôn Tử cùng đi ăn.

Sau khi Cố Ngôn Tử đồng ý, trợ lý Chu cũng đồng ý.

Trợ lý Chu trước kia là trợ lý sinh hoạt của Trịnh Gia Hòa, thế nhưng yêu cầu gần đây của Trịnh Gia Hòa, hắn sắp trở thành trợ lý của Cố Ngôn Tử.

Xét thấy tiền lương mà Trịnh Gia Hòa nói ra với hắn, hắn đối với những cái này không có gì bất mãn.

Nơi sản xuất Điền mời Cố Ngôn Tử ăn cơm, là một khách sạn bên cạnh điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Khách sạn kia là một diễn viên đã rời khỏi giới mở ra, diễn viên này diễn cũng bình thường, nhưng nhân duyên rất tốt, thế cho nên có rất nhiều người trong giới, đều thích tới nơi này ăn cơm.

Đương nhiên, bọn họ đồng ý tới, cũng là bởi vì nơi này giữ bí mật rất tốt, không có cẩu tử theo dõi.

Sản xuất Điền đặt một ghế lô ở khách sạn này, Cố Ngôn Tử sau khi đi vào, mới phát hiện trong ghế lô còn có người khác, còn là một người quen.

“Đây là cháu tôi Điền Thịnh Đông.” Sản xuất Điền giới thiệu người thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi: “Tôi dẫn hắn đi theo để nhìn thấy chuyện đời.”

“Chào Cố biên kịch!” Điền Thịnh Đông nhìn Cố Ngôn Tử, lập tức cười chào hỏi.

“Xin chào.” Cố Ngôn Tử cũng cười chào hỏi Điền Thịnh Đông.

Sản xuất Điền ở giải trí Gia Thành công tác hai mươi năm, là một nhân viên lão làng ở Gia Thành, làm người sản xuất cũng đã hơn mười năm, mà Điền Thịnh Đông… hắn cũng là người sản xuất.

Chẳng qua, sản xuất Điền là làm việc cho Gia Thành, phụ trách những hạng mục lớn, cháu hắn Điền Thịnh Đông thì tự mình gây dựng sự nghiệp, ở bên ngoài quay phim, cũng có một ít phim có chút danh tiếng.

Hiện tại có rất nhiều phim, hơi một tí liền đầu tư trên triệu thậm chí là vài triệu, khiến cho nhiều người nghĩ đóng phim tốn rất nhiều tiền, trên thực tế cũng không phải vậy.

Một bộ phim đầu tư một hai ngàn vạn, liền có chút thành tựu, là sai mười phần.

Ở trong giới này…. Kỳ thật có rất nhiều bộ phim đầu tư cũng chỉ có một hai trăm vạn.

Không chỉ có những bộ phim điện ảnh như vậy, có những bộ phim chiếu mạng cũng như vậy.

Đương nhiên, những bộ phim này rất ít nổi tiếng, có một ít phim ngay cả màn ảnh lớn cũng không xuất hiện được, cho nên người ngoài vòng cũng không hiểu được.

Nhưng Cố Ngôn Tử biết những cái này, đời trước hắn có tiếp xúc qua với Điền Thịnh Đông—- những bộ phim Điền Thịnh Đông làm là những bộ phim có chi phí đầu tư rất ít, hắn đã làm rất thành công ở hạng mục này, chỉ dùng hai trăm vạn quay một bộ phim điện ảnh, cuối cùng cầm hai ngàn vạn của phòng bán vé.

Đương nhiên, đại đa số bởi vì nguyên nhân sắp xếp chờ chiếu, nên lấy được một ngàn vạn phòng bán vé rất là khó, thế nhưng phim ngoại trừ có thể kiếm ở phòng bán vé, thì bán cho các trang web mạng cũng kiếm được một chút, cho nên về tổng thể, hắn cũng kiếm được.

Chỉ là kiếm được không nhiều lắm.

Đời trước, sau này cũng không khác nhau bao nhiêu, sau khi sản xuất Điền giới thiệu cho hắn quen biết Điền Thịnh Đông, sau đó Điền Thịnh Đông bắt đầu quấn quýt lấy hắn muốn kịch bản.

Đội ngũ quay phim của Điền Thịnh Đông thực nghèo, cũng có thể lấy ra rất ít tiền, nhưng hắn đồng ý với Cố Ngôn Tử, chờ sau khi bộ phim quay xong buôn bán lời sẽ chia tiền cho Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử đồng ý với hắn— hắn khi đó, vừa vặn có một ý tưởng rất hay muốn làm thành phim chiếu mạng.

Tuổi Điền Thịnh Đông nhỏ, lại là người nói làm là làm, khi đó sau khi hắn bàn bạc ổn thỏa, liền dựa vào phần mở đầu của kịch bản để bắt đầu chọn người, cuối cùng trong một tháng, liền kêu đoàn phim chuẩn bị quay, lúc ấy kịch bản còn chưa viết xong.

Cũng may bộ phim kia, là một bộ phim đơn giản, Điền Thịnh Đông chia việc cho mỗi người trong tổ, vừa chụp vừa hoàn thiện kịch bản, cũng coi như kịp lúc quay chụp.

Ngắn ngủi mấy tháng, Điền Thịnh Đông liền đem kịch bản mạng mà hắn nghĩ ra quay chụp rất tốt, sau đó…. Chuyện hắn bị nghi ngờ là kẻ sao chép bị đưa ra ngoài ánh sáng.

Thế cho nên hắn cũng không có cách nào ký tên biên kịch lên bộ phim mạng này.

Đời trước Cố Ngôn Tử cùng Điền Thịnh Đông tiếp xúc qua một khoảng thời gian, sau đó hắn lại xảy ra chuyện, Điền Thịnh Đông cũng không bỏ đá xuống giếng, nên đưa tiền liền đưa. ấn tượng của Cố Ngôn Tử với hắn cũng không tồi, hiện tại lại nhìn thấy hắn, liền quyết định nếu hắn nói ra, Cố Ngôn Tử sẽ làm ra kịch bản của bộ phim mạng kia.

Cố Ngôn Tử cùng trợ lý Chu cùng nhau ngồi ăn cơm, sau đó Cố Ngôn Tử liền phát hiện, Điền Thịnh Đông với hắn càng thêm ân cần hơn đời trước.

Mới đầu hắn còn hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã hiểu được.

Đời trước Điền Thịnh Đông muốn tìm hắn viết kịch bản giá cả rất tiện nghi, nhưng đời này… Điền Thịnh Đông ngoại trừ tìm hắn viết kịch bản, không chừng còn muốn hắn đầu tư.

Điền Thịnh Đông có việc nhờ người, nhưng cũng không nói ra ở ngay lúc này, chỉ là muốn đưa tín hiệu cho Cố Ngôn Tử… hơn nữa bữa cơm hôm nay, là sản xuất Điền mời.

Cố Ngôn Tử không thích uống rượu, lúc ăn cơm cũng không kêu rượu, chỉ uống một chút đồ uống.

Thời gian ăn bữa cơm này cũng không dài, chờ hoa quả được đưa lên bàn, mọi người cũng đã ăn no.

Sản xuất Điền đi tính tiền, Cố Ngôn Tử cùng Điền Thịnh Đông vừa nói chuyện phiếm, vừa đi ra ngoài, Khương Tú mời từ chỗ bạn biết được Cố Ngôn Tử ở nơi này ăn cơm, vừa đi vào cửa khách sạn.

Khương Tú mấy ngày nay, cảm thấy nơi nơi không hài lòng.

Bành Tĩnh Hoằng đồng ý cùng cô ta kết hôn, nhưng yêu cầu cô ta ở trước mặt Cố Ngôn Tử giả vờ nói hai người chỉ là hợp đồng kết hôn, cô ta tuy rằng bấn mãn và phẫn hận, nhưng vẫn có chút đắc ý.

Cô ta chờ mong nhìn thấy khuôn mặt thống khổ của Cố Ngôn Tử.

Cho dù cô ta cùng Bành Tĩnh Hoằng là hợp đồng kết hôn thì đã sao? Chỉ cần đính hôn, cô ta có thể quang minh chính đại đứng ở bên người Bành Tĩnh Hoằng, đến lúc đó trong lòng Cố Ngôn Tử có thể dễ chịu sao?

Chờ sau này cô ta sinh con cho Bành Tĩnh Hoằng, lại nói với Cố Ngôn Tử cô ta cùng Bành Tĩnh Hoằng không phải kết hôn giả….

Kế hoạch của Khương Tú rất tốt, mà trận đầu tiên cô ta muốn thấy, chính là Cố Ngôn Tử thống khổ ở bữa tiệc đính hôn của cô ta.

Vì thế, cô ta còn thuyết phục Bành Tĩnh Hoằng vắng vẻ với Cố Ngôn Tử, trước khi đính hôn không nên liên lạc với Cố Ngôn Tử, lại ám chỉ La Thanh Đình mời Cố Ngôn Tử tới tham gia tiệc đính hôn.

Cô ta gây sức ép nhiều như vậy, là muốn xem kịch vui, lại không nghĩ rằng tiệc đính hôn của mình cuối cùng lại thành một trò cười.

Sau đó, cô ta không nhìn thấy sự đau khổ của Cố Ngôn Tử… Nghe đám người Tôn Minh Nghĩa nói, Cố Ngôn Tử đúng là chia tay với Bành Tĩnh Hoằng, trước khi đính hôn Bành Tĩnh Hoằng thực ôn hòa với cô ta, sau khi đính hôn thế nhưng không muốn gặp cô ta!

Mấy ngày nay Khương Tú rất thống khổ, mà thù này, đều bị cô ta đổ lên người Cố Ngôn Tử, cố tình lại không thấy Cố Ngôn Tử… cô ta chỉ đánh để cho bạn bè giúp đỡ một chút, mà ngày hôm nay, rốt cục có người nhìn thấy Cố Ngôn Tử.

Khi nhìn thấy Cố Ngôn Tử, Khương Tú lập tức đi tới.

“Cố biên kịch, đã lâu không gặp.” Khương Tú cười nói.

Mày Cố Ngôn Tử nhếch lên, nhìn về phía đối phương.

Đời trước tình cảm của hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng có gút mắt tuy rằng làm cho hắn thống khổ, nhưng thật ra nếu muốn nói rõ, thì Bành Tĩnh Hoằng chỉ có vấn đề về đạo đức, cũng không làm việc trái pháp luật, cũng không muốn hại hắn.

Trên thực tế, hắn nếu thông minh một chút, thì hoàn toàn có thể sớm thoát thân.

Nhưng Khương Tú không giống, Khương Tú muốn hại hắn, cho tới nay hắt không ít nước bẩn vào hắn.

Đời trước sau khi hắn về nhà, cha mẹ liền đem tiểu minh tinh bày ra vụ bắt cóc kia tống vào tù, đồng thời Khương Tú cũng không chiếm được chỗ nào tốt, cha mẹ đem những việc xấu trước kia cô ta làm đều moi ra, khiến cho cô ta vì nguyên do trốn thuế mà phải vào tù.

Bành Tĩnh Hoằng không tham gia vào chuyện kia, nên cũng không bị giam vào ngục, nhưng Bành gia cũng không có chỗ tốt nào…. Sau đó giải trí Tinh Duyệt bị tuôn ra rất nhiều gièm pha, xuống dốc không phanh.

Đời trước nên trả thù, đều đã trả thù, đời này Cố Ngôn Tử cũng không muốn dính dáng đến những nhóm người này, nhưng những  người này lại tìm tới cửa, hắn cũng sẽ không khách khí.

Đặc biệt là Khương Tú…. Hai người làm việc ở phòng làm việc của hắn, chính là Khương Tú xếp vào.

Lúc trước hắn có rất nhiều chuyện nên quên mất cô ta, cô ta lại khẩn cấp nhớ thương hắn mà tới….
Bình Luận (0)
Comment