Đại Thiếu Trở Về

Chương 58

Đồ ăn giữa trưa rất là phong phú, tất cả đều là mĩ vị, lại có dinh dưỡng.

Cố Ngôn Tử không kiêng ăn, cũng ăn không ít.

Cơm nước xong, cha Trịnh không cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện nữa, mà là cùng Trịnh Gia Hòa nói chuyện, nhưng thật ra là mẹ Trịnh, lôi kéo Cố Ngôn Tử nói chuyện: « Ngôn Tử, cháu viết <Giang Sơn> xem rất hay, bác đề cử cho rất nhiều người xem, đều nói cháu viết rất tốt. »

« Còn có văn hòa Bắc Tống kia xem cũng hay, bác thích nhất là tiểu hoàng đế ngốc ở bên trong. »

« Bác trai cháu có viết bình luận cho cháu, bác còn thưởng cho cháu nữa. »

….

Cố Ngôn Tử sắp đỏ mặt.

Hắn vẫn là lần đầu tiên được người bên cạnh thừa nhận như vậy, loại cảm giác này rất tốt.

Trên người mẹ Trịnh có một loại cảm giác tinh khiết không hợp tuổi, cả người nhìn đặc biệt ôn nhu, thanh âm nghe cũng nhẹ nhàng.

Đó là một người phụ nữ hoàn toàn khác với mẹ hắn.

Cũng bởi vì như vậy, khi mẹ Trịnh đối với một người nào đó không vui, Cố Ngôn Tử rất kinh ngạc.

Mẹ Trịnh cũng không kéo Cố Ngôn Tử nói chuyện phiếm, sau khi tán gẫu với Cố Ngôn Tử, liền để hắn đi chơi.

Nhưng Cố Ngôn Tử không đồng ý, lựa chọn cùng mẹ Trịnh xem TV.

Về phần cha Trịnh, Trịnh Gia Hòa giúp hắn tải phần mềm nghe sách, dựa theo đề nghị của Cố Ngôn Tử tìm một bộ sách lịch sử cho hắn nghe, hắn bật lên nghe, lại bởi vì mẹ Trịnh ở dưới tầng dưới xem TV làm ảnh hưởng, hắn liền đi lên ban công lầu hai.

Ba giờ chiều, bảo mẫu Trịnh gia nói với mẹ Trịnh, nói là Trương Đình Nghiêm tới đây.

Sau đó mẹ Trịnh liền thay đổi sắc mặt: « Hắn tới đây làm gì? »

« Nói là muốn tới tặng quà sinh nhật cho chị. » Bảo mẫu nói. Trịnh gia mướn đầu bếp, người làm vườn, lái xe đều là người ngoài, mà bình thường người vẫn đi theo bên người cha Trịnh mẹ Trịnh chính là bảo mẫu hơn năm mươi tuổi này.

Bảo mẫu này họ Diêu, tên là Diêu Tứ Bình, là thân thích của nhà cha Trịnh, lúc cha Trịnh vừa mới làm giàu, đi về quê tế bái cha mẹ, nhìn thấy cha mẹ Diêu Tứ Bình vì tiền lễ hỏi mà muốn đem bà chưa tới hai mươi tuổi bán cho một lão côn đồ què chân, liền đem bà đến thành phố B, cho bà làm bảo mẫu của mẹ Trịnh, lúc ấy mẹ Trịnh vừa mới mang thai.

Lúc Diêu Tứ Bình vừa tới vừa đen vừa gầy, nhưng rất chịu khó, mẹ Trịnh thực thích bà. nuôi vài năm, bà tuy rằng vẫn đen, nhưng đã mập lên không ít, sau đó liền kết hôn với người lái xe của cha Trịnh, hiện tại  hai vợ chồng đã làm việc ở Trịnh gia hơn ba mươi năm, đương nhiên, chồng bà đã sớm không còn là lái xe, hiện giờ  làm quản lý hậu cần cho một công ty con của tập đoàn Minh Lợi.

Diêu Tứ Bình có lẽ là sợ nghèo, lúc tới Trịnh gia rất thích ăn, chỉ thấy béo ra không thấy gầy, vài năm này mặc dù có khống chế, nhưng vẫn duy trì ở mức 95kg.

Thế nhưng cho dù như vậy, động tác của bà vẫn nhanh nhẹn như cũ, làm việc cũng chịu khó, luôn quét tước Trịnh gia không còn một hạt bụi.

« Kêu hắn đi đi. » mẹ Trịnh nói.

« Tôi đi ra nói với hắn. » Diêu Tứ Bình nói.

Bà đi ra ngoài, nhưng không bao lâu lại trở lại, trên mặt mang theo khó xử: « Chị Tần, hắn không chịu đi, còn muốn gọi điện cho Trịnh ca. »

Mẹ Trịnh hừ lạnh một tiếng.

Cha Trịnh từ trên lầu đi xuống.

« Anh còn muốn cho hắn đi vào sao? » mẹ Trịnh không vui.

« Sinh nhật em, hắn tới tặng quà cũng đúng mà. » cha Trịnh cười nói.

« Ai hiếm lạ quà hắn tặng? Em xem như nhìn thấu hắn, không có lợi sẽ không bám vào, bám vào rồi liến kéo cũng không ra. » mẹ Trịnh nói chuyện không hề khách khí.

« Hắn cũng không kém như vậy, năng lực vẫn có mà. » cha Trịnh nói: « Được rồi, đừng nóng giận, chờ hắn tặng quà xong, để cho hắn đi là được rồi mà. »

Mẹ Trịnh không nói gì.

Lúc này cha Trịnh mới nói: « Tiểu Diêu, để hắn vào đi. »

Trương Đình Nghiêm rất nhanh đã được dẫn vào.

Lúc trước nghe mẹ Trịnh đánh giá hắn, Cố Ngôn Tử còn tưởng là Trương Đình Nghiêm có một vẻ mặt nịnh nọt, nhưng khi gặp người thực, mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.

Trương Đình Nghiêm năm nay bốn mươi tuổi, mặc tây trang, tóc được chỉnh sửa tỉ mỉ, nhìn rất có tinh thần.

Những cái khác không nói, hắn cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, ăn nói cũng khéo đưa đẩy.

Chỉ là hắn chưa nói được mấy câu, mẹ Trịnh liền mở miệng đuổi người, cuối cùng hắn chỉ đành bất đắc dĩ tạm biệt.

Sau khi hắn rời đi, mẹ Trịnh đi vào phòng bếp, Cố Ngôn Tử tò mò nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: « Trương Đình Nghiêm kia là ai? Bác gái vì sao không thích hắn? »

« Trương Đình Nghiêm là một trong những học sinh nghèo trước đây được cha mẹ anh giúp đỡ, hắn là người xuất sắc nhất trong đó, sau khi tốt nghiệp liền vào tập đoàn Minh Lợi làm việc, bởi vì hắn biểu hiện tốt, ba anh vài lần liền dẫn theo hắn, hiện tại hắn là quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Lợi. » Trịnh Gia Hòa nói: « Hắn thường xuyên tới nhà anh, anh nhớ rõ ngay  từ đầu mẹ anh tuy rằng không thích hắn, nhưng không chán ghét như vậy… sau đó hắn dựa vào tên tuổi nhà anh ở bên ngoài làm chút chuyện, mẹ anh mới bắt đầu chán ghét hắn, thế nhưng hắn giải thích, cho nên ba anh tha thứ cho hắn. »

Mười năm trước, hắn còn đang ở nước ngoài du học, Trương Đình Nghiêm đã là quản lý cấp trung của tập đoàn Minh Lợi, nhưng hắn cũng không thỏa mãn, thế nhưng dựa vào tên tuổi của Trịnh gia, ở bên ngoài mở một công ty riêng, hơn nữa lợi dụng chức vụ, đem một ít đơn đặt hàng của tập đoàn Minh Lợi chia cho công ty của mình.

Qua một thời gian rất lâu, cha mới biết được chuyện này.

Sau đó, mẹ hắn trực tiếp lên tiếng nói Trương Đình Nghiêm không có quan hệ gì với Trịnh gia, cha cũng đuổi việc Trương Đình Nghiêm.

Lúc Trương Đình Nghiêm còn làm việc ở tập đoàn Minh Lợi, công ty nhỏ kia của hắn phát triển rất tốt, nhưng khi hắn rời khỏi tập đoàn Minh Lợi, công ty của hắn lập tức liền không phát triển nổi.

Dù sao lúc trước công ty của hắn có thể chèo chống được, vốn là dính ánh sáng của tập đoàn Minh Lợi.

Sau đó, hắn tới Trịnh gia giải thích, khóc lóc  như mưa, sau đó cha nể tình giao tình lúc trước, cùng với năng lực làm việc của hắn, liền cho hắn vào tập đoàn Minh Lợi làm lại, mà mấy năm này, hắn ở tập đoàn Minh Lợi làm cũng không tồi.

Ở trong mặt cha, Trương Đình Nghiêm làm như vậy không đúng, nhưng cũng không phải là sai lầm lớn, dù sao người như Trương Đình Nghiêm, bọn họ cũng thường xuyên gặp được… từ tập đoàn Minh Lợi đi ăn máng khác hoặc là tự mình ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, cũng không chỉ có một mình Trương Đình Nghiêm.

Thế nhưng mẹ hắn sau chuyện đó liền có ý kiến với Trương Đình Nghiêm, chỉ là không thể giơ tay đánh mặt người cười, Trương Đình Nghiêm năm mới sẽ tới tặng quà, nói một đống lời hay, bọn họ từ từ lại có qua có lại—- Trương Đình Nghiêm lại càng đơn phương tới nhà bọn họ nhiều hơn.

Bản thân Trịnh Gia Hòa, không có ý kiến gì với Trương Đình Nghiêm, nhân viên ở tập đoàn Minh Lợi dạng nào cũng có, Trương Đình Nghiêm cho dù từng làm sai chuyện, nhưng năng lực của hắn không tồi, hắn đương nhiên sẽ dùng người.

« Thì ra là như vậy. » Cố Ngôn Tử gật đầu.

Mà lúc này, bảo mẫu Diêu Tứ Bình vui rạo rực gọi: « Gia Hòa, chị Tần, anh Trịnh, khách quý tới cửa. »

Còn có khách tới, Cố Ngôn Tử kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm tuổi không nhỏ, nhưng sống lưng thẳng tắp, cùng một bà lão thân hình béo tròn, vè mặt hòa ái, bên người hai người còn có một cô gái hai mươi tuổi.

Cô gái hai mươi tuổi kia bộ dạng rất được, lúc nhìn thấy Cố Ngôn Tử vẻ mặt liền chế nhạo: « Cố Ngôn Tử, đã lâu không gặp! »

Cố Ngôn Tử: « … »

Cố Ngôn Tử nhìn thấy ba người, có hơi không biết xưng hô như thế nào.

Đôi vợ chồng già trước mắt này, chính là cậu mợ của Trịnh Gia Hòa.

Trước kia nhà hắn cùng nhà ông ngoại Trịnh Gia Hòa là hàng xóm, cậu mợ Trịnh Gia Hòa, hắn đương nhiên cũng thường thấy, khi đó, hắn vẫn gọi bọn họ là ông nội Tần bà nội Tần, mà ông bà ngoại Trịnh Gia Hòa hắn gọi là ông cố bà cố.

Về phần cô gái kia, cô gái kia gọi là Tần Cầm, là cháu gái của cậu mợ Trịnh Gia Hòa, cũng là thanh mai trúc mã của hắn.

Tuổi của bọn họ là bằng nhau, dưới sự sắp xếp của người nhà, tiểu học trung học đều là bạn học. thế nhưng, cha mẹ hắn sắp xếp rất nhiều lớp học cho hắn, cho nên bình thường hắn không có thời gian chơi với Tần Cầm, chỉ là đôi khi Tần Cầm thấy bài tập của hắn quá nhiều rất đáng thương, sẽ giúp hắn làm một chút.

Nhưng mà, bọn họ như vậy, cũng không phát triển một đoạn tình yêu thanh mai trúc mã.

Sau khi vào sơ trung, Tần Cầm có rất nhiều bạn nữ, hắn lại càng bận rộn, đương nhiên là dần dần không thân, sau đó Tần Cầm theo cha mẹ chuyển nhà tới thành phố B, hai người liền mất liên lạc.

Sau khi cùng Trịnh Gia Hòa ở bên nhau, Cố Ngôn Tử liền biết mình sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại Tần Cầm, nhưng hắn thật không nghĩ tới, lại có thể gặp mau như vậy.

Hắn hơi xấu hổ.

« Ngôn Tử, đây là cậu mợ của Gia Hòa, cháu hẳn là đã biết, vậy cháu cứ theo Gia Hòa gọi cậu đi ! » lúc này mẹ Trịnh cười nói, lại nhìn về phía Tần Cầm : « Tiểu Tần, Ngôn Tử là đối tượng của chú cháu, cháu có thể gọi hắn là chú. »

Lúc trước Tần Cầm còn cười tủm tỉm nhìn Cố Ngôn Tử, đột nhiên nghe như thế, vẻ mặt lập tức liền cứng lại.

Mẹ Trịnh cười càng ôn hòa hơn.

Trịnh Gia Hòa không biết, Cố Ngôn Tử cùng Tần Cầm chắc cũng đã quên, nhưng bà nhớ rõ ràng, lúc trước khi Cố Ngôn Tử và Tần Cầm còn nhỏ luôn luôn chơi với nhau, hai nhà còn hay nói giỡn khi bọn nhỏ lớn lên sẽ cho hai đứa kết hôn.

Hiện tại, bà đương nhiên phải giúp con trai mình biểu hiện chủ quyền một chút.

Tần Cầm là một người hoạt bát, tuy rằng cứng mặt, nhưng rất nhanh liền cười nói với Cố Ngôn Tử : « Chú Cố, chú thật lợi hại nha ! »

Cố Ngôn Tử xấu hổ cười cười.

« Chú Cố, chú làm sao có thể tóm được chú của cháu vậy ? » Tần Cầm lại tò mò hỏi han : « lúc cháu mới biết chuyện này, thật sự tò mò muốn chết ! »

Tần Cầm vừa hỏi như vậy, đến ngay cả cậu mợ cũng nhìn về phía Cố Ngôn Tử, Cậu Trịnh Gia Hòa từng tòng quân, nhìn rất nghiêm túc, mợ hắn lại cười mỉm chi, giống như Tần Cầm tò mò nhìn Cố Ngôn Tử.

« Là chú theo đuổi hắn. » Trịnh Gia Hòa nói.

Tần Cầm kinh ngạc : « Chú, chú có thể theo đuổi người khác sao ? »

Trịnh Gia Hòa cũng không biết nói gì.

Bà nội Tần trừng mắt nhìn Tần Cầm : « Tiểu Cầm, sao cháu lại nói như vậy ? »

« Bà nội, cháu chỉ là muốn biểu đạt khiếp sợ của bản thân một chút mà thôi. » Tần Cầm nói.

Ông nội Tần và bà nội Tần mang theo quà cho mẹ Trịnh, liền lấy ra đưa cho mẹ Trịnh, lại cùng mẹ Trịnh nói chuyện, Tần Cầm cũng lôi kéo Cố Ngôn Tử nói chuyện : « Cố Ngôn Tử, thật không nghĩ tới cậu thế nhưng thích nam nhân ! »

« Trước kia tôi cũng không nghĩ tới. » Cố Ngôn Tử nói.

« Cậu thật lợi hại, vừa bỏ nhà ra đi còn vừa xuất quỹ. Nhìn cậu hiền hiền như vậy, mỗi lần ầm ĩ là làm ra chuyện lớn. » Tần Cầm lại nói : « Không giống Tiết Tiểu Nhị, mỗi ngày đều ồn ào muốn theo đuổi ước mơ, nhưng cho tới bây giờ còn sợ hãi ở trong nhà. »

Kỳ thật Cố Ngôn Tử cũng không nghĩ tới, ban đầu mình là một người nghe lời, thế nhưng lại dám làm ra chuyện như vậy.

« hơn nữa, lúc trước tôi hoàn toàn không biết cậu bỏ nhà ra đi, sau khi cậu ở bên chú của tôi, tôi mới biết được chuyện này…. Cậu không làm… tôi thất vọng sao ? » Tần Cầm nói.

« Tôi vì sao làm cậu thất vọng ? » Cố Ngôn Tử hỏi lại, hắn cùng Tần Cầm cũng không thân thiết !

« Lúc trước tôi còn giúp cậu làm bài tập ! » Tần Cầm nói.

Cố Ngôn Tử liếc mắt nhìn Tần Cầm : « Nếu không hiện tại cậu lấy bài tập ra đây, tôi giúp cậu làm. »

Tần Cầm : « … »

Đời trước sau khi Cố Ngôn Tử trở về Cố gia, cũng gặp qua Tần Cầm, nhưng không nói chuyện lâu, trước khi hắn sống lại, quan hệ của hai người vẫn nhàn nhạt.

Cho nên, hiện tại Tần Cầm thân thiện với hắn như vậy, hắn còn kinh ngạc, nhưng sau khi hai người nói chuyện, cảm giác quen thuộc cũng dần dần trở lại.

Trịnh Gia Hòa thấy Tần Cầm và Cố Ngôn Tử nói chuyện rất vui vẻ, lại không hề vui vẻ nổi.

Hôm nay hắn không cần làm việc, ban đầu còn muốn bồi dưỡng một chút tình cảm với Cố Ngôn Tử, kết quả… không hề có cơ hội.

Càng bi thảm là cậu hắn mang hắn tới phòng tập thể dục trong nhà, nói là muốn xem hắn có luyện tập hay không.

Lúc trước sau khi nghỉ hè ở nhà ông bà ngoại, thân thể hắn tốt lên, hắn từng bị cậu mang vào quân đội huấn luyện, cũng là ở trong quân đội, hắn đem thân thể của mình rèn luyện càng ngày càng tốt.

Hiện tại cậu lên tiếng, Trịnh Gia Hòa cũng chỉ có thể thay đồ đôi trên người mình ra, sau đó cùng cậu cùng đi huấn luyện.

Tần Cầm là con gái duy nhất của cha mẹ cô, cha mẹ cô rất yêu thương cô, mà chính cô cũng không chịu thua kém— hiện giờ cô đang theo học đại học, học chuyên ngành hóa chất, chờ sau khi tốt nghiệp, hẳn là có thể tiến vào viện nghiên cứu quốc gia.

« Tôi không thích hợp theo chính trị, nhập ngũ thì thấy quá mệt mỏi, liền quyết định theo con đường này. » Tần Cầm nói : « Sau này tôi sẽ chuyên môn nghiên cứu về công trình quân sự, đến lúc đó cũng có thể có quân hàm. »

« Cậu như vậy rất tốt. » Cố Ngôn Tử nói.

« Cậu cũng rất tốt, có thể làm chuyện mình thích, còn làm tốt như vậy, tôi tin tưởng sau này cậu sẽ phát triển càng ngày càng tốt, có thể đạt được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất. » Tần Cầm nói, cô quả thật thích nghiên cứu, nhưng không giống như trong nhà nói, nghiên cứu không phải là mục tiêu hiện tại của cô.

« giải thưởng ? » Nghe Tần Cầm nói, Cố Ngôn Tử ngây ngẩn cả người.

Trước khi sống lại, hắn đã quyết định bản thân sẽ làm một người thừa kế Cố thị thật tốt, không muốn viết thêm gì nữa, nhưng sau khi sống lại, hắn rốt cuộc vẫn viết lại.

Hiện tại viết nhiều, ban đầu là do yêu thích ở tận đáy lòng, lại càng muốn phát triển nhiều hơn.

Chính là hắn không thể mặc kệ Cố thị…. nghĩ lại mấy ngày nay, cha mẹ mình luôn luôn lấy một ít công việc cho hắn làm, Cố Ngôn Tử cười khổ.

« Làm sao vậy ? » Tần Cầm hỏi.

« Không có việc gì, chỉ là qua vài năm nữa, tôi khẳng định phải về. » Cố Ngôn Tử nói.

« Như vậy…. » Tần Cầm thở dài : « Thế nhưng cậu như vậy cũng tốt, ít nhất cũng có vài năm có thể theo đuổi giấc mộng của mình. »

Cố Ngôn Tử gật đầu : « Qủa thật, nói không chừng trong vài năm này, tôi cũng có thể nhận giải thưởng. »

Cố Ngôn Tử nói xong, liền giật mình.

Trước đây hắn viết những cái này, chỉ là bởi vì trong lòng mình thích, nhưng hiện tại Tần Cầm nói như vậy…. hắn bắt đầu chờ mong có thể lấy được thưởng.

Nếu có thể lấy được giải thưởng, hắn cũng sẽ không thấy nuối tiếc.

Trong lúc nhất thời Cố Ngôn Tử liền nhiệt tình mười phần, đồng thời cũng đã có kế hoạch của mình.

Hắn tính toán sau khi <Giang Sơn> nổi tiếng, sẽ đầu tư vào một đoàn phim, quay một bộ phim mà hắn vẫn muốn quay.

Việc này có thể bắt đầu thực hiện.

Đồ ăn buổi tối hôm nay, so với buổi trưa còn phong phú hơn một chút, nếm qua cơm chiều, bọn họ lại hát bài chúc mừng sinh nhật, ăn bánh ngọt.

Cậu Tần đã thật lâu không gặp em gái, nói chuyện với em gái rất nhiều, sau khi nói chuyện, liền quyết định ở lại, thậm chí còn tính toán ở vài ngày rồi mới đi—- dù sao hắn đã về hưu, không cần làm việc.

Mà Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa, bọn họ ngay từ đầu, chính là chuẩn bị ở lại, buổi sáng ngày mai mới đi.

« Ngôn Tử, ngại quá, hôm nay trong nhà có nhiều khách, phòng khách không đủ dùng…. » lúc sắp xếp phòng, mẹ Trịnh vẻ mặt xin lỗi nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử cả kinh, lại hơi chờ mong— đây là muốn hắn cùng Trịnh Gia Hòa ở chung một phòng sao ?

Nhưng mà, hắn còn chưa mở miệng, Trịnh Gia Hòa liền thở dài : « Mẹ, lời này rất giả tạo. »

Nếu mẹ tự nhiên sắp xếp bọn họ ở chung phòng, hắn khẳng định sẽ biết thời biết thế cùng phòng với Cố Ngôn Tử, nhưng bây giờ mẹ nói như vậy không phải là cố ý sao….

Cố Ngôn Tử đã từng ngủ lại nhà bọn họ, cũng biết được bố cục nhà bọn họ, phòng cho khách nhà bọn họ tổng cộng có bốn phòng, tuyệt đối không tồn tại tình huống không có đủ phòng.

Vẻ mặt mẹ Trịnh thất vọng : « Cho nên các con muốn chia phòng ngủ sao ? »

Trịnh Gia Hòa hơi hối hận, hối hận ngày hôm qua mẹ hắn hỏi hắn có nên chuẩn bị phòng cho Cố Ngôn Tử không, hắn nói cần.

« Bác gái, cháu nghỉ ngơi ở đâu ? » Cố Ngôn Tử trực tiếp hỏi, người Trịnh gia rất nhiều, hắn lại cái gì cũng không chuẩn bị, buổi tối hôm nay không có khả năng xảy ra chuyện gì với Trịnh Gia Hòa, nếu như thế, tách ra vẫn tốt hơn.

Nếu không mình sẽ rất vất vả.

Mẹ Trịnh cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối mà dắt Cố Ngôn Tử tới trước phòng trước kia hắn đã ở qua.

Trịnh Gia Hòa cũng bận rộn nhiều việc, sáng sớm ngày hôm sau đã rời đi, Cố Ngôn Tử thì ở lại Trịnh gia thêm một lát.

Hôm nay hắn chuẩn bị tới chỗ Giang đạo một chuyến, cũng không tiện đường với Trịnh Gia Hòa.

Kết quả, chỉ là đợi thêm một lát, hắn bị Tần Cầm quấn lấy : « Cố Ngôn Tử, cậu muốn đi chỗ Giang đạo sao, đem tôi theo với ! tôi là fan của Tịch Trạch An, tôi muốn được kí tên. »

Tần Cầm đối với Tịch Trạch An, kỳ thật cũng không thích nhiều lắm, nhưng cô đối với giới giải trí rất hiếu kì, vừa lúc lại rảnh rỗi, liến tính toán đi xem.

Cố Ngôn Tử nghĩ nghĩ, đồng ý.

Hôm nay Cố Ngôn Tử tới chỗ Giang đạo, kỳ thật là vì tham gia nghi thức khởi động máy.

Bộ phim điện ảnh <khoản tiền từ trên trời rơi xuống> lúc trước hắn viết kịch bản, đã sớm chuẩn bị tương đối, hôm nay là ngày hoàng đạo, vừa lúc khởi động máy.

Lúc trước nghi thức khởi động máy của <Giang Sơn>, tuy rắng có không ít người tới, nhưng hình thức cũng không lớn, nhưng nghi thức khởi động máy của <Khoản tiền từ trên trời rơi xuống > không giống vậy.

Chỉ là truyền thông đã gấp hai lần so với <Giang Sơn>, ngoài ra, những diễn viên khác trong giới tới cũng rất nhiều, trong đó có không ít người có tên tuổi lớn, cùng với một ít người đơn thuần chỉ tới học hỏi.

Tần Cầm cũng là một trong những người đơn thuần tới học hỏi này, sau khi đi vào nhìn thấy nhiều minh tinh như vậy, ánh mắt cô nhìn ngó liên tục.

« Nữ minh tinh thật gầy ! »

« Những minh tinh này so với khi nhìn thấy trên TV còn xinh đẹp hơn, khí chất thật sự quá tốt. »

« Thì ra nghi thức khởi động máy là như vậy. »

….

Tần Cầm đi theo bên người Cố Ngôn Tử, ríu rít không ngừng, đông thời càng không ngừng nhìn xung quanh.

Mà người chung quanh, cũng đang nhìn cô và Cố Ngôn Tử.

Tướng mạo và khí chất của hai người bọn họ, cũng không thua gì minh tinh.

« Cố Ngôn Tử, chúc mừng ! » Giang đạo vừa thấy Cố Ngôn Tử, liền cười nói : « Tôi cũng xem qua <Giang Sơn>, xem rất hay ! »

« Đồng hỉ ! bộ phim này của Giang đạo, nhất định sẽ bán được giá cao. » Cố Ngôn Tử cười nói.

« Nhận lời hay của cậu. » Giang đạo nói, hắn cũng biết bộ phim này của mình nhất định sẽ bán được giá cao, hẳn là có thể lấy được giải thưởng.

Dù sao kịch bản sau khi hoàn thiện, cũng rất tốt.

Nghĩ như vậy, Giang đạo liền cảm thấy may mắn, may mắn mình đã tìm Cố Ngôn Tử viết kịch bản.

Người trẻ tuổi có rất nhiều ý tưởng, cũng giống như thủy triều vậy.

Gần đây Cố Ngôn Tử mặc dù hơi có tiếng tăm, fan trên QQ tăng lên mười vạn, nhưng cũng chỉ là vẻn vẹn mà thôi.

Làm một biên kịch, cho dù hắn nối tiếng cũng không thể bằng những minh tinh kia được.

Nhìn xem nam chính Phong Tư Vũ đi…. Sau khi bộ phim Giang Sơn bắt đầu chiếu, hắn đều tăng hai ba trăm vạn fan, còn đang tiếp tục gia tăng.

Bởi vậy, ở trong nghi thức khởi động máy, hắn chính là một người trong suốt.

Cả nghi thức khởi động máy, bị chú ý nhiều nhất, chính là Giang đạo và Tịch Trạch An.

Sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, như cũ có tiệc, thế nhưng Cố Ngôn Tử không tham gia, mang theo Tần Cầm rời đi.

“Cậu sao lại không đi tham gia tiệc?” Tần Cầm khó hiểu hỏi.

“Ở đó ăn cơm, không bằng về nhà nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi? Muốn đi gặp chú tôi phải không?” Tần Cầm trêu đùa.

Cố Ngôn Tử không nói tiếp, cùng Thang Đằng đưa Tần Cầm trở về Trịnh gia, sau đó trở về chỗ ở của mình và Trịnh Gia Hòa.

Nghi thức khởi động máy của Khoản Tiền Từ Trên Trời Rơi Xuống là vào giữa trưa, nhưng một buổi tiệc như vậy, chấm dứt cũng đã hơn ba giờ, lúc Cố Ngôn Tử về nhà, đã gần sáu giờ.

Hắn cũng không nấu cơm, trực tiếp kêu từ bên ngoài, sau đó lấy ra đi động, gõ một dãy số.

Dãy số này, hắn lấy từ Giang đạo, là một đạo diễn trẻ tuổi rất nổi tiếng trong nước.

Cố Ngôn Tử muốn tìm đối phương, hợp tác quay một bộ phim.

Điện thoại là trợ lý của đối phương nhận, Cố Ngôn Tử nói ý đồ của mình, bên kia nói Cố Ngôn Tử đưa đại cương của kịch bản gửi vào hòm thư của bọn họ trước.

Cố Ngôn Tử gật đầu đồng ý.

Kết quả, hắn vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp sửa sang lại đại cương của mình đã viết ra, thế nhưng lai nhận được điện thoại của biên tập trang web mình viết văn, nói là có người muốn mua văn của hắn, hỏi ý kiến của hắn.

“Bộ sách <Văn hào Bắc Tống> này, không thích hợp làm thành phim.” Cố Ngôn Tử nói.

Hắn là biên kịch, đối với tác phẩm của mình rõ ràng, nhân vật chính của sách này là xuyên không, còn thay đổi lịch sử ở một trình độ nhất định, loại này rất khó làm thành phim, trừ phi chỉ cần tên tuổi, sau đó thay đổi hoàn toàn thì còn có thể được.

“Bọn họ muốn mua bản quyền để làm trò chơi.” Biên tập nói.

Thì ra là như vậy? Cố Ngôn Tử thật ra hơi vui vẻ.

Tuy nói hắn không cần chút tiền này, nhưng tiểu thuyết của mình có thể cải biên thành trò chơi, tuyệt đối là một chuyện làm cho người ta thật vui vẻ.

Tâm tình Cố Ngôn Tử rất vui sướng, thế cho nên Trịnh Gia Hòa vừa về nhà, hắn liền nhảy lên ôm lấy Trịnh Gia Hòa : « Trịnh Gia Hòa ! em nói cho anh một tin tức tốt ! »

« Ngôn Tử…. » Trịnh Gia Hòa ho nhẹ một tiếng, Cố Ngôn Tử khó hiểu, liền nhìn ra phía sau Trịnh Gia Hòa.
Bình Luận (0)
Comment