Đại Thiếu Trở Về

Chương 61

Khi Trịnh Gia Hòa muốn rời đi, Cố Ngôn Tử đột nhiên ôm lấy hắn.

“Làm sao vậy?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

“Em còn chưa tắm rửa, chúng ta cùng nhau tắm đi.” Cố Ngôn Tử nói.

Cùng nhau tắm rửa sao? Loại chuyện này có thể tùy tiện làm sao? Trịnh Gia Hòa cực kỳ bất đắc dĩ: “Hôm nay không tắm.”

“Không được, nhất định phải tắm.” Cố Ngôn Tử nói.

“Vậy em buông ra, anh đi xả nước.” Trịnh Gia Hòa nói.

Cố Ngôn Tử buông Trịnh Gia Hòa ra.

Phòng ngủ Cố Ngôn Tử so với phòng ngủ chính nhỏ hơn, không giống như phòng ngủ chính còn thông với phòng để quần áo, nhưng nó cũng có nhà vệ sinh, buồng vệ sinh cũng lớn, bên trong còn có bồn tắm.

Hắn nghĩ Trịnh Gia Hòa sẽ đi xả nước, kết quả sau khi Trịnh Gia Hòa để cho hắn nằm ở trên giường, thế nhưng trực tiếp rời đi.

Cố Ngôn Tử: “…” bạn trai hắn cũng không biết lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn sao?

Cố Ngôn Tử đứng dậy, đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy Trịnh Gia Hòa đang ở nhà bếp bận rộn.

“Anh đang làm cái gì?” Cố Ngôn Tử tò mò hỏi.

“Nấu cháo… em sao lại không ngủ?” Trịnh Gia Hòa nhìn về phía Cố Ngôn Tử, dỗ nói: “Trở về đi, đi ngủ sớm một chút.”

“Em không say.” Cố Ngôn Tử rất nghiêm túc nói.

Trịnh Gia Hòa: “….”

“Chú Trịnh, lúc trước là em đang dụ dỗ anh.” Cố Ngôn Tử lại nói.

Trịnh Gia Hòa: “…”

Cố Ngôn Tử còn muốn nói cái gì, Trịnh Gia Hòa liền kéo hắn, trực tiếp vào phòng ngủ chính…

Nếu không có say… vậy cùng nhau tắm rửa đi.

Tuy rằng buổi tối lăn qua lăn lại có hơi trễ, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, Cố Ngôn Tử ngủ rất ngon, sáng sớm ngày hôm sau, còn bởi vì giờ sinh học mà dậy sớm.

Trịnh Gia Hòa còn nằm ở bên người hắn, nhưng đã tỉnh, hắn quay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đang cười của Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử giơ tay ôm đối phương, trực tiếp hôn lên.

Lúc trước không cùng Trịnh Gia Hòa đi tới bước này, Cố Ngôn Tử ít nhiều vẫn có chút rụt rè, nhưng hiện tại đã như vậy…. hắn liền hoàn toàn thả lỏng.

Hắn vẫn thích cảm giác ôm lấy người khác, lúc này đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.

Trịnh Gia Hòa kỳ thật cũng giống như vậy.

Độc thân lâu như vậy, nếu không phải lo lắng thân thể Cố Ngôn Tử, hắn chỉ sợ ngay cả tâm tư ăn Cố Ngôn Tử hắn đã có từ lâu.

Hai người thân thiết trong chốc lát, Trịnh Gia Hòa liền rời giường, vừa mặc quần áo, vừa không quên dặn: “Nhớ nghỉ ngơi, đừng đứng lên.”

Cố Ngôn Tử gật đầu, hắn cũng nhớ tới, đêm qua hơi bừa bãi quá…, hắn cảm thấy mình cần nghỉ ngơi.

Trịnh Gia Hòa đi ra khỏi phòng ngủ, muốn đi làm chút đồ ăn.

Tuy rằng hắn từ nhỏ có bảo mẫu chăm sóc, lúc ở nước ngoài đi học, cũng tiêu tiền mời người giúp mình quét dọn nấu cơm, nhưng làm những món ăn đơn giản hắn cũng vẫn làm được, thế nhưng đa số thời gian, đều chỉ phụ trách đem bán thành phầm làm thành món ăn, có thể nói là không hề có trù nghệ.

Ngày hôm qua  nhìn thấy Cố Ngôn Tử say, hắn đã muốn nấu cháo, để cho Cố Ngôn Tử buổi sáng thức dậy có thể uống ấm dạ dày, nhưng công tác chuẩn bị chưa làm tốt đã bị Cố Ngôn Tử “kêu” đi rồi, hiện tại nếu muốn làm, thời gian khẳng định không kịp.

Trịnh Gia Hòa trực tiếp gọi điện cho Thang Đằng, kêu Thang Đằng mang cháo tới đây.

Thang Đằng làm việc thực ổn thỏa, không bao lâu, liền đưa tới hai phần cháo cho Trịnh Gia Hòa, còn có bánh quẩy ăn cùng với cháo.

Hai phần cháo một phần là trứng muối thịt băm, một phần là sườn lợn hầm củ từ, nhìn cũng rất ngon, Trịnh Gia Hòa mỗi phần lấy nửa bát, bưng vào cho Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử đang nằm ở trên giường chơi di động, nhìn thấy Trịnh Gia Hòa đi vào, mới ngồi dậy, cười cười nhìn Trịnh Gia Hòa.

Kỳ thật hắn không phải không thể rời giường, thế nhưng cảm giác có người chăm sóc, thật không tồi. chỉ là hắn từ nhỏ đã được giáo dục, khiến cho hắn không có thói quen ăn ở trên giường: “Em có thể ra ngoài ăn.”

“Ở trong này ăn đi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày cho tốt.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Nếu không cần thận làm dơ chặn nệm thì làm sao đây?”

“Chăn nệm này… còn sạch sẽ sao?” Trịnh Gia Hòa cười như có như không nhìn Cố Ngôn Tử: “Dù sao cũng phải giặt.”

Mặt Cố Ngôn Tử đỏ lên, buổi tối hôm qua bọn họ lăn lộn như vậy, chặn nệm ở trên giường quả thật đã sớm bẩn…

“Nếu đã bẩn, em đứng lên, chúng ta đem chặn nệm thay đi.” Cố Ngôn Tử nằm không nổi nữa.

Cố Ngôn Tử rốt cuộc vẫn ăn bữa sáng ở nhà ăn.

Ăn xong trở về phòng của mình, trực tiếp nằm xuống.

Hắn độc thân cũng chỉ hơn nửa năm, thân thể ít nhiều cũng không quen, hơn nữa tối hôm qua cũng hơi kịch liệt…. hôm nay chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.

Ban đầu hắn tính đi gặp đạo diễn trẻ tuổi kia, hiện tại hoàn toàn không thể dậy nổi, việc này có thể kéo dài đến lúc nào thì kéo, Cố Ngôn Tử cũng tạm thời buông xuống.

Hắn lấy ra di động, bắt đầu trả lời các loại tin tức.

Trong khoảng thời gian này, cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện nhiều nhất chính là Điền Thịnh Đông.

Kỳ thật Điền Thịnh Đông rất bận rộn, nhưng thần kỳ chính là, hắn vừa bận rộn, thế nhưng hoạt động trên mạng vẫn rất sôi nổi, thậm chí còn rảnh rỗi cùng  người khác nói chuyện phiếm.

Ví dụ như lúc này, hắn cùng Cố Ngôn Tử tán gẫu liền nói đến chuyện của mình ở đoàn phim Giang đạo.

“Cố Ngôn Tử, cảm ơn cậu đã giới thiệu tôi cho Giang đạo, vào đoàn phim của Giang đạo, mới phát hiện những bộ phim trước kia tôi quay, kỳ thật chỉ là vui chơi mà thôi.” Điền Thịnh Đông vẫn gửi tin nhắn thoại tới: “Tôi ở bên này học tập nghiêm túc, tôi tính toàn ngừng một thời gian, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, sau đó quay một bộ phim dân quốc mà tôi vẫn muốn quay.”

“Rất tốt.” Cố Ngôn Tử nói, hắn thật không nghĩ tới Điền Thịnh Đông muốn quay phim dân quốc… đời trước cho tới khi hắn sống lại, Điền Thịnh Đông cũng chưa bao giờ quay phim dân quốc.

“Đúng vậy, kiến thức trước kia của tôi thật quá ít.” Điền Thịnh Đông lại nói, sau đó nói tới những kiến thức mà mình đã học được ở chỗ Giang đạo.

Cố Ngôn Tử nghe một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi Điền Thịnh Đông….. hôm nay sao anh lại dậy sớm như vậy? hoặc là sao anh còn chưa ngủ?”

Hiện tại là hơn tám giờ sáng, nếu lúc này còn chưa ngủ… Điền Thịnh Đông ngủ cũng quá ít.

“Cái gì còn chưa ngủ, tôi là thức dậy sớm.” Điền Thịnh Đông nói: “Đi theo Giang đạo, tôi nuôi ra thói quen ngủ sớm dậy sớm.”

Cố Ngôn Tử sửng sốt, sau đó  nghĩ tới vợ của Giang đạo.

Lúc Giang đạo đóng phim, vợ của Giang đạo bình thường sẽ đi theo, còn có thể giúp đoàn phim làm việc, ví dụ như sắp xếp buổi quay của đoàn phim.

Mà khi nào quay, cảnh nào quay trước cảnh nào quay sau, vợ của Giang đạo sẽ sắp xếp rất tốt, không chỉ có như thế, bà còn rất ít sắp xếp diễn đêm.

Ở những đoàn phim khác, vì đuổi kịp thời gian liền sắp xếp rất nhiều cảnh phải diễn đêm, còn động một chút là phải diễn tới rạng sáng, nhưng đoàn phim của Giang đạo thì không như vậy.

Vợ Giang đạo có quy định, quay phim muộn nhất cũng chỉ tới mười giờ.

“Không nghĩ tới anh có thể sửa đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi…” Cố Ngôn Tử hơi kính nể.

“Tôi cũng không có cách nào, mấy ngày hôm trước phải quay cảnh mặt trời mọc, Giang đạo bắt chúng tôi bốn giờ rưỡi rời giường ăn bữa sáng sau đó quay phim, buổi tối ngày hôm trước tôi liền thức tới ba giờ sáng, nghĩ ngủ được có một chút liền quyết định không ngủ, sau khi chạy theo Giang đạo một ngày, ăn qua cơm chiều liền ngã đầu ngủ…”

Hắn sau một đêm không ngủ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của hắn không biết vì sao lại trở về bình thường.

“Vì đi theo Giang đạo học thêm một chút, khánh công yến của điện ảnh và truyền hình Gia Thành tôi cũng không đi…. Vậy yến hội kia như thế nào?”

“Làm rất tốt, điện ảnh và truyền hình Gia Thành khó có dịp hào phóng như vậy.” Cố Ngôn Tử nói.

“Tôi cảm thấy tôi đã bỏ lỡ một trăm triệu…” Điền Thịnh Đông nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua cậu cảm giác thế nào?”

“Rất tốt.” Cố Ngôn Tử lại nói. kỳ thật khánh công yến cũng chỉ như vậy, nhưng ngày hôm qua đặc biệt tốt đẹp.

“Tôi cảm thấy càng đáng tiếc….” Điền Thịnh Đông thở dài.

Sau khi Cố Ngôn Tử cùng Điền Thịnh Đông nói chuyện xong, lại ở trên mạng tìm người giao hàng, để cho người ta mua thuốc cho mình, còn dặn dò người bảo vệ để cho người đi vào.

Kỳ thật hắn có thể để cho Thang Đằng đi mua, nhưng hắn thật sự rất ngượng ngùng.

Sau khi đặt đơn, Cố Ngôn Tử liền vừa cầm máy tính bảng xem kịch bản, vừa chờ điện thoại, kết qua sau một giờ, cửa phòng hắn đột nhiên mở ra, Trịnh Gia Hòa cầm thuốc vào: “Em mua thuốc sao?”

Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa cầm thuốc, cả người muốn mơ màng: “Anh… anh sao còn ở nhà?”

Lúc hắn ăn sáng xong trở về phòng Trịnh Gia Hòa vẫn còn ở nhà, nhưng đã lâu như vậy, hắn nghĩ Trịnh Gia Hòa đã sớm đi rồi.

“Anh ở lại chăm sóc em.” Trịnh Gia Hòa nói.

Trịnh Gia Hòa ở lại, là bởi vì nhìn thấy Cố Ngôn Tử không quá thoải mái.

Trước kia lúc cùng Đàm Trăn ở bên nhau, Đàm Trăn thích  biến đổi cách lăn lộn hắn, nhưng hiện tại đổi thành Cố Ngôn Tử…. Cố Ngôn Tử hầu như không yêu cầu hắn làm gì.

Nhưng cho dù Cố Ngôn Tử không yêu cầu hắn, hắn cũng nên đối tốt với Cố Ngôn Tử một chút, bởi vậy, hắn gọi điện thoại cho trợ lý của mình, để cho trợ lý đem chuyện hắn phải làm tới nhà hắn.

Sau đó, hắn lên mạng nhìn mail.

Cứ như vậy, cũng qua một tiếng, trợ lý của hắn cũng tới.

Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, ngoại trừ trợ lý của hắn, thế nhưng còn có một người đưa thuốc.

“Em không cần chăm sóc…. Đúng rồi, anh đi vào sao không gõ cửa?” Cố Ngôn Tử hơi xấu  hổ.

“Chúng ta đã như vậy, còn cần gõ cửa sao?” Trịnh Gia Hòa cười nói: “phòng này, anh cảm thấy có thể để không được rồi.”

Cố Ngôn Tử cũng hiểu được phòng này nên để không rồi….

Trịnh Gia Hòa lại nói: “Anh bôi thuốc cho em.”

Cố Ngôn Tử hơi muốn từ chối, nhưng lại luyến tiếc…

Cắn răng một cái, Cố Ngôn Tử trực tiếp nằm úp sấp xuống: “Được.”

Ngày này, kỳ thật cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử cảm thấy, so với xảy ra chuyện gì còn muốn cho người ta không tự nhiên hơn.

Mà khi bọn họ đang không biết xấu hổ sinh hoạt, thì bên kia Đàm Trăn lại “ngẫu nhiên” gặp cha Trịnh.

Một ngày của cha Trịnh đa phần đều ở trong nhà, nhưng hắn mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều, sẽ đi công viên bên cạnh đi bộ.

Trong công viên này rất vui vẻ, hắn chính là muốn nhìn sự vui vẻ này.

Đàm Trăn biết chuyện này, sau khi biết thời gian cha Trịnh đi công viên, liền bắt đầu mỗi ngày cùng thời gian đi công viên.

Hắn cũng không vội vã tiếp cận cha Trịnh, ngay từ đầu, hắn gia nhập vào tổ của những người già ở trong công viên, là một tổ nhỏ chuyên môn múa thái cực.

ở trong công viên tập thể dục phần lớn là người già, cho dù có người trẻ tuổi, đến đây bình thường cũng là chạy bộ, người sẽ đi theo người già múa thái cực, cũng chỉ có Đàm Trăn.

Một người trẻ tuổi đẹp trai, ở trong đám người già rất nổi bật, thế cho nên mới đi công viên được nửa tháng, người trong công viên đều quen biết hắn, còn có người hỏi thăm tuổi và công việc của hắn, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.

Việc giới thiệu đối tượng này, Đàm Trăn đương nhiên không hề do dự từ chối, cũng là lúc này, hắn tìm một cơ hội, bắt đầu cùng cha Trịnh nói chuyện phiếm.

Trịnh Gia Hòa và cha Trịnh giống nhau, là người có tính tình tốt, Đàm Trăn cùng hắn ở chung cũng không tồi.

Hôm nay, sau khi Đàm Trăn nhìn thấy cha Trịnh, lại cùng cha Trịnh nói chuyện.

ấn tượng của cha Trịnh với Đàm Trăn, còn rất tốt.

tuy rằng hắn tới xem người, nhưng sẽ không vì tiếp xúc với một người, mà chú ý đối phương, phỏng đoán tâm tư đối phương… Đàm Trăn với hắn mà nói, chính là một tiểu tử khi hắn đi bộ tình cờ gặp mà thôi, cùng hắn không có xung đột lợi ích gì, hắn đương nhiên sẽ không chú ý tới Đàm Trăn, cũng chỉ có ấn tượng là một người trẻ tuổi sáng sủa.

hôm nay Đàm Trăn nói với hắn, hắn cũng nói chuyện.

một khi nói chuyện, vừa đi ra là đã tới giờ phải về nhà.

Cha Trịnh chào tạm biệt đối phương, sau đó chắp tay sau đít chậm rì rì về nhà.

Công viên này nằm ngay tại bên cạnh tiểu khu bọn họ, rất gần, đi bộ còn chưa tới năm phút, con đường này cũng thực an toàn, bởi vậy cha Trịnh đi ra, cũng không mang theo người.

Kết quả, ngay tại hôm nay, hắn thế nhưng gặp phiền toái.

Cha Trịnh vừa đi ra công viên, tính toán đi qua đường cái về nhà, đột nhiên bên cạnh ngừng một chiếc xe thương vụ đi xuống hai người, kéo hắn vào trong xe.

Đen đường tối, hai người này nhìn cũng rất đáng sợ.

Cha Trịnh cả kinh, nhưng không có bối rối, dù sao chuyện như vậy, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải, hắn ấn biểu tượng cảnh báo ở trên tay thông báo với người trong nhà, sau đó lấy ra côn điện mini mang theo bên người, trực tiếp dí vào một người đang lôi kéo hắn.

Người nọ liền run rẩy, ngất xỉu.

“Các người đang làm gì!” Đúng lúc này, Đàm Trăn từ xa chạy tới, gọi to một tiếng.

Cha Trịnh rõ ràng là một người cứng rắn, lại có người khác chạy tới… người không bị côn điện giật liền nâng đồng lõa của mình dậy, nhanh chóng nhảy vào ô tô, sau đó ô tô lập tức rời đi.

“Bác à, ngài không sao chứ?” Đàm Trăn chạy tới. đồng thời hơi ảo não.

Vừa rồi hai người bắt người kia, là hắn tiêu tiền mướn, chủ ý của hắn là chờ tình huống của cha Trịnh nguy cấp một chút, mới ra mặt cứu người, kết quả cha Trịnh thế nhưng trực tiếp làm một người ngất xỉu… hắn chỉ có thể đi ra trước.

Chính là như vậy, hiệu quả không được tốt lắm.

“Tôi không sao.” Cha Trịnh nhẹ nhàng thở ra, sau đó hít sâu một hơi.

Lúc trước làm việc cực khổ mệt nhọc, nên có một ít bệnh cũ, tuy rằng mấy năm nay điều dưỡng rất tốt, nhưng đột nhiên bị chấn kinh, vẫn là có chút không thoải mái.

“Bác à, những người vừa rồi sao lại muốn bắt ngài?” Đàm Trăn hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Cha Trịnh nói.

“Chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” Đàm Trăn lại hỏi.

Cha Trịnh nghĩ nghĩ, liền nói: “ báo cảnh sát cũng tốt, phiền cậu giúp tôi báo cảnh sát.”

Đàm Trăn gật đầu, lập tức gọi điện báo cảnh sát, mà lúc này, cha Trịnh sửa sang lại quần áo của mình, hô hấp lại vững vàng.

Đàm Trăn thấy hơi khó hiểu, nhưng hắn rất nhanh biết nguyên nhân.

Hắn vừa mới ngắt điện thoại của cảnh sát, liền có hai người nam nhân làm bảo tiêu chạy về chỗ cha Trịnh, hai người kia còn chưa đứng vững, lại có một chiếc xe ở bên cạnh dừng lại, sau đó từ trên xe có hai bảo tiêu đi xuống, cùng một nữ nhân trung niên đi xuống.

Nữ nhân trung niên này khoảng năm mươi tuổi, bà vừa nhìn thấy cha Trịnh, liền nhảy xuống xe túm lấy quần áo của cha Trịnh kiểm tra: “Kiến Quân, anh không sao chứ?”

Cha Trịnh tên là Trịnh Kiến Quân, hắn vỗ vỗ bả vai vợ minh: “Chi Chi, anh không sao, một sơi lông cũng không đứt.”

“May mắn là anh không có chuyện gì, sau này anh ra ngoài nhất định phải dẫn theo người, rất nguy hiểm!” Mẹ Trịnh nói tới đây, đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Lúc trước mẹ Trịnh đối với Trịnh Gia Hòa, hơi bảo vệ quá độ, cứng rắn cho rằng thân thể Trịnh Gia Hòa không tốt rất nhiều năm, mà bà kỳ thật không chỉ đối với Trịnh Gia Hòa mới như vậy.

Mẹ Trịnh đối với chồng mình, cũng quan tâm giống vậy.

Lại nói tiếp, nếu không có mẹ Trịnh, thân thể cha Trịnh, hiện tại nhất định sẽ không khỏe mạnh.

Hai người an ủi nhau trong chốc lát, mẹ Trịnh từ cha Trịnh biết được tình huống, liền cảm ơn Đàm Trăn, lại hỏi: “chàng trai bộ dạng cậu thật hoạt bát, cậu tên là gì?”

“Cháu họ Đàm.” Đàm Trăn cười cười với mẹ Trịnh.

Mẹ Trịnh cũng cười cười, sau đó lập tức quay đầu nhìn cha Trịnh, cùng cha Trịnh nói chuyện.

Một lát sau cảnh sát mới đến, cha Trịnh cùng Đàm Trăn đi theo cảnh sát về cục, làm bản ghi chép, sau đó thì rời đi.

Lúc ngồi trên xe chuẩn bị về nhà, cha Trịnh nhìn về phía mẹ Trịnh: “Em không thích chàng trai kia sao?” vẻ mặt của vợ hắn vừa rồi không đúng.

“Hắn là Đàm Trăn!” mẹ Trịnh nói.

“Đàm Trăn gì?” cha Trịnh hơi kinh ngạc.

“Chính là hắn!” mẹ Trịnh nói.

Trịnh Gia Hòa xuất quỹ từ rất sớm, lúc trước ở nước ngoài yêu đương, cũng không gạt trong nhà, trực tiếp nói với người nhà.

Thế nhưng bởi vì khi đó Đàm Trăn muốn từ từ, bởi vậy hắn cũng không giới thiệu Đàm Trăn cho cha mẹ mình chính thức gặp mặt, đơn giản chỉ nói vài câu.

Kết quả, Trịnh Gia Hòa càng ngày càng nói ít, mẹ Trịnh càng tò mò về Đàm Trăn, mà Trịnh Gia Hòa bị bà hỏi, cũng liền đưa ảnh chụp của Đàm Trăn cho bà.

Sau khi bà nhận được, liền đặc biệt ngồi máy bay đi nước ngoài, muốn nhìn thấy Đàm Trăn.

Bà tình cờ gặp Đàm Trăn, cùng Đàm Trăn nói chuyện, nói mình tới nước ngoài tìm con trai, kết quả bởi vì không hiểu tiếng anh nên lạc đường, hy vọng Đàm Trăn có thể giúp đỡ.

Mẹ Trịnh muốn thuận thế nói với Đàm Trăn con trai mình kêu “Trịnh Gia Hòa”, sau đó liền theo Đàm Trăn đi gặp Trịnh Gia Hòa—- chuyện nàng ra nước ngoài không nói với Trịnh Gia Hòa, sợ con trai không vui, nên muốn lôi kéo đối tượng của con trai.

Kết quả Đàm Trăn không để ý tới bà, nói mình còn có việc gấp phải đi.

Ngay từ đầu bà còn tưởng Đàm Trăn thực sự có chuyện gấp, chỉ có thể tự mình đến chỗ ở của Trịnh Gia Hòa, kết quả vừa lúc gặp Trịnh Gia Hòa và Đàm Trăn đang cãi nhau, con của bà còn bị đuổi đi, liền đi ra ngoài.

Mẹ Trịnh lập tức không vừa lòng với Đàm Trăn, cũng bởi vì là như vậy, bà mới có thể lúc cùng bà nội Cố nói chuyện phiếm, nói đối tượng của Trịnh Gia Hòa không đáng tin cậy.

Hôm nay sắc trời đã muộn, mặc dù có đèn đường, nhưng lúc bà mới nhìn thấy Đàm Trăn, cũng có chút xem xét, ngay lập tức cũng không nhớ ra thân phận của Đàm Trăn, sau đó biết được hắn họ Đàm, mới nghĩ tới.

Kể từ đó, bà đối với Đàm Trăn đương nhiên không có cảm giác tốt.

“Khéo như vậy sao?” cha Trịnh nghe lời của mẹ Trịnh, liền nhíu mày.

“Chỉ là sao có thể trùng hợp như vậy, nói không chừng hắn cố ý vô tình gặp anh!” mẹ Trịnh nói, chuyện vô tình gặp này, lúc trước bà đã làm rồi!

Cha Trịnh nghe lời nói của mẹ Trịnh, lập tức nhìn qua.

Vợ của hắn, cũng không phải là người quá đơn thuần…

“Em vừa nói như vậy, anh cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp… anh sẽ tìm người đi điều tra hắn, còn có hai  người ra tay với anh nữa, cũng tra thử xem.” Cha Trịnh nói.

Mẹ Trịnh âm thầm chấp nhận: “Cứ làm như vậy đi, cũng không thể để cho hắn nói lung tung trước mặt Ngôn Tử được.” Cố Ngôn Tử vốn là mẹ Trịnh nhìn lớn lên, bà vẫn thực thích Cố Ngôn Tử, hiện tại Cố Ngôn Tử cùng con trai bà ở bên nhau, bà thấy thế nào cũng thấy Cố Ngôn Tử tốt, hiện tại chỉ sợ Đàm Trăn làm chuyện xấu, sẽ khiến con của bà và Cố Ngôn Tử ầm ĩ.

Cha Trịnh về tới nhà, thầy thuốc tư nhân đã chờ, hắn làm kiểm tra cho cha Trịnh xong, xác định cha Trịnh không có vấn đề gì rồi mới rời đi, mẹ Trịnh cuối cùng mới yên lòng.

Mà sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Trịnh ăn qua bữa sáng, liện nói với cha Trịnh: “Chúng ta tới chỗ của Gia Hòa xem đi.”

“Đi chỗ nó làm gì?” cha Trịnh hỏi, trước kia, con của hắn buổi tối mới quay về nhà, đi cũng không gặp được, cho nên hắn không thường đi, hiện tại, con của hắn và Cố Ngôn Tử ở bên nhau, đi nhà con hắn cũng chỉ có Cố Ngôn Tử ở nhà, cũng không có gì hay mà nói.

“Em đi xem Ngôn Tử, quan tâm bọn họ một chút, hiện tại Gia Hòa đều về nhà ăn cơm trưa, chúng ta đi cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.” Mẹ Trịnh nói.

“Em muốn anh đi, vậy thì đi thôi.” Cha Trịnh nghe giữa trưa Trịnh Gia Hòa về nhà, lúc này mới gật đầu.

Mẹ Trinh trừng mắt với hắn, lập tức cho người chuẩn bị xe.

Lúc cha Trịnh mẹ Trịnh tới chỗ của Trịnh Gia Hòa, là hơn mười giờ sáng.

Trước khi mẹ Trịnh tới, liền hỏi qua Cố Ngôn Tử, xác định Cố Ngôn Tử có ở nhà mới tới đây, nhưng khiến bà không nghĩ tới chính là, bà bấm chuông cửa, người mở cửa dĩ nhiên là con trai mình.

“Gia Hòa, con hôm nay không đi làm sao?” mẹ Trịnh hơi kinh ngạc.

Trịnh Gia Hòa gật đầu, tuy rằng trong lòng hơi không tự nhiên, trên mặt cũng không biểu hiện gì: “Ngôn Tử tiêu chảy, con chăm sóc hắn.” Trên thực tế là đêm hôm qua hắn cùng Cố Ngôn Tử lại không kiềm chế được, tuy rằng làm một lần, nhưng Cố Ngôn Tử càng thêm bị tổn thương…

“đứa nhỏ này, cuối cùng cũng biết quan tâm người khác!” mẹ Trịnh không nghĩ nhiều như vậy, vui mừng nói.

Cha Trịnh thì ưỡng ngực hóp bụng.

Hai người vào phòng, liền nhìn thấy Cố Ngôn Tử từ trong phòng đi ra.

Nhìn bề ngoài Cố Ngôn Tử không có vấn đề gì, thậm chí tinh thần cũng không tồi, nhưng Trịnh Gia Hòa cũng không cần thiết lừa bọn họ Cố Ngôn Tử bị tiêu chảy… lúc này mẹ Trịnh liền quan tâm hỏi.

Cố Ngôn Tử nghe được câu hỏi của mẹ Trịnh, chỉ có thể trả lời bừa bãi: “Hôm trước đi tham gia khánh công yến của điện ảnh và truyền hình Gia Thành ăn không ít đồ nguội, lại uống một chút rượu, bị viêm dạ dày cấp tính, kỳ thật không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Mẹ Trịnh nói: “Haiz, các người nhất định không cần ỷ vào tuổi trẻ, mà không chú ý thân thể mình…. Chờ già rồi là hai đứa phải chịu!”

Cố Ngôn Tử liên tục nhận lời.

Mà lúc này cha Trịnh, cũng đi dạo một vòng trong phòng, sau khi đi dạo xong, hắn liền nói với Trịnh Gia Hòa: “Không tồi, hiện tại phòng này cuối cùng cũng có chút hơi người.”

Trịnh Gia Hòa cười cười, cùng cha mình nói chuyện vài câu, lại hỏi: “Ba, hôm nay sao ba lại đột nhiên tới đây?” ba hắn bình thường sẽ không tới nơi này của hắn.

“Đêm qua, ba đụng phải một bọn cướp.” cha Trịnh nói.

“Cái gì?” Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử đều cả kinh.
Bình Luận (0)
Comment