Đại Thời Đại 1958

Chương 20

Biển Caspi không những là điểm đến du lịch của rất nhiều người Liên Xô trong thời gian rảnh rỗi mà nơi đây còn có hạm đội Caspi được xếp ngang hàng với bốn hạm đội lớn của Liên Xô. Nguyên nhân thành lập hạm đội Caspi không cần nói cũng biết, chắc chắn là có liên quan tới Iran, về lịch sử có thể truy ngược lại từ thời kỳ đế quốc Nga tiến xuống Iran, kể cả ở hiện tại quy mô hạm đội Caspi có hơi nhỏ thì trên danh nghĩa vẫn cùng bốn hạm đội khác được xưng là năm hạm đội lớn của Liên Xô.

Khí hậu quanh biển Caspi khá khô, điểm này Serov cũng tạm coi là thích ứng được, cả nhóm ngồi pháo ra biển. Thực tế chứng minh, đứng trước những sự vật chưa từng tiếp xúc qua, Serov luôn đánh giá quá cao năng lực của bản thân, nói theo lời Alexios là, Serov đã mặc áo phao nhưng cũng chỉ còn thiếu nước lấy dây thép buộc luôn mình vào thuyền.

Đưa cho Serov một điếu thuốc, Alexios có chút tức cười, hỏi: “Cậu không biết bơi? Cho tôi biết lúc đó cậu suy nghĩ kiểu gì vậy? Lại nghĩ tới chuyện ra biển Caspi du ngoạn? Bây giờ tôi thấy rất hứng thú với cấu tạo não của cậu, giao cho người của cục kỹ thuật không biết chừng sẽ có thành quả

nghiên cứu mới!”

“Anh đừng có dọa tôi nữa!” Serov trợn trừng mắt xuyên qua lan can tàu nhìn xuống mặt biển rồi lại lặng lẽ thu ánh mắt về, vẻ mặt rất là trấn định.

Lại còn giả bộ giỏi lắm cơ? Alexios đưa tay vỗ vỗ thân tàu, nói: “Yên tâm đi, mặc dù là tàu pháo cũ đã gần hai chục năm nhưng cũng bền chắc hơn tàu có bình thường nhiều!” Trên lãnh thổ Liên Xô những tàu pháo nhỏ phải tính đến hàng nghìn chiếc, ngay cả Alexios cũng không biết chiếc đang ngồi đây rút cuộc là thuộc lớp nào, mẫu nào.

Lần đầu tiên tôi được gặp cái kiểu an ủi thế này đấy? Serov ngồi xuống, học theo Alexios vung cần câu ra xa. Giống như phần lớn những chuyện khác, Serov đương nhiên là chẳng hiểu gì hết về câu cá, chẳng qua sau khi trùng sinh thì Serov có vẻ cũng có chút thay đổi, ấy là học được tình thần không biết thì không phải sợ.

Alexios tự nhiên là khá hơn gã tay mơ Serov này nhiều, thành thạo quăng cần câu, tiếp đó nhàm chán hỏi: “Cậu hình như lúc nào cũng mang theo cô thư ký ấy? Ít nhất là mỗi lần tôi gặp cậu, lần nào cũng thấy cậu dẫn theo!”

“Chuyện đó không có gì lạ! Tôi muốn lấy cô ấy làm vợ!” Serov chẳng hề ngại ngùng chút nào, liếc nhìn vợ Alexios, nói: “Loại người gia đình đề huề như anh làm sao hiểu được nỗi khổ của kẻ độc thân như tôi!”

Giống như không nhìn thấy con cá Alexios vừa câu được lên, Serov tiếp tục nhập định, như vậy lại khiến Alexios không thấy thú vị gì nữa, hỏi: “Từ sau khi quen biết tôi mới phát hiện, kỹ năng giải trí của cậu thấp đến thảm hại! Không biết câu cá, không biết lái xe, nếu cậu tách khỏi cô thư ký của mình ra phải chăng là chẳng biết làm gì nữa?

“Cho nên tôi mới không muốn tách khỏi cô ấy!” Serov nheo mắt, thấy cần câu giống như động đậy một chút, cần câu được kéo lên chứng minh hắn chỉ một lần nữa gặp ảo giác, tiếp tục nhập định.

“Hà, cậu thế này chẳng bằng đừng đi chia tay tôi còn hơn!” Alexios dở khóc dở cười nói, “Vẻ mặt cậu lúc này thật sự còn phẳng hơn Quảng trường Đỏ Moscow, cậu khẳng định không phải muốn chọc tức tôi lần cuối trước khi tôi đi?”

“Vậy thì anh muốn làm thế nào? Ngồi nhìn mình chẳng câu được cái gì lên?” Serov chỉ giỏ cá của Alexios, nói: “Giờ tôi cảm thấy anh đang tràn ngập ác ý với tôi, căn bản không hề để tôi vào trong mắt...”

Cái thằng khốn này! Alexios có một ý tưởng vô cùng mộc mạc, đó là nên một chai vodka lên đầu Serov, chỉ có thể đổi chủ đề sang phương diện công việc: “Trong nhà giam nội bộ còn có rất nhiều phạm nhân, sau khi tôi đi cậu chuẩn bị xử lý bọn chúng như thế nào!”

“Anh muốn làm thế nào?” Tâm tình Serov chung quy cũng tốt lên được một chút, nếu vừa rồi Serov không tính nhầm thì số lượng mình câu được lên tạm thời đang thua kém theo tỷ lệ một phần mười hai.

“Hiện tại là tôi hỏi cậu, sắp sửa do cậu tiếp nhận, chuyện ở Azerbaijan không liên quan đến tôi nữa!” Alexios bất đắc dĩ nói: “Cậu hai mươi sáu tuổi làm đến bí thư Đoàn Thanh niên cộng sản chỉ thuần túy là ăn may? Thật không biết sếp bên Đoàn Thanh niên cộng sản tại sao lại nhìn trúng cậu?”

“Thế mới nói, anh chỉ có thể ở trong Bộ Nội vụ không dám thấy ánh mặt trời!” Serov không chút khách khí đáp, “Tôi đương nhiên là có tài năng, hơn nữa tài năng của tôi còn cao hơn anh rất nhiều!”

Nhìn bộ dạng tự tin tràn trề của Serov, Alexios thật sự muốn hỏi, rút cuộc là cậu kiếm đâu ra cái sự tự tin ấy?

Alexios cảm thấy nhất định phải để Serov hiểu được năng lực của mình, nếu không thì nuốt không trôi cục tức này, “Chim ưng Đoàn Thanh niên cộng sản? Hay là Semichastny? Hiện tại tôi cực kỳ hoài nghi hai người này đã nhìn nhầm rồi! Vị trí thích hợp nhất với cậu phải là ở ban tuyên truyền, ngày ngày dắt theo mấy người đẹp chạy khắp nơi tuyên truyền cổ động! Chẳng trách đồng chí Bagramyan hỗ trợ cậu gia nhập Đoàn Thanh niên cộng sản xong liền không quan tâm đến chuyện ở Azerbaijan nữa!”

“Sau đó già rồi thì đi xin cơm?” Serov biết bản thân mình hiện tại có chút vấn đề, đây không phải cái gì mà mệnh ta do ta không do trời, cũng không chuẩn bị quỳ gối trước hiện thực. Serov thật sự rất muốn nói, ta trùng sinh lại thật quá khủng, biết được tất cả mọi nhược điểm của nước Mỹ, nhưng lại không có cách nào cho các người biết ta lại khủng đến thế. Đúng! Chính là cái cảm giác này, thật sự rất bức bối. Có điều? Bagramyan là ai?

Serov nghĩ ngợi một lúc, không tìm thấy người này trong ký ức của nguyên chủ, nhớ lại các nhân vật lớn của Liên Xô ở kiếp trước, vừa bắt đầu đã lập tức bỏ cuộc, hắn cũng không phải là Baidu, Google, mà có thể nhớ được tên tuổi gần nghìn ủy viên.

“Làm sao anh biết Shelepin và Semichastny quan tâm tới tôi? Chính tôi cũng chỉ suy đoán có thể là vậy! Còn nữa, Bagramyan là ai?” Serov đã đoán trước được mình sẽ bị chê cười, theo lời Alexios nói,

Bagramyan hẳn là một vị bề trên của Serov, có thể là lớp cha chú của Serov có quan hệ thân thiết với Bagramyan.

Quả nhiên, Alexios lúc này nhìn Serov như nhìn một tên cặn bã, vẻ rất khó tin, hỏi: “Nếu không phải cha cậu hy sinh ở Kiev, đại tướng Bagramyan sẽ thèm quan tâm tới cậu? Còn nữa, cậu thật sự quá coi thường năng lực của Nộ Nội vụ bọn tôi đấy, toàn Liên Xô chín mươi chin phần trăm số người đều có thể tìm được hồ sơ tại Bộ Nội vụ!”

“Cũng có nghĩa là, còn khoảng một triệu người nằm ngoài phạm vi quan sát của các anh?” Serov trả lời làm Alexios thiếu chút nữa thì tức xì khói.

Thu cần câu lại, nhìn ra xung quanh, ừm? Đúng là một nơi tốt để giết người vứt xác, một người biến mất ở đây, người khác vĩnh viễn đừng mong tìm ra được.

“Người trong nhà giam Bộ Nội vụ tại sao lại bị bắt!” Serov lên tiếng làm Alexios không biến ý tưởng thành hành động, bây giờ chung quy cũng tiến vào chủ đề rồi.

“Có rất nhiều nguyên nhân, phạm tội, gián điệp, tình huống nào cũng có! Không ít người là gián điệp vượt biên tới đây, đều là người Iran, nước Mỹ thành lập một trạm radar cỡ lớn ở Iran, cộng thêm quy mô xâm nhập cũng không nhỏ!” Alexios đáp.

“Vậy còn giữ những kẻ đó lại làm gì, nuôi ăn còn lãng phí lương thực của nhân dân!” Serov sắc mặt bình đạm, không chút hứng thú nói: “Phạm nhân bình thường di chuyển tới nông trường cải tạo, phạm nhân giết người xử bắn, còn về đám gián điệp Iran ấy?” Serov quay lại nhìn Alexios, khó hiểu hỏi: “Có vẻ anh vẫn còn quá nhân từ đấy, người nước ngoài mà cũng được coi là người à?”

Bình Luận (0)
Comment