Đại Thời Đại 1958

Chương 68

Quá trình đụng đầu đại sứ Mỹ khiến Serov có cảm giác cuộc đời ngoại giao u ám của mình được quét thêm một tầng tươi sáng. Sự nghiệp vĩ đại luôn bắt đầu từ những điều bình thường, Serov không hề ngại chuyện xuất phát điểm của mình là từ việc bắt nạt một ông già.

“Không biết được, nhưng mà người của chúng ta đã giám sát Đại sứ quán Mỹ rồi, khoảng cách cũng không xa, chỉ cần có tin tức là có thể lập tức gửi tới! Đáng tiếc người Mỹ cực kỳ cảnh giác, luôn định kỳ thanh lý một lượt không gian bên trong Đại sứ quán, trang thiết bị nghe lén của chúng ta căn bản không thể cài đặt vào được!” Mendeleev có chút bất đắc dĩ nói, “Nơi này dù sao cũng không phải là Đông Âu, chúng ta chỉ có thể bí mật hành động, không cách nào khiến chính phủ Italia phối hợp với chúng ta!”

“Bây giờ đã rất tốt rồi, kỳ thực nước Mỹ ở Italia được hỗ trợ còn nhiều hơn chúng ta, chúng ta mới là bên càng phải quan tâm bị nghe lén, bản thân không xảy ra chuyện đã coi như có lời rồi!” Serov rất hài lòng với công tác bảo đảm an toàn ở Đại sứ quán Liên Xô, có loại lão luyện như Mendeleev ở đây, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện hậu phương bốc hỏa.

“Về mặt kỹ thuật tình báo, có các đồng chí bên Cục kỹ thuật, KGB không lạc hậu hơn bất kỳ ai, bất kỳ quốc gia nào!” Mendeleev kiêu ngạo nói.

Cân nhắc tới trình độ khoa học kỹ thuật thời kỳ này, Serov biểu kỳ tán đồng những gì Mendeleev nói, chỉ là đến khoảng giữa thời Chiến tranh Lạnh, KGB có vẻ thiếu đi một gián điệp át chủ bài tại Mỹ, loại nhân tài như Bộ năm Cambridge (1) ở Anh thực sự chỉ có thể gặp không thể cầu.

Có một ý tưởng lóe lên trong đầu Serov, nhưng làm thế nào cũng không nắm bắt lại được. Xua xua tay ý để Mendeleev không quấy rầy mình, hắn nhìn lên trần nhà, tìm kiếm lấy cái cảm giác ấy, lên tiếng hỏi, “Trong KGB có phải là có một người tên là Penkovsky không?”

“Tôi không biết, người đó thì làm sao?” Mendeleev có chút khó hiểu hỏi, thực sự không biết Serov nhắc tới người này là có ý gì, vội vàng hồi tưởng lại nhắc nhở của Alexios, có vẻ cũng không phát hiện được suy nghĩ của Serov.

“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi qua thôi, hình như có nghe thấy một đồng chí nhắc tới người này! Giúp tôi dò hỏi qua về người đó!” Serov mặt không đổi sắc, cười đáp. Phản đồ bình thường sao có thể lọt vào mắt Serov được? Nhưng tên Penkovsky này thì khác, kẻ này có thể nói là phản đồ tạo thành sức phá hoại lớn nhất trong nội bộ Liên Xô thời gian đầu Chiến tranh Lạnh.

Sau khi được bổ nhiệm làm sĩ quan quân sự tại Đại sứ quán Liên Xô ở Thổ Nhĩ Kỳ, y tổng cộng ba lần chủ động tiếp xúc với Cục Tình báo bí mật Anh quốc, hy vọng có thể cung cấp thông tin cho nước Anh, Cục Tình báo Anh lo ngại y là mồi nhử KGB Liên Xô gửi tới nên từ chối yêu cầu của y.

Chẳng ngờ y vẫn cố chấp không đổi, sau đó lại tiếp cận Đại sứ quán Mỹ tại Moscow, chủ yếu là để sắp xếp việc giao lưu khoa học kỹ thuật với phương Tây, nhưng sau khi y tiến vào Đại sứ quán liền lập tức biểu lộ mong muốn cung cấp thông tin cho người Mỹ. Những tin tức Penkovsky bán ra đều là tuyệt mật, hơn nữa thời cơ cũng cực kỳ trí mạng, chính là thời gian Khủng hoảng tên lửa Cuba. Đây là phản đồ KGB lớn nhất Liên Xô trong thập niên 60, còn lợi hại hơn Snowden của Mỹ mấy chục năm sau nhiều.

“Được rồi, tôi có thể dò la một chút!” Mendeleev tỏ ý bao hết việc này, để Serov cứ yên tâm.

Serov quả thực vô cùng yên tâm, chỉ cần kẻ này có tồn tại, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để đối phó với y. Nếu như y đã gây nên tổn thất với Liên Xô, Serov biểu thị, đã đến lúc để Trinh nữ thép (2) khiến người ta kinh hồn táng đảm thời Trung Cổ tái hiện giang hồ rồi.

Đáng tiếc, đồng chí Smith có vẻ bị tiêu hao quá nhiều sức lực, hôm nay ngoan ngoãn nằm lại trong Đại sứ quán Mỹ không ra ngoài, khiến Serov vô cùng tiếc nuối, khó khăn lắm mới tóm được một quả hồng mềm, đương nhiên là phải bóp cho bằng chết.

Cuộc tranh luận của Serov ở quảng trường cũng làm dấy lên một tràng sóng gợn ở Liên Xô. Ngày 20/7, báo Sự Thật Liên Xô, cùng cấp dưới báo Sự Thật Đoàn Thanh niên cộng sản, trích đăng một phần cuộc tranh luận giữa Serov và Smith, cũng mượn lời Serov, chua thêm hai chữ đồng chí vào tên của Smith, tiêu đề là ‘Một cuộc nói chuyện giữa Serov và đồng chí nước Mỹ’, nếu không có gì ngoài dự kiến, đây chắc chắn là chỉ đạo của Shelepin.

Khác với báo Sự Thật tập trung tuyên truyền trong nước, Thông tấn TASS liền không có nhiều hạn chế như vậy, tiêu đề cực kỳ đơn giản, chẳng có gì ngoài ‘Tranh luận tại quảng trường’, trong đó liệt kê các loại hành vi áp bức người yếu thế của nước Mỹ từ trước đến nay đồng thời cổ vũ cho Serov. Ngoài ra còn không chút kiêng nể công kích một số chính sách hiện thời của nước Mỹ, tiếp đó dùng giọng điệu cứng rắn nhất quán thả ra một số uy hiếp, thời đại đã thay đổi, đây không phải là thời đại để nước Mỹ ỷ mạnh hiếp yếu, vân vân...

“Tôi chẳng qua chỉ là bắt nạt một lão già, khiến thể lực ông ta không chịu đựng nổi thôi mà? Ha ha...” Serov lầm bầm tự nói, tay cầm báo in của Thông tấn TASS, đọc hết từ đầu chí cuối, chẳng có gì ngoài muốn xem xem là ai giúp mình chém gió, kết quả ở cuối bài nhìn thấy ký tên Goryunov, lông mày giật giật, quả nhiên là bạn của Shelepin...

“Thế nào? Có đùi to (ô dù bao che) để ôm có phải cảm thấy rất hưng phấn không?” Valia cười hì hì pha một ly cà phê, mang tới trước mặt Serov.

“Anh chỉ ôm đùi của nữ thần....” Ánh mắt Serov coi cà phê như không tồn tại, nhìm chằm chằm vào cặp đùi trắng tuyết được bao trùm trong tất giấy đen của Valia.

Chất lượng đồ gia dụng Italia cũng không tồi, ôm Valia tới đặt lên đùi, Serov cảm thán. Nghĩ tới lý tưởng nhân sinh của một số người ở hậu thế, chẳng có gì ngoài “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân”, say thì không say được rồi, tửu lượng của Serov rất thường, quyền thiên hạ còn chưa trong tay, mục tiêu nhân sinh chưa có một hạng nào đạt tới, còn phải tiếp tục nỗ lực....

Nếm qua cảm giác bóp quả hồng mềm, Serov không còn tự khống chế được nữa, quát triệt lý niệm của bản thân, nhất định phải bóp đến chết. Người của Đại sứ quán Liên Xô ngày nào cũng rình sẵn xung quanh Đại sứ quán Mỹ, chờ xem đại sứ Smith bao giờ đi ra.

Sau hôm ở quảng trường, đại sứ Smith trở về Đại sứ quán Mỹ, giống như trải qua một cơn bệnh nặng, suốt mấy ngày tinh thân đều ủ rũ mệt mỏi, hôm đó cũng không phải ông ta không thể tiếp tục võ mồm với Serov mà là đã hứng trời nắng suốt một ngày, đến khi trời sắp sửa tối mịt, thể lực thật sự không chịu đựng nổi nữa. Ba mươi năm trước ông ta cũng từng là một quân nhân, bại lui trước mặt Serov chỉ có thể cảm thán năm tháng vô tình.

Trải qua một tuần tu dưỡng, điều chỉnh tốt trạng thái tinh thần của bản thân, Smith theo lời mời tới diễn giảng tại một trường đại học. Gần như ngay lập tức, Serov đã nhận được lịch trình của Smith, thiếu chút nữa thì mừng đến phát rồ, chẳng lẽ ông không biết sinh viên là đối tượng dễ dàng cách mạng nhất sao?

Smith vừa mới phát biểu trước các sinh viên đại học trong trường được hơn mười phút thì đã thấy một chiếc xe treo cờ đỏ búa liềm tiến vào trong khuôn viên. Serov xuống xe liếc nhìn Smith, thầm nghĩ, có trường tư thục quy tộc không chịu đi, cứ nhất định phải chui vào đại học công lập, vậy thì không thể trách ta được. Nếu là một trường đại học tư thục thì Serov cũng thật sự chưa chắc đã có thể tiến vào.

“Con chó điên này!” Smith vẻ mặt như con ruột vừa chết, sắp sửa phát điên với hành bi truy đuổi như chó điên này của Serov.

“Mau giác ngộ đi, đây là cuộc truy kích của hổ Caspi!” Serov đón lấy loa phóng thanh phiên dịch đưa sang, từng bước tiến lên bục giảng.

Chú thích: (1)

Nhóm 5 điệp viên Liên Xô lỗi lạc

xuất thân từ lò đào tạo tinh hoa Anh quốc Đại học Cambridge, bao gồm Donald Mclean, Guy Burgess, Kim Philby, Anthony Blunt và John Cairncross. Họ đều giữ những chức vụ quan trọng trong chính phủ, ngành tình báo Anh, người ta cho rằng 5 người này cộng tác với tình báo Liên Xô hoàn toàn vì động cơ lý tưởng.

(2) Iron Maiden: Một dụng cụ tra tấn thời Trung Cổ, là một hòm thép bên trong là đầy các cọc nhọn, vẻ ngoài hòm thường được tạo hình giống như một người phụ nữ

Bình Luận (0)
Comment