Đại Thời Đại 1958

Chương 82

Anh mới là ngoại lệ thì có! Không có cách nào, ai bảo Serov mới là cấp trên cơ chứ? Những người chưa từng trải qua thời kỳ Đại Thanh trừng sẽ rất khó tưởng tượng được cái cảm giác sợ hãi xâm nhập vào tận sâu trong xương cốt ấy, đối với Mendeleev mà nói, loại người như Serov nếu ở thời kỳ Đại Thanh trừng, chắc chắn sẽ khiến người ta nghe tiếng vỡ mật.

Cho dù là người Ý thì cũng là người, hà tất phải làm đến tuyệt đường như vậy? Mendeleev thầm nghĩ.

Dù Serov có biết nghi hoặc của Mendeleev thì cũng sẽ không giải thích, hắn chưa bao giờ trông thấy nước Mỹ xuống tay nhẹ nhàng, từ chỉ có xã hội chủ nghĩa mới cứu được Trung Quốc, cho đến chỉ có Trung Quốc mới cứu được xã hội chủ nghĩa, sự chuyển biến trong đó Serov rất khó mà giải thích được cho loại thổ dân như Mendeleev hiểu được.

Không nghi ngờ gì, toàn bộ lực lượng của Liên Xô tại Italia đều do Serov lãnh đạo, cho nên khi Serov ra lệnh giám sát thị trường, các loại số liệu lập tức cuồn cuộn không ngớt đổ dồn từ các nơi về Đại sứ quán Liên Xô.

Gần đây, người xuân phong đắc ý nhất không phải ai khác ngoài ngài đại sứ Mỹ Smith, từ lúc ở tiệc rượu đập cho Serov mặt mày xám xịt, sau đó lại dẫn đầu chứng kiến sự hợp tác của một đám phú hào, Smith hiện tại đã không còn vẻ nhục nhã như lúc bị hổ Caspi truy kích nữa, liên tục xuất hiện tại các sự kiện thương nghiệp, giống như đã tìm lại được sự tự tin trước kia.

Sớm biết kết quả sẽ như vậy, Smith đã không xuất hiện ở sự kiện công chúng để bị Serov sỉ nhục nữa, hoàn cảnh tư nhân mới là sân nhà của ông ta, đúng vậy, suy nghĩ của Smith bây giờ chính là như thế.

“Lão già, ta chỉ là sợ chọc ông tức chết mất thôi, mới thả cho ông một ván. Nhặt lại được cái mạng chó, mong là sau này ông tự biết trân trọng một chút!” Serov bĩu môi, nhanh chóng vứt tờ báo ra xa. Những chuyện khác Serov còn không biết chứ số phận của Smith hiện giờ đã được định đoạt rồi, cho dù sau này ông ta có thể dày mặt tiếp tục làm tiếp thì đến lúc đó nước Mỹ cũng sẽ triệu hồi ông ta trở về, sự nghiệp đại sứ này đã đến tận cùng rồi.

‘Đừng đưa tới một kẻ khó đối phó là được, nói không chừng lúc ấy mình đã không còn ở Italia nữa!’ Serov không khỏi tính toán một chút tương lai của mình, trạm tiếp theo sẽ ở đâu kỳ thực hắn cũng không biết được.

Tới bên cửa sổ, mở rộng hai cánh, trong khoảnh khắc Serov có cảm giác toàn thân phát lạnh, cũng khó trách, đã đến tháng 12 rồi, hẳn là sắp tới lễ Giáng sinh. Khí hậu Italia tuy không phải quá lạnh nhưng có cảm giác khiến Serov cực kỳ chán ghét, có khả năng là những nơi gần biển đều như vậy, nhiệt độ vốn không lạnh nhưng vì độ ẩm cao mà luôn khiến người ta có giác nhác như trên người bị dính thêm một lớp bọc gì đó,

“Xem ra mình vẫn quen với cuộc sống trong lục địa hơn!” Serov thở hắt ra một hơi nói, “Đồng chí Mendeleev, chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi, không xuất hiện ở sự kiện công chúng, không biết chừng đồng nghiệp nước Mỹ lại cho rằng tôi trốn ở trong Đại sứ quán không dám thò mặt ra mất!”

“Rõ, có cần chuẩn bị xe không?” Trong lúc nói, Mendeleev đã chuẩn đi sắp xếp lịch trình, Serov xua xua tay nói: “Chỉ ra ngoài đi dạo thôi, nếu hơi xa một chút thì lái xe đạp, coi như rèn luyện thân thể một chuyến! Cờ đỏ trên xe hơi quá bắt mắt.”

Mendeleev ngẩn ra, vội vàng nói: “Được rồi, mang theo bao nhiêu người?”

“Mang phiên dịch!” Serov đáp gọn, cứ ở mãi trong phòng sẽ làm giới hạn tư duy, không có việc gì Serov cũng nên ra ngoài dạo quanh một vòng.

Ba người lái xe đạp bắt đầu dạo quanh đường ngang ngõ tắt ở Roma, nếu như chưa từng gặp Serov thì không ai có thể ngờ được đại sứ một trong hai quốc gia mạnh nhất thế giới lại rảnh rỗi tự mình lái xe đạp đi loanh quanh phố xá ở nước khác.

Nhưng Serov lúc này lại đang rất bất mãn, dừng lại bên cạnh một tòa kiến trúc khá là có cảm giác lịch sử, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên bức tường, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, “Tôi còn cho rằng tố chất của người dân Roma hẳn là phải rất cao cơ đấy, đám công dân Roma tinh thần trời sinh đã hơn người một bậc này không ngờ cũng có trò dán tờ rơi quảng cáo!” Khung cảnh mà Serov trông thấy đây hẳn là cực kỳ phổ biến ở hậu thế, gần như mọi khu nhà trong cả nước đều có những bức tường dán đầy tờ rơi quảng cáo như thế này.

Cảm giác này cũng thật là thân thiết, cẩn thận đọc kỹ lại nội dung trên các tờ rơi quảng cáo đó khiến nụ cười vốn đã vui vẻ của Serov lại càng thêm xán lạn, giảng viên gì gì đó sẽ có buổi giảng ở đâu đâu đó, giới thiệu kinh nghiêm tiêu thụ tiên tiến của nước Mỹ, đây chẳng phải là đa cấp sao! Có điều Serov cẩn thận hồi tưởng lại, trò dán tờ rơi quảng cáo trên tường này không phải do mình nghĩ ra, hoàn toàn là trí tuệ của quần chúng nhân dân!

Tội phạm luôn thích trở lại hiện trường gây án, Serov hiện tại cũng có loại tâm lý đó, khá là bĩnh tĩnh quay đầu lại nhìn Mendeleev và phiên dịch Shirekov, cười khà khà nói: “Kỳ thực tôi cũng muốn đi nghe giảng thử xem…”

“Các quý ông, các quý bà, điều này sẽ thay đổi số phận của mọi người!” Nhìn diễn giả đang khoa tay múa chân biểu diễn phía trên, Serov sắc mặt nghiêm túc, giống như một người hành hương, tư duy lại hồn du thiên ngoại, tên này là cấp dưới của thành viên nào trong tiểu tổ? Hay là một kẻ học theo phong trào? Serov không có ý định chèn ép người học theo, loại người này càng nhiều càng tốt, mới có thể quấy cho nước càng đục…”

“Có thể mọi người không biết, cuộc tranh luận giữa đại sứ Mỹ -

Xô đã chứng minh tính hữu hiệu của phương pháp này, vẻ quẫn bách của đại sứ Liên Xô hôm ấy đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Roma!” Theo tiếng hô hào của diễn giả, đại sứ Liên Xô quẫn bách Serov trong đám người, sắc mặc lập tức biến thành buồn nôn hết mức.

Đây có tính là lại bị xách ra hành tiếp một trận nữa không? Serov cảm thán, đời mình thật chẳng dễ dàng, thắng đến bốn lần còn không có sức ảnh hưởng bằng người ta thắng một lần, lại thêm hai tháng nữa người trốn trong Đại sứ quán không dám chui ra, trong miệng mọi người vẫn nhắc, không biết sẽ có từ Smith biến thành Serov không đây? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

“Đi thôi, đi thôi!” Serov mất hứng vẫy vẫy tay, bộ dạng bị đả kích nghiêm trọng, khiến hai người Mendeleev cười thầm trong lòng, chỉ có lúc này Serov mới giống như một người trẻ tuổi, người bình thường chưa chắc đã được thấy.

“Đồng chí Serov, chúng ta đi đâu?” Shirekov một bộ nghiêm trang hỏi.

“Tôi phải đi mua cho bà xã ít nước hoa và quần áo!” Serov dắt xe đạp nhìn cực giống một thành phần làm công ăn lương kiếm tiền nuôi gia đình, nhất là dáng vẻ bị đả kích nặng nề càng giống như một kẻ đầy bất mãn với cuộc sống nhưng vẫn phải gian nan sinh tồn.

“Sao các anh nhìn tôi cái kiểu đó, còn nữa, đi cùng với tôi!” Còn không biết mình đã bị xếp vào thành phần làm công ăn lương, Serov nói một câu lập tức khiến cho sự đồng tình của hai người với hắn biến trở về với bản thân họ.

“Loại nước hoa này là nhãn hiệu nổi tiếng của Italia chúng tôi, giá sáu nghìn lira, đương nhiên, nếu phu nhân của ngài có yêu cầu cao hơn, chúng tôi còn có nước hoa phẩm chất tốt hơn nữa. Gần đây chúng tôi có áp dụng phương pháp tiêu thụ của nước Mỹ, nếu ngài có thể mua năm lọ nước hoa sẽ có thể trở thành hội viên của chúng tôi, mua mười lọ sẽ có thể phân phối sản phẩm của chúng tôi!” Nhân viên bán hàng dung mạo thanh tú, ân cần giải thích cho Serov.

Serov giống như vô tình, hỏi: “Cứ như vậy, sản lượng của các vị có phải là bị thiếu hụt không?”

“Yên tâm, nhà sản xuất đang gia tăng công suất, chỉ có những đại lý cỡ lớn như chúng tôi mới có thể giành được nước hoa tốt nhất!” nghe Serov hỏi, nữ nhân viên tràn trề tự tin đảm bảo.

Sản phẩm còn chưa bắt đầu dồn ứ, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Serov đã thăm dò được tin tức mình cần. Hôm nay đi ra, ngoài nằm không cũng trúng đạn, chung quy cũng có chút tin tức hữu dụng.

Bình Luận (0)
Comment