Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 24

Hàn Quân Vũ kéo khóa áo đồng phục của cô lên, kéo đến hết cỡ, che hết được xương quai xanh đang nhấp nhô của cô anh mới cảm thấy hài lòng.

"Từ sau phải kéo khóa áo lên như này!" Anh lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng."

Áo khoác đồng phục vốn dĩ rất rộng, kéo khóa lên hết cỡ như vậy, lúc cô nói chuyện nó đã che đến gần hết khuôn mặt.

Tuy rằng ngữ khí Hàn thúc thúc lạnh băng, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm anh dành cho mình. Hơn nữa, Tần Ninh là một người lạc quan, những điều mà Hàn Quân Vũ yêu cầu cô lúc này, căn bản cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Lúc quay về lớp học, vẫn đang là giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ nằm trên bàn nghỉ trưa một lúc, thật không ngờ lại gặp phải cơn ác mộng.

Trong mộng, Hàn thúc thúc đang tỏ ra vô cùng tức giận đối với cô, anh nói cô không biết nghe lời, lúc nào cũng chỉ đi gây họa rồi mang rắc rối đến cho anh.

Khuôn mặt anh âm trầm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô như nhát dao chí mạng, cô muốn nói xin lỗi, nhưng anh lại nói tốt nhất cô đừng giải thích nhiều với anh nữa, cô cố kìm nước mắt, không dám nói nữa.

Giọng nói lạnh lẽo của Hàn thúc thúc lần nữa vang lên, truyền đến tai cô, anh nói nếu sau này cô còn không nghe lời, thì anh sẽ không tiếp tục nuôi dưỡng cô.

"Không, không được, từ sau cháu nhất định sẽ nghe lời!"

Cô mở choàng mắt, sau khi chắc chắn mình không ở biệt thự, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ mới thấy, phía sau lưng áo cô bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh, trong lòng cực kì sợ hãi.

An Vận thấy trán cô toát mồ hôi lạnh, đi đến vỗ vỗ bả vai cô.

"Ninh Ninh, cậu không sao chứ?"

"Tôi mới gặp ác mộng." Tần Ninh xoa xoa cái trán, có chút đau đầu.

Tuy rằng đây chỉ là một cái ác mộng, nhưng vô tình nó đã biến thành lời cảnh tỉnh cô. Nếu cô không chịu nghe lời, khiến Hàn thúc thúc phiền chán, thì không chừng cô thật sự sẽ bị đuổi cút ngay tức khắc!

"Vận Vận, tôi sợ, nếu một ngày nào đó tôi vô tình chọc giận Hàn thúc thúc, thì thúc ấy lập tức sẽ không để tâm tới tôi nữa."

Nghe được nỗi lo của Tần Ninh, biết là có liên quan đến Hàn Quân Vũ khiến An Vận không biết nên an ủi cô như thế nào, bởi thực chất An Vận vẫn chưa hiểu rõ về anh.

"Theo những gì người ta đồn đại, tính tình Hàn thiếu không tốt lắm, thủ đoạn trên thương trường thì tàn nhẫn, tác phong hành sự cũng rất quyết đoán. Chỉ cần chọc vào người của hắn thôi, thì đều sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thực sự lúc nhìn thấy thúc thúc cậu, tôi lại có cảm giác thúc ấy không phải là loại người ngang ngược vô lí như người ta đồn đại."

Tần Ninh nhớ lại bộ dáng lạnh nhạt vô tình của anh đối với Tần Dao, lắc lắc đầu, những gì người ta đồn đại không phải là không căn cứ, lúc Hàn thúc thúc nổi giận, thật sự vô cùng đáng sợ.

"Thời điểm Hàn thúc thúc đó không cần cậu, thì vẫn còn tôi nha!"

An Vận muốn chuyển sang chủ đề khác, cô cười tươi, nhìn dáng vẻ chẳng khác gì một tay công tử đào hoa.

Tần Ninh nhéo tay An Vận, nhìn cô với ánh mắt xem thường, "Một người sắp đi du học như cậu, đừng có cố dụ dỗ tôi."

Lại nhắc đến chuyện sắp phải xuất ngoại, dáng vẻ An Vận bất đắc dĩ, cô chống tay lên cằm, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn nét tươi cười trên mặt An Vận đột nhiên trầm hẳn xuống, Tần Ninh có chút ngạc nhiên, "An Vận, xảy ra chuyện gì sao?"

"Tôi thì có chuyện gì được, ngày nào cũng đánh đấm, điểm thì luôn thấp kém, thi cử lần nào cũng ăn con 0." An Vận nhún vai tỏ vẻ như những điều cô nói là hết sức bình thường.

"..."

Với cá tính của An Vận, điểm 0 đối với cô chẳng qua cũng chỉ là một con số không hơn không kém.

Sau khi tan học, Tần Ninh vốn tưởng rằng Hàn Quân Vũ sẽ đến đón mình, nên đã chạy đến cổng trường sớm hơn bình thường, nhưng sau đó lại nhìn thấy Tống Huyền, hắn nói Hàn thúc thúc có chuyến công tác phải đi gấp nên không báo trước được, kêu hắn tới đón cô.

Tống Huyền ngồi ghế trước lái xe, nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô gái nhỏ, hắn cố tìm ra một đề tài nào đó để nói chuyện.

"Sắp thi đại học rồi, có thấy áp lực không?"

Tần Ninh lắc đầu, vô lực thở dài, "Nhìn đống thành tích của cháu, dù có thấy áp lực đi chẳng nữa, cũng sẽ chẳng làm điểm thi cao lên được chút nào đâu."

"..."

Tống Huyền cứng đờ hai giây, dù sao hắn cũng từng đỗ thủ khoa trường Khoa học Tự Nhiên, giờ nghe cô bé này nói như vậy, hắn thật sự không biết nên đáp lại ra làm sao.

"Tống thúc thúc, thúc với Hàn thúc thúc đã ở bên nhau lâu chưa?"

"Ninh tiểu thư, tôi với Hàn thiếu không có ở bên nhau!" Bàn tay cầm vô lăng của Tống Huyền khẽ run lên.

Cũng tại Hàn thiếu trước giờ không chịu tìm đến phụ nữ, bên cạnh anh lúc nào cũng chỉ có hắn đi theo, mà lúc ấy không biết lôi đâu ra lời đồn anh thích đàn ông, nên ít nhiều cũng có mấy người nói anh và hắn có ý gì đó với nhau.

Lúc ấy Hàn thiếu nghe được mấy cái đồn đại kiểu này, anh còn lạnh lùng cười nhạo hắn, phải chi anh tìm được bạn gái, thì hai người thường xuyên dính lấy nhau cũng chẳng có mấy kiểu đồn đoán như này.

Tống Huyền sợ tới mức chuẩn bị đâm đơn từ chức đâu ra đấy, Hàn thiếu sẽ không thật là!

Cuối cùng hắn lại chọn cách mặc kệ, cả kể Hàn thiếu có thích đàn ông thật đi chăng nữa, thì khả năng anh với hắn nảy sinh tình cảm với nhau là không bao giờ có, vì so với đàn ông bình thường, hắn còn thẳng hơn nhiều!

Tần Ninh khó hiểu nhìn hắn, lúc nào hắn cũng đi công tác với Hàn thúc thúc, lại còn suốt ngày làm việc với nhau, không phải ở bên thì là gì nhỉ?

"Tống thúc thúc, thúc hiểu lầm cháu?"

Tống Huyền giật giật khóe miệng, quay lại nhìn, con ngươi màu hổ phách của cô gái đơn thuần chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ ngây thơ chân thật, lúc này hắn mới hiểu ra, hóa ra ý cô đang nói chỉ là công việc làm ăn bình thường.

Lời nói của cô có nghĩa khác, vậy mà phản ứng đầu tiên của Tống Huyền lại là tưởng cô đang hỏi về mối quan hệ phát sinh giữa hắn và Hàn thiếu.

Hàn thiếu, lúc nào cũng ở cạnh anh làm việc, đến mức bị hủy đi sự trong sạch vốn có của mình, vậy mà anh cũng không chịu tăng tiền lương lên chút sao?

"Từ lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tôi đã đi theo Hàn thiếu rồi, tính đến giờ đã được chín năm."

Chín năm trước, chính là thời điểm Hàn thúc thúc vừa bước chân vào tập đoàn Thịnh An, khi đó chắc chắn là lúc khó khăn nhất.

Hai người lại hàn huyên vài câu về Hàn Quân Vũ, sau đó Tống Huyền bị ánh mắt tò mò của cô bé nhìn chằm chằm, hắn nhịn không được nói thêm vài câu.

Cô gái nhỏ này có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách vừa trong veo vừa sáng ngời, lúc cô cười rộ lên, đôi mắt híp lại nhìn chẳng khác gì một chú mèo con lười biếng, thật khiến người khác nhịn không nổi muốn đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

Tần Ninh về đến biệt thự, việc đầu tiên cô làm là lên lầu thay quần áo, sau đó xuống bếp phụ dì Trương nấu ăn.

Đúng là cô không biết gì nhiều, nhưng nội dung để học thì cô có rất nhiều.

Đến khi dì Trương nấu xong bốn món ăn và một bát canh, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhưng Hàn thúc thúc vẫn chưa thấy về, cô nhíu mi, bắt đầu lo lắng cho anh.

Nhìn thần sắc cô gái nhỏ có chút khẩn trương, dì Trương tới an ủi cô, Hàn thiếu thường xuyên có mấy buổi xã giao kiểu này, anh sẽ rất khó để từ chối lời mời, chuyện về sớm là không có khả năng.

Trước giờ Hàn thiếu rất ít khi dùng bữa tối ở biệt thự, chỉ từ khi có sự xuất hiện của Tần Ninh, thì số lần anh ăn tối ở đây mới dần dần tăng lên. Tần Ninh ngồi trên bàn cơm, cô nhìn về phía chỗ Hàn Quân Vũ hay ngồi, rất muốn lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Nhưng lại sợ mình sẽ quấy rầy công việc của anh, cô cắn cắn chiếc đũa, lười biếng không muốn gắp đồ ăn.

Đột nhiên, tiếng điện thoại ở phòng khách vang lên, hai mắt cô sáng ngời, chạy vọt đến phòng khách nghe máy.

Dì Trương mới từ phòng bếp đi ra, thấy cô gái nhỏ đã chạy vội đến nghe điện thoại, bà bất đắc dĩ cười khẽ, xem ra cô bé này đúng là rất ỷ lại vào Hàn thiếu a.

Tần Ninh nhìn lướt qua số điện thoại, khẩn trương nhấc máy, "Hàn thúc thúc, thúc đã ăn tối rồi sao?"

"Ừ, vừa mới ăn."

Giọng nói trầm thấp xuyên qua microphone truyền đến tai cô, Tần Ninh cắn cắn ngón tay cái, nhủ thầm trong lòng, giọng nói Hàn thúc thúc thật sự rất dễ nghe.

Đúng là một giọng nói trầm thấp có thể hòa tấu được mọi bản âm hưởng!

"Xin lỗi, hôm nay tôi phải qua thăm bà nội, cho nên không tới đón em được."

Nghe lời xin lỗi của anh, Tần Ninh kinh ngạc, cái đầu nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, "Hàn thúc thúc, thúc đang bận, không cần phải lo cho cháu a."

"Ăn tối chưa?" Hàn Quân Vũ nói sang chuyện khác.

"À, nãy cháu đang chuẩn bị, mà nghe thấy điện thoại của thúc."

Cô ngoan ngoãn trả lời, giọng nói mềm mại, ôn nhu truyền qua điện thoại, nghe giống con mèo nhỏ đang phe phẩy cái đuôi.

Tần Ninh cắn ngón tay, lúc trưa Tần Dao đã tới trách móc Hàn thúc thúc không chịu đưa chị ta về Hàn gia thăm lão thái thái, nên giờ có phải thúc ấy đang dẫn Tần Dao về thăm lão thái thái không?

"Dì Trương có lẽ làm rất nhiều đồ ăn, em hãy thay tôi ăn nhiều hơn chút đi." Hàn Quân Vũ cười khẽ, hiển nhiên là tâm tình anh đang rất tốt.

Tần Ninh nhấp môi, có phải do Hàn thúc thúc dẫn Tần Dao về thăm bà nội, nên thúc ấy mới cao hứng như vậy?

"Dạ."

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn bàn ăn một cái, không muốn ăn một chút nào.

"Cháu đang vui lắm a, hôm nay dì Trương làm đến bốn món ăn, một bát canh, toàn món cháu thích không đó." Cô cố tình đề cao âm điệu lên một chút, muốn làm ra bộ dạng cao hứng.

"Vì cái gì mà tâm tình không tốt vậy?"

Hàn Quân Vũ vốn là một người rất thông mình, anh chỉ cần nghe giọng điệu của cô, là có thể biết được cô đang miễn cưỡng cười vui.
Bình Luận (0)
Comment