Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 4

Vậy là sau khi đi công tác xong anh sẽ quay lại đây?

Tần Ninh cảm nhận được tim mình đập càng lúc càng nhanh và rõ hơn, đôi mắt cô sáng rực. Con ngươi màu hổ phách rực rỡ lấp lánh ánh lên, "Vậy khi nào Hàn thúc thúc quay về, dì có biết không?"

Dì Trương cười khổ, dù gì thì thân phận bà ở đây cũng chỉ là một đầu bếp, làm sao mà có thể nắm rõ được lịch trình hay thời gian làm việc của Hàn tiên sinh cơ chứ?

Nhìn cô gái nhỏ cúi đầu thất vọng, con ngươi màu hổ phách như bị phủ kín bởi một tầng sương thật khiến người ta đau lòng.

Trong lúc chờ Tần Ninh lên lầu nghỉ ngơi, dì Trương đã suy nghĩ một lúc, bà quyết định rút điện thoại ra gọi cho Tống Huyền.

Tần Ninh nghe dì Trương nói tối nay Hàn thúc thúc sẽ trở về, vậy nên trước bữa tối, cô cũng chạy xuống phòng bếp muốn hỗ trợ.

Đáng tiếc, cô từ nhỏ chưa từng bước chân vào phòng bếp, sau khi cha qua đời, cô cũng đã từng nghĩ tới việc vào phòng bếp học làm một vài món ăn. Nhưng lúc đấy Giang Bội lại nói cô thân phận là thiên kim tiểu thư của Tần gia, không cần thiết phải học làm mấy cái đó, nếu muốn ăn gì thì sai người hầu làm.

Lại nghĩ đến Giang Bội, người phụ nữ mưu mô nói dối không biết ngượng mồm, Tần Ninh thật nhịn không được quay ra thầm trách bản thân sao ngu xuẩn, nông cạn quá.

Nếu không phải lần này có Hàn thúc nhận nuôi cô, thì cô thật không biết mình sẽ sống sao. Bản thân không biết làm gì, lại không hiểu biết nhiều, xã hội ngày càng trở nên hiểm ác, cô chắc chắn sẽ không thể tự nuôi sống bản thân, nói không chừng lại phơi thây nơi hoang dã nào đó không hay.

Tần Ninh càng nghĩ càng thấy đáng sợ, ý chí muốn tự lập tự cường trong lòng càng trở nên mãnh liệt.

Ý chí là vậy, nhưng đến khi cô bước chân vào phòng bếp mới nhận ra mình còn chưa biết sử dụng những dụng cụ trong bếp, đến việc cắt rau cũng không làm nổi, chỉ thiếu chút nữa là cắt vào tay.

Dì Trương nhìn cảnh cô tay chân luống cuống, bà thật không đồng ý để cô đụng tay vào mấy việc này nữa, nhưng Tần Ninh cứ hễ tưởng tượng đến mấy cái cảnh mình sẽ bị phơi thây nơi hoang dã một cách thê thảm lại khiến cô không dám bỏ cuộc.

Sau khi đập nát tám quả trứng, cuối cùng cô cũng học xong cách đánh trứng, dì Trương nhìn gương mặt hưng phấn tươi cười của cô, bà lại quay sang nhìn chén canh trứng gà toàn vỏ trứng, khóe miệng co rút.

Làm xong cơm chiều, Tần Ninh ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Một giờ sau, ngoài biệt thự vang lên âm thanh của tiếng đỗ xe, trong lòng cô kích động, chờ đợi nhìn chằm chằm cửa lớn của biệt thự.

Mấy ngày nay không gặp Hàn thúc thúc, không biết Hàn thúc thúc có nhớ cô không?

Cửa lớn mở ra, tuy nhiên người xuất hiện lại không phải thân hình cao lớn của Hàn Quân Vũ mà là một nữ nhân, người phụ nữ này có dáng dấp nhỏ xinh, lối trang điểm gợi cảm.

Gương mặt đẹp của Tần Ninh đang tươi cười lập tức cứng đờ, đôi mắt màu hổ phách hiện lên vẻ kinh hoảng.

Tần Dao tiến vào biệt thự, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đen để lộ hai bên vai trần xinh đẹp, màu đậm nhạt của bộ trang phục thật phù hợp với khuôn mặt cô ta, tất cả chúng hài hòa tạo nên một dáng vẻ của người con gái thục nữ đoan trang.

Cô ta liếc mắt phát hiện Tần Ninh đang đứng ở phòng khách cũng kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Tần Ninh, sao cô lại ở chỗ này?"

Người chị họ này, cách ăn mặc của cô ta lúc nào cũng thể hiện mình là thục nữ, nhưng chỉ cần mở miệng ra thì khí chất thục nữ ấy biến mất không còn một chút nào.

Tần Ninh cũng không ngờ tới chuyện cô chị họ này sẽ xuất hiện ở đây, vậy nên ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này chính là chạy trốn càng nhanh càng tốt.

Trước mặt cô thì Tần Dao lúc nào cũng ra vẻ thân thiết, một lòng coi cô như em ruột, nhưng sau lưng lại nguyền rủa cô chết sớm, điều này khiến Tần Ninh ghê tởm, nhìn Tần Dao làm cô liên tưởng đến loài rắn rết độc hại.

Giống như cô ta chỉ cần để lộ ra chiếc răng nanh là cũng có thể hạ độc cô, điều này làm Tần Ninh vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Nhưng khi vừa mới động đậy đôi chân, cô mới ý thức được cơ thể mình vẫn đang rất yếu.

Hơn nữa cô cũng không nợ người chị họ này bất cứ điều gì, vậy thì tại sao lại phải sợ hãi bỏ trốn?

Mà cho dù người chị này có thật sự là loài bọ cạp độc thì bây giờ đang là ở biệt thự của Hàn thúc thúc, cũng chính miệng Hàn thúc thúc đã từng nói, chỉ cần cô còn ở chỗ này, người của Tần gia sẽ không dám hại cô.

Chính vì nhớ lại lời khẳng định của Hàn thúc, cô cố gắng khắc chế nỗi bất an đang dấy lên trong lòng, bờ môi đang dần trắng bệch, bàn tay nhỏ nắm chặt, đôi chân chầm chậm tiến lên phía trước từng bước từng bước một.

"Đây là nhà của Hàn thúc thúc tôi, tôi mới là người phải hỏi chị, chị tới nơi này làm gì?"

Tần Ninh không muốn chịu thua, cái đầu nhỏ quật cường ngước lên, đối diện thẳng mặt với Tần Dao.

Tần Dao lạnh lùng nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của cô, khinh miệt cười lạnh, "Chúng tôi thì lo lắng cô đang phải chịu khổ bên ngoài, vậy mà cô lại trốn ở đây hưởng phúc."

"Còn dám nói đây là nhà Hàn thúc thúc của cô a, Tần Ninh, da mặt cô dày như vậy từ khi nào rồi?"

Tần Ninh nghĩ đến những vết thương trên người do bị Tần lão thái thái đánh, rụt vai, sợ hãi nuốt nước miếng.

"Giờ đã thấy cô rồi, tốt nhất là cô nên về nhà nhanh đi, bà nội ngày nào cũng hỏi cô ở đâu đấy biết không!"

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Tần Ninh, Tần Dao sung sướng, trong lòng càng khinh thường.

Lúc còn ở Tần gia, bà nội mới quát lớn một tiếng mà đôi mắt của con ma ốm này đã đỏ ngầu lên rồi, bộ dáng như muốn khóc luôn rồi. Vậy mà giờ lại dám lên giọng với cô ta, cho rằng chỉ cần ở chỗ này là có thể ra vẻ bản lĩnh sao?

Từ lúc tiệc sinh nhật kết thúc, ba liền sai người đi tìm con ma ốm này, nhưng lật tung cả thành phố Nam Khang này lên cũng không thấy bóng dáng của nó.

Bọn họ đã nghĩ rằng con ma ốm này có lẽ đã bị đám buôn người lừa bán đi, vậy thì cũng không cần họ ra tay nữa.

Thật không ngờ tới việc lại gặp nó ở biệt thự của Hàn Quân Vũ khiến cô ta vừa khiếp sợ vừa tức giận.

Đang mừng thầm trong lòng, hôm nay cô ta đột nhiên lại được Hàn lão thái thái phân phó tới đây, chờ Hàn thiếu quay về rồi hầu hạ cho tốt. Vậy mà không tin được chuyện tốt lại sắp bị phá hỏng bởi ma ốm, cô ta không đành lòng, thiếu kiên nhẫn gọi bảo vệ Tần gia tới, kêu bọn họ bắt con nhỏ này về nhà.

Nhìn thấy hai gã đàn ông dáng vẻ hung hãn bước tới, Tần Ninh sợ hãi quay đầu muốn chạy trốn.

"Tần Dao, đây không phải là Tần gia, đây là biệt thự của Hàn thúc thúc. Nếu chị dám sai người bắt tôi rời khỏi đây, thúc ấy nhất định sẽ không tha cho chị!"

Tần Dao bày ra vẻ mặt mắc cười, kiêu ngạo tuyên bố, "Tần Ninh, Hàn thúc thúc của cô, chính là chồng tương lai của tôi nha! Cô nói xem Hàn thiếu sẽ giúp cô, hay là sẽ giúp người vợ tương lai này đây?"

Hai tên bảo vệ thấy sắc mặt Tần Dao đang trở nên thâm hiểm, họ không dám chậm trễ nữa, vội tiến lên bắt lấy Tần Ninh định lôi cô đi.

Tần Ninh nghe được câu nói của Tần Dao, chị ta sẽ là vợ tương lai của Hàn Quân Vũ, cả người cô đờ đẫn, đứng bần thần tại chỗ mà quên cả phản kháng.

Hàn thúc thúc chính là chồng tương lai của Tần Dao?

Ha ha, đúng là buồn cười, vậy mà cô còn hi vọng xa vời Hàn thúc thúc sẽ là người giúp cô giành lại cổ phần Tần thị!

Vậy là niềm hi vọng, chỗ dựa cuối cùng mỏng như một sợi chỉ cũng đã bị Tần Dao thẳng tay cắt đứt, nỗi tuyệt vọng trong lòng cô dâng lên đến đỉnh điểm, đôi mắt căng ra đau đớn.

Dì Trương đang bận việc trong bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì chạy vội ra, đập vào mắt là cảnh hai gã đàn ông thô lỗ đang lôi kéo muốn đưa Tần Ninh đi, bà vội xông lên đẩy bọn họ.

"Mấy người là ai, tại sao lại muốn bắt Ninh tiểu thư?"

Hai tên bảo vệ khó xử nhìn Tần Dao, không biết có nên tiếp tục không.

Tần Dao vừa trông thấy dì Trương sắc mặt đã quay ngoắt đi, cô ta trở nên nịnh hót, đi tới ân cần muốn nắm tay bà, nhưng bị dì Trương cố tình tránh đi.

"Tần tiểu thư, lá gan của cô cũng lớn thật, vậy mà dám bắt người ở biệt thự Hàn tiên sinh?"

Dì Trương biết Tần Dao, Hàn lão thái thái đã từng đưa cô ta tới biệt thự một lần, còn nói đây chính là vợ tương lai của Hàn tiên sinh, nhưng bà nhớ rõ Hàn tiên sinh thậm chí còn không thèm liếc cô ta một giây phút nào, chỉ làm bộ lấy lệ cho qua chuyện, sau đó liền chờ cơ hội đuổi cổ cô ta đi.

Nói chính xác thì Hàn tiên sinh thậm chí còn thấy chướng mắt với người phụ nữ tên Tần Dao này, còn Tần Ninh thì ngược lại, chính tay Hàn tiên sinh là người dắt tay cô gái nhỏ này về đây, ai quan trọng hơn dĩ nhiên bà là người biết rõ.

"Trương tẩu, Tần Ninh là em họ cháu. Em ấy còn nhỏ, nghịch ngợm gây sự, người nhà hiện giờ đang rất lo lắng cho em ấy, cháu chỉ là muốn đưa em ấy về mà thôi."

Vừa nghe đến câu muốn đưa cô quay về Tần gia của người chị họ, Tần Ninh vội vàng chạy ra sau lưng dì Trương trốn, lúc Tần Dao duỗi tay muốn bắt cô, chị ta bị một cái tát tay đẩy ra.

Tần Ninh bây giờ giống như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, vì bảo vệ mạng sống của mình, con thú nhỏ ấy chỉ có thể trừng hai mắt tuy đã đỏ ngầu vì sợ nhìn Tần Dao.

Tần Dao nhìn mu bàn tay bị bà đánh đỏ, tức giận đến mức khóe mắt đỏ au, ánh mắt hơi nhếch lên, ẩn chứa trong đó sự tàn nhẫn cùng âm độc của nữ nhân này.

Hôm nay cô ta nhất định phải bắt được con ma ốm này về, sau đó hung hăng đánh nó một trận, đánh đến khi nào nó quỳ xuống đất xin tha, để cho nó biết kết cục cuối cùng của nó sẽ thế nào!

"Còn không mau bắt con nhỏ này lại à!" Tần Dao lột bỏ dáng vẻ thục nữ, sắc mặt dữ tợn thâm độc khiến Tần Ninh sợ tới mức chạy ra bên ngoài bỏ trốn.

Kết quả cô lại không cẩn thận đụng trúng một bức "Tường", cái trán bị đâm đau, làm cô chóng mặt nhức đầu, nhấc chân không nổi.

Lúc cô cho rằng mình sẽ té ngã, cam chịu nhắm mắt lại thì eo nhỏ lại được một cánh tay dài cứng như sắt kéo lên, cô ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc.

Mê man mở to mắt, bức tường biến thành lồng ngực to lớn, cô ngửa đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có chút ngạc nhiên. Dựa vào trong trong lồng ngực anh, lòng cô chợt nổi lên cảm giác ủy khuất, nước mắt nhanh chóng thi nhau rớt xuống.

Tần Ninh lại nghe thấy thanh âm bén nhọn đang rống giận bên trong kia, cô co rúm bả vai lại, theo bản năng liền duỗi tay ôm lấy eo người trước mặt.

Hàn Quân Vũ đang đi vào biệt thự, đột nhiên thấy cô gái nhỏ đầu bù xù đụng trúng lồng ngực mình, theo bản năng anh muốn tránh đi. Nhưng nếu tránh đi, cô gái nhỏ bé yêu ớt này sẽ té ngã, rốt cuộc anh lại chọn cách lạnh nhạt đỡ cô.

Cúi đầu nhìn hàng lông mi dài của cô gái nhỏ đang tràn đầy nước mắt, khuôn mặt trắng nõn vì khóc mà mũi đỏ hết lên, giờ cô trông giống như một con mèo nhỏ vô cùng đáng thương đang bám chặt trên người anh.

Bắt gặp ánh mắt này, trái tim anh như muốn mềm nhũn ra.

Lại nghe thấy tiếng rống giận của Tần Dao, ánh mắt anh lạnh lùng, khí lạnh trên người tỏa ra bốn phía.

"Cô muốn bắt ai?"

Tần Dao có dự cảm không tốt trong lòng, xoay người liền nhìn thấy Hàn Quân Vũ đang khom lưng bế Tần Ninh đi tới, kinh ngạc đến mức trừng to đôi mắt.

Nhìn người đàn ông mà cô ta đã ngày đêm mong nhớ đang bế Tần Ninh trên tay rồi đặt nó ngồi trên sô pha, vỗ lưng an ủi nó khiến nỗi ghen ghét tràn đầy trong mắt cô ta. Suy nghĩ hiện lên trong đầu Tần Dao bây giờ là đem con tiện nhân Tần Ninh ném đi càng xa càng tốt, và cô ta chính là người sẽ nằm trong lồng ngực Hàn thiếu!

Đôi mắt cô ta lạnh lẽo âm thầm trừng mắt với hai người bảo vệ một cái, sau đó quay đầu và lần nữa thay đổi sắc mặt, ủy khuất nói.

"Quân Vũ, người trong nhà đang rất lo lắng cho em ấy, em chỉ là muốn đưa em ấy về nhà thôi."

Tần Ninh thấy chị ta gọi trực tiếp tên Hàn thúc thúc, lúc này mới nhớ đến chuyện Tần Dao chính là vợ tương lai của anh, một luồng gió lạnh thấu xương chạy thẳng từ chân lên đến đầu cô, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô buông Hàn Quân Vũ ra, trong đầu có thể tưởng tượng được cảnh bản thân rời khỏi đây rồi nhanh chóng bị người của Tần gia bắt lại, dù sao vẫn là con đường chết.

Cô lại nắm chặt góc áo anh, nếu Hàn thúc thúc buông cô ra, vậy thì cô sẽ mặt dày ôm chặt anh không thả.

Bất kể như thế nào, cô cũng không thể trở về Tần gia.

Hàn Quân Vũ cảm nhận được cô gái nhỏ này đang run bần bật trong lồng ngực mình, hàng lông mày nhíu chặt, anh vẫn không chiu dành cho Tần Dao lấy một cái liếc mắt, tiếp tục nói với cô ta.

"Mắt cô bị mù thì nên đi bệnh viện khám, không nhìn thấy cô ấy không muốn về sao?"

"Em, Quân Vũ, bệnh.. Ninh Ninh ở bên ngoài đã vài ngày mà không có nói gì với người nhà, mọi người hiện giờ đang đi khắp nơi tìm em ấy."

"Câm miệng!"

Hàn Quân Vũ nghe thấy cô ta gọi tên của mình, ánh mắt lạnh liếc qua cô ta một cái, lạnh nhạt vô tình.

"Tôi gọi Tần Ninh tới làm khách, cô dám đuổi khách của tôi?"

Bị anh lớn tiếng quát, Tần Dao hoảng sợ đến nỗi không dám mở miệng nói chuyện, luống cuống nhìn chằm chằm Hàn Quân Vũ.

Hàn Quân Vũ lạnh nhạt liếc qua Tần Dao một cái, duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Tần Ninh, đưa cô vào toilet rửa mặt.

Tần Dao là nữ nhân mà bà nội định gả cho anh, nhưng anh lại đặc biệt không có chút hứng thú nào với loại phụ nữ này. Và cũng vì lúc trước bà nội đã giới thiệu quá nhiều phụ nữ cho anh, điều này khiến anh cảm thấy rất phiền chán.

Về sau cứ hễ nhìn thấy nữ nhân là anh coi giống như hồng thủy mãnh thú tránh còn không kịp.

Lần này bà nội đang bị bệnh, lợi dụng lúc mình không khỏe uy hiếp anh đính hôn, bằng không bà sẽ không chịu đi chữa bệnh.

Anh thật sự không muốn vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau với bà, cũng mặc kệ đối phương là ai, nên đã đáp ứng điều kiện bà đưa ra.
Bình Luận (0)
Comment