Đại Thúc Phải Gả

Chương 117

Lao thúc sờ soạng thật lâu trên người Nhất Hạ.

Dựa vào kinh nghiệm y học nhiều năm, chỉ dựa vào xúc cảm tinh tế kiểm tra chỗ dễ gãy xương của người, xem xét thương thế Nhất Hạ, Lao thúc bắt đầu chậm rì rì ngồi xuống mép giường bắt mạch cho Nhất Hạ.

Động tác Lao thúc quá chậm, Cổ Nhạc ở một bên nhìn, hàm răng chậm rãi cắn lấy môi dưới, người âm thầm có điểm gấp.

Nhưng là Lao thúc lại không vội. Nhìn qua càng giống cố ý, ngồi ở kia, chậm rãi, lẳng lặng thăm khám.

“Dùng cái này có thể tốt hơn một chút hay không?”

A Lộ ghé sát vào Cổ Nhạc nói nhỏ, đem ống nghe trong cái hòm thuốc của Lao thúc đưa vào tay Cổ Nhạc.

“Nhiều chuyện a, ngươi.”

“Không phải nga, coi mạch như vậy, nói không chừng coi xong người cũng chết luôn rồi?”

Cổ Nhạc mắt thoáng nhìn, một tia sát khí xẹt qua.

A Lộ thiếu chút nữa bị Cổ Nhạc K.O, không nghĩ, lao thúc đột nhiên: “Yên tĩnh chút.”

Hai người đều bất động.

Lao thúc tức giận liếc bọn hắn một cái, đối với người trẻ tuổi đứng cạnh hòm thuốc nói: “Lấy máu của hắn.”

Cổ Nhạc ngẩn ra.

“Lấy làm gì?”

“Đương nhiên là cầm đến phòng khám xét nghiệm, chẳng lẽ lấy ra cất chứa à?”

Lao thúc đứng dậy.

Cổ Nhạc đối với kiểu nhìn qua của lão cảm thấy rất không vừa lòng, hỏi: “Cứ như vậy?”

Lao thúc nghe vậy ngước mắt. Ông nhìn chằm chằm Cổ Nhạc, nhìn thật lâu.

Cổ Nhạc khó hiểu. Cổ Nhạc thấy lão thần sắc rất nghiêm túc, hỏi lão: “Hắn thế nào?”

“Hắn không có việc gì, bất quá……” Lao thúc chuyển lời: “Ngươi có việc nga.”

“Ha?……” Cổ Nhạc kinh ngạc, một cái nhiệt kế nhét vào miệng hắn.

Hắn không thể hiểu được, ngậm cây nhiệt kế như ngậm kẹo que, nhăn chặt mày, hỏi: “Lão già, lão muốn làm sao a?”

“Có phải rất lâu rồi ngủ không được hay không?”

Lao thúc cầm lấy vài món trong hòm thuốc.

Cổ Nhạc nhìn A Lộ, nhìn nhìn lại Nhất Hạ, cuối cùng, không thể hiểu được ý chỉ Nhất Hạ, hỏi: “Này liên quan gì đến y a?”

“Hai mắt đỏ đậm, gân xanh nổi lên, ngươi đang phát sốt nhẹ, ngươi không cảm thấy ngươi rất đau đầu sao?”

Nói đến A Lộ lại cảm thấy Cổ Nhạc hình như chính là vậy.

A Lộ chớp chớp hai cái, thấy lao thúc loạng choạng lấy ra bình thuốc nhỏ, nhìn như muốn cắm kim tiêm vào lấy dịch, hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Nhạc, hỏi: “Sẽ không làm nửa ngày, cuối cùng người cần được cứu thành ngươi đi?”

Cổ Nhạc Lao thúc cũng chưa tức giận trừng hắn.

Người trẻ tuổi giúp Nhất Hạ lấy máu mẫu, Lao thúc liếc người trẻ tuổi một cái, cuối cùng, hỏi Cổ Nhạc: “Người bị thương hẳn là không có tiền sử dị ứng thuốc đi?”

Cổ Nhạc lắc đầu.

Lao thúc tức giận. Ông lại hỏi lại một lần: “Là không có, hay là không biết a?”

“Vừa thấy liền biết ta không biết.” Cổ Nhạc ngậm “Kẹo que” đã thhăng cấp thành ngậm “Thuốc lá”.

Hai ngón tay hắn kẹp, muốn lấy ra, nhưng là thấy Lao thúc nhăn mặt, đành phải từ bỏ động tác tiếp theo, tiếp tục ngậm, thực vô tội mà nói: “Ta cùng y nhận thức kỳ thật không phải rất lâu được không? Ta sao có thể biết?”

“Không bằng hỏi em trai hắn a?” A Lộ ở bên cạnh đề nghị, chọc đến Cổ Nhạc dựng mày.

Cổ Nhạc vừa định phun hắn, không nghĩ, di động vang.

Cổ Nhạc đi đến mép giường cầm lấy di động, Lao thúc đi tới, lấy cái nhiệt kế đi, Cổ Nhạc liếc nhìn lão một cái, bắt điện thoại.

Đầu kia vẫn luôn nói cái gì, con ngươi Cổ Nhạc cảm xúc không ngừng biến hóa.

Hắn kỳ thật rất không kiên nhẫn, tuy rằng không có nói ra, nhưng là trừ bỏ người đầu bên kia di động, tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy được.

“Nào a, coi như vậy nha, đêm nay tính ta, hai mươi phút sau chỗ cũ, lát thấy.” Cổ Nhạc nói xong liền cúp.

Đó là xã giao, mời là nhân vật mẫn cảm, Cổ Nhạc có điểm khó chịu, vừa nhấc mắt, thấy Lao thúc đem vài viên thuốc đưa cho hắn, sửng sốt một phen, hỏi: “Làm gì?”

“Uống.”

“Ta lát nữa còn phải đi ra ngoài.”

Người nọ mời Cổ Nhạc nhất định phải đi. Không cho mặt mũi, chỉ sợ ngày sau muốn khởi công cái này cái kia cần phê hạch, sẽ làm không tốt.

Thuốc trị cảm uống sẽ buồn ngủ, Cổ Nhạc nhíu mày, nói: “Ta lát nữa phải lái xe được không?”

“Nói nữa, không ai mang thuốc trị cảm đến vũ trường K đi?”

Lao thúc tức giận liếc hắn. Đối với việc Cổ Nhạc không nghe lời có điểm bực, Lao thúc cũng không nhiều lời, lấy ra một cái túi nhỏ, đem thuốc cất vào, đặt lên thành giường, nói: “Vậy ngươi trở về uống.”

“Nhớ rõ phải dùng nước ấm để uống.”

“Đã biết.” Cổ Nhạc lấy ra một bộ quần áo, cuối cùng, nhìn Nhất Hạ, lại không phải rất muốn đi ra ngoài.

“Vậy có lấy máu hay không a?” Cổ Nhạc hỏi.

Lao thúc đi đến trước giường, nói: “Ngươi yên tâm đi ra ngoài đi, ta đợi lát nữa sẽ giúp hắn xét nghiệm.”

Cổ Nhạc gật gật đầu, A Lộ ở một bên nhìn chằm chằm Nhất Hạ, cuối cùng, ngẩng đầu: “Dứt khoát gọi điện thoại KING đi?”

“Nếu ngươi dám gọi điện thoại cho hắn, ta đợi lát nữa trở về liền đánh ngươi!” Cổ Nhạc nói rất ngoan độc.

A Lộ thấy hắn như vậy, dứt khoát xem như nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

Nhưng là hắn nhìn Nhất Hạ, cuối cùng, lại nói: “Đợi lát nữa khả năng ngươi lại gặp được Thi Viêm nga.”

Cổ Nhạc đang nhấc tay đeo bao tay vào động tác dừng lại. Hắn tức giận ngó A Lộ, cuối cùng, đút di động cùng ví tiền vào túi, đi ra ngoài.

Thi Viêm lúc này đang ở trong nhà.

Đại sảnh không đèn, hắn ngậm thuốc lá, ngồi ở quầy bar vẫn không nhúc nhích.

Trong phòng đột nhiên có động tĩnh.

Người hầu đi ra, nhìn đến hắc ảnh trước quầy bar, bị dọa sơ, hút một ngụm khí lạnh, nhưng là thực mau, cô mở đèn, nhìn thấy Thi Viêm, yên tâm một chút.

“Viêm thiếu, như thế nào vẫn ngồi ở chỗ này.”

Côg cũng không biết Thi Viêm trở về khi nào, vô thanh vô tức, cũng chưa từng kêu cô mở cửa.

“Thái thái gọi vào di động cậu tìm không thấy người, chạy qua bên kia tìm cậu rồi.”

Người hầu nói, thấy Thi Viêm không có một chút phản ứng, có điểm vô thố, lại nói: “Tôi gọi điện thoại kêu thái thái trở về?”

Thi Viêm không đáp cô.

Người hầu cũng không biết là được, hay không được.

Nhưng Mã Lệ Nhàn muốn tìm Thi Viêm.

Bên kia vẫn luôn chờ, đối phương ngược lại ở nhà, cô cảm thấy chung quy nên để Mã Lệ Nhàn biết, vì thế cầm lấy điện thoại trên bàn trà kế sô pha, gọi cho Mã Lệ Nhàn.

Mã Lệ Nhàn nhanh chóng trở về.

Vội vội vàng vàng mà trở về, hiện tại Thi Viêm ở trước mặt, trong lúc nhất thời, Mã Lệ Nhàn lại trở nên thực vô thố.

Người hầu trở về phòng.

Phòng khách to như vậy cũng chỉ dư lại hai người bọn họ.

Mã Lệ Nhàn tâm tình phức tạp, cuối cùng, buông túi xách xuống, nhẹ nhàng đi về phía Thi Viêm.

Mã Lệ Nhàn ngồi xuống bên cạnh Thi Viêm.

Nàng tinh tế nhìn mặt Thi Viêm, thấy khóe miệng Thi Viêm tụ máu bầm, dán băng, rất đau lòng thân thủ muốn sờ lên, lại bị Thi Viêm vung tay đẩy ra.

Mã Lệ Nhàn hốc mắt đã ươn ướt.

Bà ôn nhu, thật cẩn thận, hỏi: “Có phải rất đau hay không?”

“Phải, nhưng vậy thì có thể thế nào?” Thi Viêm ngước mắt, Mã Lệ Nhàn lập tức rũ mắt, tránh khỏi tầm mắt Thi Viêm.

“Kỳ thật mẹ ngay từ đầu chính là muốn giết hắn.”

Thi Viêm vô pháp quên được một khắc nhìn đến Nhất Hạ nằm ở trong rương gỗ, sâu kín: “Chẳng qua bà sợ tôi sẽ hận bà cả đời, cho nên bà mới để y lưu lại đến bây giờ.”

Mã Lệ Nhàn không nói lời nào. Bởi vì bà biết, mọi việc chính là như vậy, giảo biện chỉ càng làm cho người hận.

“Vì cái gì?” Thi Viêm ngước mắt: “Y vô tội!”

“Vô tội?” Mã Lệ Nhàn kích động: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Chỗ đáng giận nhất của hắn chính là cản trở tiền đồ con trai ta, hắn đáng giận nhất chính là thân là nam nhân cố tình câu dẫn con trai ta!”

“Là tôi đang câu dẫn hắn a!” Thi Viêm rít gào: “Là tôi phải có được y, là tôi muốn dung nhập vào trong sinh hoạt của y, là tôi muốn cưỡng bách y tiếp thu, là tôi, là tôi a!”

Thi Viêm thực thất bại. Thi Viêm rất thống khổ.

Rõ ràng có thể làm người, vì cái gì phải nỗ lực đi làm chó săn cho người khác. Rõ ràng có chính mình rất muốn có được, lại cứ thế bất lực không cách nào thay đổi bị mẹ mình cưỡng chế bắt từ bỏ.

“Con trai, con trai.” Mã Lệ Nhàn thấy Thi Viêm như vậy đau lòng cực kỳ. Bà hai mắt chớp chớp, đem nước mắt giấu đi, lui một bước đối Thi Viêm an ủi: “Đại trượng phu có tiền có thành tựu lấy vô số vợ, đúng hay không?”

“Hắn xuất hiện không phải đúng thời điểm a, con trai.” Bà xoa mặt Thi Viêm, nghẹn ngào ôn nhu: “Mẹ đáp ứng con, chờ con cùng Bùi Na kết hôn, chờ con có được đến hết thảy, con tương lai ra bên ngoài tìm là nam hay là nữ mẹ đều không can dự, được không?”

“Nhưng là hắn xuất hiện thật sự không phải thời điểm, nếu bị Bùi Na hoặc là Bùi lão phát hiện……”

“Bà cho tôi là cái gì a?” Thi Viêm nghe ra.

Nguyên lai trọng điểm vẫn là không phải đối phương có phải nam nhân hay không.

Hắn liều mạng mà lắc đầu, cuối cùng, đánh gãy lời nói của bà, hỏi: “Bà có coi tôi là con bà hay không a?”

Thi Viêm hốc mắt tràn đầy nước mắt nam nhi, đối Mã Lệ Nhàn: “Bà luôn nghĩ xem mình sẽ mất đi cái gì, bà cho tôi là cái gì, tiền đầu tư a? Kỳ hạn giao hàng? Cổ phiếu? Quỹ? Hay là thị trường bất động sản a?”

“Nói đến cùng, bà sợ phải quay lại quãng thời gian sinh hoạt trước kia. Bà sợ ngươi một ngày kia không có quần áo đẹp để mặc, không có phòng tốt để ở, không có tiền hoa, không thể vẻ vang làm tứ di thái của bà. Nhưng là bà có hay không nghĩ tới tôi……” Thi Viêm vỗ ngực mình: “Tôi có phải hay không thật sự không có bản lĩnh như vậy, không đáng để bà tin tưởng, phải đưa đến trước mặt người ta làm chó săn chịu giày xéo để đổi lấy vinh hoa a?”

Thi Viêm nói xong nhặt vội di động liền đi mất.

Cửa bị mạnh mẽ khép lại.

Mã Lệ Nhàn kêu hắn không được, che miệng, khóc rống lại không dám phát ra tiếng, hối hận dây dưa, đầy mặt là nước mắt.

Thi Viêm sau đó đến quán ăn đêm.

Có thể nói A Lộ thật đúng là tên miệng quạ đen, hắn đi vào không lâu, liền cùng Cổ Nhạc đụng phải.

Cổ Nhạc là vừa từ WC đi ra đi ngang qua quầy bar.

Hai người nhìn thấy nhau đều ngẩn ra, cuối cùng, Cổ Nhạc dời đi tầm mắt tính toán cứ như vậy đi qua bên cạnh Thi Viêm, lại bị Thi Viêm bắt lấy.

“Y hiện tại thế nào?”

Cổ Nhạc khuỷu tay vừa thu lại, tránh thoát, mặc kệ hắn, ra vẻ phải đi, lại bị hắn đẩy ngồi xuống ghế, chắn trước mặt.

“Làm gì?” Cổ Nhạc mặt biến đổi, khiêu khích: “Muốn đánh nhau a?”

“Y hiện tại thế nào?”

Cổ Nhạc cười nhạo, quay mặt đi chớp mắt, vung tay đẩy hắn ra, gào: “Tránh ra thằng khốn!”

Thi Viêm phát hỏa.

Thi Viêm trở tay một cái kiềm trụ Cổ Nhạc ấn lên quầy bar.

Hai người bọn họ bartender đều quen.

Bartender vừa muốn khuyên, không nghĩ, một nam nhân say khướt ôm một MM lại đó, chỉ vào Thi Viêm: “Di? Thật là A Viêm…… Ách! Thật là A Viêm nga ~”

Thi Viêm buông tay.

Cổ Nhạc sửa sang lại quần áo, mím môi, nghiến răng nghiến lợi liếc hắn.

Nam nhân kia đối Thi Viêm chỉ chỉ, nói: “Như thế nào bây giờ mới đến a, đi qua, đi qua, tất cả mọi người đều ở kia liều mạng rồi.”

Thi Viêm sắc mặt sớm đã hoãn xuống, đối nam nhân kia đạm đạm cười. Thi Viêm thật đúng là để nam nhân đi qua, cuối cùng, còn cố ý ngồi xuống bên người Cổ Nhạc.

“Vụ bắt người tao vô tội.”

“Tao biết ~ ta một hồi về đến nhà liền biết.” Cổ Nhạc nhìn cũng không nhìn hắn, định uống rượu lại đau đầu, cầm lấy ly rượu, càng cảm thấy dạ dày đau thêm.

Cuối cùng, hắn chỉ đốt một điếu thuốc: “Vậy thì thế nào?”

“Tao muốn gặp y.”

“Không thể nào.” Cổ Nhạc nuốt phun khói, ngậm thuốc lá, đối Thi Viêm: “Tao về sau đều sẽ không để màyi thấy y.”

Thi Viêm ngẩn ra. Thi Viêm trào cơn tức.

“Mày cho rằng ngươi có bản lĩnh lưu được y sao?”

Đừng nói là Thi Viêm, nếu thật là như vậy, Cố Gia cùng KING đều sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cổ Nhạc cười, xoay mặt nhìn Thi Viêm: “Vậy các người cứ chống mắt lên nhìn tao đi nha ~”

Cổ Nhạc ghé sát vào hắn: “Mặc kệ mày nghĩ như thế nào, trước kia là tao chơi, hiện tại như cũ tao vẫn muốn chơi, tao về sau sẽ không để mày có cơ hội tiếp xúc với y, ít nhất là khi tao còn muốn chơi sẽ không, cho nên, mày chết tâm đi!”

Cổ Nhạc nói xong liền đi về phía đám người đang chơi đổ xúc xắc uống rượu.

Thi Viêm trừng mắt nhìn hắn, giận điên, nắm chặt nắm đấm bóp nát hộp diêm trong tay.

Hắn đem hộp diêm ném đi, đối với chủ nhân bữa tiệc cũng không thèm chào hỏi trực tiếp bỏ đi.

Ra đến ngoài cửa quán ăn đêm, hắn còn chưa đứng vững bước chân, liền có một chiếc xe đen chậm rãi dừng lại trước mặt hắn.

Cửa xe được mở ra.

Thi Viêm cúi đầu nhìn xem, ngồi ở trong xe là A Lỗ công đang hút thuốc, đối hắn: “Về chuyện Cố Gia, ta muốn cùng ngươi tán gẫu một chút.”

Thi Viêm chớp mắt.

Nhìn đến A Lỗ công, hắn đột nhiên nhớ tới đống hàng hóa của Lộc Cộc Minh trên tay Cổ Nhạc.

Hắn quay đầu lại, ý vị thâm trường liếc mắt hướng quán ăn đêm một cái, lên xe A Lỗ công, nghênh ngang rời đi……
Bình Luận (0)
Comment