Đại Thúc Phải Gả

Chương 5

Đêm, ngọn đèn dầu mờ nhạt.

Một thân anh tuấn thiếu niên cong người ngồi ngoài cửa siêu thị mini đối diện với song sắt ven đường, trầm ngâm, ngậm thuốc lá, thường thường hướng khắp nơi nhìn xung quanh.

Người qua đường đi qua đều vì cậu mà dõi mắt.

Ngay lúc những nhóm nhỏ nữ sinh đi ngang qua đang hưng phấn đoán xem cậu có phải đang đợi người hay không, cậu dõi theo một chiếc tắc xi, ánh mắt một chút sáng ra, nhảy xuống tự tin ném đi thuốc lá, sờ soạng lục ra hai viên kẹo cao su ném vào trong miệng, hướng bên kia đi đến.

“Anh!”

Kỷ Hạo đi rất chậm, hương vị bạc hà đậm đặc lan tỏa trong khoang miệng.

Nhất Hạ thanh toán tiền xong từ trên xe bước xuống nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Kỷ Hạo bước về phía mình, vừa định mở miệng, cuối cùng, thấy bước chân Kỷ Hạo chậm như vậy, mày nhăn lại.

“Lấy ra.”

“Cái gì?”

Kỷ Hạo mới vừa đứng yên, đôi mắt chớp chớp, nhai kẹo cao su, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét trẻ con vô tội.

Nhất Hạ trừng cậu.

Nhất Hạ thân thủ liền hướng túi quần cậu tìm, Kỷ Hạo vội lùi lại chạy nhanh đi, bị anh kéo trở về, đưa tay sờ, thu được vật chứng trên người.

Nhất Hạ lập tức đem thuốc cùng bật lửa lấy lại.

Anh trực tiếp liền tặng luôn cho tài xế taxi.

Tài xế nhìn thấy là thuốc thuốc, ha hả cười, không chút khách khí mà nói cảm ơn, nghênh ngang rời đi.

Kỷ Hạo giận dỗi trừng chiếc taxi đã đi xa, vừa muốn xả giận, Nhất Hạ không thèm để ý tới cậu, quay trở về nhà.

“Em đã trưởng thành!”

Kỷ Hạo chạy nhanh đuổi kịp, đối với việc Nhất Hạ quản lý nghiêm ngặt rất có ý kiến.

Nhất Hạ không để ý tới cậu, tiếp tục bước tới phía trước, Kỷ Hạo tiến lên giữ chặt anh, khó chịu: “Em đã thành người lớn rồi!”

“Cứ cho là em tám mươi tuổi, ở trước mặt anh vẫn chỉ là một thằng nhóc chết tiệt!”

Nhất Hạ mắng làm Kỷ Hạo ngẩn ra.

Kỷ Hạo đột nhiên, không phát hỏa.

Hắn cười hì hì đuổi theo Nhất Hạ đã đi xa, làm nũng nói: “Anh, buổi tối hôm nay anh muốn cùng em ngủ!”

Kỷ Hạo nói khiến cho người vừa đi ngang qua liếc mắt.

Nhất Hạ liếc người nhiều chuyện kia một cái, hỏi Kỷ Hạo: “Muốn làm sao?”

“Ấp trứng a ~”

Âm lượng quãng tám, Kỷ Hạo nói đúng lớn tiếng, Nhất Hạ thấy tất cả mọi người đều nhìn qua, thân thủ muốn tặng Kỷ Hạo một cái “Gõ đầu”, Kỷ Hạo đầu co rụt lại, gương mặt đẹp đầy tính trẻ con thiên chân cười, Nhất Hạ trong lòng buồn bực bị nụ cười sáng lạn của cậu bao phủ, vận một bộ trang phục hè mà tức giận liếc nhìn cậu một cái, nhếch khóe miệng, hướng lên trên lầu đi dạo.

Về đến nhà, Nhất Hạ mới biết Liền Tử không có ý rời đi rồi.

Liền Tử nói muốn ở nhà Nhất Hạ đỡ mấy ngày, Nhất Hạ do dự, cho rằng Kỷ Hạo sẽ có ý kiến, chính là không nghĩ, Kỷ Hạo lại không nói chuyện.

Nhất Hạ vì thế thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa nãy đột nhiên bỏ mặc bọn họ, Nhất Hạ biết bọn họ buổi tối này chưa có ăn gì, rất áy náy, thay quần áo, nghe Liền Tử ồn ào than đói, Nhất Hạ liền trực tiếp vào phòng bếp, nấu đồ ăn khuya cho bọn họ.

Kỷ Hạo ban đầu muốn tắm rửa, thấy anh vào phòng bếp, tắm cũng kĩ, lập tức đi vào, lại dán trên lưng anh.

“Anh vừa rồi bỏ mặc em, đi đâu vậy?”

Cằm gác lên vai đè lên lưng Nhất Hạ, thanh âm trầm xuống.

Nhất Hạ trong lòng có chút giận, không có ý trả lời, thấy nước sôi, quay mặt đi rồi bước ra ngoài, không để ý đến cậu.

Kỷ Hạo tay sờ đến trước ngực Nhất Hạ.

Nhất Hạ nhấc mắt, quay đầu, vành tai khẽ chạm vào chóp mũi Kỷ Hạo, hơi thở nóng bỏng của Kỷ Hạo phả xuống mặt Nhất Hạ.

Nhất Hạ môi nhợt nhạt khẽ nhấp.

Kỷ Hạo nhìn, lông mi dài khẽ run lên.

Cậu càng tiến lại gần, lực tay sờ ở ngực Nhất Hạ càng lúc lại càng chặt, Nhất Hạ không biết cậu muốn làm gì, mày nhíu lại, vừa định mở miệng hỏi, lại nghe: “Em không buông tay ra có phải muốn chị mắng em phi lễ!”

Kỷ Hạo cùng Nhất Hạ đều ngẩn ra.

Hai người quay đầu, thấy Liền Tử hai tay khoanh trước ngực, đang đứng ở cửa phòng bếp yên lặng nhăn mặt trừng mắt hai người bọn họ.

Nhất Hạ tránh ra.

Phải nói là Kỷ Hạo buông lỏng anh ra.

Kỷ Hạo bị Nhất Hạ nói hai câu, tràn đầy oán khí trừng về phía Liền Tử.

Liền Tử dường như khiêu khích nhếch cằm lên, ánh mắt Kỷ Hạo lẳng lặng, muốn phát hỏa, chính là cậu liếc Nhất Hạ một cái, miệng mấp máy đối Liền Tử thầm mắng không ra tiếng “Tân Tam Tự Kinh”, hướng phòng bếp đi ra ngoài.

“Anh không biết xấu hổ phải không?” Liền Tử tiến vào, bộ dáng“hận sắt không thành thép”  như muốn trách cứ Nhất Hạ, nói: “Hai anh em ở trong phòng bếp sờ tới sờ lui.”

Lời này nói ra thật khó nghe a.

Cái gì mà hai anh em ở trong phòng bếp sờ tới sờ lui.

Nhất Hạ mày nhíu chặt.

Anh xoay mặt nhìn về phía Liền Tử, muốn nói cái gì đó, cuối cùng, nghĩ lại, nói: “Em không phải không biết, tên nhóc đó lớn lên ở nước ngoài.”

“Vậy sao.” Liền Tử cười nhạo: “Ở nước ngoài lớn lên nên có thể sờ tới sờ lui a.”

Nhất Hạ nghe xong, mày càng nhăn lại, nhưng mà anh biết Liền Tử chỉ là có điểm nhìn không thuận mắt, cũng không có ác ý, cho nên nhanh nhẹn đưa tay mở nắp nồi, không nói nữa.

Liền Tử đứng ở bên cạnh anh, xem trước mặt anh không có cái gì như là nguyên liệu nấu ăn dư thừa, liền mở tủ lạnh, với tay, đem lạp xưởng linh tinh lấy ra.

Côg một bên nghĩ xem mình muốn ăn cái gì, một bên cảm thấy ngực thắt lại, cuối cùng, đột nhiên, cô quay đầu, hỏi: “Thằng đó sờ anh, anh có khoái cảm sao?”

Nhất Hạ vừa đúng lúc mở nắp nồi xem xem đồ ăn, bị cô hỏi như vậy, sửng sốt, tay khựng lại, nắp nồi “Lách cách lang cang” rớt xuống đất, Kỷ Hạo nghe tiếng chạy lại, lại bị Nhất Hạ đuổi đi ra ngoài, Nhất Hạ nhặt lên nắp nồi hướng bồn rửa tay ném một cái, mi một dựng, tức giận với Liền Tử bỏ đi lên.

“Cô nói bậy gì đó?”

Nhất Hạ cũng không biết trong não cô chứa cái gì, lố như vậy, nghĩ ngợi lung tung nhảm nhí.

Liền Tử bất giác nghĩ mình vừa hỏi một câu có vấn đề.

Cô đôi mắt chớp chớp, vô tội, nói: “Vốn dĩ đâu có gì, anh cho rằng nam nhân sờ nam nhân thì không có cảm giác sao? Em trai anh bao lớn rồi, anh cho rằng nó vẫn là tiểu hài tử mới vài tuổi vuốt anh chơi chơi sao?”

Nhất Hạ có điểm bực.

Anh há miệng muốn nói, Liền Tử biết anh không chịu nhận, ngồi dậy bước tới, giành trước một bước, sửa lại: “Nói cho anh hay, nhanh kiếm cho nó một cô bạn gái. Nó ở độ tuổi này đối với nam hay nữ đều có cảm giác mông lung, nó lại học hành ở trường học nước ngoài, tính cách không câu nệ tiểu tiết, đừng nói em không nhắc nhở anh……”

Liền Tử đem chén đũa từ tủ chén lấy ra, dông dài: “Nó vuốt vuốt thấy nam cũng có cảm giác, liền chạy ra ngoài kiếm trai, đến lúc đó anh cũng đừng khóc a.”

Nhất Hạ ngơ ngẩn.

Nhất Hạ biết cái này đương nhiên có khả năng.

Nhất Hạ tuy rằng sinh hoạt giống với cậu, không chấp nhặt, nhưng là Nhất Hạ lại không ngốc.

Nhất Hạ bắt đầu sầu lo.

Thậm chí Nhất Hạ bắt đầu hoài nghi.

Kỷ Hạo ngày thường luôn là đối hắn trước sờ sau sờ, Nhất Hạ suy nghĩ: Có thể hay không, Kỷ Hạo khi còn chưa trở về cũng đã cong?

Nhất Hạ trong lòng nặng trĩu một chút.

Anh suy nghĩ đánh một cái điện thoại đường dài cho ba mẹ nuôi Kỷ Hạo hỏi một chút, đang nghĩ ngợi, phòng khách, trước mặt Kỷ Hạo, di động Nhất Hạ tùy ý đặt ở trên bàn trà đột nhiên vang lên.
Bình Luận (0)
Comment