So với thời gian đã hẹn với A Lộ đã hết một nửa.
Nhất Hạ muốn Cố Gia mở dây lưng trói tay, thay quần áo lần trước y lưu lại chỗ Cố Gia, trấn định tinh thần, bước nhanh ra ngoài.
Ra đến cửa, vừa lúc nhìn đến A Lộ đứng trước cửa nhà Nhất Hạ, Nhất Hạ luống cuống một phen, nói: “Không cần gõ cửa.”
King không dễ chọc.
Cho nên A Lộ đứng ở trước cửa do dự thật lâu.
Vừa rồi A Lộ vẫn luôn ở phía sau hối Nhất Hạ, bởi vì Nhất Hạ có khả năng không cùng hắn trở về, đến lúc đó Cổ Nhạc nhất định sẽ truy cứu.
A Lộ nghe tiếng nhìn về phía Nhất Hạ, hơi hơi kinh ngạc.
Hắn thấy Nhất Hạ từ trong phòng Cố Gia bước ra, đầu tiên là đơ ngừoi, cuối cùng, nhìn đến Cố Gia đứng ở phía sau Nhất Hạ, mày hơi hơi nhăn lại.
A Lộ biết Cố Gia là ai.
Hắn không muốn chọc cậu.
Nhất Hạ đem Cố Gia nhẹ nhàng đẩy đẩy vào trong, muốn đóng cửa, lại bị Cố Gia bắt lấy.
“Anh chừng nào thì cho tôi đáp án?”
Nhất Hạ nghe tiếng liếc mắt nhìn A Lộ đang đợi ở đó một cái, ngẩng đầu: “Sau khi trở về.”
Cố Gia buông tay.
Nhất Hạ rũ mắt, xoay người, đóng cửa lại.
Trở lại trên xe, Nhất Hạ nhìn theo hướng cũ lúc hai người đi tới.
A Lộ nhìn thời gian trong xe, lo lắng sốt ruột, suy nghĩ, đột nhiên xoay tay lái, xe chạy như bay theo một hướng khác.
Bọn họ trở lại bệnh viện, là nửa giờ sau.
Mỹ nữ đã không thấy, Cổ Nhạc đang ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía cửa nói chuyện cùng với một nam nhân mặc tây trang, Nhất Hạ cùng A Lộ tiến vào, gây nhiễu bọn họ, hai người ngừng lại, cùng nhìn về phía cửa.
Nhất Hạ nhìn thấy nam nhân mặc tây trang là ai rất kinh ngạc.
Hắn miệng khẽ nhếch, cuối cùng, nhìn về phía Cổ Nhạc, Cổ Nhạc mặt vô biểu tình liếc hắn một cái, không nói gì.
Thi Viêm đối với việc Nhất Hạ xuất hiện cũng rất kinh ngạc.
Hắn đứng lên, nhìn đồ trong tay Nhất Hạ, cuối cùng, cũng không nói lời nào.
Nhất Hạ đem đồ vật trên tay bỏ vào phòng tắm.
A Lộ đi đến trước mặt Cổ Nhạc, đối Cổ Nhạc cười nói: “Thấy ngươi không rảnh, đưa hắn ra siêu thị mua ít đồ để mai nấu canh.”
Sống trước, rồi tính sau.
Cổ Nhạc không trả lời.
A Lộ xem mặt đoán ý, cũng không biết hắn tin hay không, Thi Viêm thấy hai người không khí như vậy, đứng lên, hướng phòng tắm đi vào.
“Ngươi ở chỗ này đã bao lâu?”
Nhất Hạ nghe tiếng quay đầu, nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng, nói: “Đã lâu không gặp.”
Nhất Hạ kỳ thật hiện tại đau đầu con gà sống này nên xử lý như thế nào.
Trước hết là nó dơ, dội nước lại sợ nó sẽ bệnh.
Thứ hai, sợ bị nhân viên y tế phát hiện, sẽ bị khiếu nại.
Thi Viêm liếc chậu rau dưa bên cạnh bồn rửa tay, liếc mắt nhìn đống hoa quả một cái, tiến lên một bước bắt lấy tay Nhất Hạ, xoay người: “Theo tôi đi.”
Nhất Hạ hơi kinh ngạc.
Nhất Hạ vội vàng kéo hắn lại.
Thi Viêm quay đầu: “Anh muốn ở lại chỗ này?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Nhất Hạ đi ra liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, nhòm trộm ra khỏi cửa, trở về đối Thi Viêm: “Kỷ Hạo đánh Cổ Nhạc, Cổ Nhạc nói, chỉ cần tôi ở đây chiếu cố đến khi hắn xuất viện, hắn có thể một sự nhịn chín sự lành.”
“Kia Kỷ Hạo nói như thế nào?”
Nhất Hạ không nói lời nào.
Thi Viêm mày nhăn càng chặt.
Hắn lại bắt được tay Nhất Hạ, muốn mang Nhất Hạ đi, Nhất Hạ vội vàng giữ chặt hắn, cấp: “Ngươi không cần đem việc nháo lớn lên.”
“Tôi đem việc nháo lớn lên?” Thi Viêm tức, châm chọc cười, đối Nhất Hạ: “Cho dù Cổ Nhạc đã chết, người nhà Kỷ Hạo hoàn toàn có năng lực có thể bãi bình chuyện này, vì cái gì anh phải bị người ta mang lên đài trở thành con rối chơi ngu như vậy, chuyện này liên quan gì đến anh?”
Thi Viêm hối hận.
Hắn trong khoảng thời gian này đều ở nước ngoài, bồi người không liên quan, làm những việc chả liên quan.
Hắn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Nhất Hạ không muốn nghe.
“Kỷ Hạo là em trai tôi, hắn là bởi vì tôi mới đánh người.” Nhất Hạ không có cách nào nói ra nguyên nhân đánh người, từ ngữ rối loạn, cuối cùng, nói: “Hắn còn nhỏ, chính là một đứa trẻ bình thường, cậu nói nhà bọn họ có thể bãi bình chuyện này, cha mẹ nuôi hắn có tiền, nhưng Cổ Nhạc lại không cần tiền, tôi mặc kệ hắn nói thế nào, hắn là sẽ ngồi tù.”
Nhất Hạ thực bất lực.
Thi Viêm nhìn, muốn ôm lấy y, nhưng là không nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên bị người đẩy ra.
Cổ Nhạc ở ngoài cửa, nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ.
Nhất Hạ nhìn đến Cổ Nhạc, không nói, cúi đầu, đi ra ngoài.
Thi Viêm thực bình tĩnh.
Hắn đứng ở kia lẳng lặng nhìn Cổ Nhạc, Cổ Nhạc cũng chưa nói muốn đi WC, thấy Nhất Hạ đi ra, cuối cùng, lại ngó Thi Viêm một cái, cũng đi ra ngoài.
Cổ Nhạc như vậy, Thi Viêm mày hơi hơi nhăn lại.
Nhất Hạ ra đến bên ngoài thực an phận ngồi ở tận cùng bên trong sô pha phòng bệnh, Thi Viêm ra tới, thấy Nhất Hạ ngồi xa như vậy, liếc về phía Cổ Nhạc ngồi trở lại trên giường, tay đút túi quần, đột nhiên: “Miếng đất kia…… Khi nào đi thu cùng với làm thủ tục a?”
Cổ Nhạc A Lộ đều ngẩn ra.
Cổ Nhạc nhìn về phía Nhất Hạ.
Bởi vì không liên quan đến mình, cho nên Nhất Hạ cũng không để ý.
“Không nhớ rõ?” Thi Viêm liếc Nhất Hạ một cái, “hảo ý” nhắc nhở Cổ Nhạc: “Ngươi lúc trước nói nếu ngươi thắng, liền lấy 10% giá mua miếng đất kia của ta……”
Có cảm xúc gì đó ở trong mắt Cổ Nhạc chợt lóe qua.
Cổ Nhạc liếc Nhất Hạ một cái, nhưng thật ra không có phản ứng đặc biệt gì, cười cười, đối A Lộ: “Ngươi đi thu.”
A Lộ gật đầu.
Thi Viêm liếc về phía A Lộ.
Cuối cùng, Thi Viêm đối Cổ Nhạc: “Đi đây.”
A Lộ nhìn Cổ Nhạc một cái, đuổi kịp bước chân Thi Viêm, đem Thi Viêm đưa ra tận cửa.
Lúc Thi Viêm đi ánh mắt vẫn luôn nhìn Nhất Hạ.
Thi Viêm đối y nhàn nhạt cười cười, Nhất Hạ cười đáp lại, gật gật đầu, cuối cùng, thấy Cổ Nhạc đang nhìn mình, Nhất Hạ tươi cười chợt tắt.
Nhất Hạ ngồi trên sô pha không nói chuyện.
Cổ Nhạc cũng vẫn luôn không nói với y lời nào.
Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút qua đi.
Mãi cho đến lúc đi ngủ, Nhất Hạ vẫn ngồi trên sô pha, không có trèo lên giường.
Nhất Hạ biết Cổ Nhạc vẫn luôn nhìn mình.
Nhất Hạ thực thất thố, thực không được tự nhiên, cuối cùng, hướng phòng tắm đi vào.
Nhất Hạ không muốn hồi giường.
Nhất Hạ không có việc gì lại tìm việc làm.
Nhất Hạ tưởng tượng đến mỹ nữ buổi chiều Cổ Nhạc gặp mặt tại đây phiên vân phúc vũ*, Nhất Hạ liền không nghĩ tới gần.
Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” ( 翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” ( 翻手 为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “ 贫交行 ” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).Nguyên tác:翻手 为云复手雨,纷纷轻薄何须数。君不 见管鲍贫时交,此道今人弃如土。[Phiên âm:Phiên thủ vi vân, phúc thủ vũ,Phân phân khinh bạc hà tu sổ?Quân bất kiến Quản Bão bần thì giao,Thử đạo kim nhân khí như thổ.](Dịch nghĩa: Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Bọn người khinh bạc cần chi đếm. Bạn chẳng thấy Quản Trọng và Bão Thúc Nha bạn với nhau lúc nghèo. Đạo ấy người đời nay vứt đi như vứt hòn đất)Y ở trong phòng tắm rửa chỗ này chà chỗ kia thật lâu.
Mãi cho đến khi phòng bệnh đã không có động tĩnh, y mới đi ra, thấy phòng đã tắt đèn, Cổ Nhạc đã ngủ, y mới phóng nhẹ tay chân, trở lại trên sô pha, đầu dựa vào tường, cuộn tròn ngồi ngủ.
Nhất Hạ mơ thấy một giấc mộng.
Y mơ thấy mình trong quá khứ.
Y mơ thấy chính mình ngồi ở công viên nhỏ nhìn đám trẻ con chơi đùa, mơ thấy một tiểu hài tử, ngồi trên ghế dài ở một góc khác.
Đi theo bên cạnh tiểu hài tử là một nam nhân mặt vô biểu tình.
Người nọ cấp tiểu hài tử mua ống kem ngọt, tiểu hài tử tiếp nhận, có thể do không hợp khẩu vị, cho nên ngó nam nhân một cái.
Tiểu hài tử nhìn về phía y.
Tiểu hài tử đột nhiên đưa kem cho y: “Hương dụ vị, muốn hay không?”
Y hơi kinh ngạc.
Y với tiểu hài tử cũng không quen biết.
Y nhìn nhìn ống ngọt đưa tới trước mắt, ngước mắt nhìn về phía nam nhân đứng ở chỗ ghế dài tiểu hài tử ngồi ban nãy, nam nhân tựa như một tảng đá cao lớn, đứng ở đó không có nhìn bọn họ, vẫn không nhúc nhích.
Đồ ăn của người lạ không thể nhận.
Nhưng là, đối phương chỉ là tiểu hài tử mấy tuổi thôi không phải sao.
Y thân thủ định cầm lấy, không nghĩ, tay tiểu hài tử co rụt lại.
Hối hận?
Tiểu hài tử ngẩng đầu, đối y: “Nếu muốn, chơi với ta.”
Y cười.
Sau đó y bồi tiểu hài tử ngồi trong hồ cát xây hai tòa lâu đài.
Ngày hôm sau, y như thường lui tới, đến công viên nhỏ.
Người trẻ tuổi đồng tuổi với y thời điểm này mải mê đuổi theo những cái xa hoa truỵ lạc, cùng các bạn bè điên cuồng.
Y không có tiền, cho nên, lúc nhàn rỗi, liền tới nơi này ngồi.
Ngồi không bao lâu, tiểu hài tử lại xuất hiện.
Tiểu hài tử lại ngồi ở một trường ghế khác, lông mi thật dài cong vút, nhìn những tiểu hài tử tuổi xấp xỉ chơi đuổi bắt.
Y muốn hỏi tiểu hài tử vì cái gì không đi theo những thằng nhóc đó chơi, không nghĩ, nam nhân giống như tượng thạch cao lại đi tới, đưa cho tiểu hài tử hai cái ống ngọt.
Một cái hương dụ vị, một cái vị xoài.
Tiểu hài tử đem hương dụ vị hướng y, hỏi: “Hương dụ vị, muốn hay không?”
Y giật mình.
Y muốn tiếp, tiểu hài tử tay nhỏ co rụt lại, ngẩng đầu: “Nếu muốn, liền chơi với ta.”
Y cười.
Buổi chiều đó, trước khi mặt trời xuống núi, hai người bọn họ chơi từ trưa đến tận lúc ra về.
Chuyện như vậy giằng co hơn phân nửa tháng.
Tiểu hài tử mỗi lần đều như vậy, dùng ống ngọt câu y, muốn y bồi hắn chơi, mãi cho đến……
“Hương dụ vị, muốn hay không?”
Y lại tiếp nhận.
Tiểu hài tử tay co rụt lại, đột nhiên ngồi gần lại, nói: “Nếu muốn, ký tên.”
Ký tên?
Tiểu hài tử ngữ điệu kỳ thật còn không phải thực chuẩn.
Nhất Hạ cho rằng mình nghe lầm, nhưng là tiểu hài tử từ túi quần nhỏ lấy ra một tấm thiếp xinh đẹp, mở ra, trong đó vẽ một khung vuông, tiểu hài tử gấp tờ giấy lại chừa ra một chỗ, nam nhân tượng thạch cao thân thủ đưa bút, nhón tay nhỏ nhắn chỉ vào tờ giấy, đối y nói: “Ở chỗ này…… Ký thì tốt rồi.”
Y nghi hoặc.
Y nhìn tiểu hài tử, tiểu hài tử phình má, thực nghiêm túc mà chọc tờ giấy, lặp lại: “Ở chỗ này.”
Y đem tờ giấy mở ra.
Tiểu hài tử định ngăn cản, nhưng do dự một phen, không làm như vậy.
Nhất Hạ nhìn mấy chữ trên giấy, bật cười.
Giấy tập màu lam được xé xuống, dùng bút chì xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết mấy chữ to: Phải làm tân nương A Gia, lập đây là chứng.
Từ không có viết sai, nhưng có vết tẩy tẩy qua, phỏng chừng là viết xong rồi hỏi qua người khác sửa lại.
Y ngước mắt nhìn về phía nam nhân thạch cao, nam nhân đối với nhất cử nhất động của tiểu hài tử này một chút phản ứng đều không có.
Tiểu hài tử có điểm gấp, nhíu mi, mặt phình ra, nói: “Mau lên.”
“Ta là nam.” Nhất Hạ đối tiểu hài tử nhỏ giọng nói.
Tiểu hài tử không kiên nhẫn, nói: “Ta đã không ngại, ngươi để ý cái gì?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Lời nói dài quá khiến cho tiểu hài tử nói không chuẩn, Nhất Hạ nghe, cảm thấy buồn cười.
“Mau lên, mau lên.” Tiểu hài tử lắc lắc cẳng tay Nhất Hạ, đối Nhất Hạ: “Ta ngày mai phải đi rồi.”
Nhất Hạ giật mình.
“Đi đâu?”
“Nhanh, nhanh, nhanh lên.” Tiểu hài tử lắc Nhất Hạ, nói: “Ta sẽ trở về. Chạy trốn…… Cái gì, chạy không được cái gì, hang ổ của ta ở chỗ này, ngươi không cần sợ.”
Nhất Hạ không biết nói sao.
Hòa thượng chạy được miếu đứng yên, còn hang ổ……
Nhất Hạ cảm thấy tiểu hài tử đang đùa.
Nhất Hạ cảm thấy tờ giấy này dù sao cũng không có hiệu lực pháp luật, cũng không muốn tiểu hài tử tiếp tục lắc hắn, cuối cùng thỏa mãn yêu cầu tiểu hài tử.
Nhất Hạ đặt bút ghi tên lên tờ giấy.
Tiểu hài tử thu lấy tờ giấy, đứng lên ghế, tay nhỏ ôm mặt Nhất Hạ, ở trên môi Nhất Hạ “ba” một tiếng.
Tiếng “ba” này, Nhất Hạ ngốc tỉnh.
Nhất Hạ mơ mơ màng màng nhăn mi, căn phòng yên tĩnh, Nhất Hạ điều chỉnh tư thế ngủ, đầu dựa vào tường, lại ngủ tiếp.
Nhất Hạ không biết, lúc này Kỷ Hạo đang phát ngốc trước TV đột nhiên thu được một đoạn video phát tới từ một số di động hoàn toàn không biểu hiện dãy số.
Video nhìn không tới mặt, nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng khóc, xem tứ chi, chỉ biết là một người bị người cột lấy, bị mạnh mẽ làm việc kia.
Kỷ Hạo nguyên bản trong lòng không để ý.
Sau đó nhìn lại, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.
Gân xanh trên tay hiện lên, hắn cố gắng nuốt cơn giận, cuối cùng, nhịn không được, một cái tay khác cầm chén quăng lên màn hình TV.
Trong phòng liền nghe “bang” một tiếng, đứt cầu dao.
Từ dưới lầu nhìn lên, trong phòng một mảnh hắc ám.
“Ngươi cảm thấy thật sự hữu dụng?”
Nam nhân trong xe thu hồi ánh mắt, hỏi Thi Viêm.
Thi Viêm ngậm thuốc, nhàn nhạt, không nói lời nào.
Nam nhân liếc hắn, cuối cùng, cười nhạo.
Thi Viêm nhìn về phía ngoài cửa sổ, góc độ không đúng, kỳ thật nhìn không được cái gì.
Hắn lúc ăn cơm nghe chuyện của Cố Gia.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm về phía nhà Cố Gia, không nói lời nào.
Hắn không nghĩ tới, sẽ có nhiều người tới đoạt như vậy.
Người quá nhiều, vậy hẳn là trước giảm một chút……
“Ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
Sương khói mờ ảo, Thi Viêm nhàn nhạt.
Hắn vừa nói xong, trên lầu cửa nhà Cố Gia bị gõ vang.
Cố Gia ra mở cửa, Kỷ Hạo mặt đầy sát khí, gườm hắn, hỏi: “Có muốn biết anh ta ở đâu hay không?”