Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 10

Bên ngoài, Chấn Phong, Kỳ Dương và Di Dung đang đứng chờ Di Hân với vẻ mặt sốt ruột. Bên trong, Di Hân đang điên cuồng tàn sát.

Vì đây là phòng cách âm nên hiển nhiên người đứng ngoài không thể biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Bồn chồn nhất chính là Chấn Phong! Cậu sống với Di Hân đã bảy năm, nhất cử nhất động của cô cậu đến nhớ rõ. Kể cả những thói quen vô tình nhất của cô cậu cũng biết. Thường ngày, Di Hân không bao giờ ở trong phòng kín quá một tiếng đồng hồ. Vì bình thường, những lúc Di Hân với tâm trạng không được ổn định đều đuổi cậu ra ngoài nhưng thực ra cậu đều ở ngay đằng sau cô. Hơi thở quen thuộc của cậu cô biết, cho nên mỗi khi muốn tịnh tâm cô đều rất an tâm cho dù vừa rồi mở miệng đuổi cậu ra ngoài. Kể cả những lúc cậu ra ngoài làm việc dùm cô, cậu cũng nhanh chóng hoàn thành rồi về. Có một lần, cậu nghĩ rằng về muộn một chút không sao cả! Thế nhưng, cậu không thể ngờ được khi cậu trở về lại có thể gây một màn dọa người đến đáng sợ như thế. Cậu còn nhớ rõ, lần đó cậu trở về vào tối muộn bước vào căn phòng u ám không một chút ánh sáng, chỉ thấy một thân thể lạnh lẽo đối diện với tấm kính trong suốt, lặng nhìn cảnh đêm của Las Vegas. Cậu đứng phía sau nhìn thân thể nhỏ bé rõ ràng đang sợ hãi mà bề ngoài vẫn tĩnh tâm. Đôi đồng tử tím kia của cô như phát sáng trong đêm, mang đến cho người đối diện với nó một cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Cô trong kia đã hơn hai giờ, không thấy một chút động tĩnh nào. Cô ngủ sao? Không có khả năng, vì cậu biết không có cậu bên cạnh cô không thể an giấc. Thói quen kỳ quái ấy của cô suốt bảy năm qua, cậu đều hiểu rõ.

“Chú Dương, mau kiếm chìa khóa dự phòng lại đi!” Chấn Phong lo lắng kêu Kỳ Dương mở cửa.

“Cháu sao thế? Để Hân ở trong đó sao à?” Kỳ Dương lắc đầu khó hiểu nhìn Chấn Phong một thân sốt ruột.

“Quá hai giờ đồng hồ rồi, cháu sợ Hân đã xảy ra chuyện gì. Chú cứ đi lấy chìa khóa lại đây, cháu sẽ giải thích sau!”

“Anh Phong! Đây là phòng của chị Hân. Ngoại trừ chính tay chỉ ấy mở khóa thì cho dù có chìa khóa dự phòng cũng không thể mở được!” Di Dung giải thích cho Chấn Phong, cô thấy Chấn Phong lo lắng như thế có thừa quá không? Người bên trong là Di Hân đấy!

“Hai người thì biết cái quái gì? Tôi là người hiểu rõ Di Hân nhất! Mau tìm *số năm đến đây!” Chấn Phong nóng nảy gắt ầm lên, Di Hân ở một mình trong căn phòng kín hai tiếng đối với người khác là rất bình thường, nhưng đối với cậu chuyện ấy lại hoàn toàn không bình thường một chút nào! Chắc chắn, Di Hân đã xảy ra chuyện!

*Số năm là lực bom vừa đủ phá một bức tường. Trong tình huống này, không cần thiết phải dùng số năm. Nhưng mà nếu dùng số sáu e rằng đến năm sau cũng chưa phá được tấm cửa kim loại cứng rắn này.

Kỳ Dương nhanh chóng gọi thuộc hạ xuống kho vũ khí của Nguyễn gia đưa số năm lên theo yêu cầu của Chấn Phong. Bản thân hắn cũng hơi lo lắng, mặc dù suốt bảy năm rồi hắn không tiếp xúc với Di Hân, có thể bảy năm qua cô thay đổi quá nhiều thứ mà hắn cũng không thể nhận ra. Nhưng tại sao khi nhìn biểu cảm thái quá của Chấn Phong mà bất giác hắn cũng có cảm giác bất an. Chẳng lẽ, cô thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Rầm…”

Cánh cửa cứng rắn dưới sự tác động mạnh mẽ của bom số năm, lập tức nổ tanh bành, bức tường che chắn xung quanh cũng tan nát theo.

Xung quanh, một cảnh xơ xác tiêu điều.

Chấn Phong nhanh chóng chạy vọt vào bên trong. Đưa đôi mắt đen không đáy hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Thế nhưng… Cô đâu? Hắn chỉ thấy, căn phòng màu trắng lạnh lẽo vẫn im lìm, chỉ duy nhất có bình hoa hồng đỏ rực rỡ vỡ nát nằm dưới đất. Không những thế, từ nó còn chảy ra một ít nước trong suốt. Trong suốt? Chấn Phong ngẩn người ra, liền lập tức kêu Di Dung đi xuống bảo thuộc hạ của Kỳ Dương mau đi tìm thuốc giải của độc tố thần kinh số bảy! Nhanh chóng lên!

Cùng lúc ấy, Kỳ Dương cũng đi vào. Hắn không thấy Di Hân đâu, liền phản ứng như nhớ ra điều gì đấy. Liền tiến đến thẳng cánh cửa gỗ bên trái hắn, cách hắn vài bước chân.

Đưa tay lên mở cửa ra, đúng như hắn dự đoán. Di Hân chắc chắn là ở trong căn phòng này.

Di Dung chưa kịp đi, liền…

“A…” Di Dung không tự chủ được mà hét lên, cảnh tưởng trong căn phòng Kỳ Dương vừa mở ra thực sự dọa người mà!

Trên sàn, từng tấm vải màu trắng nát bươm, có tấm còn có rất nhiều máu loang lổ. Bàn ghế, giường chiếu bị lật tung toàn bộ, tất cả đều lăn lộn dưới mặt đất, bộ dạng cực kỳ thảm hại. Cốc chén tất cả đều vỡ tan be bét. Khung ảnh được treo trên tường giờ cũng chẳng phải là khung ảnh. Nó chỉ còn lại một thanh gỗ bị bẻ gãy dính máu, tất cả mọi thứ, đều không còn nguyên vẹn. Căn phòng này, là căn phòng mà Di Hân quý trọng nhất! Có cái cớ gì để cô phá nát nó ra thành bộ dạng cực kỳ đáng sợ thế này không?

“Hân…” Chấn Phong sợ hãi vội vàng kêu tên của cô, hắn nhìn ra cái chất lỏng chảy từ bình hoa kia là gì rồi. Dù hắn không nghiên cứu sâu lắm, nhưng theo Di Hân tận bảy năm, ít nhất hắn cũng biết được đó là độc! Mà trong bảy độc tố thần kinh, loại độc không màu, không mùi, không vị lại còn trong suốt, không những thế khiến Di Hân có thể phát điên mà biến căn phòng nghiêm trang trở nên tan hoang thế này chỉ có thể là độc tố thần kinh số bảy – loại độc chết người nguy hiểm nhất.

Trong phòng tắm, Di Hân ngồi đó với ánh mắt đờ đẫn để mặc làn nước chảy siết từ voi hoa sen cứ thế ướt đẫm cả người. Lúc này trông cô thật thảm hại! Một người thừa kế chưa kịp bước lên vị trí lão đại đã bị độc hại chết! Đây là tình huống gì thế này?

Nước từ vòi chảy xuống người cô hòa lẫn cùng máu tanh mà cô tự hành hạ bản thân mình để thỏa mãn cơn điên cuồng mà số bảy tác động đến não bộ của cô. Mẹ kiếp! Cái độc tố khốn khiếp này khiến cô mang thương tích đầy mình!

Dường như nhờ dòng nước lạnh khiến thần trí cô tỉnh táo phần nào.

Mẹ kiếp! Thằng nào phát minh ra cái loại độc tố gì mà biến thái thế này?

Bây giờ, Di Hân như bị rút cạn sức lực, cô chẳng còn hơi sức đâu mà đứng lên nữa rồi. Thôi thì đành ngồi đây vậy!

“Rầm!”

Cánh cửa phòng tắm bật tung ra, Chấn Phong vội vàng lao vào tìm kiếm Di Hân. Đúng rồi! Cô đang bất lực mà ngồi im ở kia!

“Hân! Không được ngủ! Mau dậy tỉnh lại cho anh!” Chấn Phong dường như sắp phát điên lên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô mang dáng vẻ chật vật đến thế. Cậu ra sức lay mạnh vai của cô, cậu rất sợ! Nếu cô không trụ được đến lúc thuốc giải được mang đến thì sao?

“Phong à… anh đến… hơi… muộn nhé!” mỉm cười nhìn Chấn Phong với bộ dạng lo lắng tột độ, Di Hân liền ngất lịm đi!
Bình Luận (0)
Comment