Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 4

Tin tức lão đại của Nguyễn gia sống chết không rõ tung tích thực sự là một quả bom của hai giới hắc bạch đạo. Một gia tộc lớn mạnh vững vàng bỗng dưng lung lay. Tình hình hiện tại, Nguyễn gia như rắn mất đầu, tất cả mọi người trên dưới nhà họ Nguyễn đang vô cùng hỗn loạn.

Lão đại và chủ mẫu sống chết không biết! Người thừa kế duy nhất cũng biến mất. Chuyện gì đang diễn ra thế này?

“Các người thật giỏi. Nhà họ Nguyễn đến lượt các người làm chủ sao?” Kỳ Dương – trợ thủ thân cận với Nguyễn Huy Tuấn, gần như ngang hàng với lão đại Nguyễn gia bước tới với gương mặt đằng đằng sát khí.

Lũ người đang làm loạn ở cửa chính, nghe giọng nói uy quyền vang lên lập tức im bặt.

“Cậu Dương! Giải thích cho chúng tôi biết đi.” một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, người này là cậu hai – anh hai của bố Di Hân tức bác cả.

Kỳ Dương chỉ vào bên trong phòng họp chính của Nguyễn gia, hắn rảo bước vào trong đại sảnh.

Tất cả các người có mặt ở đó vội vàng chạy vào bên trong. Sắc mặt ai nấy cũng trùng xuống.

Đợi đến khi những người đó ổn định xong vị trí, Kỳ Dương ngồi vào ghế của mình. Hắn nói to:

“Mọi người nghe cho kĩ đây. Nguyễn gia tạm thời sẽ do tôi tiếp quản. Chắc mọi người đã nghe những lời đồn đó rồi? Nó là sự thật. Trên cương vị của một người đứng đầu tạm thời, tôi bắt buộc kể từ giờ phút này trở đi, tuyệt đối phải tránh xa Trần gia! Những người ở đây có mối quan hệ với nhà họ Trần thì phải cắt đứt hoàn toàn. Tuyệt đối không được dây dưa với những người đó. Nếu tôi phát hiện xác định hậu quả!!”

“Nếu mọi người còn thắc mắc đại tiểu thư đang ở đâu, tôi sẽ không nói tung tích của tiểu thư. Vì có thể trong số những người ở đây không muốn tiểu thư quay về. Mọi người chỉ cần biết đến khi tiểu thư tròn mười bảy tuổi, tiểu thư sẽ trở về và chính thức là chủ nhân của Nguyễn gia. “

Mọi người bên dưới trầm mặc một lúc lâu, cắt đứt quan hệ với Trần gia? Đây không phải là điều dễ dàng. Hơn nữa, Kỳ Dương tiếp quản gia tộc? Một người không có dòng máu của gia tộc và đôi mắt tím tượng trưng mà lại tiếp quản sao? Không được! Tuyệt đối không thể được.

“Lão đại đã chết! Cậu còn tư cách gì ngồi ở đây?” một người đàn ông béo phụng phịnh hét lên, người đàn ông này tầm năm mươi mấy tuổi, theo gia phả thì đây là ông họ của Di Hân.

Từ câu nói bắt đầu của người đàn ông kia, mọi người của Nguyễn gia hùa theo, lần lượt nói những lời lẽ khó nghe.

“Đúng đấy. Cậu ta làm gì có tư cách?”

“Xuống đi. Nhường lại quyền cho chúng tôi.”

“Tên Kỳ Dương chết bầm. Hắn ta dám cướp quyền của chúng ta?”

“Một đứa ăn mày, được lão đại lượm về mà hống hách.”

“…”

Vô số lời sỉ nhục Kỳ Dương vang lên, tất cả đều lọt vào tai hắn không sót một chữ. Dùng đôi mắt chim ưng quét qua những con người dưới kia, ánh mắt lạnh lùng khiến người những người kia bất giác rùng mình mà im thin thít, không dám hé miệng.

Nhếch khóe miệng lên tận mang tai. Kỳ Dương cất giọng lạnh lẽo đến dọa người:

“Vậy các người nói cho tôi biết! Tôi có tư cách gì nào?”

Không khí quỷ dị len lõi vào lòng của những người đang đứng đó, ai cũng thoáng run rẩy, dũng khí hồi nãy không biết đi đâu mất rồi.

Một tên thiếu gia, tầm hai mươi mấy tuổi. Chắc thuộc dạng ăn chơi đua đòi đây mà. Kiểu này chắc rèn được gan to hơn hổ rồi, cất giọng hống hách nói Kỳ Dương:

“Một tên tớ của ông ta! Không đủ tư cách ngồi lên vị trí đó. Cút xuống đi tên rẻ rách.”

Mọi người sửng sốt nhìn vào người vừa lên tiếng, họ lẩm bẩm cầu nguyện cho tên xấu số này có một cái chết nhàng nhất. Cho dù lão đại đã chết nhưng nên nhớ lúc trước lão đại rất quý trọng người tên Kỳ Dương này, còn nâng địa vị của hắn lên ngang hàng mình cơ mà?

“Nguyễn Huy Hoàng. Con trai của Nguyễn Huy Khánh? Một tên công tử bột ăn bám Nguyễn Gia. Dựa vào Nguyễn Gia để lộng hành.” từng thông tin của tên công tử bột đó đều đặn vang lên từ một người trợ thủ đứng cạnh Kỳ Dương.

“Thì sao nào?” Nguyễn Huy Hoàng có sửng sốt, nhưng do là một tên ăn chơi có hạng nên mặt được rèn một lớp da khá dày, hắn vẫn giữ vẻ mặt vênh váo, cất giọng thách thức. Hắn ta tin Kỳ Dương không dám làm gì mình.

Nhưng rất tiếc hắn nhầm rồi. Từ trước tới nay Kỳ Dương là một con người phân chia rõ ràng giữa tình thân và máu mủ. Mang dòng máu của ông chủ hẳn không có nghĩa hắn phải nể. Người duy nhất Kỳ Dương nể phục chỉ có lão đại và chủ mẫu.

Cố tình khiêu khích hắn sao? Vậy thì chết đi!

Giờ khắc tên đó nói lên câu cuối cùng, cũng là lúc hắn ta được xác định nhận một vé xuống chầu diêm vương, khi mà Kỳ Dương lạnh lùng phun ra một chữ: “Phạt nặng!”

Một tiếng vút nhẹ nhàng như chém đứt không khí từ tốn phát ra tiếng ”vút“. Tưởng như một việc cắt không khí hết sức nhẹ nhàng, thế mà…

“Bịch, bịch.”

Hai tiếng rơi đồng loạt vang lên. Tất cả những người ở đó hốt hoảng nhìn cảnh tượng trước mặt. Quá kinh tởm.

Đầu của tên vênh váo hồi nãy đang nằm yên vị dưới nền đất lạnh lẽo. Mắt hắn vẫn trợn tròn lên, như trước khi chết vẫn chưa kịp phản ứng. Thân thể của hắn nằm phịch xuống dưới đất! Một màn xử tội chặt đầu khỏi cổ diễn ra rất nhanh gọn lẹ!

“Ai còn dám chống đối tôi! Kết cục sẽ nặng hơn thiếu gia Nguyễn Huy Hoàng.” giọng nói uy quyền dọa người vang lên đe dọa. Kỳ Dương còn nhấn mạnh chữ thiếu gia như ý nói dù là tiểu thư hay người quan trong có máu mủ gì với Nguyễn gia, chỉ cần đắc tội với Nguyễn gia, hắn liền xử tội chết.

Không khí lạnh lẽo bao trùm qua đây, tất cả mọi người im bặt, không ai dám hé miệng ra nữa.

“Đi đi.” ngay khi mọi người đang bị dọa sợ, Kỳ Dương lên tiếng đuổi họ ra ngoài bằng giọng hết sức mệt mỏi.

Chẳng mấy chốc, đại sảnh không còn bóng người. Không khí náo nhiệt vụt tắt, trở lại với dáng vẻ cô đơn hiu quạnh nơi đây.

Kỳ Dương vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào. Khẽ nhếch khóe miệng, hắn cất giọng bỡn cợt:

“Ra được rồi đấy. Không cần phải lén lút tới thế đâu anh bạn. Từ khi nào đại bản doanh của nhà họ Nguyễn trở thành nơi người ngoài có thể tự nhiên ra vào?”

“…”

Không có tiếng trả lời, tất cả vẫn yên lặng.

Kỳ Dương biết tên đó chạy rồi. Nếu để ý kỹ thì chắc chắn sẽ nghe thấy một tiếng vút nhẹ sượt qua không khí. Hóa ra tên đó biết mình bị phát hiện nên chạy trước! Vô dụng!

***

Chàng trai trẻ với gương mặt tuấn tú, đôi mắt màu đen sâu thẳm lạnh nhạt chăm chú đọc từng chữ có trong tập tài liệu mật của Nguyễn gia mà thuộc hạ của anh không lấy được để anh đích thân phải ra tay.

Từng câu, từng hình ảnh in sâu vào trong lòng anh. Để từ đó trong tim anh khắc sâu một chữ Nguyễn Ngọc Di Hân – cô gái mà anh coi là kẻ thù vĩnh viễn.

Nhà họ Nguyễn có một bí mật.

Từ khi gia tộc họ Nguyễn xuất hiện, tất cả những đứa trẻ khi mới được sinh ra nếu sở hữu đôi mắt màu tím thì đứa trẻ đó được xác định là người thừa kế gia tộc. Là người mà có nhiệm vụ gánh vác cả gia tộc. Những đứa trẻ cho dù chảy trong mình dòng máu của Nguyễn Gia nhưng không có đôi mắt tím thì tuyệt đối không được ngồi lên vị trí thủ lĩnh. Tuyệt đối không được. Nếu dám làm trái điều này thì gia tộc xuống dốc, hoàn toàn thất bại trước kẻ khác.

Tất cả những người thừa kế của Nguyễn gia đều là những người có tài, suốt mười đời trôi qua, Di Hân là người đặc biệt khi là người con gái đầu tiên có đôi mắt màu tím được xác định là chủ nhân của Nguyễn gia.

Gia tộc họ Nguyễn còn có một điều đặc biệt nữa, trong máu của họ có một cấu tạo gì đó rất phức tạp mà chỉ có thành viên của Nguyễn gia mới có.

Máu của họ rất độc, thế nhưng khi tồn tại trong cơ thể của người mang họ Nguyễn, cùng chảy chung một dòng máu. Thì dòng máu ấy lại như một chất dinh dưỡng nuôi sống cơ thể của họ khỏe mạnh, máu khiến cơ thể của họ có khả năng chịu được nhiệt âm độ và gần năm mươi độ C. Nếu ai biết bí mật này mà cố lấy máu từ cơ thể họ, cho dù có lấy được nhưng cũng không thể nghiên cứu được thành phần cấu tạo nên nó, nếu trùng nhóm máu với họ, dù bơm vào cơ thể cũng chết bất đắc kỳ tử. Không phải do hiện tượng bạch cầu và hồng cầu kết dính như thường mà máu của họ không thích ứng trong cơ thể người khác không thuộc Nguyễn gia, kể cả những người trùng nhóm máu.

Tài liệu mật của Nguyễn gia:

Đại tiểu thư gia tộc họ Nguyễn – Nguyễn Ngọc Di Hân.

Sinh ngày mười lăm tháng tám.

Tên tiếng Anh: Amy White

Bức hình một cô bé xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai chói lòa.

Cô bé đó diện một bộ váy hồng nhạt dịu mắt, đôi giày búp bê màu đen đắt tiền, mái tóc nâu hạt dẻ xõa tự nhiên. Đôi đồng tử tím thu hút, đôi môi anh đào chúm chím, làn da mịn màng trắng trẻo.

Không thể phủ nhận cô bé trong bức hình đó là một thiên thần mà tạo hóa ban tặng. Cô bé mang nét đẹp chói mắt, tỏa sáng trong mắt người nhìn. Khiến anh ngắm nhìn đến mê mẩn.

Từng bức hình theo độ tuổi của cô suốt mười năm qua, từng thông tin chi tiết được bảo mật kĩ càng của cô, từng trường mà cô theo học, từng khóa huấn luyện cô từng tham gia, từng thành tích của cô đạt được.

Càng đọc kĩ, anh càng sửng sốt mà nể phục cô bé mười tuổi này. Cô bé quá tài giỏi, là một đối thủ xứng tầm với anh. Đợi cô lớn chút nữa, ắt hẳn sẽ là đại mỹ nhân mà người ta giành giật nhau cướp về để bảo quản trong tủ kính.

Từng sở thích, thói quen. Từng những thuộc hạ, những trợ thủ của cô. Tính cách, những thứ cô yêu thích. Anh đều nhớ rõ trong lòng. Hình như anh còn hiểu cô hơn bản thân cô.

Thông tin của cô được phô bày trước anh, rõ ràng từng chi tiết.

Đến điểm mạnh, điểm yếu của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cô và anh hẳn là có duyên rồi.

Nhưng chàng trai đó đâu biết rằng cô hận gia tộc của anh đến nhường nào? Anh nghĩ đối phó với cô dễ dàng sao? Anh đang coi thường cô quá rồi!

Chàng trai đó cũng không biết bây giờ cô không còn là cô bé cười vô tư không lo lắng chuyện gì nữa mà bây giờ cô có quá nhiều âu lo, trọng trách của một gia tộc lớn đổ lên đôi vai yếu ớt của cô, cô phải đối mặt với vô số nguy hiểm, phải đối mặt với sự thiếu vắng tình yêu thương của ba mẹ. Cô dần trở thành một con người khác. Vô tình, lãnh khốc, máu lạnh, giết người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn. Là một con rắn độc. Động vào là chết!! Là tảng băng ngàn năm chính hiệu.

Những từ ngữ này đã đủ miêu tả cô chưa?

Bây giờ, Di Hân. À không Amy, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở bên Mỹ. Trong mắt người ngoài, cô mất tích không rõ tung tích. Đến năm mười bảy tuổi cô quang minh chính đại bước lên vị trí thủ lĩnh của Nguyễn gia. Kẻ nào dám chống đối cô, chết không chỗ dung thân!

Cô thề rằng, cả cuộc đời này dùng để trả thù Trần gia, báo thù cho ba mẹ. Trong cô, chỉ có hận thù.
Bình Luận (0)
Comment