Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 7

“Hân à! Bảo bối đáng thương của ta! Con phải mạnh mẽ lên nhé. Gia tộc cần con, ông ấy cần con, ta cần con. Con không được phép yếu đuối mà bỏ cuộc. Phải tự đứng lên và cố gắng. Hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn luôn bên cạnh con.”

“Mẹ! Con nhớ mẹ lắm.”

“Rồi sẽ có lúc ta về với con. Cố lên nào con gái, đừng yếu đuối thế chứ?”

“Mẹ về với con được không? Con không mạnh mẽ được nữa rồi!”

“Ta phải đi bảo bối của ta… Mạnh mẽ lên con gái!! Ta luôn ở đằng sau con.”

Người phụ nữ dần tan biến trong sự bàng hoàng của cô gái đó. Trơ tay giữa không trung, cô gái bàng hoàng mà không thể làm gì. Những gì trước mặt cô đây chỉ là ảo ảnh vô hình, cô đang nắm lấy không khí, cô đang ôm không khí!

Cô gái gục ngã, cô không thể cố gắng được nữa rồi…

Amy choàng tỉnh, ánh mắt sững sờ hoảng loạn liếc nhìn xung quanh.

Tất cả chỉ là mơ thôi!

Khẽ níu vạt áo trên ngực, một làn gió lạnh lùa vào người cô.

Cô ngồi ở chiếc ghế ngoài ban công, diện bộ đồ ngủ tơ tằm thanh thoát, mái tóc nâu tự nhiên tùy ý, gương mặt láng mịn không chút son phấn, đôi mắt tím ma mị chứa đựng nỗi buồn sâu sắc thấm đượm sự cô độc.

Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm mờ ảo, cô khẽ thở dài, cô lại yếu đuối rồi.

Nhưng… Cô nhìn thấy bà! Thấy mẹ cô. Bà vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn ánh mắt, vẫn nét mặt hiền từ ấy. Cô nhớ bàn tay mềm mại ấy, nhớ cử chỉ âu yếm cô. Cô vẫn luôn tồn tại sự nhung nhớ người mẹ xinh đẹp dịu dàng, vẫn nhớ người cha yêu thương cô hơn bản thân ông. Vẫn nhớ gia đình ấm áp của cô.

Bất chợt, đưa tay mân mê chiếc vòng bạc tinh xảo một cách chăm chú. Đây là quà sinh nhật năm mười tuổi của mẹ dành cho cô. Món quà cuối cùng mà người mẹ kính yêu dành cho cô con gái đáng thương.

Trong suốt những năm qua, cô cố chấp tìm bà mặc dù chẳng có chút tin tức nào. Ai là người đã đưa bà đi khỏi cô?

Bây giờ, ba cô vẫn hôn mê, người từng dạy cô bay nhảy, người từng vô cùng chán ghét sự nhàm chán, người từng dị ứng với những thứ máy móc khoa học mà bây giờ nằm yên một chỗ không chịu tỉnh dậy mặc cho những thứ khoa học cắm vào người, mặc cho con gái bảo bối của ông ở tuổi mười bảy tiếp quản một gia tộc lớn, mặc cho cô còn nhỏ mà phải tiếp xúc với những thứ kinh khủng, mặc cho cô phải một mình đối mặt với sự cô đơn, mặc cho cô phải đối mặt với sự giả tạo, phải dẫm đạp lên nhau để sinh tồn.

Mỗi lần cô tới thăm ông là một lần đầy nước mắt.

Mỗi lần cô lặng nhìn ông với gương mặt tái nhợt đều hỏi ông: “Tại sao ba lại tàn nhẫn như thế? Để mặc con phải gắng gượng mạnh mẽ hay sao? Con mệt mỏi rồi ba à! Ba dậy đi! Tỉnh dậy tìm mẹ về với con.”

Mỗi lần cô không thể chịu được sự im lặng đến đáng sợ của ông cô lại òa khóc như một đứa trẻ. Cô nói với ông rằng: “Con mệt mỏi rồi ba à! Con không thể tiếp tục được nữa. Ba dậy với con đi! Dậy đi ba ơi! Ba còn nhiều điều chưa cho con biết! Tại sao ba lại ngủ như thế?”

Thế mà người đàn ông đó, vẫn cứ vô tâm chưa chịu tỉnh dậy với cô... Để cô sống trong sự hận thù đến bi thương.

Kể từ khi cô nhận thức được mình đang đối mặt, cô tìm kiếm mẹ cô suốt bảy năm, tìm kiếm đến tuyệt vọng, cô vẫn giữ hy vọng cô phải đưa mẹ về với ba, lại gia đình ba người đoàn tụ, đã từ rất lâu rồi cô không được che chở bởi tình thương yêu vô bờ bến của ba mẹ, không được cảm nhận sự ấm áp của tình cảm gia đình nữa. Mẹ cô? Người đang ở đâu? Tại sao lâu như vậy rồi mà người vẫn chưa xuất hiện?

Tâm của cô suốt bảy năm qua chưa ngày nào yên ổn! Đến cả giấc ngủ cô cũng luôn bị ám ảnh. Nỗi đau của cô. Ai có thể bù đắp nổi cho cô?

Từ bức hình của anh, nỗi đau của cô lại càng tăng thêm gấp bội! Kẻ thù của cô… dùng bà để uy hiếp cô! Đánh đổi hạnh phúc cả cuộc đời mình để đổi lấy bà dĩ nhiên đáng! Nhưng còn gia tộc của cô thì sao đây? Cô vì mẹ cô mà đánh đổi cả sự an nguy của gia tộc ư? Điều này… khó mà có thể làm được!

Nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, ánh trăng hắt vào thân thể nhỏ bé ấy, càng toát lên vẻ cô độc đau thương.

Ban đêm là thời khắc khiến người ta cô đơn nhất, lúc này người ta mới có thể bộc lộ bản chất thật của mình. Có thể sống thật với chính mình! Có thể vứt bỏ tất cả ở phía sau.

Amy là một trong những người ấy! Người khác ở tuổi mười bảy chỉ việc vui cười đùa chơi, vô tư không âu lo. Được sống trong tình yêu thương của ba mẹ, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc của gia đình!

Còn cô thì sao đây? Lúc nào trên gương mặt cũng phải treo một nụ cười giả tạo. Người khác nhìn vào thấy cô có sắc đẹp, có tiền tài, có danh vọng... liền nghĩ cô là người con gái hạnh phúc nhất rồi!

Hạnh phúc? Hai từ này đã không xuất hiện trong từ điển của đã bảy năm rồi! Cô không tin vào tất cả những điều gì liên quan tới hai từ ấy! Đối với cô hạnh phúc là một thứ viển vông, là một thứ xa với mà cô không thể với tới!

Cho cô được yếu đuối lần cuối cùng được không?

Cô nào biết ở phía xa, có một đôi mắt chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô? Lúc này, trông cô thật… anh muốn lại gần chở che cho cô!

Anh biết cảm giác của cô hiện tại. Vì anh cũng từng nếm trải rồi.

Người đàn ông là bố ruột của anh không coi mẹ anh ra gì cả!

Anh biết ông ta có một người phụ nữ trong lòng. Ông ta sẵn sàng hủy hoại cả gia tộc của đối thủ để cướp người đó về. Thái độ ghẻ lạnh với mẹ anh, chưa từng dành cho mẹ anh một sự yêu thương của người chồng, chưa từng dành cho anh một tình thương của người cha đối với con trai.

Tại sao người đàn ông đó chưa từng dành ánh mắt tràn ngập yêu thương ấy với mẹ anh? Chưa từng nở nụ cười với bà, dù chỉ là một nụ cười lạnh nhạt?

Để bà sống trong sự cô đơn tới chết! Đến lúc bà mất, ông ta cũng chưa từng đoái hoài tới.

Tại sao ông ta lại như thế? Mẹ anh đã làm gì sai sao?

Suốt những năm bà giữ vị trí chủ mẫu của Trần gia, bà hiền lương, đối xử tốt với mọi người, lấy được thiện cảm của người trong gia tộc. Bà dạy anh phải là một người tốt! Biết thứ tha, biết yêu thương người khác.

Nghĩ tới mẹ mình! Lồng ngực anh như muốn phun trào!

Anh công nhận rằng người phụ nữ đó xinh đẹp! Dù đã có tuổi nhưng nét thanh xuân không hề bị phai nhòa, ngược lại thời gian còn khiến người đó càng mặn mà. Khó trách ông ta lại si mê đến thế.

Ông ta và người bạn thân còn vì người phụ nữ này mà phản bội nhau! Anh hùng khó qua ải mĩ nhân quả không sai.

Anh từng nghĩ mình có nên hủy hoại người này? Để người phụ nữ này tồn tại là nơi ấy sẽ đổ máu. Nhưng khi nghĩ đến cô, anh liền dừng ngay điều định làm! Anh biết cô sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh. Chi bằng dùng người phụ nữ này đi, giữ lại người này chỉ có lợi không có hại.

Bờ môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên vẽ thành nụ cười có một không.

Anh sắp có được cô rồi. Mặc dù con đường này còn nhiều khó khăn lắm, nhiều gian nan vất vả lắm nhưng anh quyết làm cho bằng được!

Lần đầu gặp cô, anh bị cô thu hút bởi đôi mắt tím quyền lực chất chứa nỗi buồn…

Rốt cục, đằng sau sự hào nhoáng nổi bật của cô còn điều gì uẩn khúc sau đôi đồng tử tím kia?

Mỗi lần nhìn cô, anh muốn che chở bảo vệ cho cô…

Cô biết rằng lúc này trông cô yếu đuối lắm không? Chẳng khác gì một con thỏ con muốn người khác yêu thương cả.

Hình như anh lay động tâm can vì cô rồi! Có lẽ anh có chút thích cô.

Vậy thì để anh xem, rốt cục anh có thể làm tan chảy trái tim băng lạnh của cô không nhé!

Nhất định cô phải là của anh, chỉ thuộc quyền sở hữu của riêng anh!!

Khi chàng trai lạnh lùng này đang tự kỷ chìm trong suy nghĩ phức tạp mà không hề để ý rằng phía bên kia.

Khi cô tưởng gần như trái đất này chỉ mình cô gặm nhấm sự cô độc thì một hơi thở quen thuộc bất chợt xộc vào mũi, ôm chặt lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm, lau nhẹ giọt nước mắt đang đọng nơi khóe mi. Người con trai trước mắt nhìn cô bằng ánh mắt không đành lòng. Lúc này, vẻ kiên cường của cô đi đâu mất. Rúc vào ngực chàng trai, cô bật khóc nức nở. Chàng trai ôm cô, cùng hòa chung sự đau thương của cô…

Nhìn đôi nam nữ trước mặt…

Anh nắm bàn tay thành cú đấm, đập mạnh xuống khiến chiếc bàn gãy đôi. Anh đang tức giận, thực sự đang tức giận. Người phụ nữ anh muốn có, lại trong vòng tay người đàn ông khác mà bộc lộ sự yếu đuối. Thực sự không thể được, anh phải nhanh chóng đưa cô về bên cạnh mà giữ chặt cô không cho cô bay nhảy được.

“Nguyễn Ngọc Di Hân, sẽ nhanh thôi. Em sẽ là của tôi…”
Bình Luận (0)
Comment