Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối - Đại Tiểu Tỷ Hữu Ma Phiền

Chương 13

Ngay khi Diệp Thanh Sanh đang tưởng tượng đến viễn cảnh trời sập, Diệp Hoài Sinh đang nằm trên chiếc ghế mây bên hồ bơi biệt thự nhà mình, lắc ly rượu vang đỏ, lại chốt được mấy hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.

Nguyễn Tình Lam đặt trái cây lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nằm xuống chiếc ghế mây khác, tư thế nhàn nhã tự tại giống hệt ông, “Ở nhà vẫn thoải mái nhất.”

Diệp Hoài Sinh cúp điện thoại, tắt màn hình đặt lên bàn trà, cười nhìn bà: “Sao em xuống đây vậy? Xịt thuốc chống muỗi chưa?”

Gió đêm hiu hiu, mang theo sự mát mẻ hiếm có, Nguyễn Tình Lam nghiêng đầu, nhận lấy ly rượu từ tay ông, uống cạn một hơi: “Không phải bác sĩ bảo anh bỏ thuốc lá, bỏ rượu sao?”

Diệp Hoài Sinh đỡ trán, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Vợ à, chỉ là u nang thận thôi mà, có thể đừng chụp cho anh cái mũ bệnh nhân to đùng như vậy được không?”

Có những căn bệnh chỉ có tên gọi hù dọa người ta, u nang thận là một trong số đó.

U nang thận có đường kính dưới 5cm thậm chí không cần điều trị, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được.

Nhưng vị tổng tài Diệp thị tài ba lại vì một căn bệnh nhỏ như vậy, mà bị vợ ép đến trung tâm chẩn đoán và điều trị ung thư hàng đầu thế giới Sant Agostino để điều trị.

Ánh nước hồ bơi lướt qua trên người hai người, Nguyễn Tình Lam liếc xéo ông một cái: “Em cũng là vì thể diện của anh mà thôi, bao nhiêu con mắt ở Kinh Thị đang nhìn chằm chằm anh, nếu anh thật sự đi ra từ phòng khám của khoa tiết niệu…”

Thì cả đời anh hùng cũng tan thành mây khói.

Diệp Hoài Sinh bị nghẹn họng, im lặng, lại rót cho mình một ly rượu.

Dạo này ngày đêm đảo lộn, vẫn chưa quen múi giờ, rượu vang đỏ có thể giúp ngủ ngon.

Nguyễn Tình Lam liếc nhìn thời gian, đột nhiên mở miệng: “Anh nói xem tại sao Biên Triệt đột nhiên muốn rót vốn, có phải cậu ấy có ý gì với con gái mình không?”

Diệp Hoài Sinh tiếp lời: “Thích thì cứ theo đuổi đàng hoàng, giở trò lén lút thì anh chỉ coi như không thấy, huống chi Thanh Sanh ghét cậu ấy, anh vĩnh viễn đứng về phía con gái.”

Một người cuồng con gái chính hiệu.

Ở ngoài trời lâu, người dính dính nhớp nháp, Nguyễn Tình Lam xỏ dép lê, dang hai tay, vươn vai mấy cái: “Em đi xem phim đây, anh cũng mau lên lầu ngủ sớm đi.”

Diệp Hoài Sinh vỗ nhẹ vào eo bà, “Đừng thức khuya quá, anh đợi Thanh Sanh về rồi lên.”

Bao nhiêu năm nay vẫn luôn như vậy, dù muộn đến đâu, ông cũng sẽ đợi công chúa nhỏ về nhà.

Trước khi đi, Nguyễn Tình Lam để lại một câu: “Nhớ ăn quả sung đấy, bổ thận.”

Khoảng hơn một tiếng sau, có ánh đèn xe quét qua hàng cây xanh, cánh cửa sắt màu đen của biệt thự Kinh Vận từ từ mở ra, cửa có tiếng bánh xe vạn hướng lăn.

Tài xế đỗ xe trong sân, chạy nhanh đến cốp xe lấy hành lý, người làm vây quanh Diệp Thanh Sanh vừa đi đường xa về thăm hỏi ân cần.

“Cô chủ về rồi.”

“Bay đường dài mệt lắm đúng không ạ?”

“Yến đã chưng xong cho cô rồi, cô có muốn uống hai ngụm lót dạ không ạ?”

Sau nghi thức chào đón hoành tráng, cô nhìn qua đám bảo mẫu đang bận rộn trong phòng khách: “Bố tôi ngủ chưa?”

“Đại tiểu thư không về, bố đâu dám ngủ?” Diệp Hoài Sinh từ phía sau mọi người đi lên phía trước, dang hai tay ra đón.

Diệp Thanh Sanh còn chưa kịp thay giày, đã bay thẳng đến, vùi mặt vào ngực ông, cũng không biết vì sao mà cảm thấy đặc biệt tủi thân: “Sao bố không ra sân bay đón con? Hu hu hu, ngay cả sức lực ra sân bay bố cũng không có sao?”

Diệp Hoài Sinh bị cô đâm vào lùi lại mấy bước, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, đánh giá nàng công chúa nhỏ mà ông cưng chiều từ bé đến lớn: “Xin lỗi, vừa nãy đang bàn hợp đồng, không kịp cùng tài xế ra sân bay, để đại tiểu thư nhà ta thất vọng rồi.”

Nước mắt Diệp Thanh Sanh rơi lã chã, cảm thấy tội nghiệt mình sâu nặng, bố đã bệnh nặng như vậy, còn không thể thoát khỏi công việc phiền phức.

Cô ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn ông: “Bố ơi, ngày mai con sẽ đến Diệp thị làm việc, đợi con học được cách làm tổng tài rồi, bố và mẹ có thể an hưởng tuổi già rồi ạ.”

Đây là lần *****ên Diệp Hoài Sinh nghe được lời hùng hồn tráng ngữ của Diệp Thanh Sanh, ông cố nhịn cười nói phụ họa: “Vậy con phải nhanh chóng bắt tay vào việc nhé, Diệp thị giao cho con đấy.”

Một câu nói nghe như lời trăn trối.

Diệp Thanh Sanh hít hít mũi, vành mắt đỏ hoe: “Con học chậm, bố phải cố lâu hơn một chút đấy…”

Diệp Hoài Sinh gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không sao đâu, tim bố rất khỏe mà, dù sao năm xưa kèm cặp con học, còn không phải gọi xe cứu thương lần nào, quản lý công ty so với kèm cặp con học còn đơn giản hơn nhiều…”

Ký ức tuổi thơ ùa về, Diệp Thanh Sanh khóc càng lớn hơn.

Diệp Hoài Sinh dặn người làm đi pha trà nóng, ông rút khăn giấy trên bàn trà lau nước mắt cho cô, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô: “Nói đi, ai bắt nạt công chúa nhỏ nhà ta, bố thay con báo thù.”

Trên máy bay Diệp Thanh Sanh đã nghĩ thông suốt rồi, Diệp Hoài Sinh giấu bệnh tình ngoài việc không muốn cô lo lắng ra, nhất định là để bảo vệ thị trường chứng khoán. Diệp thị đã chông chênh không thể chịu thêm sóng gió nào nữa, vậy thì cô cũng học cách trưởng thành phối hợp với mọi người diễn trò.

“Mấy tay săn ảnh ở Hồng Kông đáng ghét lắm…” Cô thút thít, một câu nói đứt quãng: “Ống kính… Sắp chọc vào mặt con rồi… Chụp ảnh ra… Chắc chắn xấu lắm…”

Cô rũ mắt xuống, lén lút mách lẻo: “Còn có Biên Triệt, viên hồng ngọc màu huyết bồ câu mà con thích không mua được, cũng bị anh ta cướp mất.”

Trên mặt Diệp Hoài Sinh vẫn còn cười, ông đã biết từ Biên Triệt, hai người họ ở Cảng Thành bị cánh săn ảnh theo dõi, còn xảy ra va chạm nhẹ.

“Thằng nhóc thối tha này, ngày mai bố sẽ đi tính sổ với cậu ấy.”

Diệp Hoài Sinh không biết vở kịch lớn trong đầu Diệp Thanh Sanh, cứ dỗ dành cô hơn mười phút, mới dỗ được cô lên lầu đi ngủ.

Sau một trận mưa lớn, Kinh Thị được tiết lập thu gột rửa đi cái nóng mùa hè.

Liên tiếp ba ngày Kinh Thị đều âm u, tâm trạng của Diệp Thanh Sanh cũng giống như thời tiết này —— tệ vô cùng.

Sau một cuộc họp cổ đông đầy tranh cãi, cô sắp xếp xong biên bản cuộc họp, cầm cốc đi về phía phòng trà nước.

Diệp Thanh Sanh vào Diệp thị với thân phận trợ lý của Diệp Hoài Sinh, mấy ngày nay đã tham gia mấy cuộc họp lớn nhỏ, đều là về chuyện chấm dứt hợp đồng. Mấy cổ đông đó chắc là có quan hệ lợi ích với Chúc Hướng Nam, nói chuyện rất khó nghe. Cô ngồi ở vị trí của mình, nghe những lời lẽ hung hăng ép người của bọn họ, cơn giận sắp không kìm được, chỉ có thể trút hết cảm xúc lên bàn phím.

Mỗi ngày Diệp Hoài Sinh đều sống trong tình cảnh bị bầy sói đói này dòm ngó, trách không được sức khỏe suy sụp.

Đến phòng trà nước, gặp oan gia ngõ hẹp, sếp Lâm, người vừa dùng nhiều lời lẽ mỉa mai, châm chọc nhất, cũng đang rót nước vào cốc.

Diệp Thanh Sanh coi như không thấy lướt qua ông ta, nhấn nút máy pha cà phê, một hồi tiếng ồn ào rồi mùi cà phê thơm lừng lan tỏa.

Sếp Lâm đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, “Thanh Sanh học chuyên ngành gì ở đại học?”

Đây rõ ràng là cố tình hỏi.

“Thiết kế trang sức.” Diệp Thanh Sanh không ngẩng đầu, sự chú ý luôn đặt trên máy pha cà phê.

Ông ta nhìn đôi khuyên tai kim cương trên tai cô, khinh bỉ bĩu môi: “Vậy thì nên làm nghệ sĩ chứ, sao dạo này lại chạy đến làm trợ lý cho lão Diệp, quá uổng phí tài năng.”

Câu nào câu nấy đều có gai.

Diệp Thanh Sanh cũng không tức giận, lấy một gói đường từ ngăn kéo, xé vỏ, khóe môi hơi cong lên: “Không sao, tôi học gì cũng nhanh, đặc biệt nhạy bén với các con số.”

Sếp Lâm nghẹn họng, cậu con trai út của ông ta chậm phát triển trí tuệ, học lớp ba tiểu học rồi mà vẫn chưa thuộc bảng cửu chương, Diệp Thanh Sanh đang mỉa mai ông ta.

Ông ta cười giả lả: “Con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, tốt nhất là về nhà dạy chồng dạy con.”

Diệp Thanh Sanh vứt vỏ đường vào thùng rác, ngước mắt: “Chú Lâm nói đúng, cho nên con dâu của chú, chú nên tìm sớm đi.”

Trong trường hợp này, nổi giận mới là kẻ thua.

Cô vừa thầm niệm “Mình không tức giận”, vừa lao như tên bắn về phía văn phòng Diệp Hoài Sinh, chuẩn bị bất chấp đúng sai mà mách tội ông ta. Cổ đông già đầu gì mà không biết tôn trọng người khác, có giỏi thì dám nói những lời này trước mặt bố cô xem.

Lửa giận của Diệp Thanh Sanh đã bốc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, trông như sắp tự thiêu đốt mình.

Thư ký văn phòng tổng giám đốc biết rõ thân phận của cô, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể hạ giọng nhắc nhở: “Cô chủ, sếp Thanh Trai đang ở trong đó.”

Bác cũng ở đó? Cô khẽ dừng bước.

Diệp Thanh Trai làm việc ở Diệp thị nhiều năm, phụ trách tài chính, trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng, ngày thường không thân thiết với cô.

Cửa văn phòng tổng giám đốc không khép chặt, Diệp Thanh Sanh ra hiệu cho thư ký làm việc của mình, cô vòng qua bức bình phong sơn thủy, áp tai vào đường hoàng nghe lén.

Diệp Thanh Trai mặc bộ váy công sở trắng trên đen, đứng quay lưng về phía cô, búi tóc gọn gàng không một sợi tóc thừa.

“Mấy ngày nay Thanh Sanh đến tập đoàn, phản ứng của các cấp quản lý rất không tốt, ngày mai đừng để con bé đến nữa.”

Diệp Hoài Sinh ngồi trên ghế ký văn kiện, không ngẩng đầu lên trả lời: “Con gái tôi cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ sao? Ai không thoải mái có thể đi tìm bộ phận nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.”

Diệp Thanh Sanh ở ngoài cửa giơ ngón tay cái với bố mình, không bị bất kỳ ai bắt cóc đạo đức, không hổ là tổng tài Diệp thị tài ba.

Diệp Thanh Trai khoanh tay đứng, hình như không có ý nhượng bộ, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu hiểu rõ Thanh Sanh mà, con bé chỉ là tính khí nhất thời, mấy cái lý niệm kinh doanh ít ỏi đều học được từ phim truyền hình, mục tiêu đặt ra thì không ít mà đồng nghiệp được điều đến thì khổ không nói, mấy phó tổng đều đến chỗ tôi cầu cứu rồi…”

Đầu bút đột nhiên vạch rách giấy, Diệp Hoài Sinh im lặng ba giây, ném bút đi: “Vậy thì tuyển cho con bé mấy trợ lý là được…”

Diệp Thanh Trai đột nhiên cao giọng: “Cậu chính là cái gì cũng chiều theo nó, chuyện hủy bỏ hôn ước thì nói hủy là hủy, cái thái độ trẻ con này mới khiến các cổ đông bất mãn…”

Nghe không nổi nữa.

Các khớp ngón tay cầm ly cà phê trắng bệch, Diệp Thanh Sanh lặng lẽ rời đi, xuống lầu bằng thang máy, đến sân thượng nhà hàng tầng hai.

***** nghẹn ứ, không thở ra được, cần hít thở không khí trong lành.

Uống cạn ly cà phê nguội lạnh, thật đắng.

Cô mở ghi chú, bên trong có không ít từ khóa gần đây nghe không hiểu cần phải tra cứu sau cuộc họp, điểm hòa vốn, hiệu ứng đuôi dài… ngón trỏ ấn vào nút xóa, cùng với mấy bản kế hoạch gần đây thức đêm làm, tự chán nản xóa hết.

Mỗi người một nghề, có những thứ không phải xuất phát điểm cao là học được.

Ánh nắng chói chang đến lóa mắt, Diệp Thanh Sanh chống tay lên song gỗ, mái tóc dài khẽ lay động trong gió, là chút sinh khí duy nhất nằm trong tâm trạng uể oải.

Cô mím môi suy nghĩ một lúc, mở cài đặt điện thoại, từ mục đã chặn mở chặn tin nhắn.

Tin nhắn gần nhất là của Biên Triệt ——

“Suy nghĩ thế nào rồi?” Thời gian gửi là hai ngày trước.

Cứ tưởng anh đã bỏ cuộc rồi chứ? Hóa ra vẫn không buông tha cô.

Xem đi xem lại tin nhắn này mấy lần, đang định xem có nên trả lời anh một tin nào không, thì số điện thoại này lại gửi đến một đường dẫn.

Cô run tay, vô tình ấn vào, hiện ra một tài khoản Weibo tên là “Bát Chưởng Quỹ”, vừa nhìn đã biết là tài khoản tiếp thị.

Tiêu đề đập vào mắt mang đậm mật mã lưu lượng — Tin sốt dẻo! Ảnh giường chiếu của cậu ấm họ B nào đó và bạn thân đồng tính bị lộ.

Ảnh rất mờ, hai nhân vật chính đều bị che mã dày đặc, nhưng Diệp Thanh Sanh liếc mắt một cái đã phân biệt ra nguồn gốc của ảnh, là lần ở khách sạn Tứ Quý.

Cô kéo xuống, khu bình luận nhanh chóng xếp thành những tòa nhà cao tầng, đội hình chỉnh tề thả một cái tai.

Hơi thở vô thức trở nên nặng nề hơn.

Chuyện của La Tử Minh còn chưa giải quyết xong, rốt cuộc Biên Triệt đang giở trò gì?

Một hơi lôi anh từ danh sách đen ra, Diệp Thanh Sanh không chút do dự bấm số gọi đi.

Sau vài tiếng “tút”, điện thoại được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Alo.”

“Biên Triệt, bài đăng này là sao?” Giọng nói của cô trước khi bấm số đã được điều chỉnh nhẹ nhàng thành tông điệu lạnh lùng, nhất định phải duy trì hình tượng cao ngạo của mình.

Đầu dây bên kia rất ồn, tiếng gió rất lớn, như thể đang ở bên ngoài.

Giọng của Biên Triệt thanh thanh lạnh lạnh, mang theo chút lười biếng: “Xin hỏi là ai?”

Diệp Thanh Sanh: …

Cô có một khoảnh khắc kinh ngạc, còn tưởng mình đã gọi nhầm số, cầm điện thoại lên nhìn lại số một lần nữa, bàn tay nắm chặt vạt áo.

Gã đàn ông chó má không biết cô là ai, ngày ngày gửi tin nhắn quấy rối cái gì, bị phân liệt à?

Cả người cô đều xù lông, bùng nổ như núi lửa.

“Tôi là bà tổ nhà anh, lần sau tìm tôi, nhớ thắp hương!”

Bình Luận (0)
Comment