Trong phòng ngủ nhiệt độ luôn giữ ở hai mươi bảy độ, nhưng không thể xua tan được một loại nóng bức khó hiểu nào đó.
Mồ hôi thấm đẫm trong chăn lụa, Diệp Thanh Sanh biết mình đang mơ, nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Tiếng ***** thì thầm bên tai, những nụ hôn dày đặc kéo dài xuống dưới, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, lý trí và ***** như một trò chơi đuổi bắt.
Đối phương là nghệ sĩ piano điêu luyện nhất, đầu ngón tay lướt qua tất cả những điểm nhạy cảm, lưng cong thành một đường cung, ga giường bị vò nhàu thành những nếp gấp ái muội.
Cô gắng sức không để mình bật ra tiếng rên rỉ, nhưng môi lại bị người ta ngậm lấy, hơi thở vụn vỡ thành những âm điệu run rẩy triền miên.
Tám giờ sáng, phòng ngủ tối đen như mực.
Diệp Thanh Sanh cuối cùng cũng bị nóng tỉnh.
Tóc mai dính bết vào trán, hõm vai đọng lại những giọt mồ hôi nhớp nháp, ngay cả chiếc váy ngủ màu xanh khói trên người cũng bị ướt đẫm.
Cô thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc chưa tỉnh hẳn, vẫn chìm đắm trong dư vị trào dâng như sóng biển trong giấc mơ.
Dư âm kéo dài.
Không biết bao lâu sau, cảm giác xấu hổ mới muộn màng ồ ạt kéo đến.
A a a a a, sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy?
Cô túm lấy chiếc gối ôm bên cạnh úp lên đầu, cả người nhuộm một màu hồng, cuộn tròn trong chăn, chờ trái tim “thình thịch thình thịch” dần dần bình tĩnh lại.
Đều tại hôm qua Chỉ Tranh nói quá nhiều về chủ đề “hạnh phúc tình dục”, còn Tân Cam Đường ném vào đầu cô một đống dấu chấm hỏi, cả hai kết hợp lại, mới khiến hormone của cô lên men ra phản ứng hóa học màu vàng.
Đúng, chính là vậy.
Cô, một nàng tiên nhỏ không vướng bụi trần, thì có thể sai ở đâu chứ? Sai chắc chắn là ở những người phàm không có tri thức kia.
Diệp Thanh Sanh theo bản năng thở ra một hơi, may mắn là đang ở phòng ngủ biệt thự Kinh Vận, nếu ở Ngự Cảnh Loan thì cô thật sự có thể đi tìm Elon Musk nghiên cứu kế hoạch lên sao Hỏa rồi.
Bụng dưới hơi ê ẩm, không biết nghĩ đến cái gì, cơn buồn ngủ của cô bị xua tan sạch sẽ, vội vàng bật dậy đi nhanh vào phòng tắm.
Chín giờ sáng, cửa phòng đóng kín, rèm kéo kín mít.
Người làm theo lời dặn của Nguyễn Tình Lam, lên lầu khẽ gõ cửa hai lần, không ai trả lời, lại lặng lẽ xuống lầu.
Tiếng ồn của máy sấy tóc quá lớn, Diệp Thanh Sanh không nghe thấy gì, quấn một chiếc khăn tắm màu hồng *****, sấy tóc trước gương.
Khi tóc khô được tám phần, cô rút phích cắm.
Không nhanh không chậm xé mặt nạ ra, vo thành một cục nhỏ ném vào thùng rác, đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, Diệp Thanh Sanh nhìn qua gương, đột nhiên phát hiện ra một điều bất thường —
Trên da dưới xương quai xanh, sao lại có một vết đỏ bằng đầu ngón tay cái.
Phản ứng *****ên là, đến mùa này rồi, muỗi còn chưa chết hết sao?
Cô để mái tóc dài sang vai bên kia, cúi đầu nhìn xuống, vết đỏ rõ ràng hơn so với nhìn trong gương.
Tay chạm vào, không đau không ngứa, cũng không giống như bị dị ứng, đành mặc kệ.
Ngoài cửa lại truyền đến động tĩnh, lần này đến là Nguyễn Tình Lam, giọng nói của bà ấy truyền qua cánh cửa: “Thanh Sanh, không ăn sáng nhanh lên là đau dạ dày đấy…”
Cô tô một lớp son dưỡng môi, vừa ra khỏi phòng tắm vừa nói: “Biết rồi ạ, mẹ ơi, con thay quần áo xong xuống ngay.”
Rèm cửa điện từ từ mở ra, từng vạt nắng ấm mùa thu chiếu vào, bóng hình ô cửa sổ bốn góc xiên xiên trên sàn.
Diệp Thanh Sanh tắt chế độ máy bay của điện thoại, xỏ dép đi vào phòng thay đồ, khóe mắt vô tình liếc qua, hô hấp và bước chân gần như đồng thời dừng lại.
Biên Triệt đang nằm ngủ trên chiếc sô pha màu hồng nhạt chưa đến mét tám của cô, thở đều đều.
Có lẽ do ánh sáng đột ngột kích thích, anh khó chịu nhíu mày, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, nhưng vẫn không tỉnh lại. Sô pha hơi ngắn, anh co chân lại, trông không thoải mái chút nào,
Tim Diệp Thanh Sanh khẽ run lên, không biết sao anh lại xuất hiện trong phòng ngủ của cô.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng, từng hơi thở đều bị phóng đại, cô cẩn thận bước tới, từ trên cao xuống quan sát anh.
Đây là lần *****ên cô quan sát Biên Triệt từ góc độ này, anh khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhắm nghiền, cổ áo phông cũng lệch, cả người nhu hòa hơn không ít.
Không hiểu sao, cô nhớ lại hai người hồi cấp ba.
Đó là tháng *****ên sau khi khai giảng ở trường quốc tế Lễ Đức, trường tổ chức giải bóng rổ, việc tuyển chọn đội cổ vũ cũng diễn ra sôi nổi cùng lúc, sự quan tâm của mọi người dành cho việc tuyển chọn còn nồng nhiệt hơn cả giải bóng rổ. Bởi vì tuyển chọn đội trưởng đội cổ vũ chỉ là giả, bình chọn hoa khôi mới là thật, phiếu điều tra bao gồm hơn sáu trăm người của ba khối, độ tin cậy không thể nghi ngờ.
Buổi chiều hôm đó, Diệp Thanh Sanh như thường lệ đến lớp mỹ thuật ở lầu Bác Nhã, từ cầu thang lên tầng ba đi về phía phòng học phía đông, vừa hay gặp các thành viên hội học sinh đang làm phiếu điều tra ở lớp nhiếp ảnh.
“Người được chọn làm đội trưởng chỉ có một, phiếu nào chọn nhiều hơn sẽ bị hủy.”
Vốn dĩ là lớp học nghệ thuật để bồi dưỡng tình cảm, giáo viên quản lý không nghiêm, lúc này càng trở nên náo loạn.
“Đều là tân sinh năm nay à? Có mấy cái tên tôi chưa từng nghe qua.”
“Cậu ngốc à, chưa từng nghe tên, chắc chắn là không đủ kinh diễm rồi.”
Cô gái bàn đầu thốt lên kinh ngạc: “Hôm nay Diệp Thanh Sanh đi ngang qua tôi, cô ấy thơm quá, chân vừa thon vừa trắng, tỷ lệ cơ thể siêu đẹp.”
Một cậu bạn ngửa mặt lên trời hú hét: “Diệp Thanh Sanh đẹp quá xa cách, tôi thích kiểu thanh thuần như Lâm Vân Vân.”
Bạn cùng bàn nhìn cậu ta với vẻ mặt nhìn người thiểu năng: “Bớt buồn nôn đi, người ta chẳng ai thèm để ý đến cậu đâu…”
Cả lớp thảo luận sôi nổi, Biên Triệt như người ngoài cuộc ngồi ở dãy bàn cuối cùng ăn bánh mì kẹp. Đôi chân dài tùy ý duỗi ra ngoài bàn, tay cầm nửa chiếc bánh mì, cả người lười biếng. Tối hôm trước bị đám bạn thân lôi đi chơi game thâu đêm, đến trưa còn chưa ăn gì, ngủ đến tận bây giờ.
Sự ồn ào lan từ phía trên xuống, thành viên hội học sinh vừa thảo luận vừa đi đến bàn Biên Triệt, tờ giấy A4 rơi xuống bàn, đồng thời hỏi chuyện tám: “Biên Triệt, cậu chọn ai?”
Biên Triệt là trụ cột của đội bóng rổ, lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, đáp án đương nhiên được rất nhiều người quan tâm, không ít bạn học đều vểnh tai lên nghe.
Lúc đó, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa kính, trong cột sáng có bụi bay lơ lửng, Diệp Thanh Sanh ôm bảng vẽ đi trên hành lang, bước chân bất giác chậm lại vì nghe thấy một cái tên.
Biên Triệt từ từ động đậy má, tay áo sơ mi xắn đến cẳng tay, những đường gân xanh uốn lượn rõ ràng, bút ký xoay hai vòng nhẹ nhàng trên đầu ngón tay, anh không chút do dự đánh dấu vào.
Xung quanh vang lên những tiếng kinh hô: “Lâm Vân Vân? ! Hóa ra anh Triệt thích kiểu thanh thuần à…”
“Má ơi, vậy tôi cũng phải đổi lựa chọn…”
“Tôi cũng đổi.” Fan cuồng của Biên Triệt lần lượt phản bội.
Cách một bức tường, Diệp Thanh Sanh lạnh lùng liếc nhìn về phía anh, khẽ cười khẩy, rồi lặng lẽ biến mất ở cuối hành lang.
Vị trí hoa khôi trường vốn thuộc về cô, cứ như vậy mà thuộc về người khác.
Hình ảnh cậu con trai trong ký ức dần dần trùng khớp với người đàn ông trên sô pha, một ý nghĩ lóe lên như tia chớp trong đầu cô.
Biên Triệt, đã không còn là kẻ thù không đội trời chung của cô từ nhỏ đến lớn, không phải là người đàn ông không liên quan gì đến cô, mà là người chồng trên danh nghĩa xã hội của cô.
Anh là người thân thiết nhất với cô trên thế giới này, ngoài bố mẹ ra.
Đến khi cô phản ứng lại thì đã muộn, Diệp Thanh Sanh không biết tay mình làm sao mà như bị ma xui quỷ khiến, trực tiếp dùng hổ khẩu khóa chặt cổ anh.
Khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên ngưng tụ rõ ràng trong tầm nhìn mơ hồ, đôi mắt anh trong veo nhìn cô, tối tăm như vực sâu.
“Hợp pháp, muốn sờ thì cứ sờ.” Giọng anh hơi khàn, nghẹt mũi.
Người này có vấn đề về tính cảnh giác, không phân biệt được giết anh hay sờ anh.
Cổ họng cô nghẹn lại, lập tức rời mắt đi, phản công trước: “Tại sao anh lại ở trong phòng ngủ của tôi?”
Diệp Thanh Sanh chưa kịp kiêu ngạo được nửa giây, sau một hồi trời đất quay cuồng, vị trí của hai người đổi chỗ, một tay Biên Triệt giữ chặt cổ tay cô, ghì cô chặt chẽ dưới thân.
“Anh làm gì vậy? Để tôi đứng lên.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô đầy vẻ bất mãn, hai má ửng hồng.
Sô pha quá nhỏ, hơi thở của hai người đối diện nhau trong gang tấc, lần *****ên Diệp Thanh Sanh tỉnh táo mà áp sát người đàn ông như vậy, cô như bị ong đốt, cả người cứng đờ.
Biên Triệt đè cô xuống, ánh mắt không rời một khắc, sâu thẳm như muốn hút người ta vào.
Anh cúi đầu nhìn cô, như một con sói hoang rình mò con mồi: “Tại sao nhìn trộm anh?”
Diệp Thanh Sanh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng vẫn mạnh miệng: “Đừng có tự luyến, ai thèm nhìn trộm anh?”
Hơi thở từ từ lướt qua chóp mũi cô, anh bật cười từ trong cổ họng: “Dám làm không dám nhận, không giống tác phong của em.”
Tiếng tim đập dần dần tăng tốc, cô bắt đầu giãy giụa: “Biên Triệt, mau buông tôi ra!”
Động tác lớn khiến khăn tắm bắt đầu trượt xuống, Diệp Thanh Sanh không dám động đậy, vì bên trong cô không mặc gì cả. Một giọt mồ hôi từ tóc Biên Triệt rơi xuống, rơi trên ***** trắng như tuyết của cô, men theo những đường cong uyển chuyển ẩn vào giữa.
Lần này khó chịu không chỉ có Diệp Thanh Sanh.
Biên Triệt không chỉ cảm thấy người nóng ran, ngay cả cổ họng cũng như đang bốc cháy, anh khàn giọng, chuẩn bị chiếm chút lợi cuối cùng rồi buông tha cho cô.
“Vậy thì em gọi một tiếng chồng nghe xem.”
“Không thể nào, trừ khi tôi…”
Chữ “chết” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì bị tiếng gõ cửa lần nữa cắt ngang, Nguyễn Tình Lam như nghe thấy động tĩnh trong phòng, giọng nói cũng lớn hơn: “Nhanh chóng dậy ăn sáng đi, sáng sớm Tiểu Triệt xuống máy bay, giờ đang ngủ trong phòng khách, con đi gọi cậu ấy cùng xuống lầu.”
Diệp Thanh Sanh trừng mắt nhìn tên ngụy quân tử “ngủ ở phòng khách” này, môi gần như cắn bật máu, cô đè giọng: “Anh còn không mau dậy, tôi gọi người tới cứu bây giờ.”
Đuôi mắt cô ươn ướt, hương thơm ngọt ngào trên người xộc vào mũi, khóe môi Biên Triệt cong lên đầy ẩn ý: “Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, lát nữa mẹ mở cửa, nếu có thấy cảnh không nên thấy, cũng chỉ đóng cửa lại rồi bỏ đi thôi.”
Vẻ mặt anh vô cùng thoải mái, cứ như chắc chắn rằng, dù cô có kiên cường đến đâu, cũng sẽ đầu hàng khuất phục vậy.
Diệp Thanh Sanh không ngờ một người có thể trơ trẽn đến mức này, cô trừng to mắt hạnh: “Đồ bỉ ổi.”
“Sao mặt đỏ thế, bị sốt à?”
Hai tay Biên Triệt cũng không nhàn rỗi, làm bộ dùng trán mình chạm vào trán cô để đo nhiệt độ.
Ngoài cửa, giọng nói của Nguyễn Tình Lam lại vang lên: “Thanh Sanh, có cần mẹ vào giúp con đánh thức chồng không?”
Tim Diệp Thanh Sanh như ngừng đập, cô nghiến răng: “Chồng ơi.”
Nhục nhã đến chết đi được.
Trên khuôn mặt góc cạnh kia cuối cùng cũng có ý cười.
Đôi mắt hoa đào của Biên Triệt khẽ nheo lại, giọng nói khàn khàn như lăn lộn trong khói và rượu: “Ngoan.”
Khi ăn sáng, trên cổ tay trắng ngần của Diệp Thanh Sanh có thêm một vòng đỏ hằn rõ.
Diệp Hoài Sinh đã đến công ty, Nguyễn Tình Lam cũng hẹn ăn trưa với bạn thân, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.
Biên Triệt ngồi bên cạnh cô, lại múc cho cô một bát canh: “Khi nào về nhà?”
Diệp Thanh Sanh đẩy bát canh sang một bên, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc anh: “Anh về thì anh tự về, tôi phải đến phòng làm việc.”
Biên Triệt biết lần này thật sự chọc giận cô rồi, anh chậm rãi thu chân lại, nghiêng người tiến tới: “Anh đưa em đến phòng làm việc, coi như tạ tội.”
…
Cuộc thi IAI không giới hạn số lượng tác phẩm dự thi, vì vậy Diệp Thanh Sanh chuẩn bị biến cả ba tác phẩm thiết kế của mình thành đồ thật.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của nhựa thông, là mùi của keo dán cháy.
Diệp Thanh Sanh mặc một chiếc áo thun dài bó sát, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú cắt một viên ngọc lục bảo dưới kính lúp.
Để trở thành một người cắt đá quý chuyên nghiệp, năm cuối đại học, cô đã thực tập ba tháng tại trung tâm cắt đá quý Antwerp ở Bỉ. Diệp Hoài Sinh còn mua hẳn một mỏ aquamarine ở khu vực Altay, Tân Cương cho cô, chính là để cô có thể không sợ hãi mà luyện tập cắt.
Đây chính là sự tự tin được tiền bạc nuôi dưỡng.
Trong phòng vang lên tiếng ồn ào, Biên Triệt chăm chú nhìn cô, thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, một bên tóc rơi xuống, cô chìm đắm vào công việc, không hề nhận ra.
Anh đột nhiên rất muốn giúp cô vén lọn tóc nhỏ đó ra sau tai.
Yết hầu trượt lên xuống, Biên Triệt ép mình rời ánh mắt đi.
Bên trái dựng những chiếc đĩa mài và đĩa đánh bóng kim cương với kích thước và độ dày khác nhau, giá treo đầy thước cặp điện tử, cân điện tử, đèn pin cường độ cao… Rất giống một phòng thí nghiệm của khoa học kỹ thuật.
Một lát sau, Diệp Thanh Sanh tắt thiết bị cắt, tiếng ồn cũng đột ngột dừng lại.
Biên Triệt nhìn cô với vẻ suy tư, “Cứ tưởng mười ngón tay em không dính nước mùa xuân, không ngờ lại làm việc chân tay thế này.”
Diệp Thanh Sanh liếc anh, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt: “Cho nên phí thiết kế của tôi rất đắt, nếu muốn làm áo cà sa đá quý cho tượng Quan Âm bằng ngọc trắng của bà nội anh, tôi khuyên anh nên tìm người khác.”
Cô vẫn còn nhớ mối hận bị trêu chọc buổi sáng, cho nên khó có được sắc mặt tốt.
Diệp Thanh Sanh đẹp và biết điều đó, nhưng nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cậy đẹp mà làm càn, ngoại trừ những dịp trang trọng, cô thường trang điểm nhẹ nhàng và để mặt mộc khi ra ngoài.
Biên Triệt nhấp một ngụm cà phê trợ lý chuẩn bị, nhướng mày nhìn cô: “Hay là báo giá cho anh xem?”
Diệp Thanh Sanh khoanh tay, bày ra thái độ làm việc công: “Nếu đá quý cũng cần tôi cung cấp, thì tám chữ số là không tránh khỏi.”
Đầu ngón tay chạm nhẹ xuống bàn, như chuồn chuồn lướt nước.
Biên Triệt như thể tính toán kỹ lưỡng báo giá của cô, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Hay là thế này đi, chúng ta trao đổi.”
“Trao đổi gì?”
Diệp Thanh Sanh không nghĩ Biên Triệt có thể đưa ra được quân bài chủ lực nào đáng giá, dù sao nhược điểm của anh đều đang nằm trong tay cô cả.
Anh vẫy tay về phía cô, giữa đôi mày ánh lên vẻ tự tin ——
“Bệnh của bố, cứ giao cho anh.”