Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối - Đại Tiểu Tỷ Hữu Ma Phiền

Chương 58

Biên Triệt đi bàn công việc với Lộ Tầm, Diệp Thanh Sanh ở phòng khách sạn thay bikini.

Cô mang theo bảy vali hành lý, từ quần áo đến giày dép rồi tất cả phụ kiện, đều đã phối sẵn, gu thời trang của người xuất thân danh giá hàng đầu không thể nghi ngờ, nhất định đảm bảo vẻ ngoài xuống phố đều tràn đầy sự thoải mái.

Mỗi một bộ trang phục tưởng chừng như không tốn sức đều đã dốc hết tâm lực.

Diệp Thanh Sanh nóng lòng thay bộ đồ bơi yêu thích nhất, cô soi gương ngắm nghía toàn thân mấy vòng, thiết kế lệch vai màu đỏ thanh long lấp lánh, đặc biệt tôn da, cuối cùng còn hài lòng nháy mắt với gương.

Không biết Biên Triệt bàn công việc bao lâu, cô lăn mấy vòng trên chiếc giường lớn, bắt đầu chia sẻ cuộc sống tuần trăng mật của mình với Nguyễn Tình Lam, còn đặc biệt nhấn mạnh muốn tặng bà một chuỗi ngọc trai Tahiti 16mm.

Không người phụ nữ nào có thể từ chối trang sức đẹp, Nguyễn Tình Lam mở miệng ngậm miệng đều “Cảm ơn bảo bối”, giọng nói tràn đầy ý cười.

Chỉ có Diệp Hoài Sinh mang theo vẻ oán niệm: “Công chúa nhỏ, bố không có quà gì sao?”

Diệp Thanh Sanh cố ý trêu ông: “Hóa ra bố cũng thích vòng cổ ngọc trai à, vậy thì con nhất định không thiên vị, tặng cho bố và mẹ mỗi người một chuỗi.”

Biên Triệt mở cửa phòng từ phòng khách vào phòng ngủ, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.

Mặt biển phía xa lấp lánh ánh sáng, cây cọ đung đưa theo gió, khắp phòng tràn ngập ánh nắng. Mái tóc đen như thác đổ của người phụ nữ trên tấm ga giường trắng tinh, bộ đồ bơi tươi sáng phủ lên cơ thể thon thả như ngọc, đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần hơi cong lên giữa không trung, những ngón chân tròn trịa nghịch ngợm động đậy.

Như một vệt màu rực rỡ trên bức tranh sơn thủy đen trắng, đã đẹp đến độ tột cùng.

“Bố ơi, hay là con đổi hết cúc áo của bố thành ngọc trai nhé? Đến lúc đó, bố chính là trùm ngọc trai nổi tiếng Kinh Thị rồi…”

Diệp Thanh Sanh nằm sấp trên giường vẫn đang chăm chú trêu chọc Diệp Hoài Sinh, căn bản không phát hiện ra nguy hiểm đã lặng lẽ ập đến.

Biên Triệt bước tới, ném điện thoại xuống cuối giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Nệm giường rung lên dữ dội, Diệp Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, khuôn mặt rạng rỡ vẫn mang theo vẻ kiêu hãnh, bịt ống nghe dùng khẩu hình nói: “Xong việc rồi à?”

Vuốt mái tóc rối của cô ra sau tai, Biên Triệt im lặng cười: “Việc bà Biên dặn dò, anh nào dám lơ là?”

Dù vẫn không quen tai với cách gọi này, nhưng nghĩ đến việc anh không có công lao cũng có khổ lao, cô thưởng bằng lời: “Cho anh một lượt thích.”

“Có thể đổi phần thưởng khác không?”

Diệp Thanh Sanh dùng ánh mắt ra hiệu anh biết điểm dừng, rồi đổi giọng tiếp tục làm nũng với Diệp Hoài Sinh và Nguyễn Tình Lam, như một đứa trẻ không lớn.

Bầu không khí nhà họ thật tốt, Biên Triệt im lặng lắng nghe, nhìn trần nhà ngẩn người đến xuất thần.

Nói chuyện một hồi lâu, cô cúp điện thoại mới phát hiện ra không biết từ lúc nào đã bị người ta ôm vào lòng, hơn nữa ngón tay của cái tên trăng hoa kia cứ vẽ vòng tròn trên eo cô.

Diệp Thanh Sanh nắm chặt cổ tay anh, trợn tròn mắt: “Anh muốn làm gì?”

Không biết có phải là một loại ảo giác không, sau khi đổi quốc gia thậm chí là nửa bán cầu, tất cả những chuyện không vui ở Kinh Thị hình như cũng trở nên xa xôi.

“Chẳng phải nói muốn có con sao?” Biên Triệt đáp bên tai cô, gần đến mức phả hơi thở nóng rực.

Tai luôn là vùng nhạy cảm của cô, hơi thở nhẹ nhàng và nhiệt độ ấm áp không khác gì một cơn bão táp nổi lên trong cơ thể, tất cả lỗ chân lông trên người cô đều dựng đứng hết cả lên.

Giữa thanh thiên bạch nhật, lại vừa mới đến đây, mọi sự xấu hổ đều còn đó, Diệp Thanh Sanh sao có thể dung túng chuyện vừa đến Nam Thái Bình Dương hưởng tuần trăng mật, việc *****ên đã là tạo người trong phòng, mỗi tế bào trên người cô đều kháng cự, dùng sức đẩy anh ra: “Anh bớt phá hỏng kế hoạch của tôi đi, bây giờ là thời gian ra biển chơi nước.”

“Bây giờ tia cực tím rất mạnh, chẳng phải em sợ nhất là bị cháy nắng sao?”

Diệp Thanh Sanh vốn dĩ chỉ mặc một bộ đồ bơi, tự nhiên cũng bị anh chiếm tiện nghi, bàn tay to đã trượt đến làn da trần, cô rụt người lại, xương quai xanh lõm sâu xuống, kéo ra một khoảng cách bằng nắm tay với anh: “Anh đừng sờ lung tung…”

Hơi thở nam tính dồn dập áp xuống, Biên Triệt chống hai tay hai bên người cô, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lời vừa dứt, nụ hôn dày đặc cũng đồng loạt rơi xuống.

Đầu lưỡi anh mềm mại dẻo dai, mang theo sự bá đạo không cho phép từ chối, mút đến mức đầu lưỡi cô tê dại.

Nhịp điệu này khác với trước đây, Biên Triệt nhịn có chút lâu, lại lo lắng Diệp Thanh Sanh có ý định ly hôn, khi hôn xuống luôn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô.

Căn bản cô không biết mình đẹp đến nhường nào, anh lại mê cô đến nhường nào.

Bộ đồ bơi màu thanh long bị người ta xé rơi xuống, mái tóc dài của cô xõa trên đôi vai gầy trắng, ***** nhô cao khẽ run rẩy trong không khí, từ má đến ngón chân đều ửng hồng.

Nụ hôn của anh men theo đôi môi xuống phía dưới, lướt trên từng tấc da thịt, đánh thức từng điểm nhạy cảm nhô lên, khắc lên những dấu ấn trong suốt lấp lánh.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Diệp Thanh Sanh không tự chủ mà cong người lên, thấy một mái tóc ngắn vùi vào trước ngực, sống mũi thẳng tắp như đang thành kính triều bái. Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi sự dày vò này nữa, ngón tay buông lỏng tấm ga giường đang nắm chặt, loạn xạ bám lên, chuẩn xác nắm lấy cơ bụng rắn chắc của anh. Giống như bật một cái công tắc nào đó, hơi thở của Biên Triệt đột nhiên trở nên nặng nề.

Đôi mắt anh sâu thẳm đáng sợ, mồ hôi tí tách rơi từ tóc xuống, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Bảo bối, chỉ muốn có con, không muốn anh sao?”

Đầu óc Diệp Thanh Sanh đã không thể suy nghĩ được nữa, ngay cả tai cũng ngừng hoạt động, cả người nhẹ bẫng như nằm trên mây.

Nụ hôn của Biên Triệt lại một lần nữa lấp kín đôi môi đỏ mọng, ngón tay thon dài chậm rãi ***** đóa hồng đẫm sương xuân, chỉ một cái, cô đã bật khóc.

Không đành lòng nhìn cô rơi lệ, cuối cùng anh cũng thỏa mãn cô.

Xé bỏ lớp ngụy trang tự tin, anh chẳng qua chỉ là một con sói nhút nhát trước tình yêu.

Hai người xa cách nhau có chút lâu, Biên Triệt đầu hàng giữa tầng tầng lớp lớp hoa hồng. Cùng lúc đó, trước mắt Diệp Thanh Sanh lóe lên một vệt sáng trắng, cô bám lấy cổ anh, cả người ướt đẫm mồ hôi đón nhận tất cả tình cảm dâng trào.

Gió biển Nam Thái Bình Dương chứng kiến một cuộc triền miên đến chết đi sống lại.

Biên Triệt không hài lòng với thời gian vừa rồi, vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên vầng trán trần, giọng nói lười biếng uể oải: “Mệt không?”

Lúc này, Diệp Thanh Sanh sức cùng lực kiệt, hơi thở vẫn còn rối loạn, không còn sức đá anh, ngay cả nói cũng không ra hơi, chỉ có thể miễn cưỡng trừng mắt nhìn anh một cái. Nhưng trong lòng đã mắng chết anh rồi, cái tên khốn kiếp này uống thuốc gì vậy? Cô có một khoảnh khắc suýt chút nữa tưởng mình sẽ chết trên giường, lại phải bắt anh viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ nữa rồi.

Nhưng nghĩ lại, Biên Triệt tuyệt đối là một nhân tài trong việc sinh con, thế là cô lặng lẽ vẽ dấu thập, rồi tha thứ cho anh.

Đang nghĩ ngợi lung tung, thế giới đột nhiên đảo lộn, cô bị người ta bế ngồi lên eo.

“A ~” Cô hét lên, bám chặt vào sau gáy anh, sợ mình ngã xuống.

Trọng điểm là hai người luôn duy trì khoảng cách âm, một khắc cũng không tách rời, sau khi đổi vị trí, cái cảm giác ê ẩm kia lại đến. Diệp Thanh Sanh bị động tác đột ngột của anh làm choáng váng, lập tức đấm anh muốn lật người xuống.

Trong lúc giãy giụa, có thứ gì đó đang thức tỉnh, cô không dám động đậy nữa, vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh, anh, anh muốn làm gì…”

Hiếm khi có khoảnh khắc cô cạn lời như vậy, Biên Triệt rất muốn cười, nhưng anh nhịn lại, nghiêm trang nói bậy: “Bọn họ nói tư thế nữ trên dễ thụ thai hơn, hay là chúng ta thử xem?”

Bọn họ?

Chuông báo động của Diệp Thanh Sanh vang lên, cô hít một hơi lạnh, lông mày khẽ nhíu: “Anh còn thảo luận với người khác nữa à?”

“Chỉ trên mạng thôi.” Hai tay anh nắm chặt eo thon của cô, trả lời rất nhanh, vẻ mặt không hề chột dạ, cũng rất hợp với thói quen cô thường lên Baidu tra bệnh.

Diệp Thanh Sanh còn chưa kịp thở phào, cả người đã bắt đầu nhấp nhô, cô hiếm khi dịu giọng: “Anh đừng, tôi không có sức…”

Đáng tiếc cái tên khốn đó căn bản không thông cảm cho hoàn cảnh của cô, mặc kệ tình ý dạt dào, trực tiếp dùng nụ hôn dập tắt hơi thở của cô, nhịp nhàng trấn an cô: “Anh có.”

Cô như chiếc thuyền nhỏ chòng chành giữa biển khơi, chỉ có thể lay động theo nhịp điệu của anh.

Không biết là mệt mỏi quá độ hay là lệch múi giờ, ngày *****ên của tuần trăng mật, Diệp Thanh Sanh bỏ lỡ bãi biển, bỏ lỡ bữa tối, cũng bỏ lỡ vầng trăng sáng nơi xứ người.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng không chút che chắn chiếu vào, sự chú ý tối qua của hai người đều đặt trên giường, không ai nhớ kéo rèm cửa.

Diệp Thanh Sanh bị ánh sáng chói mắt nhíu mày, hàng mi chớp nhanh, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là chiếc cằm lún phún râu của người đàn ông, phía trên là ngũ quan sâu thẳm, phía dưới là yết hầu đang chuyển động.

Cả người cô như bị tháo rời, mỗi khớp xương đều ê ẩm, nghĩ đến những tư thế kỳ lạ tối qua, thật hận mình lúc đầu sao lại tìm Đông y giúp Biên Triệt chữa bệnh, bây giờ người này có phải lại đi đến một thái cực khác, mắc chứng nghiện tình dục rồi không?

Nghĩ đến đây, một luồng khí lạnh lẽo xẹt qua ngực Diệp Thanh Sanh, cô đá một cú vào kẻ gây ra mọi chuyện.

Biên Triệt dường như đã quen với cách đánh thức này, cánh tay siết chặt, tự nhiên hôn nhẹ lên mái tóc dài của cô, giọng nói còn chưa tỉnh hẳn: “Bảo bối, ngủ ngon không?”

Anh còn dám hỏi ngủ ngon không?

“Ngon cái đầu anh.” Cô gần như trả lời ngay lập tức.

Biên Triệt phản ứng một lúc với tình cảnh của mình, rồi liếc nhìn bụng dưới của cô, lời nói dối thốt ra: “Giận sẽ ảnh hưởng đến việc tinh trùng tìm mẹ đấy…”

Nham thạch trong miệng núi lửa rục rịch muốn phun trào, Diệp Thanh Sanh không tin, nhưng vẫn hạ giọng: “Anh bớt nói bậy đi.”

“Tại sao đi hưởng tuần trăng mật dễ có thai?” Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, trông đặc biệt chân thành, trực tiếp rút ra kết luận: “Bởi vì tâm trạng tốt.”

Thấy hàng mày nhíu chặt của cô dần giãn ra, anh dùng trán chạm vào trán cô: “Hai người yêu nhau thì con cái cũng cảm nhận được. Nếu một cặp vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau, luôn đòi chia tay, con cái ở trên trời nhìn xuống đấy.”

Lời này nói rất kỹ thuật, Diệp Thanh Sanh năm xưa cũng từng nói những lời tương tự với Diệp Hoài Sinh, cơn giận dần tan đi.

Biên Triệt thấy vậy liền thôi, giúp cô kéo chăn: “Anh đi rửa mặt đã, lát nữa đưa em đi chơi.”

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Diệp Thanh Sanh không vội dậy, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.

Hôm qua sau khi đặt chân đến Tahiti đã đăng một loạt ảnh phong cảnh trên đảo, vì luôn luôn không xem điện thoại, số lượt thích đạt đến đỉnh điểm, bình luận dày đặc còn dài hơn cả đường sinh mệnh của Biên Triệt.

Tranh Tử: “Oa, ngọt ngào quá, nhớ mang quà về cho tớ nhé”

Thạch Bán Lôi: “Sao không thấy công chúa đâu, toàn là phong cảnh”

Tùy Dịch: “Thảo nào rủ đi uống rượu không thấy người, hóa ra ra người đàn ông tuyệt thế lại đi theo vợ rồi.”

Diệp Thanh Sanh lướt xuống, bạn bè quen biết đều chúc phúc, người không quen cũng lặng lẽ thích, khu vực bình luận một mảnh hài hòa, tâm trạng cũng không hiểu sao lại tốt lên. Bỏ qua tính cách cao ngạo thường ngày, tiểu tiên nữ quyết định tạm giáng trần vài phút, cô bắt đầu trả lời bình luận.

Trả lời được một nửa, cửa sổ nhỏ WeChat hiện tin nhắn.

Thạch Bán Lôi: “Chơi vui không? Nhìn cái cuộc sống khổ sở của tớ này, thêm chút mật ngọt cho tuần trăng mật của cậu”

Thạch Bán Lôi: “Ảnh.jpg”

Phản ứng *****ên khi nhìn thấy ảnh là không hợp, cậu bé bảy tám tuổi mập mạp, mặc quần áo thời Tống, mắt híp thành một đường.

Diệp Thanh Sanh cố gắng nghĩ theo hướng tích cực, một tay gõ chữ: “Cậu ấm nhà viên ngoại này, trông cũng ra dáng ra hình đấy chứ”

Thạch Bán Lôi: “Người quen nhét vào, đóng vai nam chính lúc nhỏ…”

Đạo diễn Thạch thảm quá, chỉ vì quá tài hoa, quay một bộ phim truyền hình còn bị nhét vào bao nhiêu đứa con xấu xí của nhà tư bản.

Diệp Thanh Sanh tuy kinh ngạc, cũng hiểu rõ sự phức tạp của giới giải trí, người mà đạo diễn Thạch cũng không từ chối được, chắc chắn là nhân vật lớn.

Cũng chỉ có thể an ủi cô: “Cố gắng quay chụp góc xa, nếu không được thì bật chỉ số làm đẹp tối đa.”

Thạch Bán Lôi: “Điểm chính là đặc biệt nghịch, bố tớ bảo tớ trông chừng nó, thật sự sắp phát điên rồi, sinh con nhất định phải thận trọng! Sinh một đứa con trời đánh, ít nhất giảm thọ ba mươi năm!!!”

Sinh con?

Diệp Thanh Sanh vội vàng ném điện thoại sang một bên, không dám nhìn tấm ảnh kia nữa, rồi ôm bụng nhỏ lẩm bẩm: “Không sợ không sợ, bố mẹ đều có nhan sắc tuyệt đỉnh, con nhất định là em bé xinh đẹp nhất.”

Trước khi khóa màn hình, cô xóa khung chat với Thạch Bán Lôi, xóa hết ảnh xấu và lời nói không may mắn, lúc này mới yên tâm xuống giường.

Giây tiếp theo xỏ dép, chân Diệp Thanh Sanh mềm nhũn, vừa vịn vào cuối giường ngồi xuống, đã thấy chiếc áo tắm yêu thích nhất của mình nằm trên sàn.

Không biết anh xé kiểu gì mà cái chất liệu này cũng rách được, áo tắm vỡ vụn thành ba mảnh, như một đống vải rách.

Dung nham vẫn trào ra.

“Biên Triệt, anh cút ngay qua đây cho tôi!”

Bình Luận (0)
Comment