Đại Tiểu Thư Gặp Rắc Rối - Đại Tiểu Tỷ Hữu Ma Phiền

Chương 60

Mặt trời đứng bóng, mặt biển lấp lánh ánh sáng, chiếc mô tô nước tung bọt trắng xóa, dưới chiếc ô che nắng có người đang nghỉ ngơi. Biên Triệt vòng qua Diệp Thanh Sanh đang nhặt san hô, giẫm lên cát mịn, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi. Ba giây sau, chiếc áo sơ mi rơi xuống đất, tấm lưng trần của người đàn ông hiện ra trong tầm mắt. Thời tiết quá nóng, mồ hôi anh không kiêng nể chảy xuống, men theo cằm xuống làn da bóng loáng, trượt qua bờ ngực nhấp nhô, tan vào cơ bụng. Không quen với ánh phản chiếu của mặt biển, Diệp Thanh Sanh hơi nheo mắt, người đẹp mặc bikini trên chiếc ghế bãi biển ở phía xa cũng nhìn sang. Biên Triệt tiếp tục đi về phía trước, nước biển ngập mắt cá chân, ngập bắp chân, anh quay đầu nhìn cô, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả mặt trời. "Vợ ơi, anh cởi rồi." Tay anh đặt lên cạp quần, đường nhân ngư ẩn hiện. Diệp Thanh Sanh đứng tại chỗ, ba giây sau, vẻ cạn lời trên mặt chuyển thành sự khó chịu ở trong ngực. Cô lao tới hất nước vào anh từ phía sau, "Đồ biến thái nhà anh, bị người khác nhìn thấy anh ***** thì anh chết chắc." Ngay sau đó, Biên Triệt kéo cô xuống biển, sức lực quá lớn, cô trực tiếp ngã vào lòng anh, hai tay tự nhiên vòng lên gáy anh: "Váy của tôi..." ướt hết rồi. Nước biển ấm áp ngập ngang eo, đôi mắt đen của anh sâu thẳm, khóe miệng treo nụ cười phóng túng, như một vũ khí bí mật cố ý quyến rũ. "Sợ chồng bị người khác nhìn?" Cái hơi thở áp bức này khiến tim cô đập nhanh hơn, cô nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt anh, ánh mắt kia rõ ràng là "Anh biết thừa em không nỡ để anh cho người khác ngắm" "Em yêu anh chỉ là không thừa nhận thôi" "Nếu em ngại thì anh vẫn chỉ cho em xem"... Diệp Thanh Sanh thất thần nhìn khuôn mặt này, rõ ràng vẫn là cái vẻ xấu xa trước đây, trước đây cô rất ghét anh như vậy, sao bây giờ lại thấy quyến rũ đến thế? Cô vừa tức vừa giận: "Tôi sợ anh có hại đến thuần phong mỹ tục, bị cảnh sát địa phương bắt lại..." Mắng được một nửa, phát hiện đầu ngón tay anh đang ***** cánh tay trần của cô, nhiệt độ cơ thể truyền qua làn da tiếp xúc. Cả người Diệp Thanh Sanh rụt lại, trừng mắt nhìn anh: "Sao lúc nào anh cũng phát tình vậy?" Ánh mắt Biên Triệt không kiêng nể gì rơi xuống môi cô, không hề có vẻ chột dạ khi bị vạch trần: "Chúng ta vẫn chưa hôn nhau dưới biển." Diệp Thanh Sanh cảm thấy mình thật sự là quá vô dụng, dễ dàng bị anh hôn đến mềm nhũn cả chân, cuối cùng vẫn là Biên Triệt bế cô lên xe. Cô vùi mặt vào ngực anh, ngước mắt lén nhìn anh, Biên Triệt lại trở về cái vẻ lười biếng phóng túng kia, như thể người vừa định bơi khỏa thân không phải là anh vậy. Sự ung dung tự tại này, thật khiến người ta bội phục. Diệp Thanh Sanh tức giận cắn anh một cái qua lớp áo sơ mi, Biên Triệt cũng không giận, chỉ mỉm cười. Xoay tròn, nhảy nhót, hóa ra đây chính là niềm vui mở khóa địa điểm mới. Chân trời xuất hiện ánh ráng đỏ, gió biển cũng dần mát mẻ, hai người về phòng khách sạn thay quần áo khô ráo, lái xe thẳng đến khu nuôi cấy ngọc trai. Diệp Thanh Sanh không muốn xã giao với nhà đầu tư của Biên Triệt, liền bảo anh đi tìm Lộ Tầm uống trà, mình thì một mình lên thuyền. Trên biển xanh biếc, xung quanh có hải âu bay lượn. Người phụ nữ tiếp đón cô tên là Tehamana, nếu không hỏi trước tuổi, Diệp Thanh Sanh dù thế nào cũng không tin người phụ nữ đen đúa mập mạp trước mắt chỉ mới mười sáu tuổi. Thuyền rất đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ, cô tìm một chỗ khô ráo dưới cột buồm ngồi xuống. Nghe tiếng sóng biển, Diệp Thanh Sanh dùng tiếng Pháp hỏi Tehamana: "Mỗi ngày cô đều ở trên thuyền, không phải đi học sao?” "Bố nói nuôi ngọc trai có thể kiếm được rất nhiều tiền, không cần đi học." Tehamana chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, bị cô nhìn một cái cũng thấy đỏ mặt, may mà da đen nên không nhìn rõ. Đầu óc Diệp Thanh Sanh mơ màng, không ngờ người ở đây lại nghĩ như vậy, "Vậy cô từng đi những nơi khác chưa?” "Chưa, tháng sau tôi kết hôn rồi, chồng tôi nói sau khi kết hôn sẽ đưa tôi đến Pháp xem tháp Eiffel." Hạnh phúc trên mặt cô ấy quá rõ ràng, Diệp Thanh Sanh nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể quay đầu nhìn biển cả bao la: "Còn bao xa nữa thì đến vậy?" Tehamana dùng ngón tay chỉ cho cô: "Nhanh thôi, ở ngay phía trước ba hải lý nữa." Đây là phía nam Polynesia thuộc Pháp, bất kể nhiệt độ hay vĩ độ, đều là nơi có chất lượng ngọc trai Tahiti tốt nhất. Diệp Thanh Sanh nghĩ việc nuôi ngọc trai đơn giản quá, cô tưởng chỉ cần cấy nhân vào con trai, rồi đợi một hai năm, sẽ có được viên ngọc trai đen hoàn hảo. Nên khi cô nhìn thấy từng con trai đen trồi lên mặt nước từ những hàng rào sắt, tâm trạng khó tránh khỏi phức tạp. Tehamana giải thích với cô: "Chúng tôi phải lấy trai ra khỏi hàng rào sắt định kỳ, để loại bỏ những ký sinh trùng bám trên đó." Diệp Thanh Sanh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu kia, miệng mấp máy: "Không phải chúng được thả tự do dưới đáy biển sao? Tại sao phải nhốt trong hàng rào sắt?" "Lồng nuôi ngọc trai nhấp nhô trong nước biển, chất ngọc trai mới có thể sinh trưởng đều, như vậy mới có nhiều khả năng thu được ngọc trai hoàn mỹ.” Tehamana vừa nói, vừa thuần thục tách một con trai cánh đen trước mặt cô, ngón tay nhanh nhẹn nặn ra mười mấy viên ngọc trai từ thịt trai. Phần lớn ngọc trai là baroque, chỉ có một viên màu xám là tròn trịa, ánh lên sắc tím. Rõ ràng cô ấy rất vui, cầm viên ngọc trai xám tròn trịa đó, cười nói với cô: "Đây là may mắn cô mang đến, viên ngọc trai này tặng cô." Thịt trai vẫn còn ngọ nguậy trong vỏ, bụng dưới của Diệp Thanh Sanh đột nhiên nhói lên. Không biết có phải thuyền lắc lư quá mạnh không, cô lại nôn ra, khi trước mắt chìm vào bóng tối, bên tai vang lên tiếng thét của Tehamana, cô hoàn toàn mất ý thức. Nhà hàng ven biển. Trên sân thượng gỗ, dù che nắng bị gió thổi kêu phần phật, bên cạnh có đầu bếp đang nướng hải sản, hương thơm thức ăn lan tỏa trong không khí. Trong tầm mắt Biên Triệt, chiếc thuyền chở Diệp Thanh Sanh dần biến mất thành một chấm nhỏ, anh nhấp một ngụm trà. Trà có hương trái cây, không hợp khẩu vị anh lắm. Phía đối diện, một người đàn ông có khí chất hoàn toàn khác anh đang ngồi, Lộ Tầm mặc áo phông trắng quần đen, toát lên vẻ tinh anh. Anh ta nhìn theo hướng mắt Biên Triệt, khóe môi không nhịn được cười: "Biên luôn là người đàn ông tốt." Cuối cùng Biên Triệt cũng thu hồi ánh mắt, không chút do dự đáp lại lời khen ngợi: "Cậu không có được đâu, cái này là trời sinh." Hai người có quan hệ riêng rất tốt, đùa một câu cũng không quá đáng. Nhân viên phục vụ bên cạnh mang hải sản nướng lên. Biên Triệt hỏi anh ta: "Ngọc trai ở đây đều là của thổ hoàng đế Robert Wan, cậu đột nhiên chạy đến chen chân vào, không sợ ông ta tìm cậu gây phiền phức sao?" "Ông ta là nhà cung cấp ngọc trai Tahiti lớn nhất toàn cầu, chắc sẽ không để ý đến hạng vô danh tiểu tốt như tôi." Lộ Tầm chậm rãi ăn, xương cổ tay gồ lên, đường nét cứng cáp. "Cậu còn vô danh tiểu tốt?" Biên Triệt hờ hững vạch trần anh ta: "Cậu đã độc chiếm ngọc trai ở đảo Rikitea rồi." Ngọc trai đen đẹp nhất thế giới ở Tahiti, ngọc trai đẹp nhất toàn Tahiti ở đảo Rikitea. "Chỉ là làm ăn thôi, mọi người dựa vào bản lĩnh." Chủ đề dừng lại ở đây. Biên Triệt ngồi chưa được bao lâu đã liên tục xem đồng hồ, không có Diệp Thanh Sanh bên cạnh, anh luôn cảm thấy bất an. Sau khi xem đồng hồ lần thứ tám, cuối cùng anh cũng hết kiên nhẫn: "Khi nào thuyền về?" "Chắc sắp rồi.” Điện thoại Lộ Tầm rung, anh ta dùng khăn ăn lau tay rồi nghe máy, giây tiếp theo, giữa mày khẽ nhíu lại: "Các cậu tăng tốc về đi, tôi bảo xe cứu thương đợi ở trên bờ." Trong không khí có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, đập vào mắt là một màu trắng chói. Phản ứng *****ên khi Diệp Thanh Sanh tỉnh lại là, hóa ra bệnh viện trên toàn thế giới đều là tông màu trắng, ngay cả Tahiti cũng không thể làm phòng bệnh chủ đề rừng cây sao? Muộn màng nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu, cô nhìn thấy con trai ngọc trai môi đen bị mổ bụng, bụng dưới đột nhiên đau dữ dội. Trong đầu không tự chủ được hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Đau đầu, buồn nôn, đau bụng dưới, bất kể trong bộ phim truyền hình nào, đây đều là triệu chứng mang thai. Biên Triệt là người *****ên phát hiện cô tỉnh lại, anh dùng tay trái nắm lấy tay cô đặt lên má, tay phải đặt lên bụng dưới cô, đáy mắt có vẻ hoảng loạn không che giấu được: "Vợ ơi, em cảm thấy thế nào?” Diệp Thanh Sanh càng thêm chắc chắn. Tim như bị búa tạ đánh trúng, đau từng hồi từng hồi. Cô nắm chặt góc chăn, khóe mắt dần đỏ lên: "Con của tôi vẫn còn đó chứ?" "Con?" Động tác của Biên Triệt cứng lại, như thể tất cả các khớp xương đều reset. Giọng cô nghẹn ngào: "Có phải tôi có thai rồi không?" Trong không khí vang lên tiếng ho khẽ của người đàn ông. Lộ Tầm cầm lấy tờ báo cáo trong tay bác sĩ, tốt bụng giúp cặp vợ chồng lắm trò này dịch bệnh án: "Bà Biên, cô bị viêm dạ dày ruột, do nhiễm khuẩn." Không khí như ngưng đọng lại, từng tấc từng tấc đông lại bên giường Diệp Thanh Sanh. Tại sao lại có người thứ ba trong phòng? Còn chứng kiến sự mất mặt của cô. Cơ thể cô cứng đờ trên giường bệnh, chỉ khẽ đảo mắt, ra hiệu cho Biên Triệt. Biên Triệt thông minh như vậy, lập tức hiểu ý, anh giúp Lộ Tầm mở cửa, làm động tác mời khách: "Mời sếp Lộ về cho, vợ tôi cần nghỉ ngơi." Lộ Tầm cũng cảm thấy xấu hổ, đi rất dứt khoát. Trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh. Khi Biên Triệt ngồi lại bên giường, Diệp Thanh Sanh đã kéo chăn cao lên, cả người vùi vào trong, đến một ngón tay cũng không lộ ra. Vừa nãy quá xấu hổ, thật sự không muốn gặp ai. Biên Triệt kéo chăn, kéo không được. Anh mím môi, không dám để nụ cười của mình quá rõ ràng, hạ thấp giọng nói: "Sao em lại nghĩ mình có thai?" Vừa định vén chăn lên lần nữa, Diệp Thanh Sanh đã tức giận tát một cái vào tay anh: "Ôi, anh phiền quá." Biên Triệt bế cô lên, xoa nhẹ mái tóc dài của cô: "Bác sĩ vừa truyền dịch cho em rồi, bây giờ đỡ hơn chưa?" "Anh muốn cười thì cứ cười đi." Cô cựa quậy trong lòng anh. Biên Triệt đặt cằm lên hõm vai cô, có chút bất lực: "Em bệnh rồi, sao anh cười nổi?" "Rõ ràng hai chúng ta ăn cùng một thứ, tại sao chỉ có anh là không bị viêm dạ dày ruột?" Diệp Thanh Sanh vẫn còn ấm ức: "Hơn nữa tôi nghi ngờ tinh trùng của anh có vấn đề, bằng không sao lâu như vậy tôi vẫn chưa có thai?" Hai người họ từ khi kết hôn đến giờ vẫn chưa từng tránh thai, sức lực anh lại tốt như vậy, mỗi tối đều không chỉ một lần. Cô nghi ngờ mình có thai cũng là có lý có cứ, nào ngờ lại bị viêm dạ dày ruột. Không muốn dây dưa thêm về chủ đề này nữa, Biên Triệt hỏi: "Thấy ngọc trai chưa?" Cái đầu nhỏ dựa vào hõm vai anh đột nhiên ỉu xìu. Diệp Thanh Sanh nhớ lại cảnh tượng trên thuyền, cái cảm giác khó chịu kia lại ùa về, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tệ. "Việc nuôi cấy ngọc trai hoàn toàn không giống như tôi nghĩ..." Cô tự nhận mình không phải thánh mẫu, cũng không từ bi đến mức ăn chay trường, nhưng khi nhìn thấy những con trai đen bị nhốt trong lồng nuôi mấy năm trời, cơ hội duy nhất lên bờ là cái chết, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy buồn bã. Chúng có gì khác biệt với chồn và cáo đâu? Đều trải qua một cuộc đời ngắn ngủi trong môi trường chật hẹp. Biên Triệt không biết chuyện gì đã xảy ra với cô trên thuyền, cũng không có ý tưởng gì để khuyên giải, chỉ có thể truy hỏi tiếp. "Khác ở chỗ nào?" Trong phòng bệnh bật điều hòa, cơ thể cô khẽ run rẩy, anh kéo chăn ôm lấy cô, cả người lẫn chăn đều siết chặt vào lòng. Diệp Thanh Sanh không biết liệu ý nghĩ kỳ quặc này của mình có ai hiểu được không, nhưng cô nóng lòng muốn tìm người đồng tình với quan điểm của mình. "Anh có hiểu cái cảm giác đó không? Trai đen bị cấy nhân nhốt vào nhà tù, mỗi giây mỗi phút đều rơi nước mắt, cuối cùng khi mãn hạn tù cũng là ngày chúng chết..." Biên Triệt cố gắng hiểu cô: "Ý em là việc nuôi cấy nhân tạo quá tàn nhẫn?" "Không chỉ tàn nhẫn, quá thật là quá tàn nhẫn." Sau khi Diệp Thanh Sanh phàn nàn xong, tinh thần lại trở lại: "Nếu trai đen trong điều kiện tự nhiên, vì sinh tồn mà tạo ra ngọc thì thôi đi, bây giờ là con người cố ý hành hạ chúng." "Anh thử nghĩ xem, nếu tôi là bão bối của người ngoài hành tinh, họ cố ý không cho chúng ta ăn sáng, không cho chúng ta uống nhiều nước, mục đích là khiến chúng ta mắc sỏi thận, có tàn nhẫn không?" "Đáng sợ nhất là những người dân bản địa nuôi ngọc trai họ căn bản đều không cảm thấy vậy, tôi lại không có cách nào chỉ trích họ, đây là công cụ kiếm tiền của họ, tôi không bao giờ muốn thiết kế trang sức liên quan đến ngọc trai nữa..." "Không có mua bán thì không có giết hại, tuy rằng sức lực cá nhân tôi rất nhỏ, nhưng rồi một ngày nào đó sẽ có nhiều người thức tỉnh hơn..." Cô lải nhải phàn nàn một hồi, lại bắt đầu kiếm chuyện với Biên Triệt: "Bây giờ tôi rất nghi ngờ nhân phẩm của anh, sao anh lại có thể kết bạn với những người xấu như vậy?" Biên Triệt có nhận thức tỉnh táo về nhân phẩm của mình, nên người có vấn đề chỉ có thể là Lộ Tầm. Nhưng chẳng phải chính cô muốn có ngọc trai sao? Bây giờ lại trở mặt đổ hết tội lên đầu anh. Nhưng nửa câu phản bác anh cũng không nói ra được, chỉ có thể hôn lên đỉnh đầu cô nhận lỗi: "Đúng, đều là vấn đề của anh, anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé." Diệp Thanh Sanh ngẩng đầu từ ngực anh lên, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Trai đen sắp bị người ta diệt chủng rồi, anh còn ngủ được?" Biên Triệt:...

Bình Luận (0)
Comment