Biệt thự Kinh Vận là khu nhà giàu hàng đầu Kinh Thị, nhìn từ trên cao xuống, tỷ lệ phủ xanh sánh ngang công viên thành phố.
Hơn nữa khoảng cách giữa các biệt thự rất xa, dưới bóng râm của đủ loại cây quý, tính riêng tư tuyệt đối.
Chiếc Rolls-Royce rẽ vào con đường nội bộ rộng rãi, cánh cổng lớn chạm khắc rỗng màu đen vàng từ từ mở ra, xe dừng lại trong sân.
“Cô chủ về rồi.” Bốn người hầu đứng ở cửa đón.
Cửa chính mở, trong biệt thự mơ hồ truyền ra tiếng tivi và tiếng nói chuyện, Diệp Thanh Sanh đổi dép xong liền thấy Diệp Hoài Sinh ngồi uống trà trên sô pha, trên bàn trà còn đặt một chồng văn kiện dày cộp.
Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình Hàn Quốc mới nhất, Nguyễn Tình Lam ngồi trên ghế massage, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào màn hình, rất nhập tâm, đến khi cô vào nhà cũng không phát hiện.
Thế là giọng điệu cô không tốt lắm gọi một tiếng: “Con về rồi.”
Ngay cả xưng hô cũng không có, có thể thấy là thật sự tức giận.
Diệp Hoài Sinh đặt chén trà xuống, tiện tay tháo kính lão ra, lộ ra nụ cười hiền từ: “Ai chọc đại tiểu thư nhà chúng ta vậy?”
Ông mặc bộ đồ ngủ màu xanh navy, tùy ý dựa vào sô pha, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, những sợi tóc trắng ở thái dương tiết lộ tuổi tác, có lẽ là đi nước ngoài nửa tháng, chưa kịp nhuộm tóc.
Diệp Thanh Sanh có nhiều nét giống cha hơn, cô ném túi xách lên sô pha, môi chu lên cao: “Là mẹ chọc con đấy, con gặp chuyện lớn như vậy cũng không thấy mẹ sốt ruột lo lắng gì, bây giờ lại ngồi đối diện một ông chú Hàn Quốc mà lau nước mắt!”
Cuối cùng Nguyễn Tình Lam cũng tạm thời dời sự chú ý khỏi nam diễn viên Hàn Quốc si tình, đứng dậy khỏi ghế massage, đi về phía Diệp Thanh Sanh, đặc biệt khoa trương ôm chầm lấy cô, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời kích động: “Bảo bối của mẹ, mẹ nhớ con chết mất.”
Thời gian không đánh bại được người đẹp, Nguyễn Tình Lam chính là kiểu người được trời phú cho nhan sắc.
Tuổi ngoài năm mươi, trông chỉ như hơn ba mươi, vì có một phần tư dòng máu Bồ Đào Nha, da rất trắng, ngũ quan còn sâu sắc hơn Diệp Thanh Sanh, là mỹ nhân đậm nét điển hình. Năm đó Diệp Hoài Sinh quyên góp cho trường cũ, đã yêu từ cái nhìn *****ên với Nguyễn Tình Lam, người phụ trách tiếp đón, sau đó liền theo đuổi quyết liệt.
Nếu là người khác, dưới sự tấn công của nhà giàu đỉnh cấp như vậy, sớm đã sa vào lưới tình. Đáng tiếc từ nhỏ Nguyễn Tình Lam đã chịu ảnh hưởng của bà ngoại, sùng bái tình yêu kiểu Shakespeare. Diệp Hoài Sinh theo đuổi ròng rã một năm, mới dựa vào việc dầm mưa giả khổ tình để cảm động bà.
Tóm lại, câu chuyện tình yêu của hai người đặc biệt máu chó.
Diệp Thanh Sanh đứng tại chỗ đảo mắt, Nguyễn Tình Lam dựa vào những kỹ năng diễn xuất vụng về này mà nắm giữ Diệp Hoài Sinh cả đời, bây giờ lại muốn đến PUA cô.
Trong lòng tuy bất mãn, cánh tay vẫn không tự chủ vòng qua eo bà, ôm một lúc, cơn giận vẫn không nguôi: “Con đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, hai người còn như người không liên quan vậy…”
Nguyễn Tình Lam vỗ vỗ lưng cô, rất nhanh rụt tay lại, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Sắc mặt không tốt, sao người lại gầy đi thế này?”
“Bất quá”, bà chuyển giọng, nháy mắt với cô, “Vừa hay lúc mẹ xem show, có hai bộ may đo cao cấp đặc biệt hợp với con, mẹ đã quẹt thẻ bố con lấy rồi, siêu đẹp, con có muốn đi thử không?”
Rốt cuộc lòng Nguyễn Tình Lam lớn đến mức nào, mới có thể vào lúc này, chỉ quan tâm đến việc cô có thể mặc vừa chiếc váy siêu đẹp kia hay không.
Diệp Thanh Sanh nhíu mày liễu gợn sóng, nằm liệt trên sô pha với vẻ mặt chán chường, đôi môi đỏ mọng phát ra lời than phiền uyển chuyển: “Bố ơi, bố nhìn mẹ kìa?”
Diệp Hoài Sinh là một kẻ sợ vợ điển hình, nếu không thì Nguyễn Tình Lam cũng không có tính cách vô tư lự như vậy, vội vàng tạo bậc thang cho vợ: “Sáng nay Chúc Hướng Nam dẫn Chúc Trạch đến, mẹ con chẳng thèm cho họ sắc mặt tốt.”
Diệp Thanh Sanh ôm chặt gối ôm trong lòng, nhìn chằm chằm một điểm hư vô nào đó, khóe môi kéo thẳng: “Nhà họ nói gì?”
Diệp Hoài Sinh chậm rãi ngồi thẳng dậy, lại nhấp một ngụm trà, mỗi động tác đều mang vẻ nho nhã: “Còn nói được gì, dẫn Chúc Trạch đến chịu tội, nói là mặc con xử lý.”
Cô vô thức ôm chặt gối ôm, hừ lạnh một tiếng: “Nói hay lắm, con muốn tìm tám vệ sĩ đánh anh ta một trận, bác Chúc có đồng ý không?”
Sô pha hơi nảy lên, Nguyễn Tình Lam cũng ngồi xuống, đồng lòng với cô: “Đúng, phải đánh cho cậu ta một trận.”
Diệp Hoài Sinh nói: “Bố biết ý con rồi, cần cho Chúc Trạch một bài học, nhưng không phải bây giờ.”
Lợi ích của hai nhà bây giờ đang ràng buộc với nhau, trước khi tách ra, không thể làm chuyện trở mặt.
Diệp Thanh Sanh ngước mắt nhìn ông: “Hôn ước thì sao?”
“Đương nhiên là hủy bỏ.” Nguyễn Tình Lam đáp nhanh như chớp, bà luôn là người cảm tính, không quan tâm đến những chuyện vòng vo trong kinh doanh.
“Ban đầu thấy cậu ta theo đuổi con nhiệt tình, con lại không ghét cậu ta, mẹ mới đồng ý, bây giờ cậu ta là một quả dưa chuột thối nát, dựa vào cái gì mà đòi theo đuổi con gái của mẹ?”
Chân mày nhíu chặt của Diệp Thanh Sanh cuối cùng cũng giãn ra, nhìn Diệp Hoài Sinh, chuyện đại sự này vẫn phải do bố cô quyết định.
Dưới ánh mắt tha thiết của cô, Diệp Hoài Sinh gật đầu.
Tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Cả người Diệp Thanh Sanh nhẹ nhõm, khoác tay Nguyễn Tình Lam: “Mẹ ơi, lễ phục mẹ mua đâu rồi? Con muốn thử.”
Còn về Biên Triệt, tối qua cô đã nghĩ thông suốt rồi — cái gì mà ảnh tống tiền bảy mươi triệu? Thế lực nhà anh ta lớn như vậy, luôn có cách rút lui an toàn.
Cho nên, hẹn ước ba ngày kia đi tong đi.
Không chỉ vậy, để bù đắp cho nỗi ấm ức con gái yêu phải chịu, ngày hôm sau Diệp Hoài Sinh đã đặt vé máy bay cho Diệp Thanh Sanh đi Hồng Kông, để cô đến Christie’s đấu giá món trang sức yêu thích.
Những sóng gió trên thương trường không cần thiết cho hai mẹ con họ biết, dự án hóa chất nhẹ của Diệp thị ở châu Âu toàn bộ nhờ vào vốn đầu tư của nhà họ Chúc, một khi hủy bỏ liên hôn, thiếu hụt vốn rất lớn, ông phải tìm kiếm đối tác mới.
…
“Một khi tôi đã hết thiện cảm với ai, thì vĩnh viễn không còn thiện cảm nữa.”
Giọng nói trầm thấp gõ vào tai, Diệp Thanh Sanh bị đánh thức trong sự rung lắc mất trọng lượng của máy bay. Tháo bịt mắt xuống, ánh sáng chói chang đập vào mắt, cô chậm rãi ổn định nhịp tim hỗn loạn.
Bộ phim trên màn hình hạng nhất vẫn là “Kiêu hãnh và định kiến”, đang chiếu đến đoạn Darcy phản bác Elizabeth, Diệp Thanh Sanh liếc nhìn thời gian, điện thoại di động tự động mở khóa, trang là ảnh của bộ trang sức hồng ngọc cô xem trước khi ngủ.
Tiếp viên hàng không nghe thấy động tĩnh bên phía cô, đến an ủi: “Không có gì đâu ạ, gặp luồng khí động thôi.”
“Ừ.” Đôi mắt đen phủ một tầng hơi nước, nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi gợi cảm đáng yêu, phản ứng cũng chậm hơn bình thường nửa nhịp. Chuyến bay bốn tiếng từ Kinh Thị đến Hồng Kông, Diệp Thanh Sanh vừa lên máy bay đã ngủ, giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tiếp viên hàng không ngồi xổm xuống hỏi: “Còn nửa tiếng nữa là hạ cánh rồi, cô có muốn dùng chút gì không ạ? Trứng cá muối hôm nay rất tươi.”
Sự ân cần trong lời nói lộ rõ mồn một.
Vị đại tiểu thư này đã mua hết sáu chỗ ngồi ở khoang hạng nhất, chỉ vì sợ bị người khác làm phiền giấc ngủ, đủ thấy hào phóng.
Vừa hay Diệp Thanh Sanh có chút đói, khóe môi cong lên một độ cung: “Được.”
Cô gọi một ly sâm panh với tiếp viên, lại nể mặt ăn hai miếng trứng cá muối do phi hành đoàn đặc biệt giới thiệu, rồi đi vào phòng thay đồ trang điểm lại. Khi trở lại chỗ ngồi, màn hình điện thoại vẫn sáng, cùng lúc nhận được năm sáu tin nhắn, tất cả đều là của cô bạn thân Phó Chỉ Tranh.
“Sư tử châu Phi. jpg”
“Voi châu Phi. jpg”
“Báo hoa mai. jpg”
“Trâu rừng châu Phi. jpg”
“Tê giác. jpg”
“A a a a a a, Sanh Sanh, cuối cùng tớ cũng sưu tập đủ Ngũ Bá châu Phi rồi!”
Diệp Thanh Sanh bỏ qua sự phấn khích của đối phương, mặt không cảm xúc lạnh lùng gõ mấy chữ: “Cậu vui là được”
Phó Chỉ Tranh có ý thức sinh tồn rất mạnh, biết đại tiểu thư vẫn còn giận, trực tiếp gọi điện thoại nói: “Sanh Sanh, xin lỗi nha, lần này cậu đi gấp quá, lần sau nhất định tớ sẽ đi Hồng Kông với cậu.”
Diệp Thanh Sanh day trán, “Không cần xin lỗi.” Cô vốn không định tha thứ cho cô ấy.
Lời này vừa nghe đã mang theo cảm xúc.
“Tớ mua quà cho cậu, cậu muốn gì cứ nói… Nhưng sừng tê giác và ngà voi chắc chắn không được…”
Im lặng một hồi, Diệp Thanh Sanh vẫn giữ nguyên tư thế, thản nhiên nói: “Nếu cậu đã có thành ý như vậy, vậy thì tiện đường qua Nam Phi, mua giúp tớ chút kim cương vụn để làm móng nhé.”
Dùng kim cương thật để làm móng?
Phó Chỉ Tranh nghe mà gáy cứng đờ, lại không dám cãi, chỉ có thể khổ sở đồng ý.
Cô ấy hăng hái chia sẻ cảnh tượng hùng vĩ của cuộc di cư linh dương đầu bò, thấy Diệp Thanh Sanh từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, đột nhiên chuyển chủ đề sang những người trong giới: “Hôm nay tớ lướt vòng bạn bè, cậu nói có trùng hợp không, Biên Triệt…”
“Tách.”
Không một chút phòng bị, cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Cùng lúc đó, trên ghế hạng nhất, chiếc điện thoại bị ném sang một bên như một thứ để trút giận, Diệp Thanh Sanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ba giây sau vẫn không nhịn được, đảo mắt.
Sao lại nhắc đến tên người đó?
Xúi quẩy!
Hồng Kông cuối tháng tám, nóng bức khó chịu, đài thiên văn dự báo chiều tối sẽ có mưa rào.
Tầng bảy tòa nhà The Henderson, phiên đấu giá trang sức quý hiếm mùa thu của Christie’s đang diễn ra, đây là trò chơi cao cấp dành riêng cho những tay chơi tiền bạc, những món trang sức lấp lánh ánh hào quang được chuyển giao chủ sở hữu trong cuộc đấu giá, từ tác phẩm nghệ thuật biến thành một chuỗi con số.
Khi Diệp Thanh Sanh đến, cuộc đấu giá đã diễn ra được hơn nửa chặng đường.
Cô không nhìn ngang liếc dọc bước qua hành lang, tiếng giày cao gót bị tấm thảm dày hút âm, không gây ra một tiếng động nào, ngược lại chiếc vòng tay xếp chồng trên cổ tay lại kêu leng keng giòn giã, thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.
Máy lạnh ở vị trí ngồi rất mạnh, Diệp Thanh Sanh chỉ mặc một chiếc áo không tay, nhân viên ân cần mang đến một chiếc khăn choàng.
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian vừa vặn.
Đang nghĩ ngợi, màn hình lớn chuyển sang món đấu giá tiếp theo, giọng nói của người đấu giá vang lên: “Món đấu giá cuối cùng của phiên đấu giá hôm nay, là viên hồng ngọc màu huyết bồ câu không qua xử lý nhiệt, dạng thủy tinh của Myanmar…” Cùng với phần giới thiệu chi tiết, hình ảnh chi tiết của viên hồng ngọc được phóng to trên màn hình.
Xung quanh viên hồng ngọc là những viên kim cương hình marquise và hình giọt lệ, tinh thể tinh khiết, ánh lửa tràn đầy, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người mua.
Người đấu giá nhanh chóng báo giá khởi điểm: “Giá khởi điểm 30 triệu.”
“32 triệu”
“34 triệu”
…
“38 triệu”
Từ các góc khác nhau liên tục có người ra giá, giá được cập nhật theo thời gian thực, vì là phát sóng trực tiếp, cũng có không ít người mua ra giá trực tuyến.
Diệp Thanh Sanh giơ cổ tay trắng nõn, giơ bảng: “40 triệu.”
Món đấu giá này là mục tiêu của cô hôm nay.
Không chỉ vì nó là một bộ hồng ngọc màu huyết bồ câu không qua xử lý nhiệt, mà còn vì mật mã số học ẩn chứa trong bộ trang sức này đều liên quan đến cô. Chiếc nhẫn 6.2 carat, dây chuyền 26 viên, mà cô lại sinh vào ngày 2 tháng 6, trùng hợp như thể được làm riêng cho cô vậy.
Bất quá, vì bộ hồng ngọc này là món đấu giá trang bìa của phiên đấu giá mùa thu này, sự cạnh tranh rất khốc liệt. Mãi đến 60 triệu, số người đấu giá mới dần ít đi, cuối cùng chỉ còn một người cạnh tranh với cô.
Người đàn ông là người đấu giá chuyên nghiệp của nhà đấu giá, điện thoại luôn áp sát tai.
Diệp Thanh Sanh ngồi bất động như tượng, mắt cũng không liếc anh ta một cái, liên tục giơ bảng.
Người đấu giá: “80 triệu, món đấu giá trở về tay vị tiểu thư này, còn ai trả giá nữa không?”
“85 triệu.” Người mua qua điện thoại không hề do dự, rõ ràng là dư dả về giá cả.
Theo thang giá đấu, mỗi lần tăng giá lúc này đều từ 5 triệu trở lên. Xung quanh có tiếng xì xào nhỏ, không ít người nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Chỉ là một bộ trang sức mấy chục triệu thôi, đối với Diệp Thanh Sanh mà nói, không phải chuyện gì hiếm lạ, cô không hề nhíu mày tăng giá: “90 triệu.”
“95 triệu.” Đối phương lại đưa ra giá mới.
Diệp Thanh Sanh làm ngơ, lại giơ bảng.
Người đấu giá: “100 triệu, trở lại với người đấu giá tại phòng.”
Mà đối phương không giơ bảng, trực tiếp ra một cử chỉ kinh ngạc.
—— Thắp đèn trời*
*点天灯 – Điểm thiên đăng hay thắp đèn trời: ra giá cao nhất, không ai được phép vượt qua. Trong nhà đấu giá, ‘thắp đèn trời’ có nghĩa là bất kể giá thầu của vật phẩm đấu giá đạt đến mức nào, người ‘thắp đèn trời’ đều sẽ mua vật phẩm đó với giá cao hơn. Hành vi này thường xuất hiện ở những người mua có mong muốn sở hữu mạnh mẽ một món đồ nào đó, đồng thời có đủ tài chính và quyết tâm. Họ thông qua hình thức ‘thắp đèn trời’ để truyền tải đến những người đấu giá khác một thông điệp rõ ràng: Món đồ này, tôi nhất định phải có được. Hành vi này không hiếm gặp trong nhà đấu giá, đặc biệt là trong các phiên đấu giá vật phẩm cao cấp hoặc quý hiếm, càng thấy thường xuyên. Nó không chỉ là một chiến lược trả giá, mà còn là biểu tượng của thân phận và địa vị, là sự thể hiện sức mạnh và quyết tâm của người mua.
Trong hội trường vang lên những tiếng kinh hô liên tiếp.
Diệp Thanh Sanh hơi rũ mắt xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, biết mình sắp lỡ mất bộ hồng ngọc này rồi.
“120 triệu, lần thứ nhất.”
“120 triệu, lần thứ hai.”
“120 triệu, lần trả giá cuối cùng.”
“Chúc mừng vị khách mua hàng qua điện thoại.”
Tiếng búa giao dịch nặng nề rơi xuống, như đập vào tim Diệp Thanh Sanh, cô rũ chiếc khăn choàng trên vai, đứng dậy rời đi.
Lúc này là thời điểm tan tiệc đấu giá, dòng người lũ lượt đi ra, cô không muốn bị những ánh mắt qua lại đánh giá, đeo kính râm vào, tìm một góc vắng người ở ngoài cửa chờ tài xế.
Thời tiết ba mươi bảy ba mươi tám độ, đúng giờ cao điểm buổi tối, trước tòa nhà The Henderson bắt đầu tắc đường.
Còn Diệp Thanh Sanh thì mệt mỏi rã rời.
Món đồ yêu thích trong lòng bị người ta cướp mất, tâm trạng tệ đến không thể diễn tả được.
Có tiếng gầm rú chói tai vang lên, cô nhíu mày nhìn qua.
Chiếc Koenigsegg đen tuyền lao thẳng vào khoảng trống giữa bồn hoa và chiếc BMW, quay đầu xe trong một không gian hẹp, di chuyển tới lui ba lần, cuối cùng gần như là sát sạt bên bồn hoa lách ra, những người xung quanh nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía.
Đây là kỹ thuật lái xe tồi tệ gì vậy?
Ngay khi Diệp Thanh Sanh thu hồi tầm mắt, cánh cửa hình cánh bướm từ từ nâng lên, người đàn ông lười biếng bước những bước chân dài xuống xe.
Anh tựa vào cửa xe nghe điện thoại, cổ áo phông bị gió thổi tung bay, ánh sáng hoàng hôn phác họa đường viền của anh, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm góc cạnh rõ ràng.
Dòng người đông đúc cản trở tầm nhìn của Diệp Thanh Sanh, cô nâng gọng kính râm lên, nheo mắt nhìn qua —
Biên Triệt.
Sao người đàn ông này lại dai như đỉa vậy?
Phản ứng theo bản năng của Diệp Thanh Sanh là kéo kính râm trở lại sống mũi, quay đầu đi ngược hướng, rồi trốn sau cột — một góc mà Biên Triệt không nhìn thấy, nhưng cô có thể lén lút quan sát.
Cô không hề sợ anh, chỉ là không muốn chịu trách nhiệm cho tin đồn tình ái của anh mà thôi.
Lúc đó, màu sắc của đám mây lửa đột nhiên đậm hơn, không khí trở nên oi bức hơn.
Một người đàn ông từ sảnh lớn bước ra, tăng tốc chạy đến trước mặt Biên Triệt, trong tay còn cẩn thận nâng một chiếc hộp.
Người đàn ông đó không ai khác, chính là người đấu giá thay đã tranh đấu với cô.
Cách một khoảng không xa không gần, Biên Triệt cúp điện thoại trong tay, rồi mở hộp trang sức ra trước mặt mọi người.
Trong ánh sáng hiu quạnh, sự phản xạ của viên hồng ngọc màu huyết bồ câu vẫn long lanh chói mắt, khiến mắt Diệp Thanh Sanh đỏ hoe hơn.
Không chút do dự, cô lập tức điều chỉnh sang chế độ phun lửa chiến đấu, nhấc đầu gối bước tới, tiếng giày cao gót giòn tan dừng lại trước cửa xe: “Anh cướp viên hồng ngọc của tôi để làm gì?”