Chuyển ngữ: Tiểu ĐinhNúi giả dưới ánh mặt trời tỏa ra nhiệt lượng, hai người đứng dưới núi giả nói chuyện, từ bên cạnh, xa xa có thể thấy Lưu công tử đang ngồi co người trong lương đình. Bên trong lương đình không có ánh mặt trời, nhiệt độ ở đó hẳn là thấp, không biết Lưu công tử có bị đông lạnh hay không.
Nhìn thấy Lâm Tập Tập nghiêng đầu nhìn người khác, Quý Du Hồng đưa tay nắm cằm của cô quay trở lại, “Em nhìn đi đâu vậy?”
“Em đang suy nghĩ Lưu công tử nhất định sẽ bỏ chạy.” Lâm Tập Tập quay đầu nói với Quý Du Hồng.
Quý Du Hồng nhìn cô chằm chằm, bình thản đáp: “Ta biết.”
Anh vừa dứt lời thì quả nhiên Lưu công tử bên kia không chịu lạnh được nữa, thấy hai người bọn họn đi xa liền vội vàng đứng lên chậm rãi rời khỏi lương đình, phát hiện bọn họ không đuổi theo nên hắn chạy nhanh như điên.
“Ngài không đuổi theo sao?” Lâm Tập Tập nháy mắt với anh.
Quý Du Hồng hừ lạnh, “Không cần, hắn đi thì tốt.”
Lâm Tập Tập cười nói: “Cảm giác không có bóng đèn thật thoải mái, em đoán là hắn sẽ nói những gì với nương.” Nói xong thì cô hắng giọng, cố ý hạ giọng bắt chước Lưu công tử kia, nói: “Lâm lão phu nhân, các người đang đùa bỡn ta sao, nếu Lâm tiểu thư đã có ý trung nhân thì hà cớ gì gọi ta đến đây xem mắt, Lưu gia chúng ta không thể nói là cao môn đại hộ nhưng ở Tô Thành cũng có mặt mũi, không tin được là ngày hôm nay bị các người đem ra đùa bỡn, các người thật sự là quá đáng!”
Quý Du Hồng nói: “Bắt chước giống lắm, nghĩ ra cách đối phó dưới sự truy hỏi của bá mẫu rồi sao?”
Lâm Tập Tập cười gật đầu, “Nói thật thì sao?”
Quý Du Hồng hừ nhẹ, lại nói: “Vậy bây giờ em có thể giải thích chuyện xem mắt là sao?”
“Đây tuyệt đối là chủ ý của nương, đêm đó khi em vừa về thì bà cho em một xấp hình, sau đó em bị bệnh mấy ngày, bà cũng không có nói qua. Hôm nay tinh thần em tốt, lập tức tìm người đến nhà xem mắt, không nghĩ tới là ngài trùng hợp đến đây, em thề, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.”
Quý Du Hồng cau mày, lo âu nhìn cô, “Hiện tại em khá hơn chút nào không? Ngày trước cũng không nghe nha hoàn em nói gì.”
Lâm Tập Tập nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Không sao, cuối cùng cũng lo cho em? Không phải vừa rồi còn không muốn để ý tới em sao?”
Quý Du Hồng bất lực giải thích: “Ta ở xa tới đây không phải để tức giận với em, chẳng qua phát hiện em đi xem mắt nên nhất thời sinh khí.”
Lâm Tập Tập đáng thương hề hề nhìn anh, “Ngài tin tưởng ta một chút đi.”
Quý Du Hồng trịnh trọng gật đầu một cái, nói: “Ta muốn nghe kế hoạch của em.” Từ đầu anh đã biết, thông minh như cô không thể nào ngoan ngoãn ở Lâm gia để người lớn trong nhà định đoạt.
Lâm Tập Tập nhíu mày, nói: “Em cảm thấy kế hoạch gì đó, không quan trọng bằng chuyện này.”
Quý Du Hồng vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Tập Tập nhìn xung quanh, phát hiện phía sau có khối đá khá lớn, liền đi tới đứng ở trên đó, sau đó lại vẫy tay với anh, “Đến đây.”
Quý Du Hồng nghe lời tiến lên hai bước, cô nhìn khoảng cách giữa hai người, lại nói: “Lại gần hơn nữa.”
Thật ra khoảng cách giữa cả hai chỉ cách một cánh tay nhưng cô muốn anh lại gần nữa, anh chỉ có thể tiến về trước thêm nửa bước. Lần này, hai người cơ hồ mặt đối mặt, chỉ thấy cô tự nhiên đưa tay ôm cổ anh, nói: “Thời gian cấp bách, Lưu công tử hẳn là rất nhanh tìm được người, chúng ta tranh thủ thân mật.”
Những lời lưu manh xuất phát từ miệng một cô gái như một chuyện lẽ nhiên, nhưng tai của Quý Du Hồng lập tức đỏ lên sau khi nghe.
Anh còn chưa kịp nói gì thì khuôn mặt cô lập tức phóng đại trước mặt anh, lần này, cô hôn chính xác vào môi anh.
Thời gian tựa như dừng lại…
Tất cả hết thảy như ngừng lại, duy nhất chỉ có trái tim đang đập kịch liệt, giống như muốn xông ra khỏi xiềng xích trong ngực.
Trước kia cô cũng đã đánh lén anh vài lần nhưng mỗi lần đều dừng lại, nhưng lần này lại khiến anh rung động, cảm xúc mềm mại của người kia không giống người thường, tốt đẹp đến vậy khiến anh không tự chủ đưa tay vòng qua eo cô, đem khoảng cách hai người kéo gần hơn một chút.
Đây là mùi vị của cô sao? Rất mềm, hơi lạnh còn mang mùi thơm thoang thoảng, rất muốn cắn một cái, sau đó ăn luôn.
Anh muốn đáp lại nhưng có chút mơ hồ, anh luôn cảm thấy người con gái này so với anh thì hiểu rõ chuyện này hơn, mặc dù không cam lòng nhưng anh luôn hưởng thụ mỗi khi cô mang lại, tuyệt đối là tuyệt vời.
Loại cảm giác này giống như nha phiến, lung lay mơ hồ, dễ gây nghiện.
Anh còn đang mê mẩn sờ lên môi mình thì cô đã thu lại, chạy đi khi đã xong chuyện, “Được rồi, chúng ta mau bàn tới kế hoạch.”
Quý Du Hồng:…
Anh hít sâu một cái, tìm về chút lý trí, thật khó khăn buông eo cô ra, nói: “Trước tiên em nói về ý định ban đầu của em xem.”
Lâm Tập Tập buông cánh tay ôm cổ anh, cười từ trên đá nhảy xuống, Quý Du Hồng đứng ở bên cạnh thấy cô làm trò trẻ con như vậy thì vội vàng dang hai tay bảo vệ cô, sợ cô ngã.
“Kế hoạch của em rất đơn giản, chính là chờ ngài tới sau đó đi cùng với ngài.” Cô nói xong nháy mắt với anh, nói: “Chúng ta bỏ trốn.”
Quý Du Hồng nhíu mày: “Thật?”
Lâm Tập Tập gật đầu nói: “Thật, chỉ cần em đi với ngài, dù ca ca có không muốn đi chăng nữa thì cũng không thể làm khó dễ hai người chúng ta, dù sao em theo ngài bỏ trốn thì ai còn dám cưới em nữa?”
“Ta không đồng ý.” Quý Du Hồng nói, “Thời điểm ta lấy em về nhất định phải quang minh chính đại cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối không để em có nửa phần ủy khuất.”
Lâm Tập Tập thở dài, cô biết thế nào cũng có kết cục này, cô không quan tâm đến danh tiếng của mình nhưng người đàn ông này lại phá lệ quý trọng danh tiếng của cô, “Vậy ngài nói xem còn có cách nào tốt chứ?”
Quý Du Hồng nói: “Thân phận của ta nhất định sẽ bại lộ, cho nên em cũng đừng giấu giếm giúp ta, hôm nay ta biểu hiện trước mặt bá mẫu cũng không tệ, hy vọng điều này có thể giúp ta để lại ấn tượng tốt. Bá mẫu hỏi cái gì thì em liền đáp cái đó, về chuyện khi nào em quay lại Nam Kinh thì tin tưởng ta, ca ca em nhất định sẽ tới đón em đi, sớm thôi.”
Lâm Tập Tập cười nói: “Có lẽ khi huynh ấy biết ngài lấy thân phận là bằng hữu đến thăm thì cũng sẽ hiểu ra, cứ cho là đưa em về nhà cũng không an toàn, vì vậy huynh ấy có thể sẽ mang em đi, đặt ở bên người dễ quản người hơn.”
Quý Du Hồng lắc đầu nói: “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, còn có một nguyên nhân khác, cho dù hắn không muốn đi chăng nữa cũng phải đón em về Kim Lăng.”
Lâm Tập Tập tò mò truy hỏi: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Quý Du Hồng đột nhiên chớp mắt, cười nói: “Không phải em rất thông minh sao? Vậy thì từ từ suy nghĩ đi, có người tới, ta có cần phải rời đi trước sao?”
“Ngài rời đi bằng cách nào?” Lâm Tập Tập hỏi anh.
“Trèo tường.” Quý Du Hồng trả lời như lẽ tất nhiên.
Lâm Tập Tập xua tay nói: “Nương em không thể nhanh như vậy biết được thân phận của ngài nhưng có lẽ hoài nghi quan hệ của chúng ta, ngài cùng ta đi qua đó, nói lời tạm biệt với nương rồi rời đi.”
Cô cũng không hy vọng người đàn ông của mình vì cô mà trở nên lén lút.
Nếu cô đã nói như vậy thì Quý Du Hồng cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu một cái theo cô đi ra ngoài, quả nhiên có hai tên gia đinh vội vả chạy tới, nói lão phu nhân tìm cô.
Lâm Tập Tập dẫn theo Quý Du Hồng rất nhanh trở lại tiền thính, ở đó không thấy bóng dáng của Lưu công tử nữa, phỏng đoán là hắn tức quá nên rời đi rồi.
Trong phòng khách chỉ có lão phu nhân cùng nha hoàn thiếp thân của bà, lão phu nhân vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế thái sư uống trà, nhưng ánh mắt bà nhìn hai người có thêm nhiều phần tìm tòi nghiên cứu.
“Nha đầu, con nói ta nghe xem, vì sao đuổi Lưu công tử đi? Còn nói nếu con đã có ý trung nhân thì cũng không nên đi trêu chọc y.” Khi bà nói những lời này, bà còn đặc biệt liếc Quý Du Hồng đang ở phía sau lưng Lâm Tập Tập một cái, hiển nhiên không còn nhiệt tình với anh như trước.
Lâm Tập Tập đến bên cạnh bà, nói: “Chuyện này bọn con sẽ giải thích cho người, Hoài An còn có việc, không thể ở đây quá lâu.”
Quý Du Hồng làm theo những gì cô nói, lễ phép nói lời tạm biệt với lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn anh từ trên xuống dưới, bình thản nói: “Nếu đã tới, thì cùng ăn với nhau bữa cơm rồi hẳn đi.”
“Quả thật vãn bối có chuyện quan trọng cần làm, chỉ có thể phụ tấm lòng bá mẫu, lần sau vãn bối nhất định sẽ chính thức đến thăm.” Quý Du Hồng trịnh trọng nhìn về phía trước.
“Nếu đã như vậy thì ta cũng không thể giữ người quá lâu, để quản gia tiễn ngươi đi.”
Quý Du Hồng nói lời từ biệt với hai người, lúc này mới theo lão quản gia rời đi.
Anh vừa đi thì cánh tay Lâm Tập Tập liền bị véo một cái, “Ôi, nương, tại sao người lại véo con?”
“Con nha đầu chết tiệt này, Lưu công tử kia nói con với Hoài An khanh khanh ta ta ở phía sau vườn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có phải hai người tình đầu hợp ý hay không? Vậy tại sao còn ở trước mặt ta làm bộ làm tịch không quen? Ca ca con đột nhiên cho người mang con về đây có phải là vì chuyện này hay không? Hay là thân phận Hoài An có vấn đề? Y là quân cách mạng sao? Thần thần bí bí! Còn lừa gạt ta là bằng hữu của ca ca con! Con mau nhanh nói cho ta sự thật, không nói thì ta hỏi ca ca con, kiểu gì cũng biết.”
Lâm Tập Tập lập tức nhức đầu, “Nương hỏi nhiều như vậy thì con nên biết trả lời cái nào trước đây?”
Lão phu nhân tức giận trừng mắt với cô, nói: “Rốt cuộc Hoài An có thân phận là gì? Ngay cả họ cũng không nói cho ta biết.”
Lâm Tập Tập nói: “Bởi vì y là họ Quý, cho nên mới không dám nói cho nương nghe.”
Ở Kim Lăng, là họ Quý và biết nhiều về gia đình bọn họ đến vậy… Lão phu nhân mở to hai mắt, “Chẳng lẽ là đối thủ một mất một còn của ca ca con?”
Lâm Tập Tập hào phóng gật đầu thừa nhận.
“Con, xú nha đầu, ngay cả đối thủ của ca ca cũng trêu chọc, con muốn chọc ca ca con tức chết sao? Khó trách nó lại phái người đưa con về, ôi chao, ta còn nói nhiều với y đến vậy!” Lão phu nhân ảo não.
Lâm Tập Tập nói: “Nương, vừa rồi không phải người khen y sao, y thật sự là người ngay thẳng, sở dĩ y cùng ca ca đối lập là vì chính kiến không hợp mà thôi. Hiện tại tiệm thuốc phiện đã đóng cửa thì mâu thuẫn cũng sẽ biến mất, Quý gia là nhà quan, ca ca là thương nhân, hai nhà căn bản không có mâu thuẫn về lợi ích.”
Lão phu nhân bán tin bán nghi nhìn cô, “Mọi chuyện thật sự đơn giản như những gì con nói?”
Lâm Tập Tập gật đầu một cái, “Người nắm thông tin rất nhanh, chắc chắn sẽ biết được chân tướng, nếu như con không nói thì một thời gian ngắn sau người cũng có thể biết.”
Lão phu nhân hừ lạnh, “Bớt nịnh nọt.”
“Nương, ngoài thân phận không nói đến, người thấy Hoài An là người như thế nào nha?”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, cười nói: “Nói năng lễ phép, dáng vẻ đoan chính, là người ngay thẳng, đúng là một chàng trai tốt hiếm có, nếu người như vậy làm nữ tế, ta rất hài lòng.”