Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đợi cho Thạch Kiên trách cứ xong y mới giải thích. Y nói nhiều chuyện linh tinh khiến Thạch Kiên không nén nổi cười to, mọi buồn bực mấy ngày nay trở thành hư không. Cuối cùng Tằng Công Lượng mới nói cho hắn, hóa ra y mượn danh nghĩa đi du học, ở nhà một bằng hữu thí nghiệm thành công loại hắc hỏa dược đó.
Thạch Kiên nghe xong thì rất mừng rỡ, vì thế hắn lại lấy ra một bản vẽ. Lúc này không phải là hắc hỏa dược mà là thuốc nổ TNT ( tên hóa học là tri-ni-tơ-tô-lu-en) được phát minh năm 1863 ở Đức. Thuốc nổ TNT có uy lực rất mạnh mà lại tương đối an toàn. Dù đạn có bị đục lỗ cũng sẽ không bùng cháy và phát nổ. Đây cũng là loại thuốc nổ ở kiếp trước Thạch Kiên được dùng rộng rãi nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên để chế tạo thành phần hóa học cho loại thuốc nổ này cũng không đơn giản, ít nhất là với điều kiện hiện tại ở đây. Thạch Kiên bảo y ở lại kinh thành, một mặt đọc sách, một mặt tiến hành thí nghiệm loại thuốc nổ này. Tằng Công Lượng vừa nghe loại thuốc nổ này uy lực còn lớn hơn hắc hỏa dược thì lập tức đồng ý. Đương nhiên Thạch Kiên cũng không mạo vị, hắn vẫn viết một phong thư cho lão Đại, giải thích nguyên nhân một phen.
Sau đó Thạch Kiên lại lấy ra một bức họa đồ vật nói với Tằng Công Lượng:
- Nếu có thể làm ra đồ vật này thì Đại Tống ta sẽ không bao giờ phải sợ Liêu quốc nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên nhìn bức tranh lại thở một hơi dài . Kỳ thật chế tạo và sử dụng súng đầu tiên là người Trung Quốc, tên Trần Quy. Lúc ấy ông ta đảm nhiệm chức tri phủ Đức An (nay là Hồ Bắc). Triều đại Nam Tống thiệu hưng được hai năm. Phương bắc triều Kim thường xuyên dẫn quân xuống. Năm đó, có một đám quân lính tập hợp dưới cờ của một kẻ tên Lý Hoành chuyên tập kích quấy rối. Một hôm,Lý Hoành mang binh tấn công thành Đức An. Lần này trong chiến đấu Trần Quy sử dụng phát minh của ông ta là súng kíp. Ông ta chia ra thành 60 đội súng, cứ hai đến ba người một súng, đem quân đội của Lý Hoành đánh cho tan tác. Lúc ấy Trần Quy dùng trúc làm nòng súng, bên trong có hỏa dược, đốt lửa châm ngòi bên ngoài, bắn ra cũng được một khoảng xa. Đến năm 1355, có một người tên Tiêu Ngọc dâng cho Chu Nguyên Tân mấy chục ống súng. Chu Nguyên Chương liền cho làm Đại tướng quân “Thế nhược hỏa long, động thấu tằng thảo”. Chu Nguyên Chương rất cao hứng, cho rằng “dùng súng này giành thiên hạ thì dễ như trở bàn tay, khi thành công thì sẽ phong làm Đại tướng quân”. Mười năm sau quả nhiên Chu Nguyên Chương đã lật ngược tình thế, thành lập vương triều nhà Minh. Trong những trận chiến cướp chính quyền, súng ống thật sự có tác dụng rất lớn. Đồng thời vào thế kỉ 14, trong chiến tranh giữa người Ả Rập với người châu Âu, người Ả Rập đã sử dụng phát minh này của người Trung Quốc, khiến cho quốc gia châu Âu đó bị thiệt hại nặng nề. Nhưng qua trận chiến đó, người châu Âu cũng đã nhận ra uy lực quá lớn của hỏa dược, vì thế liền học cách chế tạo hỏa dược và hỏa khí. Lúc ấy công nghiệp châu Âu đã đạt trình độ cao. Ở Trung Quốc cũng giống Ả Rập hỏa khí không phát triển nhưng ở châu Âu lại có bước nhảy vọt đột phá.
Lúc đầu súng đều có kết cấu đơn giản, không có nòng xoắn. Tuy có người đã thử dùng kết cấu khác nhưng khi đốt thuốc nổ thì bị tắc nghẽn, thao tác cũng không tiện nên lại thôi. Súng ngày trước chính là nhét đạn vào nòng súng, kết cấu tạo thành từ thân, cơ, tay nắm (hay báng súng). Về sau kĩ thuật phát triển, rốt cuộc đã tạo ra loại súng mới. Đây là loại súng được sử dụng trước cách mạng. Lúc đó người châu Âu sử dụng loại súng có ngòi nổ và đạn tương tự như súng hiện đại. Năm 1854, một người Anh đã nhận nhiệm vụ cải tiến tính năng của súng. Đúng lúc ông ta không nghĩ ra được gì thì tự nhiên lại liên tưởng đến con quay của trẻ con. Ông ta cho rằng con quay sở dĩ có thể quay tròn không chỉ bởi vì sự chuyển động của cuộn dây quanh thân nó mà còn vì nó chuyển động vuông góc với trục, như vậy nó mới có thể xoay nhanh mà độ rung lắc cũng ít, không thay đổi phương hướng cũng không chịu sự tác động của yếu tố bên ngoài. Vì thế mà ở nòng súng ông ta chế tạo những đường rãnh xoắn ốc. Điểm đáng tiếc là thí nghiệm của ông ta không được coi trọng, nghiên cứu chế tạo ra loại súng mới đặc biệt nhưng cũng không được ai để ý. Đến tận năm 1865, một người Anh khác mới đặc biệt chú ý đến sáng chế rãnh trong nòng súng đó, người đó liền cải tiến lại khiến cho sáng chế này có thể ứng dụng được. Ở bên trong nòng súng tạo ra đường rãnh,hướng xuống dưới thì gọi là âm tuyến, hướng lên trên thì gọi là dương tuyến. Hai tuyến đối lập nhau, khoảng cách vuông góc giữa hai tuyến gọi là đường kính, so với đường kính viên đạn lớn hơn một chút. Chỉ có như vậy mới khiến viên đạn đi vào đường rãnh xoay tròn. Đường rãnh này khiến viên đạn bắn ra có uy lực lớn hơn, tầm bắn xa hơn, đương nhiên tầm sát thương cũng sẽ lớn hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó mới có nhiều sự kiện. Chính thức khiến súng đạn phát triển lại là một người Đức. Ông ta phát minh ra loại súng trường dạng thẳng, trở thành nền tảng cho súng trường hiện đại. Súng mô-ze ngày nay được các quốc gia trên thế giới sử dụng rất rộng rãi. Bản vẽ của Thạch Kiên ở đây là loại súng mô-ze nguyên thủy. Ở kiếp sau của hắn, súng ống đã tiến bộ rất nhiều, chủng loại cũng càng nhiều hơn. Nhưng ở điều kiện hiện tại cũng đừng nghĩ đến những loại khác, hơn nữa kĩ thuật chế tạo bản thân hắn cũng không nắm chắc được. Không chỉ kiếp trước của hắn quân đội được trang bị súng ống tiên tiến, hiện tại hắn cũng có thể làm được điều tương tự, chỉ cần có đủ đạn dược. Trong tay có mười ngàn binh lính, lại trang bị mười ngàn bộ súng ống, vậy là có thể quét sạch Liêu quốc và Tây Hạ, thậm chí đánh tới châu Âu cũng không phải là mơ nữa. Trong lịch sử đã ghi lại ở chiến dịch Mỗ Hà, bởi vì vận dụng hỏa lực súng ống mà một ngày tiêu diệt được hơn sáu vạn quân tinh duệ.
Thạch Kiên nghĩ đến rất nhiều kỹ thuật đều từ trong nước truyền ra ngoài thế giới, đó là bởi vì Trung Quốc qua nhiều thế hệ, các nhà khoa học không được coi trọng. Do vậy mà các phát minh khi bị nước ngoài chiếm lấy rồi thì sẽ quay ngược lại nhục mạ chính người Trung Quốc. Ở kiếp trước khi hắn xuyên qua đây, Trung Quốc đã trở nên hùng mạnh, không còn bị phương Tây phong tỏa, ngay cả bom nổ đại sứ quán các nước này cũng không thể hé răng nói gì được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tằng Công Lượng đương nhiên sẽ không nghĩ đến là Thạch Kiên đang nghĩ về sự việc của một ngàn năm sau, chỉ sợ người trí tuệ như yêu nữ Triệu Dung hay Uyển Dung cũng không thể tưởng tượng được. Tuy nhiên nhìn hắn nhăn mày nhăn mặt, Tằng Công Lượng còn nghĩ hắn quan tâm lo nghĩ cho nước nhà, lại thêm bái phục không ngừng. Thiếu niên này mới chỉ mười lăm tuổi, những thiếu niên bình thường còn đang vô tư chơi đùa còn hắn lại làm quan to, lo cho dân cho nước. Không phải người như thế làm sao có thể viết ra câu: “lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”
Thạch Kiên nhìn bức tranh rồi lại đem xé bỏ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tằng Công Lượng thấy vậy thì rất nóng nảy, vừa rồi rõ ràng y nghe Thạch Kiên nói thứ này rất có lợi, sẽ không sợ Liêu quốc nữa. Y mặc dù không có toan tính tiêu diệt Liêu quốc, nhưng y cũng có khát vọng thu phục mười châu U Vân. Hiện tại có thần đồng xuất thế, hơn nữa hắn còn là một nửa sư phụ của đương kim Hoàng thượng. Không đúng, hiện tại hắn còn hơn một nửa sư phụ, hắn đối với Hoàng thượng có ảnh hưởng vô cùng lớn. Vài năm gần đây, đất nước càng ngày càng giàu có, bởi vì kinh tế có chuyển biến tốt đẹp mà không ngừng miễn thuế hoặc là có thánh chỉ phát chẩn xuống các châu huyện. Bởi vậy mà khi khi nghe tin Chân Tông qua đời, rất nhiều dân chúng đến phúng viếng đều bật khóc. Hiện tại chỉ cần có quân lực, thu phục mười châu U Vân cũng không phải là mộng tưởng nữa rồi.
Y tiếc rẻ nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Thạch đại nhân, ngài vì sao lại đem bản vẽ này ra?
Thạch Kiên biết ý y, nói:
- Cơm phải ăn từng miếng một, giống như thuyền hơi nước, ta phải thí nghiệm trong thời gian dài như thế mà bây giờ vẫn gặp trở ngại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì nghe được có hải thương không ngừng trách móc,hắn đã vào kinh thành điều tra việc này. Nhưng ông có lý của ông, bà có lý của bà. Kĩ thuật này bị công nhân phàn nàn quá nhiều bởi vì hư hao quá lớn khiến bọn họ rất vất vả. Chỉ cần lên thuyền là cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Thạch Kiên nghe xong thì lập tức điều tra, kết quả là phát hiện ra máy không kín gió nên máy móc không ngừng bị tiêu hủy. Nếu tính giá trị thì chẳng khác gì bị cướp bóc vậy. Thạch Kiên vì thế lại hoài nghi hải thương liệu có thật sự cần loại thuyền mới này hay là cứ dùng thuyền buồm như trước
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kỳ thật ở kiếp trước của Thạch Kiên, động cơ diezen cũng phải dùng đồng hoặc là miếng chêm bịt kín, so với cao su thì tốt hơn. Nhưng đó cũng là nhờ các loại máy công nghệ cao, đinh ốc, ốc vít có tính chặt chẽ cao. Thạch Kiên bất đắc dĩ mới phải dùng cao su. Hắn còn hạ lệnh cho hải thương là hễ đến đại lục thì phải đem một tấn cao su trở về. Đây là mệnh lệnh của hắn, hải thương tin tưởng về sau con thuyền được tạo ra sẽ rất tốt, vì vậy không ai không tuân theo. Phải biết rằng thuyền đến đại lục một lần kiếm không biết bao nhiêu tiền.
Thạch Kiên còn nói:
- Loại vũ khí này cũng gọi là súng. Nếu làm ra được nó thì khi vào chiến trường trừng trị kẻ thù sẽ chỉ là chuyện vặt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tằng Công Lượng hai mắt sáng ngời nói:
- Như vậy thì Thạch đại nhân cũng sẽ chế tạo nó chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên gượng cười nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Tằng nhị ca, ta hiện tại một người làm như hai người, ta còn có bao nhiêu thời gian chứ?
Từ sau khi vào kinh, hắn giữ mấy chức quan, đấy là còn chưa kể một vài hư chức nữa. Từ trung thư thị lang xử lý tổng thể các công việc, còn có công bộ thượng thư. May mắn là triều Tống lúc này đem sáu phần chức quyền l phân cho Tam Ti hơn một nửa. Nếu không Thạch Kiên sẽ chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên lại nói:
- Không vội.
Hắn nói lời này là có nguyên nhân. Hiện tại Tống Liêu giao hảo, đại chiến trên cơ bản là không thể có. Mà người đáng lo lắng là Nguyên Hạo thì giờ mới hai mươi mốt tuổi, còn lâu mới đăng cơ. Đến khi phát động chiến tranh với Tống triều cũng còn mười mấy năm nữa. Tuy nhiên hắn thật không ngờ vì sự xuất hiện của hắn mà lịch sử đã thay đổi. Chiến tranh giữa hai quốc gia đã rất gần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn còn nói thêm:
- Hay là chúng ta đem thứ thuốc nổ TNT này ra làm thử đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tằng Công Lượng nhếch miệng giật giật.
Thạch Kiên hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Tằng nhị ca, có chuyện gì vậy?
Tằng Công Lượng nói:
- Ta có một lời không biết có nên nói hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên nói:
- Nói đi, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, ngay cả huynh cũng không nói thật với ta thì về sau còn có ai nói thật với ta nữa chứ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Thạch đại nhân tài hoa xuất chúng nhưng vì sao đặt cái tên này cho loại hỏa dược đó, bật lên bật xuống Như vậy không tốt
Bật lên bật xuống như pít-tông chuyển động? Tại sao cách nói này lại mờ ám như vậy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên nghe xong thì đổ mồ hôi.
Tuy nhiên hắn cũng không thể nói đây là một khái niệm đã có, vì thế nói:
- Thế này đi, sau khi thành công sẽ gọi nó là “Tống lôi” .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tằng Công Lượng lúc này mới xoa tay khen:
- Đây đúng là một cái tên rất hay, như sấm bắt đầu mùa xuân.
Y nghĩ đến chính mình cũng là một trong những người sáng chế ra loại vũ khí lợi hại này nên vô cùng hưng phấn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên còn nói:
- Tằng nhị ca, đừng vội vui mừng. Loại hỏa dược này còn cần một thứ đồ vật nữa gọi là “kíp nổ”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thứ hắn nói đến chính là thứ một nhà hóa học Anh quốc đã sáng chế ra vào năm 1779. Nó là một thứ phối chế nhét vào giữa bộc phá như là ngòi nổ. Ở kiếp trước của hắn, việc chế tạo ngòi nổ rất đơn giản, nhưng lúc này thì không dễ dàng như vậy.
Như thế này thì phải tự mình bắt tay vào làm, nếu để Tằng Công Lượng là tổ sư gia thì cũng không được, không thể tách rời quá xa tri thức khoa học .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên mời Tằng Công Lượng ở lại ăn cơm tối. Tằng Công Lượng từ khi đọc được mấy quyển sách kia của Thạch Kiên thì rất siêng năng học hỏi mở mang kiến thức. Giờ đã lâu không gặp Thạch Kiên, trong lòng y có rất nhiều điều muốn hỏi, vì thế nhân cơ hội này ở lại để hỏi cho rõ. Thạch Kiên cũng từ từ chỉ rõ cho y từng việc. Thạch Kiên cũng kinh ngạc vì những vấn đề y hỏi rất rộng và có chiều sâu. Thạch Kiên thầm nghĩ không hổ là “tổ sư gia”. Nếu ở kiếp trước thì trình độ của y tuyệt đối sẽ thắng mình. Đương nhiên Thạch Kiên cũng không ghen tị. Mỗi người có một sở trường riêng, như Uyển Dung và Triệu Dung đều là người có suy nghĩ sâu xa, nếu bảo các nàng xem cuốn “truy nguyên học” thì chưa chắc đã theo kịp Tằng Công Lượng. Sự thật thì Tằng Công Lượng là một vị quan tốt nhưng không giỏi về chính trị, ở trên chức vị cao không lâu thì lại bị hạ chức. Lại nói về chính hắn, giỏi nhất là tài học, nói hắn đứng thứ đầu thế giới này cũng chưa đủ, trừ phi có một người khác cũng xuyên không qua đây. Hắn còn có tri thức của đời sau, lại thêm thái độ khách quan nhìn nhận sự việc không giống như những người khác đều sợ hãi, vì vậy mà nhanh chóng nắm được mấu chốt trong chính trị.
Hiện tại Tằng Công Lượng đến lễ tiết cũng không giữ. Cơm cũng bỏ, trong bữa ăn cứ hỏi liên tục. Tuy vậy Thạch Kiên chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ vì sự hiếu học của y.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơm nước xong, Thạch Kiên lại nói với y:
- Tằng nhị ca, chi bằng thế này đi, phủ ta ít người, phòng ốc cũng rộng, huynh hãy ở lại đây đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thực sự hắn nói những lời này không phải là khách sáo. Phủ của hắn quả thực là rất lớn. Lưu Nga còn muốn theo lễ chế mà bảo hắn đổi nhà nhưng hắn liền cự tuyệt. Hắn nói:
- Thái hậu, hiện tại trong nhà thần trống trải, ngay cả Lục Ngạc đêm ngủ còn cảm thấy sợ hãi. Đổi đến nơi rộng hơn thì cũng chẳng để làm gì.
Lưu Nga lúc đó mới từ bỏ. Bà còn nghĩ nhỏ một chút cũng là điều tốt, dù sao nghĩ đến chuyện Thạch Kiên bị ám sát, nhỏ một chút thì bảo vệ cũng sẽ tốt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Tằng Công Lượng lại từ chối.
Thạch Kiên nhanh chóng hiểu được tâm ý của y. Lúc này loại văn nhân không biết xấu hổ như Đinh Vị thì rất ít, còn lại đa số đều rất chú trọng đến lễ tiết. Hiện tại chính mình và Tằng Công Lượng địa vị cách nhau quá xa, nếu y ở lại thì nhất định sẽ có người nói y nịnh bợ mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên cũng không còn cách nào, đành phải tiễn y đi.
Sau đó Thạch Kiên mới bắt đầu xử lý công việc. Đầu tiên hắn phải cải tiến kỹ thuật khai thác quặng. Đầu máy hơi nước đang từng bước hoàn thiện, có rất nhiều yêu cầu về quặng, không có kỹ thuật khai thác mỏ tốt là không được. Đặc biệt là ở châu Úc và nam châu Mỹ, những người du hành vì lợi ích mà bắt ép thổ dân địa phương tiến hành khai thác mỏ. Mùa xuân năm nay ở Chile lại vừa phát hiện ra mỏ quặng đồng lớn, vì không có người Tống nào tình nguyện đi nên đám người du hành kia lại bắt ép thổ dân địa phương khai thác, hơn nữa đối với họ lại rất hung ác nên kết quả là xảy ra bạo động. Cứ thế đám người du hành đã chết một nửa. Hiện tại còn nghe nói đám người du hành còn sống trở về lại triệu tập thêm người đến báo thù. Tóm lại ở hải ngoại bây giờ rối loạn, ngay cả trong triều các đại thần cũng không biết phải xử lý thế nào với dân bản xứ. Nếu đổi lại bọn họ là những người bản xứ đó chắc chắn họ cũng không cam lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên cũng không lấy làm lạ. Theo lịch sử, các cuộc xâm lược đổ máu là không thể tránh khỏi. Tuy rằng triều đình cũng ban bố một số điều khoản nhưng trời cao, Hoàng đế ở xa, có mấy người du hành chịu nghe đâu
Còn mấy tuần nữa cao su sẽ được vận chuyển về, chính mình phải nhớ lại kỹ thuật tinh luyện cao su, số cao su đó được chuyển về từ nam châu Mỹ, giá trị không thua gì vàng. Có lúc hắn còn tính toán muốn lập một nhóm công nhân chuyên sửa chữa máy hơi nước, nhưng hiện tại kĩ thuật này công nhân nghĩ đến là nản. Chỉ có tiến thêm một bước thông dụng hơn, không hiếm lạ nữa thì họ mới không kiêu kỳ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn muốn nghiên cứu loại thuốc nổ TNT cũng phải hao tâm tổn sức. Không có loại hỏa dược này súng ống gì cũng đều không tốt, cũng không thể tạo ra loại súng nguyên thủy của triều Nam Tống. Nếu không vì hiệu quả không tốt thì đã không bị Nguyên triều tiêu diệt.
Lúc này đại án kia càng lúc càng phức tạp, hơn nữa chính mình lại là người chịu trách nhiệm điều tra. Thượng phương bảo kiếm Lưu Nga cũng đã ban cho, không điều tra ra thì không có cách nào giải thích được. Còn có chuyện công bộ và cả trung thư nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn quả thực cảm thấy bận rộn đến không thở được nữa.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, Lục Ngạc và Hồng Diên cũng rất đau lòng, các nàng giúp hắn đấm lưng. Hồng Diên còn nói với Lục Ngạc:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Lục Ngạc, lúc nào ngươi đến nói với Thái hậu đừng giao nhiều việc khiến thiếu gia mệt mỏi nữa. Thiếu gia giờ mới mười lăm tuổi thôi.
Nhưng mà hắn còn chưa ngồi xuống được bao lâu thì Đinh Phố lại đến nói bên ngoài có một người vẻ mặt rất thần bí muốn gặp hắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Hạ Tủng đến?
Hắn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Cho người đó vào đi.
Trong chốc lát người này đã được mời vào. Bởi vì bộ dạng thần bí của y mà Tiểu Thôi cùng các hộ vệ đều đến bên bảo vệ Thạch Kiên, sợ người này mưu ma chước quỷ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người kia nhìn Thạch Kiên rồi quỳ xuống nói:
- Tại hạ đa tạ Thạch đại nhân trong triều giúp ta che giấu.
Che giấu? Thạch Kiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh đã hiểu, liền nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Ngươi là thích khách đêm đó?
Vừa nghe Thạch Kiên nói đến thích khách, mấy người Phạm Hộ Nhạc đều sẵn sàng binh khí.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên vội nói người này không có ác ý, bảo bọn họ cứ bình tĩnh một chút.
Người kia nói:
- Đúng vậy. Tuy nhiên Thạch đại nhân tương lai còn rất nhiều nguy hiểm. Tại hạ đến đây báo đáp, cũng muốn tặng cho đại nhân thứ này để phòng thân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong y lấy ra một ống trúc, hướng lên trên thổi một cái, từ đầu ống bắn ra mấy chục cây ngân châm, tốc độ so với phi bằng tay thì nhanh hơn rất nhiều, thoáng một cái đã cắm hết vào tường. Nhìn thấy thế da đầu mấy người Phạm Hộ Nhạc đều tê rần, bọn họ thầm nghĩ thật may mắn người này không có ác ý với Thạch đại nhân, nếu không y dùng ám khí này thì mấy người mình bảo hộ cũng khó lòng phòng bị được.
Người kia nói xong liền cáo từ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thạch Kiên cầm ám khí này ngắm nghía, phát hiện bên trong tạo thành từ rất nhiều lò xo cùng ba tổ châm. Đó thật sự là một thứ tốt, có thứ này thì trong lúc nguy cấp có thể giúp mình giữ an toàn. Đột nhiên hắn lại nghĩ có thể làm ra thứ ám khí này cũng không có được mấy người, nhưng đến khi hắn phái người đi tìm người thần bí kia thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Điều này làm cho Thạch Kiên hối hận mãi.
Ngày hôm sau vào cung, Tiết Khuê đưa nha dịch Đại Lý Tự đi điều tra một buổi tối rốt cục cũng đã có chút manh mối. Mấy hôm trước có ba đạo sĩ đến tìm Vô Trần còn cùng ông ta nói chuyện riêng rất lâu. Ba đạo sĩ này là thuộc Tây Kinh bình vân cung của đạo trưởng Sa Giới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe tới tên đạo trưởng Sa Giới, Lưu Nga nhíu mày nói:
- Không thể nào, ông ta là một vị thần tiên sống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”