Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 17

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hóa ra Dương công công vốn là một thái giám bình thường, hắn là một tiểu thái giám mà Tống Chân Tông yêu thích, nếu không hắn cũng không có khả năng ra ngoài tuyên chỉ như vậy. Vừa ra khỏi hoàng cung, hắn liền đi một mạch về quê, sau đó rề ra đi khắp nơi. Hắn tuy là một tiểu công công, nhưng dù sao cũng là người kề cận Hoàng Đế nên dọc đường đi không quan lại nào dám đắc tội, thậm chí còn tiếp đón săn be. Có người còn tặng lễ vật, nhưng hắn không dám nhận, sợ rằng có người ly gián buộc tội.

Hiện tại hắn ngược lại không chút rề rà, gấp gáp tới Thạch gia, trong đầu chỉ nhớ Tống Chân Tông đang ở trong cung chờ tin tức của hắn, nghĩ tới quãng đường trở về cung, hắn lại vui đến quên cả trời đất.


Nửa tháng lộ trình, ban đầu hắn rề rà đi hết gần một tháng, nếu Tống Chân Tông không phát ngôn dụ, giận dữ, phỏng chừng hắn đi tới mùa thu mới tới…

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hắn hắng giọng rồi bắt đầu tuyên chỉ:

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, thiếu niên Thạch Kiên tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh rất tốt, đặc biệt ân thưởng đề bạt tiến sĩ, ban cho chức vụ Chưởng Quản Văn Tự Phòng, khâm thử.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thạch Kiên bắt đầu choáng váng, như thế nào ta tự dưng lại thành tiến sĩ. Hắn biết ở Tống triều, thỉnh thoảng so một vại người tài hoa xuất chúng được phá lệ đề bạt thẳng lên tiến sĩ, nhưng cũng có những người rất có tài mà lại vì đủ loại nguyên nhân dẫn đến cả đời không thể đạt được. Có điều, nếu so sánh với các hiền nhân trong lịch sử, ở thời Tống Nhân Tông, người trẻ nhất được ban thưởng đặc cách tiến sĩ là mười bốn tuổi, về phần Thạch Kiên, hắn mới…..tám tuổi, xét ra vẫn còn quá nhỏ.


Thạch Kiên ngẩn người suy nghĩ, Tống triều quan chế hỗn loạn, hắn không rõ chức quan hắn được ban là gì. Trước mỗi cấp độ quan chức, phẩm quan quan hệ rất lớn, nhất là chức quan từ lục phẩm trở lên, ngay cả Uông tri huyện cũng chỉ tính là một quan nhỏ, chức quan của hắn vừa được ban lại có lẽ là một hư chức, tuyên bố thiên hạ chứ không có thực quyền.

Thạch kiên hiện tại được thêu dệt đủ mọi loại thần kỳ, cũng là danh bài của hắn, trong dân gian, hắn được coi như một thần đồng do trời sinh ra cho quốc gia. Vì thế, chức vụ này dù được ban cho hắn cũng không ai dám nói ra nói vào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Có điều, chức quan này cũng không hẳn chỉ là hư chức, Thạch Kiên sau khi tìm hiểu biết rằng, chức quan này tương được với thư ký cho nhóm đại quan ở mật viện, giúp bọn hắn chỉnh sửa lỗi trong thi sách. Nói một cách thành thật, có thể coi chức quan này là có, mà coi như không có cũng không sai.

Thạch Kiên hiểu ý tứ của hoàng đế, có lẽ Tống Chân Tông nghe lời đồn đại về hắn, nhất thới hứng thú, muốn hắn đảm nhận một chức quan. Nhưng vì hắn còn nhỏ, lịch duyệt không đủ, hơn nữa chưa chứng thực được học vấn của hắn ra sao, vì vậy nếu cho hắn đảm nhận thực quyền thì sợ sẽ có sơ xuất, không xử lý được mọi việc, vì thế mới cho hắn đảm nhiệm chức vụ này.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hắn nghĩ ngợi lung tung, Dương công công lại tưởng hắn vì quá vui mừng nên mới như vậy, vì thế hắn nói:

- Thạch tướng công, ngươi còn không mau tạ ân tiếp chỉ ?


Đợi sau khi Thạch Kiên tạ chủ long ân, Dương công công phất tay, cho binh lính mang đến phần thưởng của Hoàng đế ban cho Thạch Kiên, hai trăm lượng vàng, ba mươi xúc lụa thượng phẩm, ngoài ra còn một ít đồ dùng, có cả nghiên mực và giấy quý.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



Thạch Kiên lại một lần nữa tạ chủ long ân, bà nội cũng nói Hồng Diên nâng mình dậy, rồi khom người thi lễ.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bà nội cũng không hiểu chức quan này là gì, nhưng cháu nội mình tám tuổi đã làm quan, lại được hoàng đế đích thân hạ thánh chỉ phong thưởng khiến bà vui muốn khóc. Bà vừa nói Thạch Kiên châm tra mời Dương công công, vừa kêu Hồng Diên vào phòng chuẩn bị hồng bao. Sau đó bà dò hỏi, muốn biết phẩm bậc của chức quan này, càng hỏi bà càng vui mừng muốn ngất, lục phẩm, con bà mới được chức quan mấy phẩm chứ ?


Sau khi mời Dương công công ngồi, Thạch Kiên cung kính rót trà. Kiếp trước hắn đã nhiều lần xem những thứ này trên TV, biết rằng không nên trêu chọc mấy tên thái giám này. Bọn hắn đều là thân tín của hoàng đế, đặc biệt là tên công công trẻ tuổi trước mặt, có thể được hoàng thượng cho phép xuất cung tuyên chỉ, có thể thấy rằng Tống Chân Tông không đơn giản chỉ là yêu thích đơn thuần. Tuy rằng Tống triều từ lúc khai quốc luôn đề phòng hoạn quan chuyên chính gây chuyện, quản lý thái giám cực nghiêm, nhưng cũng không chối bỏ công trạng của các thái giám. Mặc dù đa phần thái giám chỉ a dua nịnh bợ, nhưng lời nói của họ trăm câu cũng có câu ảnh hưởng tới quyết định của hoàng đế. Đặc biệt là hiện tượng như Thạch Kiên, không chừng thất thố thì chỉ một câu đã từ trên trời rơi xuống đất chết thảm.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi rót trà cho Dương công công, Thạch Kiên lại cung kính bước tới châm trà cho tri huyện đại nhân.


Đào tri huyện vội vàng đáp lễ, hiện tại mặc dù Thạch kiên vẫn chưa chính thức có quyền hành, nhưng hắn mới tám tuổi, Đào tri huyện cũng đã nghe qua thánh chỉ, nhìn ra chức vụ Thạch Kiên được bổ nhiệm, chưởng quản phòng văn tự của mật viện, chức quan này nhìn có vẻ..nhàn tản, nhưng có mấy người có thể làm nổi ?

Hơn nữa Thạch Kiên còn nhỏ, hoàng đế hẳn muốn tôi luyện hắn, cho hắn đi theo các đại thần học tập kinh nghiệm mới làm vậy. Qua điểm này, hắn hiểu rằng, Thạch Kiên tiền đồ vô lượng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thạch Kiên lúc này mới nói:

- Công công đại nhân…


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lúc này, Đào tri huyện và Dương công công đều tròn mắt nhìn hắn, vô cùng kinh ngạc.

Một tiểu hài tử tám tuổi phong cách trầm ổn như vậy quả thực không thể tin nổi. Bọn họ nhìn từ đầu đến chân Thạch Kiên, chỉ khi hắn mở lời mới giật mình tỉnh lại. Tiểu tử này từ đầu tới cuối, từ lúc nhận thánh chỉ, tới lúc tiếp khách đều không chút khẩn trương, vẻ mặt trầm ổn, không lộ ra ngoài khiến họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tống triều đối đãi với văn nhân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nếu phạm tội ví dụ như không tuân thánh chỉ tất sẽ bị tịch thu tài sản, tru di cả nhà.

Có điều những câu nói ra, Thạch Kiên đều nắm chắc, ở Tống triều, trọng văn khinh võ, văn nhân có tiết liệt rất cao, có nhiều văn nhân được Hoàng đế bổ nhiệm, qua năm lần bảy lượt mới nhậm chức, đặc biệt là Vương An Thạch, không biết hắn đã cự tuyệt thánh chỉ của hoàng đế bao nhiêu lần, nhưng vẫn không việc gì.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


- Thạch tướng công, tại sao ?

Dương công công đang uống trà, thiếu chút nữa vì một câu này mà phun cả ra ngoài.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thạch Kiên nói:

- Tiểu tử tuy rằng viết được mấy áng văn thô lậu


Một câu nói này khiến tri phủ thiếu chút nữa bất tỉnh, chỉ bằng một câu “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy” sợ rằng trước chưa có mà sau cũng chắc có ai viết nổi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


- Tiểu tử cũng không phải không nhìn ra sự ưu ái của quân vương, cũng vì thế mà làm một áng văn tiễn đưa Uông tri huyện tới Nhạc Dương. Biết rằng triều đình thương dân, quân vương anh minh. Nhưng học vấn của tiểu tử mà mọi người thấy chỉ là bề ngoài, tiểu tử tự biết mình học vấn còn rất kém. Giờ đảm nhận chức quan, khó tránh sai lầm, tổn hại tới thanh danh bản thân là việc nhỏ, tổn hại tới quân vương mới là việc lớn. Xin công công giúp tiểu tử tâu với Thánh Thương, đợi tiểu tử học tập xong, sẽ tự mình vượt qua tam khảo, tiến vào triều đình, vì bệ hạ mà ra sức.


Nói tới đây, Thạch Kiên kéo bà nội lại gần rồi nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Hơn nữa sau khi song thân qua đời, tiểu tử chỉ còn lại bà nội, bà không ngại vất vả, cả ngày bôn ba để tiểu tử an tâm đọc sách, viết chữ, nếu không có bà cũng không có tiểu tử hôm nay. Giờ bà nội đang nằm liệt giường, tiểu tử phải báo hiếu với bà. Vì vậy tiểu tử không dám đảm nhận chức quan này, mong công công thay tiểu tử xin thánh thượng tha tội.


Thấy hắn nói vậy, Đào tri huyện và Dương công công càng thêm kính nể hắn, ở đại Tống, hiếu đạo làm đầu, với lý do này dù là Tống Chân Tông đích thân tới sợ rằng cũng không thể bắt Thạch Kiên lên kinh.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tuy nhiên Dương công công trong lòng cảm thấy rất khó xử, lần này hắn la cà nhiều, trì hoãn thời gian, giờ lại không mời được Thạch Kiên trở về, hình ảnh hoàng đế nổi giận như đang hiện ra trước mắt hắn.


Nhưng tình hình như vậy, hắn không thể ép Thạch Kiên, mà bản thân hắn cũng không ngờ một tiểu hài tử lại có tâm cơ như vậy.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hắn rầu rĩ, không vui, đưa mắt nhìn Thạch kiên, lại nhìn chiếc bàn đầy sách vở trên bàn, mỗi quyển sách đều dán một tấm phiếu nhỏ, chứng tỏ Thạch Kiên rất chịu khó đọc sách, không phải chỉ là làm bộ. Ở trên bàn còn có một bản thảo cao ngân, hắn không ngờ thiếu niên này mới tới đây ở mà đã viết nhiều như vậy.

Nhưng cũng đúng, dù là thần đồng mà không chăm chỉ đọc sách, tập viết thì cũng không thể danh vang bốn bể được.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hắn chợt nghĩ ra một biện pháp, biện pháp này tuyệt đối có thể giúp hắn về báo cáo lại với hoàng thượng, hắn nói:

- Thạc tướng công, quan gia ta rất thích thư pháp của ngươi, có thể viết cho ta vài chữ làm kỷ niệm ?


Tống Thái Tông trước đây khi Tể tướng Lữ Đoan, một người thanh liêm chính trực, thường xuyên bị hoạn quan Vương Kế đố kỵ dèm pha, nhân dịp hoàng thượng bày tiệc rượu ở ngự hoa viên, mời tất cả quan lại tới, Vương Kế thầm tính đợi Lữ Đoan quá chén sẽ làm hắn mất mặt, khiến Thánh Thượng giáng tội. Lữ Đoan uống một hồi, cũng đã được kha khá liền nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Quan gia, chúng ta đổi bát lớn uống !


Lữ Đoan vừa dứt lời, Vương Kế lập tức thừa cơ xúi giục:

- Vạn tuế, Lữ Đoan mượn rượu dám gọi Thánh Thượng là quan gia, phải trị tội…

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Không chờ Thái Tông mở lời, Lữ Đoan đã nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, vi thần không say rượu, cũng không phạm thượng, chỉ là lời nói ngay thật, không có ẩn ý, xin Thanh Thượng chứng giám.

Vương Kế lại nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Ngươi đánh đồng Thái Thượng với quan gia, còn không phải phạm thượng ?


Lữ Đoan chỉ vào Vương Kế nói:

- Ngươi, vì sao Thánh Thượng xưng là quan gia ngươi cũng khôgn biết, còn xứng làm quan trong triều sao ?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thái Tông vội hỏi:

- Lữ ái khanh, mau nói !!


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lữ Đoan chậm rãi nói:

- Thần nhớ rõ khi bệ hạ vượt tam quan chiếm lấy thiên hạ, khi đứng trước chiến trường tự xưng quan gia, vì vậy hôm nay ta gọi thánh thượng là quan gia là không sai.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thái Tông gật đầu, mọi người cũng khen phải. Vương kế thấy sự tình không ổn, lặng lẽ chuồn khỏi yến tiệc.


Từ đó về sau, rất nhiều người ở Tống Triều gọi Hoàng đế là quan gia, nhưng đó chỉ là Tống triều, các triều đại khác thì đừng nghĩ tới.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chẳng qua là một vài chữ, dù sao Thạch Kiên cũng đã chuẩn bị từ trước. Hắn đã đặc biệt chép lại một danh thư, tên là Hồng Lâu Mộng, đồng thời còn chuẩn bị kể cho bà nội nghe cả bộ truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng định nhờ Hồng Diên mang ra truyền bá. Chỉ cần không phải vào kinh, cái gì cũng có thể làm, phải biết rằng, trong kinh thành tràn ngập nguy hiểm, bản thân Thạch Kiên hiện tại cũng không muốn xuất đầu lộ diện sớm, rất dễ lộ ra dấu vết.


Vì thế hắn liền đi tới cửa, lúc này bên ngoài rất nhiều người đang tụ tập xem náo nhiệt, hắn chắp tay nói:

- Phiền các vị cho tiểu tử xin một chút rượu nhạt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Những người này đều đã nghe rất nhiều truyền thuyết về hắn, biết hắn đang muốn làm thơ từ gì đó, lập tức có người đưa tới một vò rượu, còn là Thần Đồng Tửu của Thái Bạch tửu lâu. Có vài người còn năn nỉ xin Thạch Kiên cho vào xem.


Thạch Kiên nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Mọi người có thể vào, nhưng đừng làm kinh động bà nội ta.


- Được, được….

Tất cả đều mừng rỡ

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thạch Kiên mở vò rượu, uống một ngum đầy.


Dương công công tò mò hỏi:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

- Chẳng lẽ Thạch tướng công muốn học tập tửu tiên ?


Lúc này, Đào tri huyện biết trò hay sắp đến, hắn cũng không muốn đắc tội Dương công công, đành nhìn hắn, lắc lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng nói gì.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bình Luận (0)
Comment