Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 174

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nhìn thấy mọi người có chút khó hiểu, Đinh Vị giải thích:

- Lão phu đã làm Tể tướng hơn hai năm. Môn sinh trải rộng khắp triều. Hiện tại, nếu Thái hậu không kiềm chế lão phu thì lão phu lúc này mới thấp thỏm lo âu. Nguyên nhân là bà ấy đã dùng cái tên Thạch tiểu tử kia để làm vướng tay lão phu, điều này cho thấy là Thái hậu muốn lão phu tiếp tục đem sức lực phục vụ cho triều đình.


Nghe được những lời này của Đinh Vị, những người này mới bừng tỉnh ngộ và cùng nhau chúc mừng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Chỉ có Hạ Tủng nghe xong liền nghĩ trong lòng:

- Quả thực là rất vênh váo!


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sau đó lấy cớ rời khỏi. Đinh Vị cũng không có để ý. Hạ Tủng tại triều cũng đã trợ giúp cho gã tranh luận với Thạch Kiên


Sau khi Hạ Tủng về đến phủ, liền đem sự tình nói lại một lần ôn khách của gã nghe.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Môn khách của gã vốn là một luận sư, họ Hứa, tên là Hứa Khắc Kỷ. Một người miệng lưỡi lợi hại giúp người khác cãi thắng không ít quan tòa. Tuy nhiên gã không giúp người nghèo đối phó lại với quan tòa mà là giúp những người giàu có. Trong đó, có vài người giàu có mà muốn làm gì thì làm, sau đó nhờ gã uốn ba tấc lưỡi để thoát khỏi tội lỗi. Dần dà, gã đã chọc giận một quan tri phủ chính trực tại địa phương. Rốt cục gã bị tước hết công danh, còn bị đánh ba mươi gậy vì thế gã đã đầu phục Đinh Vị. Tuy nhiên, Đinh Vị không muốn tiếp nhận gã. Dù sao thì người này dù có tài miệng lưỡi nhưng thanh danh thì xấu quá. Về sau Hạ Tủng có dịp tọa đàm với gã môn khách này, phát hiện gã rất có con mắt chính trị, cho nên lúc này mới thu nhận gã.


Hứa Khắc Kỷ đáp:

- Hạ đại nhân nói có lý. Lúc ấy Thái hậu nương nhờ thế lực của Đinh Vị để giáng chức các đại thần phản đối người. Nhưng họ Đinh lại quên một điều là Thái hậu chỉ có cưỡng chế để chuyển những người phản đối đi làm quan địa phương. Bà ấy cũng không phải là một người ngu ngốc. Bà ấy đã có vài năm may mắn ở bên cạnh Tiên đế xử lý công việc. Hiện tại, danh tiếng của bà ấy đã lớn, cũng muốn chỉnh đốn lại triều đình. Tình hình hiện tại của triều đình là thế nào? Cơ bản là Đinh Vị độc đoán. Thạch thị lang tuy thanh danh đã lớn nhưng quyền lực trong tay lại quá nhỏ, không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện triều chính. Cũng bởi vì Đinh Vị quá chuyên quyền, bắt buộc phải thu hồi quyền lợi nên phải hạ bệ Đinh Vị. Hơn nữa không thể âm thầm hạ bệ. Nếu không ảnh hưởng trong triều của gã sẽ trở nên quá lớn. Thái hậu thông qua Thạch thị lang gián tiếp triệu hồi đám người Tào đại nhân và Lỗ đại nhân. Trên thực tế, đây chỉ là bước đầu tiên. Một khi lộ sự việc lăng mộ ra thì cũng chính là lúc gã hoàn toàn rớt đài.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hạ Tủng nghe xong liền nói:

- Đúng vậy! Bản quan cũng hiểu điều đó. Bản quan cũng đã thể hiện thành ý với Thạch thị lang. Nhưng gã đó vẫn giữ thái độ lạnh lùng thản nhiên.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hứa khắc kỷ nói:

- Hạ đại nhân đừng hoảng hốt. Hạ đại nhân chỉ là một con cờ trong ván cờ thôi, không thể nhìn ra tình thế về sau được. Tiểu nhân tin tưởng, không bao lâu sau Đinh Vị sẽ rơi đài. Trong triều chỉ còn lại phe của Thạch thị lang và Vương đại nhân thôi.. Cho dù Thái hậu tín nhiệm Thạch thị lang thì cũng vì bài học của Đinh Vị mà khiếp sợ. Bà ấy sẽ cho phép cục diện này xuất hiện sao?


Hạ Tủng vừa nghe thì lập tức hiểu ý. Gã nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Ngươi nói là họ Lữ.


Hứa Khắc Kỷ gật đầu đồng ý.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hai người hiểu ý cười to. Bởi vì so với việc Thạch Kiên quá cứng rắn nên chẳng ăn thua thì Lữ Di Giản dễ tiếp xúc hơn. Hơn nữa thế lực của gã đang còn mỏng nên càng cần thêm viện binh.



Vào lúc này, một thân tín của Hạ Tủng trong cấm quân đến thông báo với gã về những thay đổi của triều đình. Ngoài ra, gã cấm binh đó còn thông báo về việc Thạch Kiên đang tiến vào hoàng cung.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hứa Khắc Kỷ nói:

- Hạ đại nhân, song phương đều đã phát động. Ngài nhanh đi đến nhà Lữ đại nhân đi.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hạ Tủng nghe được Lôi Duẫn Cung băng mình dưới mưa trở lại kinh thành thì biết rằng chuyện của gã đã bị bại lộ. Hiện tại, Hạ Tủng cũng biết được chiếu chỉ giả mạo của Lôi Duẫn Cung trong việc điều động quan binh. Chỉ có điều là không biết cái tên thiếu niên kia sẽ đối phó như thế nào. Tuy nhiên nghĩ đến việc Thạch Kiên không có thành ý gì với gã thì trong lòng cũng có chút uất hận.


Hạ Tủng đi đến Lữ gia. Lữ Di Giản không ở phủ mà đang ở phủ Khai Phong. Thế nhưng Lữ Di Giản không tiếp kiến Hạ Tủng. Tuy nhiên Hạ Tủng vẫn không từ bỏ, còn nói với nha dịch:

- Ngươi có thể nói với đại nhân các ngươi là hạ quan lần này đến có chuyện đại sự muốn nói. Hơn nữa, sự tình lại liên quan đến tiền đồ của đại nhân.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lúc này Lữ Di Giản mới mời Hạ Tủng vào phủ Khai Phong. Sau khi yên vị, Lữ Di Giản mở miệng không chút khách khí:

- Hạ đại nhân, bản quan đang có việc. Nếu ngài đã không nghe thì có thể chờ bản quan tại phủ Khai Phong đến ngày mai.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lời nói thốt ra thì rất lịch sự nhưng thực tế là giam lỏng.


Hạ Tủng vẫn không tức giận. Gã biết tối nay Thạch Kiên thế nào cũng có hành động và cũng không thể vắng mặt phủ doãn phủ Khai Phong. Thế nào Lữ Di Giản cũng nghĩ là Hạ Tủng đến thăm dò và sợ gã mật báo cho nên mới giữ gã lại. Hạ Tủng cười nói:

- Ta biết Lữ đại nhân đêm nay sẽ đối phó với nghịch tặc.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lữ Di Giản biến sắc, gã quát:

- Ngài nghe ai nói?


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Chuyện này được làm rất cẩn thận. Thạch Kiên vì an bình của triều đình, chẳng những diệt trừ gian thần mà còn tiêu diệt những thế lực mưu phản thần bí. Nếu việc này lọt ra ngoài, như vậy sẽ khiến cho kẻ thù thay đổi hành động, ngược lại biến lợn lành thành lợn què.


- Lữ đại nhân đừng hoảng sợ. Về phần chuyện mà hạ quan đoán lúc nãy thì việc trong lăng mộ có nước là do hạ quan nói cho Thạch đại nhân biết.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Nếu vậy thì ngài đến đây có việc chi?


- Lữ đại nhân, hạ quan đến là để giúp ngài tạo nên một tiền đồ rạng rỡ.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lữ Di Giản hiểu được ý đồ của Hạ Tủng khi đến đây. Gã chắc chắn là đã biết Đinh Vị sẽ rớt đài cho nên đã đầu nhập với Thạch Kiên. Nhưng Thạch Kiên lại khinh thường nhân phẩm của gã nên đã có thái độ rất lạnh nhạt. Vì thế mà gã đến đây để đầu quân ình.



Đối với hạng người như vậy thì Lữ Di Giản cũng cảm thấy khinh thường. Tuy nhiên trên mặt lại thản nhiên châm biếm:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Hạ đại nhân, bản quan là người cai quản phủ Khai Phong, luận chức vụ thì đã là trọng thần của triều đình. Bản quan cảm thấy rất thỏa mãn. Cho nên, bản quan không cần đến cái tiền đồ rực rỡ gì đâu.


Hạ Tủng nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Lữ Di Giản thì cười nói:

-Hạ quan nghĩ chắc Lữ đại nhân có điều gì hiểu lầm. Mấy năm trước, Đinh đại nhân quyền lớn trong triều cho nên hạ quan đầu nhập vào ông ấy cũng chỉ là để bảo vệ ình. Khi đó các đại thần chính trực trong triều đều bị Đinh Vị hãm hại, cho nên cũng không còn cách nào khác. Sau đó, Thạch đại nhân vào kinh. Để ngăn cơn sóng dữ, hạ quan đã chủ động trợ giúp Thạch đại nhân. Nếu lúc ấy hạ quan không thông báo cho Thạch đại nhân thì làm sao ngày hôm nay Thạch đại nhân có cơ hội hạ được Đinh đại nhân. Nhưng Thạch đại nhân vẫn ôm mối hoài nghi đối với hạ quan. Cho nên hiện tại hạ quan muốn đầu quân cho Lữ đại nhân không thể coi lài tiểu nhân bội bạc được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lữ Di Giản nhìn Hạ Tủng không khỏi cảm thấy buồn cười. Gã mặt dày mày dạn như thế mà cũng nói được những câu hợp tình hợp lý. Lữ Di Giản nói:

- Được rồi! Như vậy bản quan hỏi ngài. Ngài tính toán như thế nào cho tiền đồ của bản quan?


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hạ Tủng đáp:

- Chỉ cần Lữ đại nhân dựa theo những lời mà hạ quan nói, như vậy Lữ đại nhân có thể đạt được vị trí của bá phụ ngày xưa.


Hạ Tủng đề cập đến bá phụ chính là Lữ Mông, người cũng có được sự sủng ái trong vài thập niên trước.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Đương nhiên, Lữ Di Giản nghe xong cũng cảm thấy động tâm. Hiện tại, gã cũng đã hơn bốn mươi tuổi, cũng có tài hoa, kinh nghiệm dồi dào. Hơn nữa, địa vị ở Phủ Khai Phong này cũng khá mẫn cảm. Chân Tông và Thái Tông đều đã làm qua, về sau đều đã trở thành Hoàng đế. Ngoài ra, cũng có rất nhiều vị Tể tướng cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ này. Phủ Khai Phong là thủ đô của quốc gia. Tình hình phức tạp, chính vụ nặng nề. Đương nhiên, nếu như có năng lực thì cũng được Hoàng đế coi trọng. Tuy nhiên, Lữ Di Giản rụt rè nói:

- Hạ đại nhân, ngài nói điều này là sai lầm rồi. Hiện tại triều đình đã có Vương đại nhân, Lỗ đại nhân và Thạch đại nhân. Bọn họ tài năng còn hơn bản quan xa. Đừng nói là bản quankhông có long tranh giành mà dù có muốn thì chức vụ quan trọng cũng không đến phiên bản quan.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hạ Tủng lắc đầu nói:

- Lữ đại nhân, ngài đang ở bên trong nên không nhìn thấy rõ tình thế. Hạ quan mạo phạm hỏi một câu. Hiện tại Vương đại nhân, Lỗ đại nhân và Thạch đại nhân ba người quan hệ như thế nào?

Lữ Di Giản nghe xong cũng có chút suy nghĩ.

Lữ Di Giản cười nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Nhân phẩm ba người bọn họ đều rất cao quý. Bản quan rất là bội phục. Đương nhiên, tính cách hợp nên mối quan hệ giữa ba người đó cũng rất tốt.


Hạ Tủng vỗ tay một cái rồi nói:

- Đúng rồi, khi Đinh đại nhân rớt đài thì trong triều chỉ còn lại tiếng nói của một phe mà thôi. Đặc biệt, Thạch đại nhân càng trở nên được thiên hạ trọng vọng. Đây cũng là chuyện tốt. Nhưng Thái hậu có cho phép chuyện này xảy ra không?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lữ Di Giản nghe xong cũng hơi suy nghĩ.


Hạ Tủng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Lữ Di Giản

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lữ Di Giản qua một lúc lâu mới nói:

- Nhưng hiện nay bản quan hơi đơn độc, danh vọng cũng không đủ. Thái hậu sẽ không nâng đỡ bản quan.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hạ Tủng lại lắc đầu nói:

- Chính bởi vì điều này nên Thái hậu mới nhanh chóng bổ nhiệm Lữ đại nhân vào vị trí cao. Nhưng cũng phải xem Lữ đại nhân làm như thế nào?


Lữ Di Giản lúc này đánh giá Hạ Tủng cao hơn. Gã nhận ra rằng tuy tên này nhân phẩm không được tốt nhưng chỉ số thông minh lại không tồi. Lữ Di Giản chắp tay nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Mong Hạ đại nhân chỉ giáo!


Hạ Tủng nói:

- Lữ đại nhân, thật sự rất đơn giản. Chỉ cần đại nhân dựa vào biện pháp của tôi mà làm thì không bao lâu sau sẽ đạt được tước vị cao. Tuy nhiên, Lữ đại nhân vẫn còn thiếu một trợ thủ bên mình. Hạ quan xin “Mao Toại tự tiến” giúp đỡ ngài.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lữ Di Giản hiểu rằng đây là điều kiện mà Hạ Tủng đưa ra. Ý của Hạ Tủng nói là nếu gã sau này thật sự. một bước lên mây thì cũng phải tiến hành đề bạt cho Hạ Tủng. Tuy nhiên, Lữ Di Giản cũng là một đại biểu của phái nguyên lão, người mưu trí bên cạnh quả thật rất ít. Tuy rằng nhân phẩm của gã này chẳng ra sao, nhưng nếu dùng tốt thì cũng khiến ình có được người mưu trí bên cạnh. Lữ Di Giản ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu biện pháp của Hạ đại nhân thật sự dùng được thì bản quan sẽ không quên công ơn của Hạ đại nhân.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hạ Tủng nghe được Lữ Di Giản cho phép thì mới nói:

- Chỉ cần Đinh đại nhân rớt đài, như vậy trong triều Thạch đại nhân sẽ thành độc tôn. Tuy rằng thái hậu và Tiên đế rất trọng dụng thiếu niên này, nhưng vì chuyện của Đinh Vị, Thái hậu chắc sẽ càng không có ý muốn trong triều chỉ có một tiếng nói. Nếu như đêm nay Lữ đại nhân lập công to, sau đó đối lập với Thạch đại nhân trên triều. Chắc chắn sẽ được Thái hậu hết sức nâng đỡ để làm đối trọng với phe của Thạch đại nhân. Hơn nữa vì thế lực của đại nhân còn nhỏ nên có thể Thái hậu sẽ thăng chức rất nhanh cho đại nhân. Chỉ cần đại nhân nắm được quyền lớn đám quan viên vốn đi theo Đinh đại nhân sẽ nhanh chóng đi theo ngài. Như vậy là ngài sẽ sắp có thế lực đủ để chống lại Thạch đại nhân.


Lữ Di Giản nghe đến biện pháp này, trong bụng nghĩ thầm đúng là diệu kế. Hơn nữa, nghe cũng rất có lý. Nhưng khi tưởng tượng rằng mình vì muốn được trở thành giống Đinh Vị mà đối đầu với thiếu niên chính trực này gã cũng hơi không đành lòng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hạ Tủng nhìn vẻ mặt cua Lữ Di Giản thì đã biết tâm ý của gã, Hạ Tủng nói thêm:

- Lữ đại nhân, hạ quan không phải nói ngài chống lại Thạch đai nhân, cũng không phải chống lại Đinh đại nhân. Chỉ cần Lữ đại nhân vì nước vì dân là được rồi. Cũng giống như xây một căn nhà vậy. Thạch đại nhân muốn xây liền một lúc, nhưng Lữ đại nhân lại kiên trì xây từng chút một. Bất kể là xây một lúc hay từng chút một thì cũng không muốn căn nhà của mình sụp đổ.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lữ Di Giản rốt cuộc bị những lời nói này tác động. Gã thi lễ nói:

- Lời nói của Hạ đại nhân đúng là rất có lý. Nếu sự thành thì bản quan không quên sự chỉ giáo của ngài.


Hạ Tủng ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Gã nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Không dám. Tuy nhiên tối nay vì phải phối hợp hành động với Thạch đại nhân, chi bằng chúng ta t tính toán lại một lần nữa.


Lữ Di Giản hỏi:

- Tính toán như thế nào?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lưu Nga nghe xong lời của người áo đen thì đã đoán ra Thạch Kiên muốn tự mình đi vào tuyệt địa. Trên thực tế, hóa ra kế hoạch của Thạch Kiên cũng là muốn vào hoàng cung, nhưng hiện nay tình huống trở nên phức tạp quay trở lại hoàng cung. Như vậy là tự dấn thân mình vào chỗ nguy hiểm. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng bớt oán giận Thạch Kiên một chút.


Nhưng trong chốc lát có người tiến vào bẩm báo, nói người nhà của Thạch Kiên là Phạm Hộ Nhạc xin vào cầu kiến.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!



Lưu Nga nghe nói tên thì biết người này vì bảo hộ cho Thạch Kiên mà chịu bị thương. Vì thế nói:

- Cho hắn vào!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hóa ra Phạm Hộ Nhạc không vào thưa chuyện mà là để đưa một quyển sách. Đây là quyển sách mà Thạch Kiên vừa mới viết “Trăm chiến kỳ lược”. Quyển sách này là của nhà mưu lược quân sự gia Lưu Bá Ôn viết lại những mưu lược quân sự nổi tiếng của Minh triều. Từ khai chiến, dung kế, trận chiến kết thúc, tử chiến tổng cộng có một trăm chiến thuật và các trận đánh điển hình. Ở thời Trung Quốc xa xưa thì đây là một quyển sách chiếm địa vị vô cùng trọng yếu. Rất nhiều học giả quân sự đều muốn có nó để đạt được địa vị cao. Trận chiến điển hình ở thời Xuân Thu là phá Sở đến trận chiến Dương thành thời Khiết Đan và hậu Tấn và. Các khoảng thời gian trên không cùng thời đại với Thạch Kiên.


Đương nhiên, Thạch Kiên biết quyển sách này không bằng “Tôn tử binh phá” và “Tam thập lục kế” tuy rằng có độ dài bằng nhau. Tuy nhiên hắn không thể không viết. Hắn đã viết khi không ngừng hồi tưởng, bởi vậy quyển sách có rất nhiều dấu vết sửa chữa. Trong lúc quan trọng này hắn đã đem bản nháp trực tiếp đưa tới.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Thông qua điều này, Lưu Nga hiểu được Thạch Kiên sợ xảy ra điều bất trắc.


Triệu Trinh cũng hiểu được điều đó. Tâm cơ của Lưu Nga thì thâm trầm, còn Triệu Trinh thì đơn thuần hơn nhiều. Sự thật thì trong lịch sử, Nhân Tông cũng phải đối mặt với các đảng phái tranh chấp nhưng Nhân Tông cũng không cố ý đấu tranh lại với các đảng phái này. Triệu Trinh đúng thật là rất có cảm tình với Thạch Kiên. Hơn nữa em của ngài là Triệu Cận cũng nghe nói tối nay Thạch Kiên đến hoàng cung cho nên nói thế nào nàng cũng muốn lưu lại làm bạn với Thạch Kiên. Lúc ấy thời gian đã trễ đành phải bất đắc dĩ lưu nàng ở lại. Đây chính là hai người thân vô cùng quan trọng đối với ngài. Điều này làm cho Triệu Trinh thật sự lo lắng. Triệu Trinh nhìn quyển sách với đủ loại chiến pháp tinh diệu cùng với các trận chiến điển hình, trong mắt không khỏi có chút long lanh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Thạch Kiên vào cung. Tuy rằng Thượng phương bảo kiếm không ở trên tay hắn nhưng tất cả các thái giám đều biết hắn vì tra án mà được đặc quyền nên cũng không dám cản lại. Hơn nữa, lần trước hắn đã dám ở trong cung lập uy. Thạch Kiên đi vào tẩm cung của Lưu Nga, Lưu Nga liền sai lão cung nữ thân cận đưa Thạch Kiên vào bên trong để nói tình hình. Chuyện này hắn đã sớm tính toán. Hôm nay vì không muốn cho Lôi Duẫn Cung và Đinh Vị cùng với cái tổ chức thần bí kia hoài nghi, nên hắn cũng không lộ ra bất cứ hành động nào. Bởi vậy phải nắm bắt được tình hình. Khi Thạch Kiên nghe nói Triệu Cận cũng vì hắn mà lưu lại trong cung nên cảm thấy tức giận. Tức giận vì nàng đã quá hồ đồ nhưng cũng không ngờ tình cảm của nàng đối với hắn sâu đậm như vậy.


Hắn lập tức chỉ bảo cung nữ vài câu rồi đến phòng của Triệu Cận.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hạ Tủng rời khỏi cũng không khiến cho Đinh Vị cảnh giác. Hiện tại, chức vị của Hạ Tủng rất thấp. Tuy nhiên, lúc này trời đã quá khuya cho nên một loạt đại thần lên tiếng cáo từ.

Môn khách của Đinh Vị lúc này mới nói:

- Kỳ thật những lời vừa rồi của Duẫn Ngôn, ngài cũng nên suy xét một chút.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Đinh Vị vuốt chòm râu nói:

- Không phải lão phu không suy xét. Lão phu cũng biết đương kim Thánh thượng và Thạch thị lang tâm đầu ý hợp. Nếu Thái hậu có biến cố gì thì đúng là lão phu cũng có bất lợi rất lớn. Tuy nhiên, hiện tại lão phu làm việc dựa theo hoàn cảnh. Ít nhất là mưu định trước rồi sau đó hãy động. Nếu người nói không phải là Duẫn Ngôn mà là Nguyên Nghiễm vương gia thì lão phu sẽ suy nghĩ lại.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nói đến đây gã cười ha hả, không nói gì thêm. Đương nhiên môn khách cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Đinh Vị. Đinh Vị nói Duẫn Ngôn không phải là nhân vật quan trọng. Đối với người như vậy thì không cần để ý. Nhưng nếu đổi là Bát Vương gia thì thật là có thể suy xét lại. Đương nhiên điều này là không tưởng. Đầu tiên Bát vương gia là người vô cùng yêu thích Thạch Kiên. Ngay cả con gái mình cũng can tâm làm vợ Thạch Kiên chung với người khácTiếp nữa là Bát vương gia luôn tậm tâm với triều đình, không bao giờ có ý phản bội.


Đúng lúc này, thủ hạ của Đinh Vị vào bẩm báo những gì xảy ra từ chạng vạng đến bây giờ.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đinh Vị nghe xong lập tức hiểu rằng kinh thành sắp sửa phát sinh biến đổi lớn. Gã biết Lôi Duẫn Cung muốn làm Thái sư. Hơn nữa, Thạch Kiên lúc này đã vào cung, có lẽ hắn đã sớm có tính toán. Điều này khiến Đinh Vị nhíu mày, không biết cuối cùng đã xảy ra việc gì khiến Lôi Duẫn Cung phải vội vàng như thế. Trong chốc lát, Đinh Vị chợt nghĩ đến lăng mộ, khẳng định là lăng mộ đã gặp chuyện không may nên mới làm cho Lôi Duẫn Cung tử chiến đến cùng.


Đinh Vị biến sắc. Nếu lăng mộ gặp chuyện không may thì gã cũng bị liên lụy. Vì thế gã diễn lại trò cũ, dùng kiệu bí mật đi đến phủ của Tào Lợi Dụng. Bởi vì thời điểm này chỉ có Tào Lợi Dụng là có khả năng điều động binh lính.

Nhưng mà Tào Lợi Dụng cũng cười khổ:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

- Đinh đại nhân, tôi vừa rồi nhận được Thánh chỉ nói lão phu cuồng ngạo không kềm chế được, đem lão phu cho xu mật sứ điều tra, đồng thời lấy lại ấn tín và binh phù.


Đinh Vị vừa nghe là biết Lôi Duẫn Cung muốn gây chuyện. Lôi Duẫn Cung sợ mình cũng có kết cục như Chu Hoài Chính. Cho nên trước tiên là thu hồi binh quyền của Tào Lợi Dụng. Trực giác của gã cho biết, lần này Lôi Duẫn Cung rất có khả năng rơi vào bẫy của Thạch Kiên. Đinh Vị liền lập tức cáo từ, muốn đến hoàng cung gặp Lôi Duẫn Cung hỏi cho rõ.

Nhưng khi vừa mới đến cổng kinh thành, liền bị nha dịch của phủ Khai Phong chặn lại, bảo tối nay nhận được Thánh chỉ, toàn thành phải giới nghiêm, đồng thời cũng yêu cầu Đinh Vị ở lại trong phủ không nên đi ra ngoài, để không tạo nên những hiểu lầm đáng tiếc.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Bình Luận (0)
Comment