Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 236

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Anh nợ em một câu yêu thương!

Vương Mông Chính cũng không có cách nào, nếu Chủng Thế Hành đem chứng cứ thu được phơi bày ra ánh sáng, thì dù Lưu Nga có muốn cũng không chắc đã cứu được lão ta. Lão lại thấy gia cảnh Chủng Thế Hành bần hàn, đương nhiên loại bần hàn này cũng chỉ là mặt ngoài của quan viên, Chủng gia không đến nỗi nghèo khó, bằng không Chủng tiểu thư không có khả năng có tới tám nha hoàn theo hầu, lão liền đem rất nhiều vàng bạc tặng cho Chủng Thế Hành, ý tứ là muốn xin Chủng Thế Hành tha cho lão một con đường.


Thế nhưng Chủng Thế Hành cự tuyệt khiến lão vô cùng tức giận. Không cần biết hiện tại uy phong của Chủng Thế Hành lớn đến đâu, kỳ thật trong Tống triều vị trí của võ quan còn thấp, ngay cả Tào Vĩ chức quan lớn như vậy nhưng nhìn thấy Thạch Kiên còn phải cung kính. Minh triều cũng như vậy. Nhưng Chủng Thế Hành giờ là thông phán Phượng Châu, ông ta hoàn toàn có quyền xử lý Vương Mông Chính.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này người nhà Vương Mông Chính đột nhiên lại nhớ tới chuyện Vương Tri Khiêm. Vì thế lão ta liền nghĩ ra một độc kế. Lão dùng một số tiền lớn mua chuộc được cô gái mà Chủng Thế Hành đã thu nạp. Về sau điều tra ra là một ngàn quan tiền. Thạch Kiên không khỏi cảm khái, chỗ tiền này quả thật có thể mua được cả nhân tâm. Cô gái này cùng với cha mẹ dù hận Vương Tri Khiêm thấu xương nhưng Vương Mông Chính vừa dùng tiền mua chuộc vừa bức bách cô ta ngụy tạo lời khai.


Việc này làm tốt thì Chủng Thế Hành không những không còn gây khó dễ cho Vương Mông Chính được nữa mà ngược lại còn bị gán thêm tội danh. Cô nương kia khai mình cam tâm tình nguyện cùng Vương Tri Khiêm nhưng bị Chủng Thế Hành bắt gặp, ông ta đã ép cô ta cung khai là bị cưỡng bức. Như vậy chẳng những Chủng Thế Hành đưa cô ta về nhà dễ dàng mà sau đó còn có cơ hội lăng nhục cô ta.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Tri châu Phượng Châu họ Cố cũng đã đoán ra được bên trong e là có quỷ kế nhưng thứ nhất ông ta cũng nóng mắt vì Chủng Thế Hành, thứ hai cũng muốn nịnh bợ Vương Mông Chính. Hiện tại Vương Mông Chính tuy không lập được công lao nhưng bởi vì Hạ Tủng làm chút chuyện ma quỷ, mạo nhận vô số công lao, trải qua lần này tiền đồ của lão so với Chủng Thế Hành còn lớn hơn rất nhiều, trong triều nhất định có chức quan tốt, điều này thì ngay cả đứa bé ba tuổi cũng hiểu được. Hơn nữa đằng sau lão còn có thế lực rất lớn chống lưng.


Khi thẩm vấn nghe cô gái đó nói ra những lời không có lương tâm như vậy, Chủng Thế Hành tức đến hộc máu. Chuyện này đúng là một người có lương tri không thể làm được.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Thái thú để ý thấy cô gái khi nói chuyện cứ cố tình né tránh cũng biết chắc chắn có ẩn tình đằng sau nhưng căn bản ông ta vốn chưa từng nghĩ đến việc sẽ xử án nghiêm minh, ngược lại trong lòng chỉ nghĩ đến việc sẽ xử lý Chủng Thế Hành như thế nào, nên không phân biệt tốt xấu liền xử Chủng Thế Hành tội chết.


Tô Sĩ Quốc bị áp giải về Phượng Châu đúng lúc Chủng Thế Hành bị bắt giam. Mấy người con trai Chủng gia đang tìm người đi kiện, mặt khác cũng tìm đến nhờ cậy mấy thúc thúc xem có thể đem án tử này thẩm tra xử lý lại cho nghiêm minh được không. Lúc này thấy Tô Sĩ Quốc trở về, Chủng Ngạc nóng nảy một tay tóm lấy Tô Sĩ Quốc nâng lên.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Tô Sĩ Quốc vì muốn thể hiện tài năng mà trong chiến dịch Tây Bắc lần này nghe ngóng tình hình rất tỉ mỉ. Đặc biệt cũng đã nghe được Thạch Kiên từng so sánh huynh đệ họ Chủng này với Thiết Diện tướng quân và Tiểu Lang tướng quân để thấy sự mạnh mẽ hung hăng của họ. Sự thật ngày đó Chủng Ngạc đã một mình giết được hai mươi binh lính Tây Hạ ở Thiên Đô Sơn. Lúc đó áo giáp của anh ta nhuộm đỏ như máu.


Đối với ngưu nhân này Tô Sĩ Quốc vô cùng sợ hãi. Y giơ hai tay lên nói:

- Chủng tiểu tướng quân, ngài đừng tức giận. Ta nguyện ý cưới Đại tiểu thư, không bao giờ chạy trốn nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng Chủng Ngạc đâu có tin lời y nói. Hiện giờ anh ta vô cùng căm ghét văn nhân nên đã chuẩn bị giơ tay lên đánh y. Chủng Ngạc không như Chủng tiểu thư tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn nhưng phần lớn cũng chỉ là khua chân múa tay. Lão đại Chủng Cổ thấy vậy thì vội vàng ngăn Chủng Ngạc, nếu không một quyền này đánh xuống Tô Sĩ Quốc không tàn phế cũng bị thương nặng.


Mấy binh lính áp giải lúc trước đã được dặn dò nên thấy vậy thì liền lui xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đến lúc này Tô Sĩ Quốc đành phải thành thật nói hết gia cảnh và địa chỉ nhà cho anh em Chủng gia. Lúc đi Kinh Triệu Phủ cũng không đến nhà Tô Sĩ Quốc, Chủng gia đã nghi ngờ y là người nhà Tô gia nhưng cũng không thể tới cửa mà mở mồm là con trai ngươi cầu hôn tiểu thư nhà ta, một khi lầm thì thể diện lão gia có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.


Lúc này nhìn thấy Chủng Cổ ra hiệu, mọi người mới gật đầu. Dù sao trên người y cũng có mấy vạn quan tiền, kẻ du đãng bên ngoài không thể có được. Ở Kinh Triệu Phủ cũng không có bao nhiêu nhà. Ngoại trừ đại phủ Giang Nam thì cũng có thể đếm được hằng hà.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chủng Ngạc lúc đó mới buông y ra. Tuy nhiên vẫn bắt y lập tức viết một phong thư nói người nhà đến cầu hôn ngay.


Tuy nhiên huynh đệ Chủng gia cũng không dễ dàng buông tha Tô Sĩ Quốc như vậy. Chủng lão tam Chủng Chẩn cười cười đi tới lục soát người y nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


- Tỷ phu này, ngươi chân tay mềm yếu, để nhiều tiền như vậy trên người thật sự không an toàn đâu. Tiểu đệ ta sẽ thay ngươi bảo quản. Yên tâm ta sẽ không thu phí bảo quản đâu.


Tô Sĩ Quốc lúc này như bị hôn mê, trên người không có tiền còn chạy trốn thế nào được?

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chủng Ngạc tuy rằng buông y ra nhưng lại nói với tôi tớ một câu khiến y cảm thấy đúng là họa vô đơn chí:

- Về sau vì sự an toàn của cậu chủ, cậu ta đi tới đâu ngươi phải theo tới đấy. Nếu chân cậu ta gẫy, Chủng gia chúng ta tuy rằng nghèo khó nhưng nuôi một kẻ vô dụng thì cũng có thể nuôi tốt. Nếu ngươi để cậu ta chạy trốn thì ta lập tức đánh gãy chân ngươi.


Anh nợ em một câu yêu thương!


Chủng Cổ nói:

- Nhị đệ, cần gì phải làm dữ như vậy. Chỉ cần một ngày cho cậu ta ăn cơm một lần thì muốn chạy cũng không có sức mà chạy. Giờ tiền không có, lại một ngày ăn một lần cơm thì còn đi đâu được? So với nơi khác thì cũng coi như tìm được một nơi quá tốt rồi.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này tiểu đội trưởng đi tới nói với Tô Sĩ Quốc:

- Đại nhân của chúng ta đã nói ngươi cũng có một chút bản lĩnh, thật sự không nhất định phải làm việc dưới trướng Thạch đại nhân, từ giờ về sau ngươi cứ đi theo nhạc phụ của ngươi và huynh đệ Chủng gia thì cũng có thể có cơ hội.


Tô Sĩ Quốc liền cảm thấy thế giới này thật đen tối. Ngay cả Thạch Kiên vốn chính trực mà trong giới quan lại cũng bao che cho nhau. Đương nhiên y quên mất lúc y đem theo bốn mươi cô nương xinh đẹp dạo chơi trên đường đã có bao nhiêu kẻ đỏ mắt ghen tị muốn đánh cho y một trận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Y nghĩ từ giờ về sau không còn đường thoát nữa rồi. Vợ y tưởng đã rất hung ác nhưng so với mấy người anh em của nàng thì nàng vẫn còn dịu dàng như hoa vậy.


Chủng Nghị nhỏ nhất nghe thấy vậy liền nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Ồ, tỷ phu à, ngươi thật có bản lĩnh, không ngờ lại được cả Thạch đại nhân chiếu cố. Tuy nhiên nhìn thân thể ngươi ngay cả ta cũng không bằng, như vậy trên chiến trường hy vọng sống đúng là không có. Như vậy đi, muốn đạt trình độ như các đại ca của ta thì cả đời này ngươi cũng không đạt được nhưng vì hạnh phúc của tỷ tỷ ta, về sau mỗi ngày ngươi cùng ta đánh vài chiêu đi.


Mỗi ngày Tô Sĩ Quốc chỉ được ăn một lần cơm, lại phải đi tập luyện, còn cùng cậu ta đánh mấy chiêu? Tuy rằng thiếu niên này còn nhỏ tuổi, nhưng nhìn vào thể lực các đại ca của cậu rồi lại nhìn đến thân thể cậu, đến cả mấy binh lính kia cũng không dám lưu lại, vội vàng xin cáo từ.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Chủng tiểu thư vẫn ở bên cạnh nhưng không lên tiếng, để cho các ca ca hù dọa kẻ đáng giận này, nhưng qua một hồi lâu nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng. Sự việc lớn như vậy, thế nào mà phụ thân lại không xuất hiện? Nàng không yên tâm liền hỏi đệ đệ, về phần các đại ca thì nàng tự biết lần này mình gây họa lớn nên không dám động tới.

Sau đó nàng mới biết chuyện của Chủng Thế Hành.


Chủng Đại tiểu thư nghe vậy thì trợn tròn mắt, đây rõ ràng là tri châu Phượng Châu và Vương Mông Chính liên kết hãm hại phụ thân nàng mà.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tuy nhiên nàng lại nhớ ra kẻ ngốc đang ngồi bên cạnh, nàng kéo đầu Tô Sĩ Quốc xuống, bất ngờ nói vào tai y:

- Ngươi mau nghĩ một biện pháp đi.

Tô Sĩ Quốc nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Thế này ta còn có thể có biện pháp gì. Ai bảo Chủng đại nhân đi cứu một con rắn về. Trừ phi bây giờ cô ta đổi khẩu cung, bằng không rất khó. Hơn nữa ta bị nàng quản gắt gao, nàng không nghĩ ra làm sao ta nghĩ ra được?



- Ngươi là đồ vô dụng, với bản lĩnh này mà đòi chạy đến trước mặt Thạch đại nhân xin nương nhờ nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Sĩ Quốc thầm nghĩ ta có thể nào lại là kẻ vô dụng, chỉ có điều gặp phải nàng như tú tài gặp nhà binh, đúng là hữu ý không nói nên lời.

Tuy nhiên nhắc đến Thạch đại nhân ánh mắt y sáng lên nói:

- Ta có cách này. Tuy nhiên…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tô Sĩ Quốc trầm ngâm một chút, đây chính là cơ hội tốt để thương lượng. Nhưng huynh đệ Chủng gia nghe thấy y nói tuy nhiên một câu thì sắc mặt lập tức trở nên đằng đằng sát khí, y không dám nói tới điều kiện hủy hôn kia nữa. Y lại nhìn sang Chủng Chẩn, trong người anh ta giấu mấy vạn quan tiền của y, nhưng Chủng Chẩn nhìn thấy ánh mắt y thì giơ nắm tay lên xoa xoa một chút. Thế có nghĩa là điều đó cũng quên đi.




Anh nợ em một câu yêu thương!



Bởi vậy sau khi suy nghĩ rất lâu y mới nói ra ý tưởng cho huynh đệ Chủng gia nhưng với điều kiện mỗi ngày cho y ăn ba bữa, không được để y ở Chủng gia chịu đói:

- Thực tế rất đơn giản, chỉ cần tìm Thạch đại nhân thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết được hết.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chủng tiểu thư liền hung hăng đá vào mông y một cái. Phương pháp cái gì chứ, ai chẳng biết là phải tìm Thạch Kiên.


Phương pháp rất đơn giản nhưng huynh đệ Chủng gia thật không ngờ tới. Bởi vì Thạch Kiên tuy rằng cất nhắc phụ thân họ từ Phượng Châu ra tiền tuyến, hơn nữa cũng có gặp qua bọn họ vài lần nhưng cũng chỉ là nói chuyện xã giao với Chủng Thế Hành rồi khen ngợi anh em họ vài câu khiến phụ thân mừng rỡ, sau đó thì liền rời khỏi Tam Xuyên Trại, cũng không có giao tình gì đặc biệt. Bọn họ lập tức phái người đến Duyên Châu thông báo cho Thạch Kiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tô Sĩ Quốc thở dài, chỉ cần việc này đến tai Thạch Kiên nhất định sẽ lấy lại được công bằng cho lão Chủng nhưng việc Thạch Kiên muốn ở lại Tây Bắc thì vẫn không được.


Thạch Kiên chưa biết xảy ra chuyện này. Cuối ngày tháng tám, ánh mặt trời vẫn chiếu xuống sáng rọi. Trên bầu trời ráng chiều mềm mại nhiều hình nhiều vẻ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhất là lúc này tầng khí quyển không bị ô nhiễm, địa thế nơi này so với Trung Nguyên lại cao hơn nên áng mây trên bầu trời càng mềm mại đến lạ kỳ.


Thạch Kiên hiện giờ cũng không vội lo công vụ, còn đợi xem triều đình quyết định thế nào, tâm tình hắn cũng trở nên thư thái. Giờ hắn vừa cưỡi ngựa trắng vừa thưởng thức cảnh sắc hai bên đường. Trên bầu trời từng áng mây bay thật đẹp, hai bên đường xa xa là núi cao vời vợi, còn có rất nhiều người nông dân chăm chỉ cày bừa, chuẩn bị ột vụ xuân mới. Thạch Kiên dạo này không quản hộ vệ nghiêm ngặt như trước nữa, các hộ vệ cũng có thể trên đường trò chuyện cười đùa vui vẻ, thậm chí có hộ vệ còn tính toán khi nào thì có thể thu phục được Tây Hạ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nếu bọn họ biết nay mai Thạch Kiên có thể sẽ phải rời khỏi nơi này thì không biết họ còn có thể cười như vậy được không.


Thạch Kiên còn chưa vào đến thành đã được các quan viên thành Duyên Châu ra nghênh đón. Hóa ra nghe tin Thạch Kiên trở về, tất cả quan viên Duyên Châu đều tới chuẩn bị yến tiệc. Tuy rằng bên trong cũng có phần nịnh nọt nhưng bọn họ thực biết ơn Thạch Kiên từ chính nội tâm của mình. Nếu ngày đó không có Thạch Kiên ở Hòa Châu bày mưu tính kế thì chỉ sợ Duyên Châu đã sớm bị Nguyên Hạo chiếm giữ.

Anh nợ em một câu yêu thương!



Tuy rằng trong bảy ngày liền Duyên Châu đã bị chà đạp rất nhiều nhưng cảnh ngộ đó thôn trại nào ở phương Bắc mà không gặp phải chứ.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Đối với loại yến tiệc này Thạch Kiên vốn không thích nhưng trong yến tiệc có rất nhiều tộc trưởng, trưởng lão của người Phiền, người Khương nên hắn cũng phải ráng tham dự.


Tuy nhiên yến tiệc vừa mới bắt đầu, Nghê Thông Phán đã đến gần chỗ Thạch Kiên. Hiện tại ông ta đang cảm thấy phiền muộn vì con gái mình. Ông ta nằm mơ cũng không ngờ cô con gái điềm đạm nho nhã của mình lại coi trọng một tướng sĩ nghe đồn là ở bên ngoài giết người không chớp mắt.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Ông ta vốn đã muốn từ chối trực tiếp nhưng ngay cả Thạch Kiên cũng vì tiểu tướng này mà viết một bài từ, tuy không phải là bài từ mới nhưng là do Thạch Kiên tự tay viết, phần lễ vật này cũng có giá trị lắm rồi. Vì thế ông ta lại do dự. Sau trận chiến Kim Minh Trại trong ngoài đều đồn đại, Bình Thư còn nói rằng con rể tương lai của ông ta cầm trong tay hai cây trường thương, một lưỡi lê quét qua lấy mạng mười binh Tây Hạ, sau đó anh ta còn nhấc trường thương lên ném mười cỗ thi thể này ra ngoài, tiếp tục đâm những kẻ khác, khiến cho quân Tây Hạ phải khóc cha gọi mẹ.


Nghê Thông Phán buồn bực hỏi:

- Chẳng lẽ áo giáp của quân Tây Hạ làm bằng giấy à? Người Tây Hạ làm bằng nước à?

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ông ta hỏi vậy là đúng, dù là người khỏe mạnh đến đâu cũng không thể nào dùng trường thương đâm một nhát xuyên qua mười binh lính được.


Nhưng thấy Nghê Thông Phán phê bình thần tượng, Bình Thư kia mặc kệ ông ta có phải là quan lại hay không liền vặn lại:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Nghê đại nhân cũng chỉ là một quan văn, cũng không phải là tinh tú hạ phàm như Thạch đại nhân.


Xem ra bất kể là Địch Thanh có dũng cảm thế nào thì địa vị theo cảm nhận của bọn họ so với Thạch Kiên cũng kém hơn một chút.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Bình Thư kia lại tiếp tục nói:

- Ngài có biết Địch tướng quân mạnh đến thế nào không? Ngài ấy cao tám thước, một quyền có thể đánh chết một con trâu, một lưỡi lê đâm chết mươi binh lính thì có gì ngạc nhiên? Nếu không như thế thì ngài ấy đem theo mấy ngàn binh Tống đã thảm bại rồi.


Nghê Thông Phán lại càng buồn bực, đây đúng là nói không có lý mà. Địch Thanh có khả năng trở thành con rể ông ta, về chuyện một quyền đánh chết một con trâu hay không thì không rõ nhưng anh ta cao bao nhiêu ông còn không biết hay sao? Ngay cả sáu thước cũng chưa tới, giờ đã được nói thành tám thước thì đúng là một cái lý ngu ngốc. Tuy nhiên lần này ông ta không nghĩ ra được vì sao Địch Thanh mang theo mấy ngàn người mà dám ở lại vùng thôn quê giao chiến với mấy vạn quân Tây Hạ. Thật đúng là phải thất bại thảm hại rồi mới đúng chứ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng ngẫm lại con gái mình và sát tinh này cả đời cũng không xứng đôi. Một người cả ngày viết thơ vẽ tranh, một người luyện đao chuẩn bị giết người, hai người này mà lại thành phu thê nghĩ đến đã thấy toát mồ hôi. Đương nhiên nếu không phải là Địch Thanh sát khí ngút trời mà giống như Thạch Kiên, vẫy vẫy cây quạt đã đánh kẻ thù tan thành tro bụi thì dựa vào một trận thắng này của Địch Thanh ông ta đã giơ hai tay tán thành việc hôn nhân này.


Ông ta đi đến trước mặt Thạch Kiên hỏi:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Thạch đại nhân, xin hỏi trong trận chiến này tướng quân nào làm cho ngài vừa lòng nhất?


Thạch Kiên mỉm cười, hắn biết mục đích của Nghê Thông Phán, vì thế không cần suy nghĩ hắn đã nói ngay:

- Thứ nhất là Địch tướng quân, thứ hai là Chủng đại nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sự thật đúng là như vậy, cũng không phải Thạch Kiên nói tốt giúp cho Địch Thanh. Tuy rằng Chủng Thế Hành giành thắng lợi rất nhanh chóng nhưng khi đó là kết cục đã định. Còn Địch Thanh chịu đủ loại bất lợi dám ở lại Kim Minh Trại khổ chiến bảy ngày, cuối cùng có thể thực thi các bước tiếp theo của kế hoạch. Hơn nữa Địch Thanh ở trên chiến trường tiên phong chiến thắng kẻ thù, thắng lợi thật sự rất quang minh lỗi lạc.


Nghê Thông Phán còn hỏi thêm:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Địch tướng quân so với hai tiểu tướng Chu gia thì thế nào?



Thạch Kiên lắc đầu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nghê Thông Phán thất vọng nói:

- Chẳng lẽ không bằng?


Anh nợ em một câu yêu thương!

Thạch Kiên lại lắc đầu. Thực tế giờ đã nhìn thấy sự chênh lệch rồi. Về giết địch thì Chu Sỉ không phải không là một hổ tướng nhưng về trấn thủ chỉ huy thì không bằng Địch Thanh. Nếu so như vậy thì Đinh Diểu có thể hơn một chút nhưng Đinh Diểu võ nghệ lại kém Địch Thanh rất nhiều.


Nghê Thông Phán đã hiểu ý tứ của hắn, là so với bọn họ thì Tiểu lang tướng quân lợi hại hơn. Nhưng ông ta vẫn cẩn thận hỏi thêm:

- Nếu so với huynh đệ Chiết gia thì sao?

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thạch Kiên lại lắc đầu. Tuy rằng lần này ba huynh đệ Chiết gia cũng lập công nhưng trong lịch sử không bằng Địch Thanh, trong trận chiến này biểu hiện cũng không bằng Địch Thanh.


Lúc đó Thạch Kiên vì muốn thu hút sự chú ý của Nguyên Hạo nên đã điều mấy vị lão tướng đến Kính Châu, để cho các tiểu tướng có cơ hội lập công. Nghê Thông Phán không nói đến Đinh Diểu và Thôi Diệt Lang vì bọn họ là người trong phủ Thạch Kiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ông ta ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- So với Chủng đại nhân thì sao?


Anh nợ em một câu yêu thương!

Lần này Chủng Thế Hành cũng lập công lớn, kỳ thật nếu sử dụng tốt thì tiền đồ ông ta so với Địch Thanh cũng không kém. Nhưng dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi rồi.


Vì thế Thạch Kiên nói:

- Chủng đại nhân đã già rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ý tứ của hắn là Chủng đại nhân cũng không kém nhưng ông ta không có nhiều thời gian phát triển như Địch Thanh. Thạch Kiên đánh giá cao Địch Thanh như vậy khiến trên mặt Nghê Thông Phán hồng lên hưng phấn. Thạch Kiên là ai? Đôi mắt của hắn so với tài văn chương của hắn còn tinh diệu hơn nhiều. Hắn nhìn đến một ai là chuẩn ngay người đó, bằng không sao có thể mạo muội điều Chủng Thế Hành đến Tam Xuyên Trại?


Ông ta âm thầm quan sát, thấy một trưởng lão người Khương đang nói chuyện với Phạm Trọng Yêm, liền hỏi:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Như vậy so với Phạm đại nhân thì sao?



Ông ta nói xong những lời này thì liền hối hận. Phạm đại nhân là tiến sĩ, tài năng của ông ta là về tham vấn chính sự hoặc là bình văn chương còn Địch Thanh chung quy cũng chỉ là một võ tướng, theo như lá thư này viết thì văn hóa anh ta cũng không cao, như vậy sao có thể so sánh với Phạm đại nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng không ngờ Thạch Kiên lại nghiêm túc gật đầu nói:

- Nếu gặp cơ hội tốt thì Địch tướng quân cũng sẽ không thua kém gì Phạm đại nhân. Tuy nhiên tốt nhất anh ta không nên vào thư xu, vì như thế sẽ không tốt.


Anh nợ em một câu yêu thương!

Thạch Kiên đang nhớ lại những gì trong lịch sử ghi chép về Địch Thanh. Anh ta là võ tướng đầu tiên của Tống triều được lên làm Tể tướng, có tướng vị nhưng lại bị một đám văn nhân ghen tị muốn đẩy xuống dưới, về sau buồn bực mà chết.

Nhưng Nghê Thông Phán nghe những lời này thấy không có chút thoải mái, ông ta nghe Thạch Kiên nói đến thư xư, liền thấy ong ong trong đầu. Cái gì mà thư xu, tam thư nhất xu, một người vào được đó cũng đã làm rạng rỡ tổ tông lắm rồi.

Vì thế ông ta nói:

- Thạch đại nhân, hạ quan nghe nói ngài mới thu về một nữ tỳ rất giỏi thêu thùa may vá, ngày mai hạ quan xin được đưa tiểu nữ đến quý phủ học tập nữ tỳ kia một chút được không?

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bình Luận (0)
Comment