Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 128


Chu Bội lập tức thích khối thứ hai:- Ta thích khối đá Tấn Nương Vũ Y, tên này hay.

Nàng nghiêng đầu hỏi:- Tại sao ngươi kêu là Tấn Nương Vũ Y?Phạm Ninh khẽ cười nói:- Trước tiên ta hỏi ngươi, Ngụy Tấn Chi Phong là gì ?Chu Bội suy nghĩ một chút nói:- Vương Hữu Quân viết chữ như mây bay, giống như Kinh Long, Đào Uyên Minh làm thơ thanh nhã thuần khiết, khoan thai nhập vào cảnh, người có học thời Ngụy Tấn đau buồn vì lá rụng vào thu, vui mừng cho hoa cỏ mùa xuân, tóm lại một câu, tuấn dật tiêu sái, tự nhiên mà phóng khoáng.

- Nói rất hay!Phạm Ninh thầm khen Chu Bội tóm lược tốt, hắn lại chỉ tay vào khối đá Thái Hồ này nói:- Ngươi xem khối đá Thái Hồ này tự nhiên phóng khoáng, giống một vũ nữ nhảy múa rất tự nhiên? Váy áo bồng bềnh, mà hình dáng đá lại gầy trơ xương, có phải Ngụy Tấn chi phong không? Cho nên gọi là Tấn Nương Vũ Y Thạch.

Chu Bội vui thích vỗ tay:- Nói rất hay! Lúc đấu giá đá cứ nói như vậy đi.

Nàng vội ra lệnh cho người ở khuân tảng đá vào trong phủ, lúc này Phạm Ninh lại đưa cho nàng một cái hộp gỗ mạ vàng:- Đây là quà mừng thọ cho ông nội ngươi, ngươi chuyển giúp cho ông.

- Là cái gì vậy?Chu Bội nhận lấy hộp gỗ, tò mò hỏi:- Lại là một tảng đá?- Không phải, đây là hai bình rượu.

- Rượu ư?Chu Bội khẽ cau mày, Chu phủ tự ủ được Chu Quỳnh Ngọc Dịch danh tiếng vang khắp kinh thành, tên nhãi thối này sao lại mang hai bình rượu đến?Phạm Ninh cười nói:- Ngươi đừng coi khinh bình rượu này, khắp thiên hạ có một không hai, nếu không phải mừng thọ ông nội ngươi, ta cũng sẽ không lấy ra.


- Xem ngươi nói lại là ý Ngụy Tấn chi phong rồi.

Chu Bội hé miệng cười:- Ta liền đưa ông nội nếm thử xem rượu của Phạm Ninh có vị gì.

Nàng nháy mắt với Phạm Ninh:- Đi theo ta!Phạm Ninh theo sau Chu Bội từ cửa bên tiến vào Chu phủ, phía xa kia chính là phòng khách ồn ào tiếng người, mà bên này lại hết sức yên tĩnh.

Chu Bội trêu tức hắn:- Bên kia toàn là các nhà quyền quý, nếu ngươi có hứng thú, ta dẫn ngươi đi làm quen nha?- Ta qua bên đó để bị họ mang ra đùa giỡn sao? Không đi!Trong lòng Phạm Ninh biết rõ, hô một tiếng thần đồng đến, chắc chắn rằng mọi người đều vây đến xem, thi làm thơ, trải qua vấn đáp, không chừng còn chia mình ra thành từng bộ phận đi nghiên cứu, hắn cũng không hứng thú đi cùng.

Chu Bội thấy Phạm Ninh rất có khí phách, trong lòng cũng vui mừng, liền cười nói:- Ta dẫn ngươi ra phía sau, nơi đó yên tĩnh.

Phạm Ninh có cơ hội liền hỏi:- Chu Bội, nhà ngươi làm rượu bán sao?Chu Bội thấy kỳ quái, nhìn hắn một cái:- Ông nội ta không làm rượu bán, nhưng tam a công của ta có mấy cửa hàng rượu chính ở kinh thành, xem như một người buôn rượu, ngươi hỏi làm gì?Phạm Ninh ngại nói, nhưng có cơ hội mà không bắt lấy thì nó sẽ qua nhanh.

Hắn phải kiên trì đến cùng:- Trong hộp có hai bình rượu, lấy một bình cho tam a công nếm thử, để ông ấy đánh giá một chút.

- Ồ…Chu Bội bỗng nhiên hiểu ra, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phạm Ninh:- Ta còn tưởng rằng ngươi trở thành huyện sĩ còn có chút tiền đồ.

Kết quả bản tính khó sửa, vẫn là một tên ham tiền.

Phạm Ninh chắp tay năn nỉ:- Tiểu đệ nghèo rớt mùng tơi, cả nhà đều đói lả rồi, lão nhân gia à, người giúp đỡ chút đi, ta sẽ tặng người khối đá Tấn Nương Vũ Y.

- Hừ! Ai mà thèm tảng đá của ngươi, có giúp hay không giúp, phải xem tâm trạng bổn nha nội ta đã.

Phạm Ninh hiểu rõ Chu Bội, nói năng chua ngoa nhưng hay mềm lòng, nàng nói như vậy, chuyện này vẫn có hy vọng, trong lúc này, tâm tình của Phạm Ninh rất vui vẻ.

Bọn họ đi lên một hành lang dài, lúc đầu xuân, hoa mai chớm nở, bên trong hành lang đã thơm nức mũi, hai bên là hoa màu phấn trắng, cực kỳ kiều diễm.


Ở phía xa hơn còn có hai mẫu ruộng trồng rau, hoa cây cải dầu nở rộ, vàng tươi.

Phạm Ninh nhìn đến đất trồng rau, bỗng nhiên nghĩ tới bà lão lần trước:- Chu Bội, Tăng a bà của ngươi vẫn khỏe chứ?- Bà rất khỏe! Suốt ngày nhắc tới ngươi, chờ ngươi đến tưới rau cho bà ấy!Phạm Ninh không nén nổi cười:- Được! Đợi lát nữa ta đến tưới rau cho bà cụ!Chu Bội lườm hắn một cái:- Giờ làm gì có rau cho ngươi tưới, hay là ngươi giúp ta tưới hoa đi.

- Ta là khách của nhà ngươi, ngươi không biết xấu hổ sao còn để ta tưới hoa?- Hừ! Biết ngay là không thành tâm mà.

Hai người vừa đấu võ mồm, vừa nhanh đi qua hành lang, liền tiến vào tòa nhà sau, bên này nhiều khách, hầu như toàn là nữ, cách ăn mặc sang trọng toát ra phong thái, toàn bộ sân sau, nơi nơi oanh oanh yến yến, mùi hương nồng nàn xông vào mũi.

Các nàng chủ yếu tụm năm tụm ba một chỗ ngắm hoa, xem cá, tán gẫu việc nhà.

Phạm Ninh gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ:- Chu Bội, chúng ta đi nơi khác đi! Nơi này đều là khách nữ, ta thấy không tiện.

Chu Bội cười khanh khách:- Tiểu tử thối như ngươi thì ai xem trọng chứ, còn nói mình thấy không tiện, ngươi có gì mà không tiện chứ? Quả thực buồn cười muốn chết!- Tiểu Bội!Một phụ nhân quý phái khoảng bốn mươi tuổi đến bên cạnh, bà mặc một bộ vải bối tử thêu hoa, dáng cao gầy, ung dung cao quý, tóc đen láy búi cao thành hình mây, trên mặt thoa phấn trắng, mắt phượng cực kỳ sắc bén.

- Dì cả, người đến đây khi nào?Chu Bội nói giọng có chút lạnh nhạt, lần trước dì bị Từ Tích xúi, khuyên nàng đừng tham gia cuộc thi Thần đồng, đến giờ Chu Bội vẫn để bụng.

- Lúc nào cháu mới đi thăm anh họ? Nó bị đánh thê thảm như vậy, aiz! Ông cụ ra tay thật tàn nhẫn.


- Gã đáng bị vậy!Chu Bội lạnh lùng nói:- Làm chính nhân quân tử không chịu, muốn làm đầu trộm đuôi cướp, ta nói, phải đánh gãy một chân gã mới khiến gã tiếp thu lời dạy bảo.

Phạm Ninh đột nhiên hiểu ra, họ đang nói về Từ Tích, hình như gã bị đánh rất thảm.

Tuy rằng Phạm Ninh chưa nghe ngóng tin về Từ Tích, nhưng cũng không ngoài dự liệu của hắn.

Vì xả giận, chẳng những phải cống ra một cửa tiệm của nhà họ Từ, còn khiến cha gã suýt bị mất chức, đã vậy không biết điều, còn ăn chơi trác táng, không bị người nhà trừng phạt nghiêm khắc mới lạ.

Sắc mặt Vương thị lập tức trầm xuống, sao cháu mình lại nói khó nghe đến vậy?Bà ta thoáng nhìn qua, ánh mắt đặt trên người Phạm Ninh, có chút bất mãn nói:- Tiểu quan nhân này là con cháu nhà nào? Sao có thể tùy tiện vào nội trạch?Phạm Ninh cười cười:- Kẻ hèn này là Phạm Ninh!- Ngươi chính là…Vương thị biến sắc, giật mình lui về sau hai bước, trừng mắt nhìn Phạm Ninh, thời gian trôi qua, bà ta nhướn mày lên, trong mắt lóe lửa giận:- Ngươi hại cháu ta thật thê thảm, cút ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi!Sắc mặt Chu Bội lập tức trầm xuống, nàng bất mãn dậm chân hết sức xuống mặt đất trước mặt dì nói:- Đây là nhà ta, Phạm Ninh là khách ta mời đến, xin dì tôn trọng ta!Vương thị tối sầm mặt mũi:- Ngươi! Ngươi!! Không ngờ ngươi nói giúp người ngoài.

Lúc này các gia quyến nữ đều trông lại về hướng này, khẽ bàn luận, dường như A Bội và dì đang cãi nhau, tiểu quan nhân kia là ai mà A Bội lại bao che hắn nhỉ.

.

Bình Luận (0)
Comment