Lục Hữu Vi có chút rượu nên can đảm hơn, đi theo sau hai người chúng vào tửu lầu.
Chỉ thấy Phạm Ninh đứng dưới trăng, đợi ba bọn chúng.
- Lấy ra đi! Canh giải rượu của ngươi đâu? Từ Tích vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phạm Ninh.
- Ngươi vội vã gì? Sợ ai lấy mất hả?
Phạm Ninh tủm tỉm cười: - Yên tâm đi, canh giải rượu có đủ cho ba ngươi uống.
Từ Tích không hiểu vì sao Phạm Ninh tìm y, y chợt nghĩ ra điều gì.
Nhất định là Chu Bội báo Lưu viện chủ ngày mai không dự thi được.
Nghĩ vậy Từ Tích lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn: - Quả thực làm ta rất vui. Tên dân đen nhà ngươi cũng có ngày hôm nay? Cho ngươi biết, đắc tội với Từ Tích ta thì thế nào, mở mắt ra xem đi! Tiền đồ và kì thi này tất cả chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi!
- Chỉ sợ là ngươi mới đang nằm mơ đó!
Phạm Ninh chậm rãi nhặt một khúc gỗ trên đất lên, liếc mắt nhìn Ngô Kiện, Ngô Kiện sớm đã nhìn chằm chằm Phạm Ninh, thấy hắn cầm cây gậy Ngô Kiện liền hét lớn rồi xông lên tính tung một cước vào Phạm Ninh.
Ngô Kiện có thân hình cường tráng, cũng luyện qua võ công, tính một cước đá thẳng đầu của Phạm Ninh, hạ thủ vô cùng tàn độc.
Nhưng chân gã chưa chạm tới Phạm Ninh thì bắp chân đột nhiên đau nhức, giống như bị cái gì đâm vào, gã liền ngã nhào xuống, ôm chân đau đớn kêu gào thảm thiết.
Trong lòng Phạm Ninh thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ gã bị trúng gió?
Hắn vứt cây gậy, lao về phía Từ Tích rồi lên gối vào bụng Từ Tích, Từ Tích kêu thảm một tiếng rồi lùi về sau hơn chục bước, đụng trúng thùng nước rửa chén, một nửa thùng nước rửa chén cao cỡ ngang thân người đổ từ đầu đến chân Từ Tích.
Ngô Kiện sợ tới mức đứng dậy tính trốn, liền bị Phạm Ninh túm được áo.
- Này! Còn chưa uống mà chạy thế sao. Nào! Nào! Nào! Đầu tiên phạt ba chén đã.
Phạm Ninh dùng sức kéo gã vào gần thùng nước rửa chén, tung một cước đá thùng nước vào người gã.
- Thế nào, canh giải rượu của ta có vị không tệ chứ!
Quay đầu lại nhìn Lục Hữu Vi, gã sớm đã sợ tới mức bò ra xa.
Phạm Ninh phủi tay, quay đầu lại nhìn chỗ bóng đen, hắn ôm quyền thi lễ về phía một bóng đen, sau đó Phạm Ninh hiên ngang rời đi.
Từ Tích và Ngô Kiện ướt đẫm bò dưới đất, mùi hôi khiến chúng vừa xấu hổ vừa tức giận, không chịu nổi, chúng quỳ trên đất mà khóc thất thanh lên.
.
Trở lại khách điếm, Phạm Ninh rửa mặt thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Ai đó?
- Là ta Bùi Quang đây, viện chủ gọi cậu qua.
- Ta biết rồi, ta qua ngay.
Rửa mặt xong Phạm Ninh liền tới phòng Lưu viện chủ.
- Phạm Ninh, ngồi xuống nói chuyện.
Lưu viện chủ vẻ mặt nghiêm trọng, ông biết ông có ảnh hưởng với Phạm Ninh, nhẹ nhàng nói: - Trưa nay vận khí không tốt, ta rút thăm không được tốt.
Phạm Ninh thản nhiên gật đầu: - Con nghe nói mai chúng ta đấu với đội hai của Dư Khánh học đường.
- Nếu ở Ất khu mà gặp họ thì cũng được, đằng này cố tình ở khu Giáp cũng gặp họ!
Lưu viện chủ cười khổ:
- Khu Giáp và khu Ất chúng ta đều phải gặp Dư Khánh học đường!
- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, viện chủ không cần lo lắng.- Phạm Ninh an ủi.
Bùi Quang bên cạnh nói: - Tiểu quan nhân không hiểu, Diên Anh học đường và Dư Khánh học đường đúng là oan gia gặp nhau, trước chúng ta đều bị Dư Khánh học đường loại từ vòng hai, nhưng không nghĩ đội hai cũng gặp chúng ở ngay vòng đầu tiên.
- Bỏ đi, giờ nói cái này cũng vô dụng.
Lưu viện chủ phủi tay: - Hiện giờ đành phải đối mặt sự thật, ngày mai cố gắng hết sức đánh bại chúng.
Lưu viện chủ quay lại nói với Phạm Ninh: - Luật thi rất đơn giản, thay nhau giải đề, từng học đường đều phải giải năm đề cơ bản, mỗi đề được năm điểm, rút đề tại sàn đấu, cái gì cũng có thể. Năm trước còn có học đường rút được ngẫu nhiên đề là phần trong hội đố đèn.
- Nếu sau khi giải năm đề, tất cả bằng điểm nhau thì tính thế nào? Phạm Ninh lại hỏi.
- Vấn đề này hỏi rất hay!
Lưu viện chủ cười: - Sau khi thi đấu mà điểm bằng nhau thì hai bên có thể chọn đề riêng để thi, đề riêng bao gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, thậm chí là thượng tuyệt đề, tùy chọn một đề, ai thắng thì vào vòng tiếp theo.
Phạm Ninh hoàn toàn hiểu, đây chính là giống cuộc thi đấu trí Vang Bóng Một Thời phổ biến ở hậu thế.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, có người gõ cửa: - Viện chủ! Không xong rồi!
Là tiếng của Trương giáo thụ, Lưu viện chủ vội vàng đứng dậy mở cửa: - Có chuyện gì vậy?
- Ba người chúng uống say, bị người ta ném xuống cống rồi.
- Cái gì!
Lưu viện chủ giận tím mặt, quát lớn: - Chúng đang ở đâu?
- Đã về khách điếm, giờ đang ngoài cửa lớn.
Lưu viện chủ giận sắp điên, chính ông dặn đi dặn lại không được uống rượu, không được gây sự mà bọn chúng mới mười một mười hai tuổi đã không chỉ uống say mà còn bị ném xuống cống.
Thật là nhục nhã!
Lưu viện chủ nổi giận, đùng đùng đi ra, Phạm Ninh cũng vừa đi theo vừa cười.
Bùi Quang gằn giọng: - Chắc chắn do Dư Khánh học đường làm, viện chủ bọn chúng là tên tiểu nhân, không từ thủ đoạn gì.
- Có lẽ là vậy! Chúng ta đi xem một chút!
Phạm Ninh cũng theo Lưu viện chủ đi ra ngoài khách điếm.
Bên ngoài đám học trò đều vây lại xem và bàn luận, ánh mắt đầy hả hê khi người gặp nạn.
- Ha ha! Là tam kiệt Diên Anh, ta thấy là chuột nhắt chui cống Diên Anh mới đúng!
- Tên cao gầy kia là Từ Tích, là cháu của Từ đại nho ở phủ học, Từ đại nho bị gã làm mất hết thể diện rồi.
Mấy tiểu nhị dìu ba tên sĩ tử nhếch nhác thảm hại, ba người lạnh đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, quần áo và tóc ướt đẫm, toát ra mùi hôi khó chịu.
Phạm Ninh lấy làm lạ, Lục Hữu Vi chẳng phải chạy mất rồi à? Sao y lại rơi xuông nước chư.
Động não một chút, hắn lập tức hiểu ra, Giản Mai Tử lại nghịch ngợm rồi.
Chủ quán trọ nhìn ba tên sĩ tử với vẻ chán ghét, ông đang đợi chỉ thị từ Lưu viện chủ, nếu Lưu viện chủ muốn tiễn chúng đi, thì không cần cho vào quán trọ nữa.
Lúc này, Lưu viện chủ nổi giận đùng đùng lao tới, thấy bộ dạng thảm hại của ba người, ông lửa giận ngút trời, nhưng dưới con mắt của mọi người xung quanh đành phải nhẫn nhịn.
Ông quay đầu hỏi chủ quán: - Có thể cho ta mượn một phòng để cho chúng tắm rửa không?
- Cái này... Được thôi!
Chủ quán nể mặt Lưu viện chủ, dặn dò tiểu nhị: - Đưa họ đến phòng tắm!
Tiểu nhị đỡ ba tên sĩ tử đi vào quán trọ.
Đúng lúc này vang lên một giọng nói châm chọc: - Những đứa trẻ đáng thương, không biết mai còn có thể dự thi không?
Lưu viện chủ quay đầu nhìn hằm hằm, là một ngươi đàn ông trung niên cao gầy đứng giữa một đám đông, trên mặt nổi bật là cái mũi chim ưng to đung, nụ cười mang vẻ cợt nhả và đắc ý.
Người này chính là viện chủ của Dư Khánh học đường - Trình Trứ, lão ta nhìn Lưu viện chủ, nhướn mày nói: - Ba trung xá sinh lại đến Tụ Tiên Lầu uống say bét nhè, tác phong học tập của Diên Anh học đường thật không chê vào đâu được!
Lưu viện chủ bước lên một bước, căm tức nhìn ông ta nói: - Ngươi còn biết chúng uống rượu ở đâu, thât kho không nghi ngơ chuyện này có liên quan gì đến Trình viện chủ không.