- Tên tiểu tử ngốc này, tám người trước đó đều cất vào trong túi, sao đệ lại không cần chứ, chẳng lẽ đệ thật sự muốn làm con rể tên quỷ keo kiệt này sao?
Nói là quỷ keo kiệt, Phạm Ninh có thể cảm nhận được, thức ăn mời khách tuy nhiều, nhưng rau nhiều thịt cá ít. Hơn nữa đều dùng đĩa nhỏ, mỗi đĩa gắp hai đũa là hết. Hắn ăn hết một chén cơm, chủ nhân cũng không chủ động thêm cơm.
Người khách nào lại không biết xấu hổ mà múc cơm cho mình chứ?
Khi trở về nhà trọ, hắn phải ăn thêm một bữa nữa mới được.
Phạm Ninh cười cười nói: - Cũng không phải, ta biết ông ta chướng mắt ta.
- Có nói đến chuyện gia đình bi thảm một chút không? Minh Nhân vội hỏi.
Phạm Ninh gật đầu: - Ta chỉ có sao nói vậy.
- Còn cửa Ngô tiểu nương tử kia thì sao? Minh Lễ hỏi.
- Cửa đó ta theo chỉ bảo của các huynh, xem nha hoàn là chủ nhân.
- Vậy là được rồi, Ngô tiểu nương tử kia luôn tự cho mình xinh đẹp, nàng ta không dễ dàng tha thứ khi người khác xem nàng xấu như nha đầu kia.
Hai huynh đệ thả lỏng, tám người trước đến xem mắt đều được thuận lợi thông qua, nhưng toàn bộ thua bởi ải đồng trắng.
......
Hậu viện nhà họ Ngô, một nhà ba người Ngô viên ngoại bình luận về việc xem mắt hôm nay.
Nữ nhi của Ngô viên ngoại Ngô Liễu Nhi năm nay mười hai tuổi, dáng người thon thả, mắt hạnh mũi thẳng, miệng anh đào chúm chím, cằm đầy đặn như vẽ, làn da trắng ngần.
Ngô viên ngoại còn có con trai, mới tám tuổi, tính cách không tốt, không lo học hành, sang năm muốn lên học đường, đoán chừng cũng không thi đậu Trường Thanh học đường, chỉ có thể đọc sách ở học đường nhà nước thôi.
Chính thế nên Ngô viên ngoại rất xem trọng con rể tương lai. Ông ta tự định tiêu chuẩn con rể mình ít nhất cũng phải là cử nhân.
Nhưng ông ta cũng biết gia sản của ông ta ở Bình Giang phủ chỉ có thể được xem là trên trung thượng, đoán chừng cử nhân tuổi trẻ tài cao không tới phiên đến nhà ông ta.
Cho nên Ngô viên ngoại mới chọn những người tham gia thi đấu huyện sĩ.
- Tuổi tác không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ đính hôn, lập gia đình thì nói sau. Liễu Nhi tuy lớn hơn hắn ba tuổi nhưng nữ hơn ba, ôm cục vàng to, điều mấu chốt vẫn xem nhân phẩm.
Thẳng thắn mà nói, Phạm Ninh cũng không thông qua khảo nghiệm nhân phẩm của ông ta. Tuy trước đó có tám người đến xem mắt bọn họ đều mang tượng bạch đồng đi, cho rằng là bạc trắng, Phạm Ninh lại không mang đi, mà hắn bỏ lại.
Điều này cũng không chứng minh được Phạm Ninh không tham tiền, hoàn toàn ngược lại. Ngô viên ngoại cho rằng Phạm Ninh phát hiện tượng đồng trắng kia không phải bạc thật, cho nên mới bực mình ném lại, điều này cho thấy Phạm Ninh tham tiền như mạng.
Loại con rể tham tiền như vậy Ngô viên ngoại không cần, hắn ta sẽ mưu tính sản nghiệp của gã, sản nghiệp của Ngô gia chỉ để lại cho con trai mình.
Hơn nữa ngày mai gã còn có cơ hội xem mắt một thần đồng khác có gia cảnh vô cùng tốt, cũng vào trong thi đấu bán kết. Cho nên thái độ của gã đối với Phạm Ninh mới hời hợt như vậy.
- Nương tử cảm thấy thế nào? Ngô viên ngoại hỏi vợ.
Vợ Ngô viên ngoại họ Vương, nhà mẹ đẻ có tửu lâu, cùng Ngô viên ngoại cũng được xem là môn đăng hộ đối. Bà ta môi mỏng, gò má cao, cặp mắt sắc bén, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu lai lịch người khác.
Vương thị lúc ấy tránh sau cửa nghe lén, Phạm Ninh nói câu nào bà ta cũng nghe được.
Bà ta nhướng mày nói: - Điều kiện nhà hắn thật sự quá tệ, con một người đánh cá, nông thôn chỉ có nhà ba gian, ta không thể tưởng tượng được Liễu Nhi theo hắn có cuộc sống thế nào?
- Thiếp cũng không nhất định yêu cầu phải môn đăng hộ đối, nhưng ít nhất trong nhà cũng có mấy trăm mẫu đất, địa vị ít nhất cũng là một vị thân hào nông thôn chứ!
- Hơn nữa thiếp lo lắng hơn, chẳng may hắn không thi đậu cử nhân thì làm sao? Chẳng lẽ cả nhà bọn họ trông cậy vào chút đồ cưới của Liễu Nhi mà sống sao?
Ngô viên ngoại cũng hiểu được điều thê tử nói, nếu chẳng may Phạm Ninh không thi đậu kì thi Giải, nhà bọn họ vừa mất con gái vừa mất tiền, trở thành trò cười toàn huyện.
- Liễu Nhi, con có ý kiến gì không? Cuối cùng Ngô viên ngoại hỏi ý kiến con gái một chút.
Ngô Liễu Nhi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Phạm Ninh, vì hắn xem nha hoàn xấu xí kia thành nàng, điều này đối với dung mạo của nàng là sự sỉ nhục lớn.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp ngưng lại một tầng sương lạnh: - Người như thế chỉ đến vì tài sản của Ngô gia chúng ta thôi.
Ngô Liễu Nhi quả quyết dứt khoát, lần đầu tiên xem mắt của Phạm Ninh cứ như vậy kết thúc.
....
Trong nháy mắt đã đến ngày thứ tư, Chu Bội cùng Phạm Ninh đi Hổ Khâu du ngoạn một vòng.
Mấy ngày nay Chu Bội có trở về nhà một chuyến, sáng sớm ngày thứ tư nàng mới chạy lên. Nhà bọn họ chuẩn bị thọ thần sáu mươi tuổi của ông cụ, chẳng ai quan tâm nàng.
Buổi chiều, Phạm Ninh ngồi hàng trước trên chiếc xe ngựa hoa lệ cùng Chu Bội từ Hổ Khâu về nhà trọ.
Xe ngựa này đón đưa khách quý chuyên dụng, bình thường chia làm trước sau hai hàng, trước nam, sau nữ.
Phạm Ninh dĩ nhiên ngồi ở trước, Chu Bội ngồi phía sau đọc thơ Đường.
Mấy ngày nay nàng chăm chỉ học tập, trong trận đấu Phạm Ninh biểu hiện vô cùng tuyệt vời, khiến nàng ta thấy hổ thẹn. Với tính cách không chịu thua của nàng, vì đoàn đội nàng cũng hy vọng bản thân mình cũng có nhiều chiến tích hơn.
Mấy ngày nay Phạm Ninh du sơn ngoạn thủy, còn nàng nai lưng học thơ Đường.
Xe ngựa chạy tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, vô cùng thoải mái, Phạm Ninh ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Một lát, hứng thú của hắn lại chuyển đến Kiếm Mai Tử ở đối diện. Thân thể Kiếm Mai Tử tương đối cao lớn, đi đến nơi nào cũng được người ta ngước nhìn.
- Kiếm tỷ, sao tỷ lại nghĩ đến xuất gia? Phạm Ninh tò mò hỏi.
Kiếm Mai Tử đối với Phạm Ninh cũng đã quen thuộc, nói chuyện với hắn cũng rất khách khí. Trong trí nhớ của nàng, không có ai được tiểu chủ nhân mời cùng ngồi xe ngựa. Cho nên có thể thấy được Phạm Ninh trong lòng tiểu chủ nhân có vị trí không nhỏ.
Kiếm Mai Tử nhìn Phạm Ninh sa sầm mặt nói: - Trong nhà có nhiều anh em, gia đình không nuôi nổi nên đưa ta đi xuất gia.
- Vậy sao tỷ lại đi theo Chu Bội? Phạm Ninh tò mò hỏi.
Kiếm Mai Tử lạnh lùng nói: - Đạo quan sư tỷ có nhiều sư muội, nuôi không nổi nhiều người như vậy nên mang ta đến Chu gia.
Phạm Ninh có chút xấu hổ, sau lúc lâu gãi đầu nói: - Kỳ thật ta muốn hỏi, võ nghệ cao minh nhất của Kiếm tỷ là gì? Là kiếm pháp sao?
- A Ngốc, ngươi chẳng khác nào ông cụ non, dài dòng, không yên lặng được sao?
Chu Bội bất mãn hô lớn: - Ngươi nói chuyện ảnh hưởng đến việc học của ta.
- À. Phạm Ninh không nói gì thêm nhưng hắn vẫn có chút hăng hái đánh giá Kiếm Mai Tử. Khẳng định kiếm pháp của nàng rất cao minh, lưng mang bảo kiếm ít nhất hai mươi cân, lực cánh tay rất mạnh.
Khinh công cũng tốt, nếu không ngày đó hắn đi tiệm sách đã phát hiện ra cô ta theo dõi.
Không biết cô ta có võ nghệ phương diện nào?