Sở dĩ Triệu Tu Văn phải tham gia cho điểm chính là phòng ngừa giám khảo thiên vị. Giống như trước đó Dư Khánh học đường rõ ràng làm sai đề, nếu không phải Chu Bội phát hiện chỉ sợ giám khảo yên lặng cho qua.
Cho nên Triệu Tu Văn tham dự cho điểm, ít nhất giám khảo không dám lừa dối.
Dư Khánh học đường giải đề không tệ, đều viết được, bất quá Triệu Tu Văn phát hiện ra sai lầm nho nhỏ, câu sau cùng viết sai trình tự.
"Nhị viết tật, tam viết ưu" lại bị viết thành " Nhị viết ưu, tam viết tật".
Triệu Tu Văn chỉ sai lầm này cho giám khảo xem. Đúng lúc này Trình Trứ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn qua quan chủ khảo Tề Ung.
Tề Ung tựa như không thấy ánh mắt này, ông ta gật đầu: - Đáng tiếc, không quá hoàn mỹ.
Ông ta nói những lời này, năm giám khảo nhất trí cho thượng trung.
- Đề thứ năm, Dư Khánh học đường đạt điểm thượng trung.
Thế trận bỗng đến hồi gay cấn, huyện học Phụ Chúc học đường bị loại, Trường Thanh học đường bị điểm thượng hạ, thấp hơn Dư Khánh học đường một bậc nên bọn họ cũng bị loại.
Hiện tại chỉ còn lại Diên Anh học đường, nếu Diên Anh học đường đạt thượng thượng, thì Diên Anh học đường đạt giải nhất trong cuộc thi đấu huyện sĩ này.
Nếu Diên Anh học đường đạt thượng trung, bằng điểm Dư Khánh học đường. Hai học đường này phải tiến hành thi đấu thêm một trận, quyết định cuối cùng.
Lúc này Tề Ung ngẩng đầu, làm như vô tình nhìn Trình Trứ, hai người trao đổi ánh mắt.
Từ Trọng đã thông báo với bọn họ, Phạm Ninh rất mạnh về đề thượng tuyệt, trận đấu không thể kéo dài thêm, nhất định phải phân thắng bại trong năm đề.
Trình Trứ nháy mắt với Tề Ung, chính là ý tứ này.
Bọn họ tự cho ánh mắt trao đổi rất bí mật, không biết Chu Bội đang quan sát Quan chủ khảo Tề Ung. Cảnh tượng Tề Ung và Trình Trứ trao đổi với nhau bị Chu Bội thấy được.
Nàng lập tức đứng lên cao giọng nói: - Triệu học chính, để công bằng, có thể mời giáo thụ huyện học tham dự chấm điểm được không?
Triệu Tu Văn ngẩn người: - Vì sao trò lại nói như thế?
Chu Bội lạnh lùng nói: - Học trò thấy quan chủ khảo cùng Trình viện chủ nháy mắt, không biết bọn họ ám chỉ gì?
- Nói bậy.
Tề Ung giận dữ mắng: - Làm gì có chuyện này.
Trong lòng ông ta lại ngạc nhiên thán phục "Tiểu nương tử này thật tinh mắt".
Triệu Tu Văn khoát tay: - Quy củ không thể tùy tiện sửa, trò ngồi xuống đi.
Lưu viện chủ cũng tỏ thái độ: - Chu Bội, không được tùy tiện bình luận về giám khảo.
Phạm Ninh cười nắm cổ tay nàng, cười nói: - Không cần lo lắng.
- Cái gì gọi là không cần lo lắng.
Chu Bội bất mãn nhìn Phạm Ninh, nàng căm tức nói: - Ngươi tin hay không, bài thơ này của ngươi bọn họ chỉ cho điểm thượng hạ.
Phạm Ninh thản nhiên cười: - Không cần lo, ta ghi bài thơ này cũng đào một cái hố to cho bọn chúng rồi.
- Ngươi nói vậy có ý gì? Chu Bội ngạc nhiên, chẳng lẽ Phạm Ninh có chuyện gì gạt nàng ta sao?
Phạm Ninh cười: - Chờ coi là được.
- Ngươi....
Chu Bội tức giận đến nỗi không nói nên lời, mình vì muốn hắn được chọn là người đứng thứ nhất cuộc thi huyện sĩ, toàn lực giúp hắn, thậm chí không tiếc trở mặt với dì. Nhưng tên tiểu tử thối này có chuyện giấu nàng, hắn không chịu nói rõ ràng với nàng.
Chu Bội lặng lẽ đá hắn một cước, thấp giọng nói: - Hôm nay ngươi không nói, sau này đừng mơ ta lại giúp ngươi nữa.
Phạm Ninh thấy nàng ta nóng nảy, chỉ cười một tiếng, ghé bên tai nàng nói nhỏ vài câu.
Chu Bội che miệng cười, kinh ngạc nhìn phía Bao Chửng, hóa ra tên tiểu tử thối này quen Bao đại nhân....
- Nếu chẳng may ông ta không chịu ra mặt cho ngươi thì sao?
Phạm Ninh thản nhiên cười: - Yên tâm đi, nếu ông ta không đứng ra thì ông ta cũng không phải là Bao Chửng nữa.
Tuy nói như vậy nhưng Phạm Ninh cũng có chút lo lắng.
Đội cuối cùng chấm điểm là Diên Anh học đường, đề là làm một bài thơ mỗi câu bảy chữ, nội dung miêu tả thành khuếch hoặc thôn xá.
Quan chủ khảo Tề Ung mở thơ Phạm Ninh ra, sửng sốt một lúc lâu, bài thơ này viết rất tốt.
"Sơn trọng thủ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" quả thật là tuyệt cú.
Tề Ung thật sự gặp khó khăn rồi, bài thơ này chấm điểm thấp thì hơi thái quá.
Nếu đánh giá cao thì Dư Khánh học đường bị loại, không phù hợp với kế hoạch bọn họ.
Tề Ung đảo mắt, ông ta có biện pháp rồi, dù sao chấm điểm có nhiều người chấm, chỉ cần cuối cùng kéo Diên Anh học đường xuống là được.
Ông ta phân phát thơ cho mọi người, cười nói: - Hôm nay thực mệt muốn chết, đánh xong trận này chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.
Đây đang ám chỉ chung cho các giám khảo, không thể chấm điểm hòa được.
Các giám khảo ngầm hiểu, đánh ra điểm của mình, cuối cùng ba người thượng hạ, một người trung, một thượng trung, một thượng thượng.
Triệu Tu Văn chấm thượng thượng, nếu tổng hợp lại cuối cùng cũng chỉ đạt thượng hạ.
Kết quả thế này khiến Dư Khánh học đường hoan hô lên.
Đúng lúc quan chủ khảo định tuyên bố, Bao Chửng chịu không nổi ánh mắt khinh bỉ của Phạm Ninh, đành đứng lên: - Chờ một chút.
Vốn lúc đầu Bao Chửng không muốn can thiệp, cuộc thi huyện sĩ lần này của Ngô huyện, ông chỉ muốn làm quần chúng.
Nhưng thiên vị rõ ràng như vậy, việc thi cử không công bằng, nếu ông ta thật làm như không thấy, vậy ông cũng không phải là Bao Chửng rồi.
Mọi người đều hướng nhìn về phía Bao Chửng: - Chuyển Vận Sứ có gì chỉ giáo? Lý Vân cười hỏi.
Bao Chửng cười nói: - Ta chỉ thắc mắc, cùng một bài thơ mà có người điểm thượng thượng, có người cho điểm trung, chênh lệch xa như thế khiến ta thấy hứng thú.
Lý Vân bảo Triệu học chính mang thơ giao cho Bao Chửng, Bao Chửng đọc qua một lần không khỏi ngẩn ngơ, đây không phải bài thơ ở Bàng Tịch phủ sao?
Ông ta suy nghĩ một chút liền hiểu dụng ý của Phạm Ninh, không khỏi cười khổ, tên tiểu tử thối này đào hố đợi mình đây.
Ông ta đưa bài thơ cho Lý Vân: - Huyện lệnh cũng đọc một lần đi.
Lý Vân đọc qua một lần, kinh ngạc nói: - Thơ viết rất hay.
Bao Chửng cười lắc đầu: - Không chỉ hay thôi đâu, ngay cả Thiên tử đối với bài thơ này cũng khen không ngớt mấy ngày đấy.
Lý Vân vô cùng hoảng sợ, Thiên tử khen không ngớt mấy ngày, ở huyện Ngô lại chỉ được thượng hạ, đây không phải đang đánh vào mặt Thiên tử sao?
Lúc này ông ta gọi Triệu Tu Văn lên, đập mạnh lên bàn, lạnh giọng nói: - Sao bài thơ này lại cho thượng hạ?
- Hạ quan cho điểm thượng thượng.
Lý Vân tức giận vô cùng, ngón tay đâm đâm xuống bàn nói: - Ông thật hồ đồ, ông là người chịu trách nhiệm cuộc thi lựa chọn huyện sĩ, không phải lựa chọn cho chính ông. Bài thơ này mà cho điểm thượng hạ, nếu truyền ra ngoài ông muốn người đọc sách trong thiên hạ nhằm vào chúng ta mà mắng sao?
Trán Triệu Tu Văn toát mồ hôi hột, vội vàng nói: - Hạ quan biết sai rồi, hạ quan sửa ngay.
Ông ta vội vàng chạy về, nhìn quan chủ khảo nói:
- Bài thơ này chấm điểm không đúng, chấm điểm lại.
Trong lòng Tề Ung hiểu rõ, ông ấy thất bại rồi, thẹn quá thành giận, ông quát lớn: - Chúng tôi chấm điểm bất công sao? Bài thơ này chúng tôi không thích, cho nên cho điểm thấp có gì không ổn?
- Công bằng hay không trong lòng các người hiểu rõ.