Chính Phạm Ninh đã đặt tên cho khối đá này là "Tấn Nương vũ y thạch". Bởi vì tảng đá kia nhìn rất tinh xảo, xòe rất tự nhiên, giống như một vũ công thời Ngụy Tấn đang múa.
Phạm Ninh đánh giá tảng đá đó là một vật tinh xảo, có giá trị, ngày kia hắn định mang khối đá này đến Chu phủ tham gia đấu thạch.
Đối với Phạm Ninh mà nói, theo như trong sách thì chưa biết có phải là vật quý giá hay không, nhưng hắn tin tưởng, trong tảng đá kỳ lạ này chắc chắn loang loáng ánh vàng.
Mỗi khối đá lạ tuyệt diệu chính là cơ hội đổi đời của cả nhà hắn, mà trận đấu thạch diễn ra vào ngày kia lại có ý nghĩa như ngưỡng cửa mở ra cho hắn cơ hội đó.
***
Trận đấu Thần Đồng đã kết thúc, ngay ngày hôm sau, Phạm Ninh liền chính thức được trúng tuyển huyện học, Lưu viện chủ lại để hắn nghỉ năm ngày.
Thực tế, hắn đã làm xong bài tập ở học đường Diên Anh, có đến hay không đến Diên Anh học đường cũng không sao.
Vào sáng sớm, Phạm Ninh đi vào cửa tiệm đồ sứ trên thị trấn, ngày mai nếu đã đi dự lễ mừng thọ của Chu Nguyên Phủ, hắn phải chuẩn bị một phần quà mừng, tất nhiên hắn sẽ không thể tùy tiện mang đại một viên đá nằm bên suối đưa đến tặng Chu Nguyên Phủ được.
Quà mừng thọ mà hắn chuẩn bị cho Chu Nguyên Phủ là một bình rượu nặng, chính là rượu mà hắn tự mình chưng cất hàng năm, rượu Bình Giang Kiều.
Rượu thời Tống rất nhạt, nguyên nhân chủ yếu là hàm lượng cồn quá thấp.
Phạm Ninh dùng một phương pháp đơn giản chưng cất rượu.
Nhưng hắn vẫn không thể kiếm tiền nhờ phương pháp này bởi vì rượu chính là hàng hóa triều đình giữ độc quyền buôn bán. Quan phủ buôn bán bánh men rượu, những thợ ủ rượu giỏi mới có thể mua bánh men về ủ rượu, làm rượu bán sỉ cho các quán rượu.
Cá nhân nào đó mà ủ rượu, bán lấy tiền hoặc bán muối lậu là phạm pháp, bị bắt giam vào ngục, trong vòng năm năm đừng hòng ra được.
Tuy rằng hắn không được ủ rượu, nhưng không ngại dùng kỹ thuật chưng cất trong phương pháp này để kiếm tiền.
Phạm Ninh cần mua hai bình đựng rượu thật đẹp. Hắn không thể ôm một cái bình đất bình thường mà đi vào Chu phủ mừng thọ được, đó không phải là lập dị, mà là không tôn trọng chủ nhân.
Cửa hàng bán đồ sứ tốt nhất tại trấn Mộc Đổ tên là tiệm đồ sứ Long Ký.
Phạm Ninh mới ra khỏi hẻm nhà, ngẩng đầu liền thấy Chu Bội lững thững đi từ cầu Triệu Nguyên tới đây.
Chu Bội hôm nay đã tay bộ đồ nam giới, đầu đội mũ cánh chuồn, mặc trang phục sĩ tử bằng vải gấm trắng, bên hông thắt đai vàng ngọc, tay cầm một cái quạt xếp từ ngà voi, tác phong nhanh nhẹn.
Tuy mặc đồ nam, nhưng thần thái và dung mạo của nàng càng thêm nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như trăng tròn, đôi mắt như nước mùa thu hết sức sáng ngời, có thần.
- Ồ?
Phạm Ninh có chút kinh ngạc hỏi:
- Sao hôm nay ngươi không đến học đường học?
Chu Bội lườm hắn một cái:
- Bổn nha nội đi học hay không, mắc mớ gì tới ngươi?
Phạm Ninh gãi đầu cười:
- Ta biết rồi, ngày mai là mừng thọ ông nội ngươi, ngươi bận rộn nên tạm thời không tới học đường.
Chu Bội xòe chiếc quạt ngà voi ra, nhẹ nhàng quạt:
- Ngươi cũng không ngu đến mức hết thuốc chữa nhỉ.
Chu Bội lại nhìn qua Phạm Ninh một cái:
- Ngươi còn nói ta, vậy sao ngươi không đi học?
- Lưu viện chủ cho ta nghỉ năm ngày, ta đang bận chút việc nhỏ.
Chu Bội mặt không biểu tình hỏi dò:
- Như hôm nay, ngươi đang bận gì ở đây?
- Ngày mai không phải ngày mừng thọ của ông nội ngươi sao? Ta phải chuẩn bị quà mừng, muốn đến cửa tiệm đồ sứ xem.
- Muốn tặng đồ sứ cho ông nội ta sao?
Chu Bội mỉm cười, Phạm Ninh nhìn thấy cái miệng nhỏ của nàng lại nghĩ tới lời của mẹ hắn, bờ môi mọng, vừa đỏ lại vừa mềm, thật đúng là vậy.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đồ sứ để ông nội ngươi dùng, ta nghĩ đi khắp Bình Giang phủ cũng không mua được, thực ra ta đi mua một cái bình rượu đẹp.
- Bình rượu đẹp?
Chu Bội rất hứng thú, nét mặt tươi cười như hoa nói:
- May có ngươi nhắc ta, ta cũng phải đi đến cửa tiệm đồ sứ mua một cái bình hoa, hay là cùng đi đi?
Phạm Ninh sờ mấy lượng bạc vụn trong túi, âm thầm kêu khổ, có nàng ta đi theo, mình lại phải mua bình với giá đắt.
Hắn thầm than một tiếng trong lòng, biết điều gật đầu:
- Ta cầu còn không được, nhân tiện hỏi ngươi, ông nội ngươi thích cái bình thế nào?
Hai người cùng nhau đi tới cửa tiệm đồ sứ Long Ký ở phố Trường Thanh.
***
- Tiểu quan khách muốn mua bình sứ tốt à?
Chủ tiệm đồ sứ là một người trung niên béo mập, ông ta nhận ra Chu Bội, thấy cháu gái của quan lớn họ Chu tự mình đến mua đồ làm ông ta khó xử ra mặt.
- Nếu muốn mua đồ sứ Quan Diêu, tại cửa tiệm nhỏ này thật sự không có.
Chuyện nực cười, cho dù có đồ sứ đó, Phạm Ninh cũng không mua nổi, hắn vội vàng xua tay:
- Không cần, đồ sứ bình dân là được rồi, kiểu dáng hơi hẹp một chút.
Cửa tiệm nhà họ Khang cũng có đồ sứ, nhưng đó là loại đồ sứ thô thường dùng, một cái chỉ mấy văn tiền, có thể dùng ăn cơm ở nhà nhưng không thể đặt trên bàn tiệc được.
- Một đôi này được không?
Chưởng quỹ mang ra một cặp bình hoa mai, là sứ men xanh Việt Châu loại tốt, dù là kiểu dáng hay màu men đều không thua gì sứ Quan Diêu, bề mặt sứ rất nhẵn mịn.
- Đây là bình sứ tốt nhất của tiệm chúng ta, sứ men xanh Việt Châu, là hàng chính cống của lò nung Dư Hàng chế tạo ra.
- A Ngốc, cái này dùng làm cái bình đựng cũng được, ông nội ta thích sứ men xanh mà.
Phạm Ninh xót ruột, không phải là do ông nội Chu Bội thích màu sắc của sứ, mà là mình làm sao mua được cái bình sứ giá cao như vậy?
Hắn lại suy nghĩ, không trả lời, hắn đợi cho Chu Bội tạm thời rời xa, rồi lén hỏi giá cả.
Chu Bội nghiêng đầu nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên "Phì", che miệng cười ra tiếng.
- A Ngốc, ta giúp ngươi hỏi nha! Ông chủ, hai bình này bao nhiêu tiền?
- Không đắt lắm, chỉ mười quan tiền thôi.
Phạm Ninh vẻ mặt khổ sở đến chảy nước mắt, những mười quan tiền. Hắn thấy một xâu tiền cũng đã đắt lắm rồi.
Chu Bội dùng cái quạt gõ lên bàn:
- Mua hai bình sứ này, bọc lại đưa cho Phạm tiểu quan nhân.
Ông chủ tiệm miệng cười ngoác đến mang tai, không cần trả giá mà mua ngay, không hổ là cháu gái của gia đình giàu nhất Bình Giang phủ.
Ông ta xoay người đi vào trong buồng:
- Ta đi gói lại ngay.
Phạm Ninh lúc này nói nhỏ với Chu Bội:
- Ngươi biết rõ ta không mua nổi, ngươi còn…
Chu Bội thở dài một cái:
- Thật sự là chó cắn Lã Động Tân mà, không nhìn ra được ý tốt của ta. Ngày mai có nhiều khách như vậy đến chúc thọ, ngươi mang một cặp bình tầm thường đến, sẽ bị chê cười đấy, ta là suy nghĩ thay cho nhà ngươi đó.
- Xin nhận ý tốt.
Phạm Ninh tức giận nói:
- Ta sẽ đi mua một cái hộp thật đẹp để đựng bình, không cần phải lấy ra trước mặt mọi người nữa.
- Vậy cũng chưa chắc! Ông nội ta nghe nói là thọ lễ do thủ khoa huyện sĩ đưa tới, nhất định sẽ hứng thú lấy lễ vật đó ra xem, bên cạnh chắc chắn sẽ có nhiều quan khách, họ trông thấy sẽ nghĩ thế nào? Ha ha. Đường đường là người đứng đầu cuộc thi huyện sĩ, không ngờ lại đưa đồ vật tầm thường làm quà mừng thọ.