Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Lão gia tử xin vạn lần yên tâm.
Phạm Ninh suốt đêm vẽ ra một bộ bản vẽ về hệ thống chưng cất, ngày hôm sau giao nó cho Chu Nguyên Phong.
Thọ yến của Chu phủ vẫn đang diễn ra nhưng Phạm Ninh lại ngồi thuyền đến trấn Trường Kiều tìm Nhị thúc.
Phạm Ninh không lo lắng Chu Nguyên Phong có thể mua Kỳ Thạch quán hay không, Chu gia nếu ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, thì còn xứng xưng là đệ nhất phú hào Bình Giang phủ sao.
Đến được trấn Trường Kiều thì đã là giữa trưa, Phạm Ninh từ xa đã nhìn thấy tiệm tạp hóa Lão Phạm của Nhị Thúc, ngoài cổng một đám người vây quanh, chỉ nghe Nhị thúc và Nhị thẩm uể oải hô to:
- Bản quán đóng cửa thanh lý, được giá sẽ bán đi, sau này trong thôn sẽ không còn cái tiệm này nữa.
Nguy cơ so với Phạm Thiết Qua dự liệu còn tới nhanh hơn, quán nhỏ của y đã suốt mười ngày không có một người khách nào đến.
Tuy rằng khoản tiền họ có vẫn còn có thể chống đỡ được một hai tháng, nhưng mười ngày không có khách nhân áp lực tinh thần khá lớn làm cho bọn họ không chịu nổi, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa, không bằng đóng cửa sớm một chút mà tìm một hướng đi khác.
Ngày hôm qua, cửa tiệm nhà họ Sài đối diện quyết định lại tiếp tục giảm giá, cứ như thế mà trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Phạm Thiết Qua tối qua một đêm không ngủ, có phần phờ phạc, tóc mai đen nhánh ngày trước đã nhiều hơn vài đám tóc bạc, mặc dù ngày xuân ánh nắng tươi sáng, nhưng lòng y lại chưa bao giờ u ám hơn thế này.
Y mới ba mươi tuổi, thật không biết phải làm gì cho tương lai, y vẫn còn phải chu cấp cho hai đứa con đi học, còn phải nuôi sống gia đình, gánh nặng của cả gia đình đều đặt trên vai y.
Áp lực cuộc sống khiến tóc y sớm đã bạc, ánh mắt thông minh lanh lợi cũng trở nên có chút cộc cằn, tràn đầy sự mờ mịt đối với tương lai sau này.
- Nhị thúc!
Phạm Ninh xuất hiện cách vài chục bước, tươi cười vẫy vẫy tay với thúc phụ.
Nụ cười trên gương mặt cháu trai đối với Phạm Thiết Qua mà nói quả thực so với ánh nắng tháng ba còn rạng rỡ hơn, nội tâm u ám của Phạm Thiết Qua thoáng như được ánh mặt trời chiếu sáng, mầm non hy vọng lặng lẽ bừng lên.
- Ninh nhi, cháu đến đây lúc nào?
Phạm Thiết Qua vội vàng chạy ra chào đón.
- Con vừa mới đến, hôm nay đặc biệt đến để tìm Nhị thúc.
Sau đó Phạm Ninh lại nhìn Nhị thẩm Dư Thị hành lễ:
- Chào nhị thẩm!
Dư Thị là người ở trấn Trường Kiều, nhà mẹ đẻ cũng là một tiểu thương, buôn bán vải vóc.
Mười bốn năm trước, vẫn là tiểu nương tử Dư thị đối với Phạm Thiết Qua vừa gặp đã yêu, khi đó Phạm Thiết Qua vẫn còn là một tiểu nhị ở quán rượu, Dư gia dĩ nhiên không đồng ý để nữ nhi ở bên Phạm Thiết Qua.
Nhưng Dư thị bất chấp sự phản đối của gia đình, một lòng muốn ở cùng Phạm Thiết Qua, Dư gia thấy gạo đã nấu thành cơm, nên chỉ đành thừa nhận hôn sự này.
Vợ chồng cùng nhau làm ăn buôn bán, từng chút từng chút tích góp, cuối cùng mở ra cửa tiệm Lão Phạm, còn sinh được hai đứa con trai song sinh.
Trong khoảng thời gian này, cửa tiệm phải đối đầu với nguy cơ sinh tồn, trong lòng Dư thị tuy rằng lo lắng không yên, nhưng nàng không ngừng an ủi trượng phu, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu thôi.
Dư Thị nhìn thấy Phạm Ninh, vội vàng đứng dậy cười nói:
- A Ninh nhất định chưa ăn cơm đúng không! Để thím đi nấu cơm cho cháu.
Phạm Ninh thế nhưng là đứng thứ nhất trong đại hội thi đấu thần đồng, khi Dư thị về nhà mẹ đẻ nói đến đứa cháu này của chồng mình, cũng làm cho người trong nhà không ngừng ngưỡng mộ.
Thậm chí còn có thân thích nhờ nàng mai mối.
- Nhị thẩm không cần đâu, cháu mời Nhị thúc đến quán rượu nhỏ phía trước uống một chén, nói chuyện với thúc một lát.
Dư Thị mắt sáng lên, vội vàng kéo Phạm Ninh sang một bên, thấp giọng hỏi nhỏ:
- Có phải tình hình mở cửa tiệm có manh mối hay không?
Tuy rằng Phạm Ninh chỉ là một tiểu hài tử chín tuổi, nhưng người ta là đệ nhất thần đồng, khẳng định không giống với đứa trẻ bình thường.
Hơn nữa trượng phu còn nói cho nàng biết, nhà mới và y quán của nhà đại ca đều do tiểu gia hỏa này kiếm được, trong lòng Dư Thị liền tràn đầy kỳ vọng đối với phương án Phạm Ninh đưa ra.
Phạm Ninh mỉm cười gật đầu:
- Nhị thẩm nhanh chóng thanh lý hết số hàng hóa còn lại đi.
Dư Thị mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vậy hai người mau đi đi, bên này có thím là được rồi!
Phạm Thiết Qua dẫn theo Phạm Ninh đi vào một quán rượu nhỏ cách đó không xa, mặc dù là giữa trưa, nhưng việc buôn bán của cửa tiệm vẫn như bình thường, mấy bàn lớn trong đại sảnh chỉ ngồi một nửa.
- Lão Phạm, đã lâu không gặp.
Chưởng quỹ cười và chào hỏi Phạm Thiết Qua.
Đều là hàng xóm láng giềng cũ, mười mấy năm giao tình, hai bên đều rất quen thuộc.
Mọi người đều biết cửa tiệm của Phạm Thiết Qua phải đóng cửa, khoảng thời gian này cũng không tùy tiện trêu đùa.
- Ông chủ Tề, còn phòng nào trống không?
- Phòng trống sao! Vương nhị, nhanh chóng đưa ông chủ Phạm đến nhã phòng đi.
Một tiểu nhị dẫn hai người tiến vào căn phòng bên cạnh, căn phòng này không có cửa, chỉ treo một bức rèm vải, bên trong xếp một cái bàn và bốn cái ghế, so với băng ghế dài bên ngoài thì tốt hơn một chút.
- Ninh nhi, uống một chén đi!
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đợi lát nữa còn phải đến huyện nha kết án, không thể uống rượu được.
Phạm Thiết Qua có chút khó hiểu:
- Vụ án trộm cắp đó không phải đã kết thúc rồi sao?
- Vẫn chưa ạ!
Phạm Ninh mỉm cười:
- Cần khổ chủ là cháu ký tên thì mới tính là kết thúc, Lý huyện lệnh có chút gấp gáp, thúc giục cháu kết thúc vụ án này.
Lúc này, tiểu nhị đưa thức ăn và rượu lên, lại đưa tới một đĩa màn thầu.
Phạm Ninh cầm lên một chiếc màn thầu nóng hổi, vừa ăn vừa nói với Nhị thúc:
- Chuyện mở cửa tiệm gần như có manh mối, Từ đại nho phải đi châu học Tuyên Châu làm giáo thụ, nên dự định đóng cửa Kỳ Thạch quán, đúng lúc chúng ta có thể tiếp nhận.
Phạm Thiết Qua nhướng mày nói:
- Ta nghe ngóng qua, cửa hàng ở thị trường Hoa Mộc trấn Mộc Đổ tiền thuê một năm cũng sáu trăm quan, chúng ta chỉ sợ không kham nổi.
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- Không cần thuê, Chu gia sẽ mua lại nó, sau đó chuyển lại cho ta, đó là giá phải trả cho khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch kia.
Phạm Thiết Qua cả kinh:
- Mua lại cửa tiệm kia ít nhất phải 2000 – 3000 quan tiền, tảng đá kia không ngờ đáng giá như vậy?
- Nhị thúc không biết, tiệc mừng thọ tại Chu gia ngày hôm qua, một đoàn phú thương đều tranh nhau muốn mua khối Khê Sơn Hành Lữ Thạch kia, cuối cùng là Chu lão gia tử ra giá cao mua lại rồi.
Ngoại trừ Kỳ Thạch Quán, lại cho cháu thêm ba ngàn lượng bạc, mặt khác, cháu gái của Chu lão gia tử cũng muốn đầu tư vào thạch Kỳ Thạch Quán ba ngàn lượng bạc, chiếm giữ bốn phần.
Phạm Ninh không muốn nhắc chuyện liên quan đến rượu, liền nói đại khái lại một lần chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Phạm Thiết Qua cảm giác mình tựa như nằm mơ, động một chút là mấy ngàn lượng bạc, đối với tầng lớp tiểu thương như y mà nói quả thực không thể tin nổi, sự xa xỉ của nhà quyền quý y thật sự không có khả năng hiểu được.