Đêm đến, cuối cùng Phạm Thiết Chu không thể nhịn được nữa, nói sự tình con trai bán kỳ thạch được ba ngàn lượng bạc với thê tử.
Nhưng Trương Tam Nương lại không cảm thấy lạ, thậm chí so với chồng nàng càng hiểu rõ con trai hơn.
- Chàng có điểm không tốt, chính là xem thường con trai mình.
Trương Tam Nương không vui gõ bàn:
- Chàng nghĩ ta giống chàng ở trong nhà cái gì cũng không hiểu sao? Không có việc gì, thiếp cũng đến ngõ Kỳ Thạch đi dạo, hiểu nơi đó có giá thị trường tốt, đá Thái Hồ tốt cũng được mấy quan tiền.
- Nếu một tiểu thương nhặt được khối đá đi bán cho Chu đại quan nhân, Chu đại quan nhân sẽ không hỏi gì bọn họ? Sẽ đưa cho bọn họ mấy ngàn lượng bạc ư? Nằm mơ đi.
- Thiếp hiểu được hết, Chu đại quan nhân mua không phải là đá, mà mua bản thân Ninh nhi, chàng cho rằng tấm hoành phi "Thiên tứ thần đồng" ai cũng có thể có được sao?
Trương Tam Nương chỉ chỉ vào bảng hiệu có ghi chữ mạ vàng trên tường nói.
Vẻ mặt Phạm Thiết Chu hoang mang nhìn thê tử:
- Thật là lạ! Ninh nhi có ba ngàn lượng mà nàng không ngất đi?
Mặt Trương Tam Nương đỏ lên, sáng hôm nay xém chút nàng đã ngất xỉu rồi, kích động suốt một ngày, vừa bình tĩnh trở lại.
- Sáng nay, Chu tiểu nương tử có nói chuyện phiếm với thiếp, có nói qua chuyện này. Tuy nhiên, ba ngàn lượng Ninh nhi có cũng không liên quan đến tảng đá. Chỉ là Ninh nhi phát minh ra kỹ thuật ủ rượu hạng nhất, được tam a công của Chu tiểu nương tử mua lại mà thôi.
Phạm Thiết Chu ngẩn ra, thế mới biết con trai không nói thật với y, trong lòng y có chút bực bội. Tên tiểu tử thối này rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, ngay cả phụ thân mình hắn cũng giấu.
Bất đắc dĩ y đành hỏi:
- Nương tử thấy thế nào?
Trương Tam Nương ngáp một cái buồn ngủ, cố gắng mở mắt nói:
- Chu tiểu nương tử nói ông của nàng cùng Ninh nhi mở Kỳ Thạch Quán, do lão Nhị đảm đương chức chưởng quỹ. Thiếp nghĩ cả một ngày, thấy đây cũng là chuyện tốt, có Chu đại quan nhân che chở, không ai dám khi dễ.
Trong lòng Phạm Thiết Chu cảm thấy có chỗ không đúng, y nghi ngờ nhìn thê tử hỏi:
- Nàng không thấy kỳ quái sao? Chu đại quan nhân cùng chúng ta không liên quan gì, sao ông ta lại giúp chúng ta, còn bỏ ra số tiền lớn. Ta nghe lão Tứ nói, Chu đại quan nhân đồng ý giúp cậu ấy vào phủ học đọc sách.
- Chàng xem chàng đi, mới nói với chàng xong, bệnh cũ lại tái phát.
Trương Tam Nương tức giận nhìn trượng phu:
- Người ta làm sao giúp chúng ta, thiếp thấy Chu đại quan nhân tinh mắt hơn chàng đấy. Chàng luôn xem thường con trai mình, người ta thì xem trọng Ninh nhi. Ninh nhi đạt giải nhất huyện sĩ, điều này cho thấy người ta tinh mắt.
Phạm Thiết Chu thở dài:
- Nàng nói đúng, chúng ta không thể xem thường năng lực của Ninh nhi.
- Đó là chàng, chàng đừng kéo thiếp theo.