- Trấn Trường Kiều. Tương đối gấp. Nhất thiết hôm nay phải đưa đến.
Chưởng quỹ thu tiền, tủm tỉm cười:
- Tiểu quan nhân yên tâm. Đảm bảo hôm nay đưa đến.
Cửa hiệu cấp cước đệ của Tống triều suy nghĩ rất chu toàn, nếu là đưa thư, họ có thùng thư chuyên dụng của mình, quét sơn lên, chỉ người nhận thư mới có thể xé. Như vậy việc riêng tư sẽ không bị lộ.
***
Trở lại huyện học đã là xế chiều, hắn quyết định tới thẳng nhà ăn.
Mới đến cửa nhà ăn, Lục Hữu Vi bước ra từ phía sau một cây đại thụ, nhảy lên trước cười hì hì nói:
- Hôm qua đệ nói về việc học bổ túc, còn nhớ không?
- Huynh đã đi ra ngoài tìm lớp luyện thi rồi?
- Chiều hôm nay đi rồi, đã hỏi lớp luyện thi của Dương đại nho đối diện
quán trọ, bọn họ đều nói không được, hiệu quả luyện thi kém. Hơn nữa phí học thêm rất đắt. Một canh giờ sẽ mất hai trăm văn tiền.
Phạm Ninh cười cười:
- Vừa đúng lúc ta muốn dạy thêm cho người thân, cũng không thu phí, huynh muốn học thêm cũng được, có điều huynh phải thay đổi cách xưng hô, gọi ta bằng sư huynh.
Lục Hữu Vi gãi gãi đầu cười nói:
- Trước đây ta và Từ Tích đảo ngược, trời sinh mệnh làm tiểu đệ, sau này ta và đệ cũng đảo ngược rồi.
***
Thời gian thoáng một cái đã đến chiều ngày hôm sau, ăn xong cơm tối, Phạm Ninh đeo túi sách trên lưng, cùng Lục Hữu Vi hướng về Văn Miếu đi đến.
Giờ Dậu canh ba chính là sáu giờ rưỡi chiều, đến lúc trời tối ít nhất hãy còn hơn nửa canh giờ. Mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà nhuộm mặt đất với một màu cam tuyệt đẹp.
Lúc này đa số các cửa tiệm đã đóng cửa. Trên quảng trường Văn Miếu có vẻ hơi có chút vắng lặng. Phạm Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai thiếu niên đang đứng trước cửa tiệm sách.
Vóc dáng hai người bậc trung, tuổi khoảng mười hai mười ba, đầu đội khăn sĩ tử, đều là y phục sĩ tử thổ cẩm. Chỉ là màu sắc không giống nhau. Một sĩ tử y phục trắng, còn sĩ tử kia y phục xanh da trời.
Hai người tướng mạo đều rất thanh tú, có vẻ hào hoa phong nhã.
Hai học sinh cũng nhìn thấy Phạm Ninh, hai người có vẻ hơi băn khoăn, trong tay bọn họ mang theo một cái túi tràn đầy văn phòng tứ bảo và túi lớn các loại sách..
Tới đây học thêm cũng không phải là ý của họ, họ không muốn đến chút nào, tuổi của Phạm Ninh so với họ hãy còn ít hơn, đầu tiên việc xưng hô là một vấn đề lớn, chẳng lẽ muốn mình xưng hô với Phạm Ninh là sư phụ? Bọn họ mới không muốn.
Tiếp đó bọn họ đối với tài học của Phạm Ninh cũng vô cùng hoài nghi. Phạm Ninh tuy là huyện sĩ đệ nhất, nhưng không phải thi vào huyện học, nói không chừng hắn còn không bằng chính mình.
Hai người trong lòng thầm nhủ, vẻ mặt không bằng lòng nhìn về phía Phạm Ninh.
Trong lòng Phạm Ninh cũng có một tia mâu thuẫn, hắn cũng không muốn dạy hai người học sinh này. Con cháu của những gia đình giàu có này liệu có giống như trung xá sinh của Diên Anh học đường?
Một đám tự cho là đúng, nghe nói cha mình là một ngư dân, vẻ mặt liền khinh thường, hận không thể tự mình dẫm lên, rồi đạp mạnh hai chân xuống. Nếu hai người này cũng kiêu ngạo tự cao tự đại như vậy, vậy chi bằng nói cho rõ, hai bên sẽ thấy thoải mái.
Phạm Ninh tiến tới trước chủ động cười hỏi:
- Hai vị sư đệ đến để luyện thi à?
Một tiếng 'Sư đệ' khiến hai học sinh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại cũng có thể kêu Phạm Ninh là sư huynh. Văn nhân cổ đại lấy văn đạo làm lâu dài. Phạm Ninh mặc y phục xanh đậm của huyện học, đầu đội khăn vấn, thì đã là học sinh chính thức của trường huyện rồi.
Mà bọn họ vẫn là học sinh của học đường. Kêu Phạm Ninh một tiếng sư huynh cũng không phải là không thể.
Đừng thấy hai học sinh này lớn hơn Phạm Ninh hai ba tuổi, về học lực và kinh nghiệm xã hội, Phạm Ninh mạnh hơn họ nhiều lắm.
Làm sư huynh của bọn họ, Phạm Ninh một chút chướng ngại tâm lý đều không có.
Lệnh Hồ Xung và Lao Đức Nặc trong "Tiếu ngạo giang hồ", Lao Đức Nặc mặt đầy đồi mồi cũng kêu Lệnh Hồ Xung nhỏ hơn mấy chục tuổi làm đại sư huynh đó thôi?
Hai người cùng nhau khom mình thi lễ:
- Tham kiến Phạm sư huynh!
- Các người hẳn là đã biết ta, nhưng ta lại vẫn chưa biết quý danh hai vị?
Thiếu niên mặc trang phục sĩ tử trắng nói:
- Ta là Lận Hoằng, là trung xá sinh của học đường thuộc huyện học, nhà ở Ngô huyện.
- Vậy còn đệ?
Phạm Ninh cười hỏi người còn lại.
- Tại hạ Đổng Khôn, nhà ở huyện Trường Châu, cũng là trung xá sinh của học đường thuộc huyện học.
Phạm Ninh cười cười:
- Xem ra Đổng sư đệ là thân thích của Đổng viên ngoại!
- Ta là cháu họ của ngài ấy, Đổng viên ngoại là nhị thúc ta.
Phạm Ninh có chút khó hiểu nói:
- Theo ta được biết thì, học đường của các đệ dường như đều có thể thi đậu huyện học, tại sao không học thêm hai năm, sau đó trực tiếp thi huyện học?
- Việc này…
Hai người gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Mọi người đều muốn sớm thi đậu huyện học chút, sau đó từ huyện học có thể trực tiếp thi khoa cử rồi.
Phạm Ninh giới thiệu Lục Hữu Vi ở sau lưng với bọn họ.
Lúc này, một tiểu nhị của tiệm sách đi tới, nói với bọn họ:
- Đông chủ có phân phó rằng, mời cậu vào.
Phạm Ninh cười nói với ba người:
- Các người vào trước chuẩn bị, ta còn phải đợi hai sư đệ nữa.
Ba người đi vào trong tiệm sách. Phạm Ninh liền vội nói với gã người hầu:
- Dẫn bọn họ tới kho lầu hai. Ta và Đổng viên ngoại đã bàn rồi.
- Tiểu quan người yên tâm, đông chủ đã phân phó rồi.
Ba người đi vào trước, Phạm Ninh lại chờ giây lát, chỉ thấy xa xa có ba người đi tới, ngoài Minh Nhân và Minh Lễ, còn một người khác đi cùng.
Phạm Ninh hơi ngẩn người, không ngờ lại có ba người đến. Hai cái tên này không biết đang làm cái trò gì đây?
- A Ninh, chúng ta tới rồi.
Một người trong đó hướng về phía Phạm Ninh vẫy tay, Phạm Ninh cũng không rõ hắn là Minh Nhân hay là Minh Lễ.
- Sao bây giờ huynh mới tới?
- Chúng ta tới lộn chỗ, nghĩ là huyện học, sau đó mới nghĩ ra là Văn Miếu, nên vội vàng tới đây.
Phạm Minh Nhân kéo Phạm Ninh qua một bên, thấp giọng nói:
- Người còn lại là huynh đệ tốt của chúng ta, nhà nhiều tiền đến mốc cả ra, ta giới thiệu cho đệ kinh doanh, nửa canh giờ trả đệ hai trăm văn, ta lấy năm mươi văn, cũng không cần lo về Minh Lễ.
- Lấy cái đầu của huynh ấy!
Phạm Ninh dùng cây quạt gõ y một cái. Lúc này mới nhìn kỹ một chút học sinh kia. Thấy cậu ta dáng người cao lớn khôi ngô, vô cùng cường tráng, ước chừng cao hơn mình một cái đầu, ít nhất cũng phải là 1m8. Hình thể rộng lớn, nhìn xa xa còn tưởng gấu nhị trên TV.
Đợi y đến gần một chút, Phạm Ninh lại phát hiện ra cậu ta có khuôn mặt dài, mắt rất nhỏ, nhìn vô cùng hung hãn.
Hình dáng này khiến trong lòng Phạm Ninh có chút sợ.
Học sinh như vậy nếu mình gõ gã một cái, gã chưa biết chừng sẽ nhấc mình lên ném ra tận sông.
Phạm Ninh tâm phiền ý loạn một hồi, hai tên này đã mang rắc rối đến cho mình rồi!
Hắn trừng mắt nhìn Minh Nhân một cái, không vui hỏi:
- Nhà cậu ta sẽ không đồng ý đâu! Ta khuyên các huynh tốt nhất là hỏi ý kiến nhà cậu ta cho xong đã!