Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 169 - Chương 168

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 168
 

Sáu người đều lộ vẻ nghi hoặc, quả thật kỳ quái, vì sao năm năm liên tục đều là thơ của Cổ tướng công?

Lận Hoằng ngây ngẩn cả người, sư phụ học đường đều không nhìn ra, sao Phạm Ninh biết được?

Đổng Khôn đối với Phạm Ninh lại tín nhiệm nhiều hơn một phần, Phạm Ninh có thể biết năm năm đề thơ đều là thơ của Cổ Triều Xương. Chỉ dựa vào điểm này Phạm Ninh cũng vượt qua hầu hết giáo thụ học đường rồi.

Vẻ mặt Đổng Khôn tò mò hỏi:

- Sư huynh có thể nói ra nguyên nhân cho chúng ta biết được không?

Phạm Ninh cười cười nói:

- Ta chỉ muốn nói với mọi người, Cổ tướng công là nhạc phụ của Lý huyện lệnh tiền nhiệm chúng ta, mọi người sẽ hiểu.

Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, Lận Hoằng khiếp sợ, hóa ra đề thi huyện học có bí ẩn này.

Y vội vàng hỏi:

- Sư huynh có ý nói đề thơ năm năm liên tục là do Lý huyện lệnh ra sao?

- Chỉ có thể giải thích như vậy.

Phạm Ninh đã dự tính trước nói:

- Cho nên ta đoán cuộc thi tháng năm này đề thi làm thơ cũng là Cao huyện lệnh ra. Cao huyện lệnh rất có thể lợi dụng cơ hội này để diễn tả chí hướng làm huyện lệnh của mình. Đề thi thơ tháng năm vẫn lên quan đến vịnh chí.

Cái gọi là thơ chí hướng, Phạm Ninh chỉ nói thế thôi, hắn sao có thể khẳng định được Huyện lệnh ra đề thế nào chứ?

Tuy nhiên.... nếu có thể đoán được đề thơ do Cao huyện lệnh ra, vì sao hắn không đến trước mà giao tình với Cao Huyện lệnh chứ?

Phạm Ninh trở lại ký túc xá đã là giờ Hợi một khắc, khoảng chín giờ rưỡi đêm, hiện tại hắn cũng khá mệt mỏi.

Lần đầu tiên làm thầy, ngày đầu tiên dạy học hắn mới phát hiện ra làm thầy cũng không dễ dàng gì.

Lần đầu tiên trong vai trò này hắn cảm nhận được ý thức trách nhiệm của mình mãnh liệt thế nào. Hy vọng sáu học sinh đều có thể thi đậu huyện học. Thật sự hắn đối với cuộc thi huyện học cũng chưa quen thuộc lắm, hắn vô cùng lo lắng đi tìm quy luật trong đó.

Sáu học sinh ngoại trừ Minh Nhân, Minh Lễ, đối với bốn người còn lại lúc trước hắn không nhận ra.

Tình cảm thật kỳ diệu, khi bọn họ gọi hắn là sư huynh, trong giây phút đó Phạm Ninh cảm giác được sinh mạng của bản thân gắn liền với bốn người đó.

Ký túc xá yên tĩnh đến lạ, hai bạn cùng phòng đã đi vào giấc ngủ. Phạm Ninh không đốt đèn, sờ soạng đi về phía giường mình.

- Phạm Ninh, bây giờ mới về à?

Thân thể của Đoạn Du không tốt lắm, giấc ngủ không sâu, bước chân Phạm Ninh rất nhỏ vẫn đánh thức y.

- Ừ, huynh ngủ đi, ta cũng ngủ đây.

- Tôi nhắc nhở huynh, ngày mai là mười lăm tháng ba, buổi chiều tham gia hoạt động Hưng thú xã.

- Ồ, huynh không nói ta cũng quên rồi.

Phạm Ninh gãi đầu, ngày hôm qua hắn còn lải nhải về Hưng thú xã, nhưng đêm nay vì mở lớp luyện thi, hắn đã quăng chuyện về Hưng Thú Xã ra sau đầu rồi.

Phạm Ninh đến trước bàn của mình ngồi xuống, Trà Xã cấp cho hắn một phần tư liệu, cần hắn chuẩn bị vật phẩm gì. Vì ánh sáng quá tối, hắn không thể nhìn rõ mặt chữ được.

Nhưng đốt đèn lại sợ ảnh hưởng đến mọi người trong phòng, Phạm Ninh đành phải thả tư liệu vào ngăn kéo, sáng sớm lại xem.

Phạm Ninh nằm trên giường, trong lòng còn lo lắng chuyện này. Nếu không biết rõ ràng, chỉ sợ đêm nay hắn không thể nào ngủ được.

Đây là thói quen kiếp trước lưu lại của Phạm Ninh. Trong lòng hắn nếu có vướng bận gì, hắn sẽ nghĩ đến nó, không thể nào ngủ được.

Rốt cuộc hắn cũng không kìm được nhỏ giọng hỏi:

- Đoạn Du, ngày mai đi tới Trà Xã tôi cũng cần chuẩn bị gì đó chứ?

Đoạn Du ngáp một cái, giọng ngái ngủ nói:

- Tôi nghĩ chí ít cũng có bộ đồ pha trà.

- Bộ đồ pha trà.

Phạm Ninh gõ một cái vào đầu, đúng vậy, vật quan trọng như vậy sao hắn lại quên chứ?

....

Kỳ thật Phạm Ninh đối với pha trà cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Năm trước trên đường theo Phạm Trọng Yêm vào kinh được xem Tiểu Phúc pha trà. Mặc dù hắn chưa tự tay thử qua, nhưng trên cơ bản hắn vẫn biết quy trình.

Tục ngữ có nói "Đường rượu, Tống trà", ở thời nhà Tống trà vô cùng cần thiết trong sinh hoạt, như cơm ngày ba bữa vậy.

Xã hội thượng tầng Tống triều coi pha trà làm tục lệ, ba tháng cuối xuân việc hứng thú nhất là "Trong căn nhà nhỏ đấu tân trà".

Mà tháng 11 giữa đông, thưởng thức nhất chính là "Hội phúc lâu tước tuyết tiên trà".

Những văn nhân tụ tập, thưởng thức trà không thể thiếu. Những người đó mời vài người bạn tốt, dùng từ mỹ mạo để nói là hoa trà kỹ, chọn một nơi thanh nhã, phẩm trà đấu trà.

Thơ Tô Thức viết: "Thiện song lệ ngọ cảnh, thục tỉnh xuất băng tuyết. Tọa khách khả nhân, đỉnh khí thủ tự khiết".

Những lời này tả cảnh ông ta ở Dương Châu Thạch Tháp tham gia tiệc trà xã giao.

Ngay cả cơm trưa Phạm Ninh cũng chưa ăn, vừa mới tan học hắn vội đến khu buôn bán sầm uất phía Nam cầu Kính Hiền.

Khu buôn bán có phần giống với khu buôn bán tập trung của thời nay, như một chợ nhỏ. Bên trong đầy đủ mọi thứ, nếu so với một khu buôn bán tập trung ngày nay, bên trong càng thêm muôn màu muôn vẻ.

Phạm Ninh tìm được một cửa hàng bán dụng cụ pha trà. Chưởng quỹ là một người nhỏ bé, ánh mắt khá nham hiểm.

Lão ta thấy Phạm Ninh mặc áo xanh huyện học, liền biết là tân sinh của huyện học năm nay. Lão cho rằng hắn không biết gì cho nên không cần xuất ra bộ ấm trà quý báu.

- Chiều nay có Hưng thú xã, tiểu quan hẳn là tân sinh. Ngày hôm qua có ba tân sinh đến mua bộ pha trà.

Phạm Ninh cười nói:

- Tôi không hiểu lắm, chưởng quỹ có thể giới thiệu một chút được không?

- Không thành vấn đề.

Chưởng quỹ nhỏ bé chỉ vào một loạt dụng cụ pha trà giới thiệu với hắn:

Một bộ trà cụ đầy đủ có mười loại khí cụ, gồm trà bồi, trà lung, châm chuy, trà linh, trà niễn, trà la, chén trà, trà thi, trà tiển và ấm trà.

Phạm Ninh nghe đến choáng váng, hắn đang hồi tưởng lại một đống trà cụ trong rương của Tiểu Phúc, cảm giác dường như không giống.

- Đây là cái gì?

Phạm Ninh cầm lên lồng trúc, bộ dáng tròn xinh. Bề ngoài nhìn nó khá tinh xảo, bên trong được làm hai tầng, mặt trên có lỗ nhỏ dày đặc.

- Đó là trà bồi, dùng dưỡng trà.

Thì ra cái này dùng dưỡng trà, Phạm Ninh nhớ Tiểu Phúc từng nói với hắn điều này, liền cười nói:

- Bánh trà bình thường phải định kỳ tăng nhiệt độ, việc bảo dưỡng bánh trà rất quan trọng, có câu nói "Ba phần trà, bảy phần dưỡng" là thế.

- Nói rất đúng.

Chưởng quỹ giơ ngón tay lên khen ngợi:

- Bánh trà sợ ẩm, cần phải được bảo quản nơi thông thoáng. Hơn nữa chúng ta ở Giang Nam, không khí khá ẩm ướt, nên dễ dàng bị ẩm mốc, lại không thể để quá khô, quá khô bánh trà sẽ biến thành màu vàng, trở thành thứ phẩm.

- Những trà cụ kia ta đều phải mua sao?

Hắn chỉ một loạt khí cụ trên kệ hỏi.

Chưởng quỹ lắc đầu cười nói:

- Các ngươi đều là học sinh, không cần nhiều như vậy, chỉ cần mua chén trà, muỗng trà, trà tiển cùng bình nước là được rồi.

- Nhờ chưởng quỹ giới thiệu một chút.

Chưởng quỹ từ tủ chén lấy ra một hộp gỗ sơn đen nói:

- Đây là bộ trà cụ bình thường nhất, nếu gia cảnh bình thường, mua bốn loại này, khoảng năm trăm văn tiền.

- Những học sinh khác đều mua như vậy?

Bình Luận (0)
Comment