Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 171 - Chương 170

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 170
 

Chu Bội ngẩn ra, sao Chu Bội lại biết?

Chuyện này chỉ có tám người biết, ngoài hắn và Đổng viên ngoại chỉ có sáu học viên biết, ai đem tin tức tiết lộ ra ngoài chứ?

- Chu Bội, ai nói cho ngươi?

Chu Bội nhíu đôi chân mày xinh đẹp, như cười như không nhìn Phạm Ninh:

- Tin tức của bản cô nương luôn nhanh nhạy, ngươi không cần tìm hiểu là ai nói. Nói thật, ta cũng muốn đến học thêm, tháng năm tham gia cuộc thi huyện học, Phạm giáo thụ có hứng thú thu nhận đồ đệ như ta không?

Phạm Ninh thật sự đau đầu, cô bé này dính vào thì chưa biết ai dạy ai đâu.

Nhưng trong lòng Phạm Ninh đột nhiên hiểu ra, cô bé này đang đùa cợt hắn. Nàng cũng giống hắn đều là huyện sĩ, nếu nàng muốn đến huyện học thì cần cuộc thi sao?

Nghĩ thông suốt, Phạm Ninh nhiệt tình nói:

- Chu tiểu nha nội nếu muốn học thêm, ta cầu còn không được. Cứ năm ngày một lần, học thêm vào buổi tối, hoan nghênh tiểu nha nội tham gia.

Vốn Chu Bội muốn chế nhạo Phạm Ninh một phen, không ngờ lại bị hắn thấy được, đang hưng phấn bỗng tẻ nhạt:

- Nha nội ta buổi tối không thể ra khỏi cửa, chỉ đùa ngươi chút thôi, không nói cùng ngươi nữa, ta đi trước.

Xe ngựa khởi động chạy về phía trước.

Phạm Ninh thấy xe ngựa đi xa liền mang hai hộp vào huyện học. Đi chưa được bao xa chợt hắn dừng bước, hắn biết được ai tiết lộ với Chu Bội việc hắn dạy thêm.

Nếu sáu tên kia tiết lộ thì Chu Bội phải nói "Có hứng thú thu nhận ta làm sư đệ" không, nhưng nàng lại dùng từ "đồ đệ".

Trà Xã được tổ chức ở tòa nhà phụ Tàng Thư Lâu của huyện học. Trà Xã tổng cộng có hơn bốn mươi thành viên, bao gồm hai mươi thượng xá sinh, mười trung xá sinh, cùng mười tân xá sinh.

Còn có bốn thành viên do giáo thụ phê chuẩn, Phạm Ninh là một trong số đó.

Từng thành viên Trà Xã đều mặc trang phục sĩ tử trắng, đầu đội mũ lụa đen, thắt lưng da, chân mang tất trắng, giày cởi để ngoài cửa không được phép đi vào.

Hơn bốn mươi thành viên đều ngồi trên chiếu, dùng thế ngồi truyền thống ngồi quỳ chân pháp, mông ngồi trên gót chân. Sau thời Ngũ Đại, ghế cao dựa thông dụng hơn, tư thế ngồi này cũng dần biến mất.

Chỉ có một số cổ lão thuộc gia đình thế gia mới bảo lưu lại nghi thức này.

Năm trước là lão Cổ giáo thụ Vương Húc chỉ đạo Trà Xã, ông ta định ra quy củ ngồi quỳ gối.

Ngồi như thế chưa đến mười lăm phút, Phạm Ninh thật không kiên trì nổi.

Mà không riêng gì hắn, gần như tất cả tân sinh đều lộ ra vẻ thống khổ, thân thể nghiêng trái nghiêng phải.

Tuy nhiên, không ai chê cười bọn họ, tất cả mọi người đều trải qua việc này, nên biết việc mới bắt đầu ngồi tư thế ngồi quỳ chân vô cùng thống khổ.

- Lão phu Trương Nhược Anh, giáo thụ Hồng Nhạn thư viện, bắt đầu năm này, ta tiến hành dạy mọi người trà nghệ.

Phạm Ninh nhận ra Trương Nhược Anh, chính là quan chủ khảo của trận thi đấu huyện sĩ thứ hai. Ông ta trong ấn tượng của Phạm Ninh là một người chính trực.

Quả thật Trương Nhược Anh khéo hiểu lòng người, ông ta nhìn ra được vẻ thống khổ của những học sinh mới nên cười với mọi người.

- Ta cũng không yêu cầu tư thế ngồi đối với mọi người, duy trì sự nghiêm túc ngay thẳng là được, tư thế ngồi như thế nào mọi người cứ tùy ý.

Phạm Ninh nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng duỗi thẳng chân, sau đó ngồi xếp bằng, cảm giác thư thái hơn nhiều.

Có Phạm Ninh dẫn đầu, những học sinh mới cũng nhanh chóng đổi tư thế ngồi. Ngay cả trung xá sinh, thượng xá sinh cũng không nguyện duy trì tư thế ngồi quỳ này.

Trương Nhược Anh nhìn Phạm Ninh gật đầu hài lòng, tiếp tục nói:

- Trà nghệ là hình thức kết giao không thể thiếu của văn nhân trong các triều đại, sĩ tử có thể học tập ở nhà, cũng có thể đến Trà Xã bái sư.

- Nếu các trò đã chọn Trà Xã, ta đây có nghĩa vụ truyền đạt một vài kiến thức cơ bản về trà nghệ. Hôm nay ta sẽ chỉ cách để mọi người nhận dạng bánh trà, mọi người bên dưới lấy bánh trà ra.

Phạm Ninh mở hộp bánh trà trên bàn ra, lấy ra bánh trà. Mặc dù Bích Loa Xuân của Bình Giang phủ không tệ, nhưng sản lượng quá ít, không thỏa mãn được nhu cầu quá nhiều của xã hội Tống triều.

Trên thị trường, bánh trà lưu hành đều là trà Kiến Châu, lá trà vùng Phúc Kiến, sản lượng lớn, chất lượng cao, có lần được liệt vào cống phẩm.

Phạm Ninh nhìn kỹ bánh trà trong tay hắn, đây là hàng mẫu Trà Xã cung cấp. Bên trong bánh trà hiện lên màu vàng nhạt, hắn để sát vào mũi ngửi, hương trà rất nhạt, hơi có chút đắng.

- Mọi người nhìn bánh trà trong tay mình hẳn là màu vàng nhạt. Bánh trà chia làm nhiều cấp bậc, tốt nhất là Long Trà và Phượng Trà, tiếp đến là Kinh Đỉnh và Tam Bạch, kém nhất là đầu cốt và thứ cốt. Bánh trà trong tay mọi người là đầu cốt, bánh trà thuộc loại thấp, bánh trà ngon sẽ thuần màu trắng.

- Sở dĩ Long Trà và Phượng Trà được xưng là cực phẩm bởi vì công nghệ chế tạo ra nó rất cao. Hơn nữa đã được bảo dưỡng nhiều năm, hương trà lắng đọng lại, dù có để ra ngoài ba ngày hương trà vẫn còn nguyên.

.....

Hôm nay, ngày học đầu tiên về trà chỉ giảng giải về bánh trà và dụng cụ uống trà, chưa pha trà thực tế. Tuy nhiên khi giảng giải đến trà cụ, Trương Nhược Anh có nói đến tinh trà, giới thiệu một vài đặc điểm của tinh trà.

Đáng tiếc trong tay hắn không có tinh trà, trong lòng Phạm Ninh vô cùng hối hận, hắn mang trà cụ đặt trên kệ sách trong phòng, sớm biết thế hắn mang tinh trà đi học, cần gì mang bộ trà cụ sứ trắng này chứ?

Sau giờ học hắn chạy như bay về hướng ký túc xá.

Phạm Ninh chạy một hơi về ký túc xá, liền thấy Đoạn Du và Tô Lượng đứng trước tủ sách của hắn thưởng thức bộ trà cụ.

- Bộ trà cụ thế nào? Có vừa mắt hai vị không?

Phạm Ninh cười đi đến.

- Phạm Ninh, sao huynh có bộ trà cụ này?

Vẻ mặt Tô Lượng sùng bái nhìn Phạm Ninh:

- Chúng ta mới phát hiện lại là tinh trà.

Y chỉ hộp ở chân giường Phạm Ninh.

Người sống nội tâm như Đoạn Du, đối với chén sứ làm từ lông thỏ trước mặt cũng không giấu được kích động trong lòng, y say mê nhìn chén trà, nắm trong lòng bàn tay.

- Phạm Ninh, lần đầu tiên ta thấy chén sứ bằng lông thỏ đấy.

Bọn họ đều là con cháu quý tộc, từ nhỏ trong nhà đã học tập pha trà, một bộ trà cụ cực phẩm đối với bọn họ có sức hấp dẫn vô cùng to lớn.

- Phạm Ninh, huynh phải cất kỹ bộ trà cụ này, ta nói tốt nhất bỏ vào trong hộp, để bên ngoài bị người ta trộm mất đấy, huyện học chúng ta chưa chắc an toàn đâu.

Tô Lượng lôi dưới gầm giường ra hộp gỗ đàn tử, đặt lên bàn nói:

- Nghe ta nói, thu lại đi.

Phạm Ninh nhớ đến đá Thái Hồ của mình, hắn gật đầu:

- Huynh nói đúng, để bên ngoài thật sự không tốt lắm.

Phạm Ninh bỏ ấm trà bằng bạc tinh khiết vào hộp, hắn lại hiếu kỳ hỏi:

- Hôm này có người hỏi giáo thụ, cao thủ đệ nhất trà đạo Bình Giang phủ là ai? Trương giáo sư nói là một nữ tử trẻ tuổi, nhưng ông ta vẫn không nói rõ, huynh có biết nữ tử này là ai không?

Tô Lượng và Đoạn Du nhìn nhau, hai người đồng thanh nói:

- Đương nhiên là Thi Tiểu Nhã.

- Ai?

Phạm Ninh hơi không tin vào tai mình.

Tô Lượng cười nói:

Bình Luận (0)
Comment