Trương Nghị làm sao có thể để cho Dương Độ bị đuổi đi, Dương huyện thừa lại giao cháu trai cho lão, Dương Độ bị đuổi đi, lão ăn nói như thế nào với Dương huyện thừa.
Lão đứng lên ngạo mạn nói:
- Trương viện chủ nói quá lời rồi, đầu tiên chuyện này chúng ta phải xác minh nó thuộc tính chất gì? Là Dương Độ cố ý đả thương người, hay là ngộ thương, cá nhân tôi càng thiên về giả thiết sau.
Rất rõ ràng, Dương Độ và Lục Hữu Vi là tỷ thí trong lớp Kiếm Xã, kết quả Dương Độ lỡ tay đả thương, nói xin lỗi là phải, nhưng nói đuổi đi thì quá lời rồi.
Triệu Tu Văn sắc mặt u ám không nói lời nào, đúng như lời Trương Nghị, chuyện lần này rốt cuộc là ngộ thương, hay là cố ý đả thương, ông ấy nhất định phải làm cho rõ điểm này.
Vừa rồi ông ấy cũng hỏi qua vài học sinh thư viện Cốc Phong, cách nói của bọn họ với cách nói của học sinh thư viện Lộc Minh khác một trời một vực.
Mấy tên học sinh thư viện Cốc Phong một mực khẳng định là trong khi đấu kiếm lỡ tay, không phải Dương Độ cố ý đánh người.
Làm Giáo thụ Huyện học, ông ấy không thể vì học sinh thư viện của mình bị thương liền không phân đúng sai, sự tình nhất định phải điều tra rõ ràng trước mới có thể đưa ra quyết định.
Lúc này, giáo đầu phụ trách lớp học Kiếm Xã bị dẫn vào, người này tên là Đỗ Minh, là giáo đầu kiếm thuật một võ quán huyện Trường Châu, được Huyện học mời đến dạy cho học sinh.
Đỗ Minh có chút khẩn trương, trên thực tế, sau khi gã để học sinh luyện tập một đấu một, gã liền chạy đi nghỉ ngơi, cũng không ở hiện trường.
Hơn nữa khi gã biết được cháu trai huyện thừa gây họa, trong lòng gã càng thêm sợ hãi.
Gã bước vào hành lễ với mọi người:
- Xin chào các vị giáo thụ!
Triệu Tu Văn chỉ vào cái ghế trước mặt ông ấy:
- Đỗ giáo đầu mời ngồi!
- Không cần, ta đứng cũng được.
Triệu Tu Văn cũng không miễn cưỡng gã, hỏi:
- Chuyện xảy ra hôm nay, Đỗ giáo đầu chắc là rất rõ!
Đỗ Minh vẻ mặt lo lắng nói:
- Chuyện này ta có trách nhiệm, không trông chừng tốt học sinh, dẫn đến xảy ra sự việc không may này.
Triệu Tu Văn khoát tay:
- Làm rõ trách nhiệm thế nào tạm thời không nói, chúng ta muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một học sinh lại bị thương nặng như vậy?
Môi Đỗ Minh run run, khẽ nói:
- Việc này… Lúc đó đúng lúc ta đi nhà vệ sinh, không ở Luyện Kiếm Quán, đợi lúc ta nghe được tin tức nhanh chóng quay trở về, sự tình đã xảy ra rồi.
Đám giáo thụ ngơ ngác nhìn nhau, lại có thể có loại chuyện như này?
Trương Nghị thầm thở nhẹ ra, chỉ cần giáo đầu không có mặt, sự việc hoàn toàn nói không rõ được.
Lúc này, Trương Nhược Anh nhướn mày nói:
- Ta nhớ không lầm, Kiếm Quán đều là dùng kiếm gỗ phải không?
- Đúng vậy! Đều là dùng kiếm gỗ, không thể nào dùng kiếm thật.
Trương Nhược Anh lại truy hỏi:
- Nếu là kiếm gỗ, vì sao có thể đả thương người khác?
Đỗ Minh cúi người nói:
- Kiếm gỗ bình thường có hai loại, một loại dùng gỗ cây táo làm ra, tròn cùn không có mũi kiếm, tương đối nặng, loại kiếm gỗ này mặc dù tuyệt đối sẽ không cắt làm bị thương người, nhưng đánh trúng phần đầu vẫn sẽ có hậu quả nghiêm trọng, cho nên Huyện học không chọn dùng.
- Huyện học chỉ dùng một loại kiếm dùng gỗ liễu làm ra, loại kiếm này khá dẹt hơn bình thường, cũng không có mũi kiếm, theo lý cũng không thể đả thương người, ta làm giáo đầu nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ phát sinh tình huống kiếm gỗ cắt làm thương người khác.
- Nhưng sự thật lại đã xảy ra, Đỗ giáo đầu nói nguyên nhân ở chỗ nào?
Đỗ Minh cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Nếu tốc độ rất nhanh, hơn nữa dùng sức quá mạnh, đầu kiếm có lẽ sẽ cắt thương da thịt.
Trương Nghị lập tức đứng lên nói:
- Ta thừa nhận là kiếm gỗ đâm làm bị thương Lục Hữu Vi, truy xét kiếm gỗ có thể làm thương người khác hay không là không cần thiết, mấu chốt là, Lục Hữu Vi bị thương trong khi tỉ thí, xảy ra ở trong lớp học, ta cho rằng đây chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Trương Nhược Anh còn muốn phản bác, Trương Nghị giữ thể diện nói:
- Dương Độ là học sinh thư viện Cốc Phong, nên xử phạt hắn như thế nào là chuyện của ta, không tới lượt thư viện Hồng Nhạn khoa tay múa chân!
- Ngươi…
Trương Nhược Anh tức đến mức nói không thành lời.
Lúc này, Triệu Tu Văn hỏi:
- Xin hỏi Đỗ giáo đầu, trong lớp học Kiếm Xã có thi đấu khiêu chiến không?
- Tuyệt đối không có!
Đỗ Minh một mực phủ nhận:
- Ta an bài xong luyện tập một đấu một, nghiêm cấm khiêu khích, Lục Hữu Vi cùng Hứa Quan kết bạn luyện tập, đây là sắp xếp của ta, sao trò ấy lại bị Dương Độ đả thương, ta cũng rất khó hiểu!
Triệu Tu Văn lúc này mới nói với Trương Nghị:
- Dương Độ làm trái quy định của lớp học, tự ý khiêu khích học sinh viện khác, ra tay ác độc, gây ra hậu quả nghiêm trọng, Trương viện chủ dự định xử trí cậu ta như thế nào?
- Đương nhiên dựa theo giáo quy mà xử lý.
Trương Nghị viết mấy hàng chữ lên giấy, qua đó viết sơ lược phương án xử phạt của mình đưa ra.
- Dựa theo quy định điều thứ mười ba điểm thứ năm của giáo quy, thứ nhất, ta sẽ bảo cậu ta viết một thư tự trách, thứ hai, đối với hành vi lỗ mãng của Dương Độ, ta thân làm sư phụ của cậu ta, quyết định xử phạt cậu ta nghỉ học một tháng.
- Vậy xin lỗi thì sao?
Trương Nhược Anh trừng mắt nhìn Trương Nghị nói:
- Đánh bị thương người khác cũng không cần nói xin lỗi sao?
- Ta cho rằng cậu ta không cần xin lỗi!
Trương Nghị lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rồi, đây là ngộ thương phát sinh trong lớp học, không phải chủ ý của học sinh, cậu ta viết thư tự trách là đủ rồi, nếu như phải xin lỗi, nên là nhà trường xin lỗi Lục Hữu Vi, cũng đảm nhận toàn bộ tiền thuốc thang, nhưng học sinh thư viện Lộc Minh tự ý tụ tập gây rối, làm trái nghiêm trọng giáo quy, Triệu viện chủ phải lưu tâm đó!
Nói xong, trong mắt Trương Nghị hiện lên một chút hả hê không nói ra được, xoay người nghênh ngang đi mất.
Trương Nhược Anh giận dữ, quay đầu nói với Triệu Tu Văn:
- Làm con người ta bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ cứ như phạt rượu ba chén vậy, sau đó bỏ mặc?
Triệu Tu Văn cũng rất khó xử, nếu như sự việc xảy ra sau giờ học, nghiêm trị Dương Độ thế nào cũng không quá đáng.
Nhưng sự việc xảy ra ở trong lớp học, Trương Nghị cũng tóm chặt lấy lý do này.
Vậy cũng chỉ có thể định là ngộ thương.
Nếu như chỉ là ngộ thương, xử phạt Trương Nghị như vậy đã thích hợp rồi.
Dựa theo giáo quy, loại chuyện này chỉ có thể hai bên cùng nhau dàn xếp, hoặc là do thư viện chỗ của bên mắc lỗi tiến hành xử lý nội bộ.
Mà trách nhiệm chính lại ở trường học, đối với lớp học kiếm thuật không suy xét chu toàn khả năng xảy ra nguy hiểm, phòng bị không đủ, quả thật nên do trường học gánh tiền thuốc thang.
Triệu Tu Văn thở dài:
- Thông báo cho cha mẹ hai bên đi! Ta tin rằng Dương huyện thừa sẽ cho Lục gia một công đạo.
Trương Nhược Anh oán hận nói:
- Vậy học sinh bên đó làm sao có thể giải thích? Bọn họ cũng sẽ không chấp nhận xử phạt như vậy!
Trong mắt Triệu Tu Văn thoáng có một chút phức tạp khó tả, ông thản nhiên nói: