Nguyên cáo thưa kiện cũng không để ở trong lòng, bị cáo cũng không coi là chuyện lớn, đợi sau khi thẩm tra, hai người về nhà vẫn ai làm việc đấy như cũ.
Triều Tống có lẽ là một triều đại mà uy của quan thấp nhất trong các triều đại, nhất là huyện nha, mở cửa, thân dân, toàn bộ thẩm án ngoại trừ huyện lệnh Cao Phi ngồi ở trong đình, những người khác đều đứng.
Nguyên cáo và bị cáo cũng không có quỳ, mà là đứng ở một bên, nguyên cáo còn được người môi giới bưng trà dâng lên, thi thoảng uống đôi ngụm.
Lúc này, Lục Hữu Căn ghé tai nói thầm đôi câu với Áp ti bên cạnh, Áp ti gật đầu, lập tức nhỏ giọng báo cáo với huyện lệnh Cao Phi.
Cao Phi cũng nhìn thấy Phạm Ninh với hai bạn đồng môn của hắn, cười cười, bảo Áp ti sắp xếp cho bọn hắn ngồi dự thính.
Lục Hữu Căn mang đến ba cái ghế, cười nói:
- Ba vị tiểu quan nhân mời ngồi, tại hạ có chút việc, đi ra ngoài trước.
- Lục đô đầu cứ tự nhiên!
Phạm Ninh dẫn Tô Lượng và Đoạn Du ngồi xuống, rất nhanh, hai tên trợ thủ mang trà tới cho bọn hắn.
Tô Lượng rất kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:
- Phạm Ninh, huynh quen huyện lệnh mới sao?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Mấy ngày trước cùng nhau ăn cơm, chỉ mới quen biết sơ mà thôi.
Hai người cũng không hỏi nhiều, cùng nhau xem huyện lệnh thẩm án.
Án kiện rất đơn giản, nguyên cáo và bị cáo là hàng xóm, qua tết, nguyên cáo đem thịt và cá tươi năm mới còn thừa lại ướp gia vị thành thịt muối cá ướp muối phơi nắng ở trên nóc nhà, kết quả hai ngày trước phát hiện đều mất tích.
Nguyên cáo cho rằng, ngoại trừ nhà bị cáo có thể thuận tiện trộm đi, nhà khác đều không có khả năng, kẻ trộm nếu có thể lên nóc nhà cũng sẽ không chỉ trộm thịt muối và cá ướp muối.
Ba người Phạm Ninh nghe thì hứng thú vô cùng, huyện lệnh Cao Phi nghe xong lại ngáp không ngừng, không giữ được tinh thần mà thẩm án.
- Hai thầy cãi các ngươi cũng đừng có nhao nhao lên nữa, cãi lên cãi xuống cũng là ba bát đậu hũ, đậu hũ ba bát, thật là mất mặt, để nguyên cáo và bị cáo lên đây, bản quan hỏi bọn họ vài câu.
Bị cáo họ Lý, nhà làm đậu hũ, Cao Phi hỏi gã:
- Áp ti đi xem qua nhà ngươi, nhà ngươi đẩy cửa sổ trên mái là có thể trực tiếp lên nóc nhà, quả thật khá dễ dàng, hơn nữa trong nhà bếp nhà ngươi cũng có mấy miếng thịt muối, ngươi nói sao đây?
Bị cáo giọng như vịt đực, tay trái gã chống nạnh, tay phải vung lên, dùng âm thanh đặc biệt mà cao vút nói:
- Đạo lý này không đúng, phủ Bình Giang nhà ai năm mới không ướp một chút thịt muối, thịt muối nhà ta đương nhiên là chính ta ướp, lại nói thêm có thể lên nóc nhà cũng không chỉ riêng gì nhà ta, bốn phía nhiều mèo hoang như vậy, Huyện quân vì sao không thẩm tra chúng nó?
Cao Phi gật gật đầu, lại hỏi nguyên cáo:
- Bị cáo cho rằng mèo hoang xung quanh trộm thịt muối và cá ướp muối của nhà ngươi, ngươi nói sao đây?
Nguyên cáo họ Trương, hơn hai mươi tuổi, là một người đọc sách mặt mũi thanh tú, nhà ở ngoài thành có trăm mẫu ruộng tốt, dựa vào thu địa tô mà sống.
Nguyên cáo nhướn mày, tức giận nói:
- Học sinh biết là bị mèo trộm đi, hơn nữa chính là mèo vàng của nhà gã trộm, vùng đó đều là địa bàn của mèo vàng nhà gã, mèo khác không dám tới gần.
- Mấy ngày nay mèo vàng nhà gã ngày ngày ban đêm gào lên ở ngoài cửa sổ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến học sinh ôn tập bài học, xin Huyện quân lấy tội trộm cắp mà bắt mèo vàng đi.
- Ngoài ra, vợ chồng bọn họ luôn mài đậu hũ lúc canh ba nửa đêm, cũng cực kỳ ảnh hưởng học sinh đọc sách, học sinh năm trước thi Hương đã không may thi rớt, không muốn lần thi Hương sau lại thi rớt tiếp.
Dân chúng bên ngoài xem náo nhiệt cũng cười rộ lên, ba người Phạm Ninh cũng cười ngặt nghẽo.
Đoạn Du che miệng cười nói:
- Nguyên cáo này rất thú vị, gã thật ra không phải tố cáo hàng xóm trộm thịt, mà không vừa ý hàng xóm quá ồn, kể cả con mèo nhà hàng xóm gã cũng hận rồi.
Phạm Ninh cười nói:
- Cái này gọi là thả mồi lừa câu cá, không để mấy con cá, mèo vàng làm sao có thể phạm tội?
Tô Lượng giơ ngón cái lên:
- Cao minh, vẫn là người đọc sách lợi hại.
Cao Phi không nhịn được cười, gật gật đầu nói với bị cáo:
- Người đọc sách ngày đêm ra sức học hành, quả thật rất vất vả, bản quan lệnh cho ngươi ban đêm nhốt mèo ở trong lồng, không cho nó gào lên, nếu như nguyên cáo lại đến cáo trạng, bản quan sẽ phái người đến bắt mèo.
Bị cáo vẻ mặt chán nản, chỉ đành khom người nói:
- Tiểu nhân tuân lệnh!
Cao Phi lại nói với nguyên cáo:
- Ngươi đọc sách tuy rằng vất vả, nhưng bọn họ làm đậu hũ cũng rất cực khổ, nửa đêm mài đậu hũ rất bình thường, ta bảo bọn họ cố gắng nhỏ tiếng, ngươi cũng phải thông cảm cho bọn họ, ngoài ra buổi tối ngươi ngủ sớm một chút, ngày đêm đảo lộn như thế, kỳ thi về sau làm sao bây giờ?
- Học sinh nhớ kĩ!
Cao Phi lại nói:
- Về phần thịt muối cá ướp muối mất tích, cáo trạng hàng xóm chứng cứ không đủ, dựa vào mà lập án cũng không đầy đủ, bổn huyện không thụ lý, bản án giải quyết như vậy!
- Trước tiên thoái đường, nghỉ ngơi nửa canh giờ!
Cao Phi lập tức sai người mời ba người Phạm Ninh vào hậu đường nói chuyện.
Ở hậu đường, Cao Phi mời ba người Phạm Ninh ngồi xuống, lại sai người dâng trà lên lần nữa.
Cao Phi cười gượng một tiếng:
- Làm huyện lệnh chính là nhàm chán như vậy, cả ngày thẩm tra mấy cái án kiện vặt vãnh, hơn nữa còn không bao giờ kết thúc.
Phạm Ninh cười an ủi y nói:
- Huyện quân thẩm án thật ra tiện việc hiểu rõ nỗi khổ của dân gian, cho nên từ xưa còn có câu "Không dẫn dắt châu huyện, không thể vào tỉnh đài", đó sẽ là kinh nghiệm lý lịch của Huyện quân sau này!
Cao Phi gật gật đầu:
- Tuy là nói như vậy, nhưng nếu như sự vụ trong huyện đều không tiếp xúc được, luôn cảm thấy huyện lệnh này làm không thực tế.
Cao Phi chính là đang muốn tìm một người thay mình truyền lời tới Chu đại quan nhân, Phạm Ninh tới thật đúng lúc, chỉ có điều bên cạnh còn có hai người ngoài, có mấy lời không thể nói rõ ra, cho nên nói hơi hàm súc.
Y trên thực tế chính là ra ám hiệu cho Phạm Ninh, y hiện giờ đang bị mất quyền lực, không đoạt được quyền lực thực sự trong huyện.
Phạm Ninh đương nhiên nghe hiểu ngụ ý của y, hắn cảm thấy tính ỷ lại của tên Cao Phi này có hơi nặng, cái gì cũng muốn dựa vào Chu gia.
Vậy cũng không được, nếu như mọi chuyện đều dựa vào Chu gia giúp đỡ, cuối cùng sẽ bị người khác coi thường.
Huyện lệnh này khí chất thư sinh vẫn còn hơi nặng một chút, nhìn không thấu được bản chất vấn đề, đạo lý trong cán thương mà ra được chính quyền cũng không hiểu.
Vì sao thụ động, vì sao bị mất quyền lực, không phải là bởi vì không nắm được cán thương sao?
Nghĩ vậy, Phạm Ninh cười nói:
- Huyện lệnh! Lý giải của học sinh chính là phải dựa vào thủ hạ đi làm việc, làm được thì thành tích, công lao liền là của mình, ta cảm thấy huyện lệnh biết dùng nhân tài mới là mấu chốt.
Cao Phi chợt thay đổi ý nghĩ, tên tiểu tử này nói đầy ẩn ý.
Y vuốt râu khẽ cười nói:
- Chu đại quan nhân thường khen ngợi ngươi tuổi tuy nhỏ, đầu óc lại còn nhìn xa trông rộng hơn người lớn, ngươi có thể thay ta đưa ra chủ ý không?