Lục Hữu Căn lại lạnh lùng nói:
- Ngươi là người thông minh, chỉ cần huyện lệnh và huyện thừa đạt thành thỏa hiệp, tất cả tiếng xấu liền do ngươi, chỉ có viết một bản tố giác, huyện lệnh mới có thể xử phạt nhẹ cho ngươi.
Trương Nghị hoàn toàn sợ rồi, lão nghĩ đến Dương Hàm nhận định là chính mình hại cháu lão, khẳng định sẽ để mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha cho mình.
Lão dứt khoát không đếm xỉa đến nữa:
- Được rồi! Ta viết, ta viết là được!
Lục Hữu Căn mừng rỡ, sai người mang giấy bút tới, Trương Nghị lúc này viết một phong thư tố giác Huyện thừa Dương Hàm nhận hối lộ của mình, cũng đồng ý ký tên.
Phong thư này phối hợp với ba phong thư kia lên án Dương Hàm, liền tạo thành đầy đủ chuỗi căn cứ chính xác, Dương Hàm sẽ rất khó xoay chuyển.
Lục Hữu Căn nhìn lại thư lên án, hiếu kỳ liếc Trương Nghị một cái, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi tặng lễ thật hào phóng nhỉ, tự mình vơ vét tám ngàn quan tiền, lại tặng lễ một vạn quan.
- Ngươi nói cái gì?
Trương Nghị lập tức ngây ngẩn cả người.
- Chúng ta chỉ tìm ra năm mươi cân vàng ở phòng ngươi, không phải là tám ngàn quan tiền sao?
Trương Nghị ngây dại giống như sét đánh, Lục Hữu Căn không thèm nhìn lão, vội vàng tiến đến huyện nha báo cáo kết quả.
Cửa chính ầm ầm đóng lại, bên ngoài rầm rầm khóa xích sắt.
Trương Nghị bỗng nhiên xông lên trước, nắm lấy hàng rào gỗ liều mạng lung lay, hướng về phía huyện nha khàn giọng hô to:
- Cao Phi, ngươi mới là kẻ tham lam lòng dạ hiểm độc nhất thiên hạ.
***
Huyện lệnh Cao Phi nhúng tay vào việc của huyện học, huyện thừa Dương Hàm chiều qua mới nhận được tin tức.
Mà khi đó, Trương Nghị đã bị chuyển đi, liền bí mật nhốt lại.
Dương Hàm lúc này đã chẳng quan tâm việc của cháu trai mình nữa rồi, Cao Phi đánh lén làm ông ta trở tay không kịp. Một mặt ông ta tìm kiếm khắp nơi tung tích Trương Nghị, mặt khác ông ta phái người đi báo cho huynh trưởng của Trương Nghị.
Huynh trưởng của Trương Nghị là giáo thụ phủ học, Dương Hàm hy vọng mượn tay của ông ta tạo áp lực cho Cao Phi, thả Trương Nghị ra, không ngờ từ hôm qua đến giờ, huynh trưởng của Trương Nghị từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Dương Hàm tối qua đi tới thăm hỏi Mã huyện úy, không ngờ thê tử của Mã huyện úy nói cho ông ta biết, huyện úy đi Thái Hồ làm việc công rồi, hai ngày này đều chưa về, hiển nhiên cũng là cố ý né tránh.
Dương Hàm tối hôm qua gần như là một đêm không ngủ, ông ta bị chuyện này khiến cho sứt đầu mẻ trán, ông ta nghĩ như thế nào cũng không thông, Cao Phi bình thường không làm gì cả, đột nhiên lại lợi hại như vậy?
Dương Hàm đương nhiên sẽ không cho là đây là hiệu quả của việc Phạm Ninh và ba tên đệ tử trẻ ranh của huyện học đến xem thẩm án mang lại.
Bọn nó có lẽ là thần đồng thật, so với hài đồng cùng tuổi thông minh hơn một chút, trưởng thành sớm hơn một chút, học thức phong phú hơn một chút.
Nhưng nếu như nói một huyện lệnh ngay cả quyền lực đấu tranh cũng cần vài cái miệng còn hôi sữa của hài đồng đến chỉ điểm, đánh chết Trương Hàm cũng sẽ không tin.
Dương Hàm cảm thấy hẳn là cháu trai mình gặp chuyện không may, khiến Cao Phi vẫn luôn ẩn nhẫn bắt được cơ hội, bay cao như chính tên của gã vậy, kỳ thực gã đã sớm nhận được tin cáo trạng của gia trưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nguyên nhân này.
Cao Phi giống như rắn độc phục ở một bên, làm bộ như tầm thường vô vị, gã lại thừa cơ mà động, cơ hội vừa đến liền một kiếm xuyên tim.
Dương Hàm cảm thán sự lợi hại của Cao Phi, so với huyện lệnh Lý Vân tiền nhiệm còn lợi hại hơn. Lý Vân chẳng qua là ỷ vào hậu đài hùng mạnh của ông ta, Cao Phi này mới là cáo già, giỏi ngụy trang.
Lúc này, Dương Hàm gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, khoanh tay đi tới đi lui trong phòng.
- Các ngươi rốt cuộc có tìm khắp nơi không đó?
Dương Hàm quát mấy tên tay sai:
- Chẳng lẽ hắn bay lên trời sao?
Mấy tên thủ hạ lộ vẻ khó khăn:
- Khởi bẩm Huyện thừa, Ngô huyện quá lớn, chúng ta chỉ có mấy người, căn bản là tìm không hết.
Tay sai có thể sử dụng được của Dương Hàm quả thực rất ít, Cao Phi kéo Lục Hữu Căn tới, đại bộ phận nha dịch đều đã bị Cao Phi khống chế, trong huyện nha chỉ còn lại có ít ỏi ba bốn nha dịch, những nha dịch còn lại đều bị Lục Hữu Căn lấy các loại lý do phái ra ngoài.
Dương Hàm thở dài, sớm biết mình đã không nên sợ đắc tội Mã huyện úy, lôi kéo Lục Hữu Căn thành tâm phúc của mình thì thật tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh, thanh âm của huyện lệnh Cao Phi lập tức truyền đến:
- Dương huyện thừa có rảnh không?
Dương Hàm ngây ngốc một chút, vội vàng ra đón cười nói:
- Cao huyện lệnh sao lại tới đây thế?
Cao Phi ha hả cười:
- Vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì, tìm đến chỗ Huyện thừa trò chuyện!
Dương Hàm đương nhiên biết Cao Phi lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện), làm gì mà rảnh rỗi không có chuyện gì, rõ ràng là đến ngả bài mình.
Dương Hàm trong lòng lập tức có một loại dự cảm không lành, rất có thể trong tay Cao Phi đã có chứng cứ bất lợi cho mình.
Lúc này ông ta đã không có lựa chọn con đường sống, đành phải cười khan một tiếng:
- Huyện quân rất ít tới bên ta, khách hiếm rồi! Mời bên này!
Dương Hàm mời Cao Phi tới khách đường ngồi, lại sai người dâng trà.
- Tình hình lệnh điệt tử thế nào?
Cao Phi thân thiết hỏi han.
- Cảm tạ huyện quân quan tâm, đang mời danh y điều trị, nghe nói Mộc Đổ trấn có một y sư họ Phạm nối xương trị thương rất nổi danh, ta đã phái người đi mời rồi.
- Hung thủ kia có đầu mối gì không?
Cao Phi lại hỏi.
Dương Hàm lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Thấy Bình Giang phủ chỉ tập trung ở Ngô huyện tiến hành điều tra, không điều tra chút nào ở Trường Châu huyện, liền biết điều tra của họ chỉ qua loa, sớm hay muộn vẫn phải giao cho chúng ta, có điều ta đã mơ hồ đoán được là ai làm rồi.
- Là ai?
Cao Phi vội vàng hỏi.
- Là một người mà huyện quân tuyệt không nghĩ tới, chính là ân sư của cháu ta Trương Nghị.
Cao Phi hoảng sợ:
- Sao lại là lão?
Dương Hàm lạnh lùng nói:
- Người này đê tiện ác độc, vì lên chức mà không từ thủ đoạn, lão muốn làm giáo thụ, liền đả thương cháu của ta giá họa cho Triệu Tu Văn.
- Huyện thừa còn có chứng cớ?
Dương Hàm lắc đầu:
- Nếu có chứng cớ, ta đã sớm không tha cho lão rồi.
Nhưng trong lòng Cao Phi không cho là đúng, Dương Hàm đây là đang cố ý phủi sạch mối quan hệ với Trương Nghị.
Cho rằng nói vài câu nói xấu Trương Nghị liền có thể khiến mình hạ thủ lưu tình, có hơi quá ngây thơ.
Cao Phi uống ngụm trà, rồi mới chậm rãi nói:
- Hai ngày này ta ở huyện học điều tra, một số gia trưởng học sinh khiếu nại việc Trương Nghị bán danh ngạch huyện học.
- Kết quả điều tra có thể nói nhìn thấy ghê người, Cốc Phong thư viện đã thành nơi giao dịch dơ bẩn, tám mươi chín mươi học sinh ngay cả "Luận Ngữ" và "Mạnh Tử" cũng không thể đọc thuộc, ban ngày ở huyện công khai hỗn tử, mỗi năm đưa cho Trương Nghị mười lăm quan tiền, liền trở thành môn sinh của lão.