Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 187 - Chương 186

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 186
 

- Trước khi mọi người làm đề nghị luận phải bình tĩnh, dựa theo năm bước giải đề của ta mà làm, ta chắc chắn, người ra đề lần này là Triệu học chính, tin rằng cách giải của ta nhất định sẽ phù hợp.

Xung quanh xì xào bàn tán:

- Thật sự là Triệu học chính ra đề sao?

- Chắc là vậy! Đã lâu rồi Triệu học chính không xuất hiện, chắc là bị cách ly tạm thời rồi.

Phạm Ninh âm thầm khinh bỉ, Triệu Tu Văn vào kinh làm việc rất vất vả, còn sức để cách ly sao?

Đội ngũ thí sinh đông đảo của trường luyện thi Lưu đại nho thu hút rất nhiều thí sinh vây xem, không ít người tiến lên học hỏi bổ sung kinh nghiệm.

Lưu đại nho chừng sáu mươi tuổi, thân cao gầy, râu tóc bạc trắng, mặc một bộ nho bào rộng rãi, thoạt nhìn có vài phần khí chất nho nhã.

Ông ta là một lão cử nhân, là thầy dạy đứng đầu học đường trực thuộc trường huyện, sau này lại học thêm thương nghiệp, lập tức rời khỏi học đường làm riêng một mình, mấy năm trôi qua cũng dần dần có danh tiếng.

Trường luyện thi của Lưu đại nho đã thành lập được hơn mười năm, trước đây hàng năm học sinh của ông ta có đến ba phần thi đỗ vào trường huyện, nhiều nhất là có một năm gần một nửa thí sinh đỗ trường huyện, khiến danh tiếng của ông ta lan rộng.

Nhưng vài năm nay, trường luyện thi bắt đầu xuống dốc, năm trước và đầu năm nay, hơn sáu mươi học sinh chỉ có ba người đỗ vào trường huyện, năm kia cũng chỉ có bốn người.

Điều này khiến cho Lưu đại nho rất lo lắng, nếu lần này số học sinh thi đậu còn thấp nữa, chỉ sợ bảng hiệu của ông ta phải dẹp rồi.

Lưu đại nho kiên nhẫn giảng giải cho học sinh của ông ta những kiến giải độc đáo, đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía xa lại xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, chỉ thấy một đội sĩ tử mặc áo lam, đầu đội mũ ô sa đang xếp thành hàng ngay ngắn đi đến bên này.

Nhất thời đều thu hút sự chú ý của mọi người, mười mấy học sinh xin chỉ giáo đang vây quanh Lưu đại nho cũng ào ạt chạy đến xem náo nhiệt.

Chỉ trong chốc lát, bên cạnh Lưu đại nho chỉ còn một người, điều này khiến trong lòng Lưu đại nho vô cùng tức giận, những kẻ ấy là ai?

Chỉ thấy sáu học sinh, không chỉ mặc trang phục sĩ tử giống nhau, mà túi sách cũng đều có màu trắng, trên mỗi túi sách đều có in một hàng chữ, "Trường luyện thi Tam Nguyên.""

Hơn nữa trên trang phục của các sĩ tử cũng in năm chữ này rất to: "Trường luyện thi Tam Nguyên."

Mọi người chưa bao giờ gặp trường luyện thi nào in tên lên quần áo, mấy trăm thí sinh ồn ào bao vây cổ vũ kêu gào, Minh Nhân và Minh Lễ còn đắc ý vẫy tay chào hỏi đoàn người hai bên, giống như tướng sĩ thắng trận trở về.

Bọn họ đi qua đám người trường luyện thi của Lưu đại nho, không biết đang nói gì, mọi người đều đồng loạt cười ha ha.

Nhất thời sắc mặt của Lưu đại nho trở nên tái mét, sáu tên hỗn đản này đang cười nhạo mình sao?

Ở cửa lớn, Phạm Ninh có chút dở khóc dở cười, sao lại thống nhất cách ăn mặc của cả đội, là ai đưa ra chủ ý này cho bọn họ, còn gọi là trường luyện thi Tam Nguyên, sao không gọi là trường luyện thi Phạm đại nho đi?

Bên cạnh vang lên tiếng cười quen thuộc:

- A Ngốc, ngươi đúng là không nghĩ ra, là tên gia hỏa nào đề ra chủ ý này cho bọn hắn nhỉ?

Phạm Ninh vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, không phải là Chu Bội thì còn là ai?

Hôm nay, nàng mặc một bộ trang phục sĩ tử màu lam giống họ, đầu đội mũ ô sa, trên y phục sĩ tử màu lam cũng in năm chữ "Trường luyện thi Tam Nguyên"".

Nàng không trang điểm, nhưng nàng không trang điểm cũng vẫn xinh đẹp như trước, da dẻ trơn bóng trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm mềm mại, mũi cao thẳng tắp, đôi đồng tử đen tuyền lấp lánh như bảo thạch.

Chu Bội đắc ý, vui vẻ chỉ vào bản thân:

- Là bản nha nội sắp xếp cho bọn hắn, sao nào, có chút trở tay không kịp đúng không?

Phạm Ninh cười nói:

- Vậy sao ngươi cũng mặc trang phục sĩ tử trường luyện thi vậy, ngươi cũng không phải học sinh của trường mà!

Chu Bội ngẩng đầu, đôi mắt đen láy vừa liếc hắn vừa quan sát vẻ mặt của hắn, đồng thời nhìn xung quanh một lượt, trên mặt tràn đầy ý cười.

Nhưng lời từ miệng nàng nói lại hoàn toàn không giống ý cười trong mắt.

- Bản nha nội là giúp đỡ hậu cần, nhưng phải nói rõ trước, người đã phá trường luyện thi kia, hai tháng nay dù một chút cũng không liên quan đến bản nha nội.

- Phá trường luyện thi?

Phạm Ninh chớp mắt vài cái, ra vẻ tức giận nói:

- Ta không nghe nhầm chứ!

- Hừ! Ngươi cho là vậy sao?

Chu Bội chu đôi môi hồng nhỏ lên, bày ra vẻ kinh thường trường luyện thi của Phạm Ninh.

- Tổng cộng chỉ mới có sáu học sinh, lấy lầu hai của một kho hàng rách nát để lên lớp, còn có suy nghĩ không học kinh thư luyện thi mà học sách buôn lậu, nếu không phải bản nha nội mua sách vở, cấp học đường, ngươi cho là bọn họ sẽ nghĩ lại sao?

- À.

Lúc này, Phạm Ninh mới hiểu, hắn còn nói sao hai vị kia bỗng nhiên lại đổi tính, còn muốn rửa tay chậu vàng, hóa ra bên trong còn có nguyên nhân.

Phạm Ninh gãi đầu, sau đó cười nói:

- Xem ra trang phục của sĩ tử cũng là do lão nhân gia tiêu tốn rồi.

Chu Bội giảo hoạt cười:

- Nếu như ngươi thực sự có thành ý, thì giống như chúng ta đi.

Phạm Ninh không hiểu ý tứ của nàng:

- Giống cái gì cơ?

- Mặc cái này vào đi!

Chu Bội đưa cho hắn một túi giấy:

- Đây là ta đặc biệt làm riêng cho ngươi, ngươi đeo vào thì đã tính là cảm kích rồi.

Phạm Ninh nhận lấy túi giấy, thấy bên trong có một bộ y phục sĩ tử màu lam, trên trang phục sĩ tử còn có thể nhìn thấy ba chữ "Trường luyện thi"".

Phạm Ninh vui vẻ cười nói:

- Được! Lát nữa ta sẽ mặc.

Chu Bội thấy Phạm Ninh không từ chối nàng, trong lòng nàng vui mừng, vội vàng vẫy tay gọi mấy người kia:

- Mấy vị sư đệ, bên này!

Sáu người bước nhanh đến trước mặt Phạm Ninh, cùng nhau khom người hành lễ:

- Tham kiến sư huynh!

Rồi thi lễ với Chu Bội:

- Tham kiến, tiểu sư tỷ!

- Các đệ…

Phạm Ninh chợt ngẩn người, trong lòng nghi hoặc không hiểu hành động đột ngột của bọn hắn.

Hắn nhìn Chu Bội, lại nhìn sáu người bọn họ, sao bọn họ lại gọi Chu Bội là tiểu sư tỷ, chuyện từ khi nào, ngay cả hắn cũng không biết vậy?

Giờ phút này, bỗng nhiên Phạm Ninh cảm thấy Chu Bội không hề giống lời nàng đã nói, cũng không hề chú ý đến trường luyện thi của hắn, chỉ sợ là sự quan tâm của nàng với trường luyện thi nhiều hơn hắn tưởng.

Bằng không, vì sao tiếng "tiểu sư tỷ" này bọn họ có thể gọi thuận miệng như vậy? Từ miệng họ nói ra thật tự nhiên, giống như đã từng gọi vô số lần.

Minh Nhân, Minh Lễ được Chu Bội đối tốt, gọi nàng là tiểu sư tỷ nhất định là cam tâm tình nguyện, Lý Đại Thọ vẫn luôn theo hai người bọn họ, còn tính tình Lục Hữu Vi thì yếu đuối, tới bây giờ đều coi mình là tiểu đệ, hắn cũng sẽ bắt chước gọi là tiểu sư tỷ.

Nhưng hai người Đổng Khôn và Lận Hoằng, bình thường là học sinh kiêu ngạo, sao bọn họ có thể cúi đầu gọi Chu Bội là tiểu sư tỷ?

Chuyện này, có việc gì bí mật hắn không biết sao?

Bình Luận (0)
Comment