Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 198 - Chương 197

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 197
 

- Ta không có giết người, ta chỉ bảo quản dùm thôi, khế ước mua bán nhà và khế đất ở trong phòng.

- Có tội hay không phải điều tra mới nói được.

Không đợi Ngô thị mở miệng, Ngô Sùng Nghĩa vội cầm chìa khóa giao ra:

- Chìa khóa hầm ngầm đây, tiền của tỷ phu ta đều đặt trong đó.

Lục Hữu Căn hừ mạnh một tiếng, bảo mọi người:

- Mang toàn bộ ra kê khai.

Thủ hạ của y vào tòa nhà, không bao lâu sau đem khế đất, khế ước mua bán nhà lấy ra. Hơn mười bộ khoái theo vào hầm ngầm mang theo mấy thùng lớn, đều là tiền cùng bạc trắng, đã được dán giấy niêm phong.

Lúc này một bộ khoái bước nhanh đi ra, nhỏ giọng nói với Lục Hữu Căn vài câu.

Lục Hữu Căn gật đầu nhìn mọi người nói:

- Chúng ta sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của Lục A Điền, trước khi phán quyết các người cứ xử lý tang sự. Còn về phần khế đất, khế ước mua bán nhà và tiền bạc, vật chứng đó tạm thời được quan phủ giữ. Sau khi điều tra kết thúc, chúng ta sẽ đem trả lại cho chủ nhân đích thực.

Lục Hữu Căn vung tay lên:

- Mang đi.

Bộ khoái mang rương lớn, khế ước mua bán nhà và khế đất rời khỏi Lục gia trở về huyện nha. Người Lục gia, Ngô gia chỉ biết đứng chết lặng.

- Chúng ta bị lừa rồi.

Ngô Sùng Nghĩa thẹn quá hóa giận nhìn Lục A Thủy nói:

- Huyện nha rõ ràng đến giúp Phạm Thiết Ngưu đoạt tài sản, Lục viên ngoại, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lục A Thủy nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta không tin Cao huyện lệnh không kiêng nể gì mà bao che Phạm Thiết Ngưu. Ta muốn cáo trạng, ta muốn lấy lại tài sản thuộc về Lục gia.

....

Hai ngày sau, huyện nha xét xử vụ án tranh đoạt tài sản của Lục A Điền.

Một ngày trước, huyện nha kết thúc điều tra cái chết của Lục A Điền, kết quả điều tra cho thấy ông ta đúng thật chết do bệnh. Nhưng vì vụ án này có tranh chấp tài sản nên càng náo nhiệt hơn.

Hơn ba mươi người Lục gia liên kết lại hướng huyện nha tố tụng, yêu cầu trả lại khế đất nhà cho Lục gia.

Còn Ngô thị chết sống không muốn tranh chấp tài sản, cho nên Ngô gia không thể không lùi khỏi vụ án tranh giành tài sản của Lục A Điền.

Trên công đường, một bên là Lục A Thủy và hai em gái ông ta, một bên là một nhà ba người Phạm Thiết Ngưu.

Cao Phi nhìn đơn kiện hai bên, ông ta hỏi Lục A Thủy trước:

- Lục A Điền chết bệnh, mặc dù ông ta không có con trai nhưng ông ấy có con rể, cũng có con gái, còn cháu ngoại nữa. Ngươi và em gái ngươi muốn tranh giành đất của huynh trưởng, có lý do gì không?

Tuy Lục A Thủy xuất thân thầy kiện, nhưng đối mặt với chất vấn sắc bén của Cao huyện lệnh gã cũng không biết làm thế nào. Bởi gã chưa bao giờ nghĩ đến việc đi kiện để giành lấy tài sản, mà chỉ muốn dùng người đông thế mạnh nhằm đuổi Phạm Thiết Ngưu, chiếm đoạt đất của huynh trưởng.

Cho dù có thân hào nông thôn đến hòa giải, ông ta cũng tự tin bản thân không thua Phạm gia, huống chi Phạm gia chỉ dựa vào Chu đại quan nhân, người này đã quay về Ngô Giang.

Thật sự ông ta không nghĩ chuyện này lại huyên náo đến huyện nha. Lục A Thủy biết bản thân đuối lý, trong lòng có chút chùn bước. Nhưng trước mặt dòng họ không biết ăn nói thế nào, ông ta đành kiên trì trả lời câu hỏi này.

- Bẩm huyện quân, huynh trưởng ta có sáu trăm mẫu đất, trong đó có ba trăm cha ta để lại, nhưng thảo dân cùng hai muội muội lại không có được. Huynh trưởng thảo dân chưa được chúng tôi đồng ý đã trực tiếp chuyển khế đất dưới tên của huynh ấy.

- Còn nữa, tòa nhà huynh trưởng thảo dân ở và quán rượu trong huyện thành đều do cha thảo dân để lại. Chúng ta cho rằng mặc dù huynh trưởng có quyền thừa kế nhưng sau khi huynh trưởng qua đời sản nghiệp tổ tiên hẳn phải do huynh đệ khác kế thừa, không thể giao lại cho con cháu được.

Muội muội Lục A Thủy cũng nói:

- Chúng tôi không cần tài sản của đại ca, chúng tôi chỉ cần tài sản phụ thân để lại.

Lời nói của đối phương cũng xem là có lý, Cao Phi gật gật đầu, lại hỏi một nhà Phạm Thiết Ngưu:

- Các ngươi có gì muốn nói?

Phạm Thiết Ngưu cũng không biết bí mật của Lục gia, y nhất thời sững lại. Nhưng vợ y Lục thị lại biết rõ, phụ thân nàng luôn cằn nhằn chuyện này.

Nàng vội vàng nói:

- Huyện quan đại nhân, ông nội thảo dân phân chia tài sản nhưng Nhị thúc đòi chia tiền, cha thảo dân đã trả tiền cho bọn họ để lấy đất.

Lục thị nói không rõ ràng lắm, nhưng Cao Phi nghe hiểu được ý của nàng, ông ta nhướng mày hỏi Lục A Thủy:

- Có chuyện này sao?

- Đương nhiên là có, có mời người môi giới làm giao dịch, khế ước còn ở nhà thảo dân.

Lục thị lại tiếp lời.

Lục A Thủy có chút xấu hổ, ông ta quay đầu nhìn hai muội muội, nhỏ tiếng nói:

- Thời gian cũng lâu rồi, thảo dân không nhớ rõ lắm.

Lúc này, phụ tá bên cạnh từ trong đống khế ước tìm được giao dịch bán đất của huynh muội bọn họ, khế đất viết rất đơn giản nhưng nội dung khá rõ ràng.

Lục A Thủy cùng hai muội muội tự nguyện bỏ tài sản phụ thân để lại, huynh trưởng Lục A Điền dựa theo giá cả thị trường mua lại. Trên đó có ghi hai bên đồng ý, còn có người môi giới và người trung gian ký tên.

Cao Phi vỗ mạnh bản án, nổi giận nói:

- Lục A Thủy, giấy trắng mực đen ký khế ước, ngươi còn muốn chống chế sao?

Lục A Thủy cũng gấp gáp nói:

- Huyện quan đại nhân, huynh trưởng tôi không có con nối dòng. Tài sản của Lục A Điền sao để người ngoài kế thừa được, điều này không hợp lẽ thường, xin huyên quan đại nhân minh giám.

Đây mới là lời thật lòng của bọn họ, gia sản của Lục gia sao để Phạm gia chiếm tiện nghi chứ?

Nhưng đạo lý này không thuyết phục, Cao Phi đều biết Phạm Thiết Ngưu ở rể, con y họ Lục, là cháu trai của Lục A Điền.

Cao Phi lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi lo lắng vấn đề này thì không cần..... Được rồi, tài sản Lục A Điền sẽ để lại cho con gái ông ta, con trai nàng ta thừa kế, chuyện này không liên quan đến Phạm Thiết Ngưu. Lục Mẫn là cháu của đại ca ngươi, ngươi hẳn không có gì để nói chứ.

Lục A Thủy cùng hai muội muội nhìn nhau, không dám phản bác ý kiến của Huyện lệnh.

Lúc này Cao Phi là lại vỗ thước một cái, cao giọng nói:

- Mọi người bên dưới nghe bản quan tuyên án, Lục A Điền thôn Bạch Loan xã Hoành Đường của bản huyện bị chết bệnh. Tài sản ông ta để lại cho cháu ruột Lục Mẫn kế thừa, tất cả tài sản do mẹ cậu bé là Lục Tiểu Nương thay thế tiếp quản, phán quyết có hiệu lực ngay lập tức.

Lục thị kích động ôm con trai, tài sản của con trai nàng không ai có thể đoạt đi. Phạm Thiết Ngưu cũng kích động ôm vợ con, trong lòng y vô cùng cảm kích cháu họ Phạm Ninh.

Nếu hắn không giúp đỡ, con trai y sao có thể lấy lại được ruộng đất chứ?

Y nghĩ đến nhạc phụ đã qua đời, đến con trai nhỏ tuổi, vợ chồng ân ái. Trên danh nghĩa tuy y vẫn ở rể, nhưng thật ra mọi việc trong nhà do chính y làm chủ.

Mặt Lục A Thủy tái nhợt, môi run rẩy nói không nên lời, hai muội muội ông ta cũng cúi đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cao Phi nhìn ba người bọn họ nói:

- Nếu các ngươi không phục phán quyết của bản quan, có thể tiếp tục khiếu nại. Nhưng bản quan cũng cảnh cáo các ngươi, nếu còn dám đi chiếm đoạt đất đai lần nữa, ảnh hưởng đến người khác, bản quan sẽ nghiêm trị. Bãi đường!

Bình Luận (0)
Comment