Phạm Ninh xem xem túi giấy không khỏi thở dài một tiếng:
- Đồ của triều đình mà cũng dám lén lút ăn chặn, ta thực sự bội phục Trương gia cả gan làm loạn.
Vương An Thạch cũng gật đầu:
- Tên Long Tuấn này cũng là một kẻ có tâm, không ngờ hắn ta bảo quản mấy hòm hương liệu này đến bây giờ, còn là người tham gia xuống biển vớt thùng, đệ nói ta nên làm sao bây giờ? Trực tiếp kê biên tài sản hay báo cáo với Lý tri huyện trước?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút:
- Việc trọng đại như vậy, cho dù quan hệ giữa Lý tri huyện và Trương Khải Lâm có thế nào cũng không dám lấp liếm cho Trương Khải Lâm, cùng lắm ta chỉ lo Lý tri huyện có thể làm gì có lợi cho hắn ta?
- Vậy cũng không phải, từ chuyện thi hành Thanh Miêu Pháp có thể thấy quan hệ giữa Lý tri huyện và Trương Khải Lâm không quá thân thiết, hơn nữa gia cảnh Lý gia cũng tôt, ông ta sẽ không ham số tiền này mà hủy hoại con đường công danh của mình.
- Một khi đã như vậy, huynh trưởng có thể đi báo cho Lý tri huyện trước, tốt nhất là nói Lý tri huyện đề nghị Bao Công tham gia vụ án này, mười chiếc thuyền lớn bị đắm là việc của ông ta phụ trách, hơn nữa ông ấy còn có chức Giám Sát Ngự Sử, có thể tạm thời cách chức Trương Khải Lâm.
Vương An Thạch gật đầu:
- Chúng ta cùng nghĩ cho chu đáo, ta đi tìm Lý tri huyện.
Phạm Ninh lập tức sai Từ Khánh đi theo bảo vệ an toàn cho Vương An Thạch, đề phòng Trương Khải Lâm chó cùng dứt giậu.
….
- Cái gì?
Lý Thành nhảy dựng lên, ông thực sự không tin được việc vừa nghe.
Gia tộc Trương Khải Lâm dám tư tham hương liệu, thuốc của triều đình, Lý Thành vốn là con cháu nhà quyền quý nên ông biết giá trị chỗ hương liệu và thuốc này, lợi nhuận của chỗ này giá trị gấp mười mấy lần!
- Ba thuyền hương liệu thế nào?
Trương Khải Lâm lợi dụng sự tín nhiệm của triều đình mà lừa bịp triều đình, ông ta không sợ ba thuyền hương liệu này sẽ khiến ông ta phải chết hay sao?
Lý Thành khoanh tay đi vài bước, quay đầu lại ra lệnh:
- Triệu tập cung thủ của huyện nha và châu nha đi bắt giữ những thủy thủ tham gia vớt hương liệu, đào nơi Long Tuấn chôn thùng hương liệu, một khi có chứng cứ xác thực lập tức bắt giữ Trương Khải Lâm.
Vương An Thạch lại đề nghị:
- Chuyện này hạ quan đề nghị báo cho Chuyển Vận Sứ Bao Chửng, chuyện này cũng có quan hệ với Chuyển Vận Ty.
Lý Thành ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý:
- Cũng đúng, ta sẽ phái người đi báo cho Bao Chửng biết, cũng báo cho Đề Hình Ty, đại án này nhất định phải thông báo cho triều đình.
…
Mấy ngày qua Trương Khải Lâm có chút mệt mỏi, ông ta không nghĩ vụ án trâu điên mà ông ta tỉ mỉ sắp đặt lại trở nên phức tạp, rồi lại trôi qua êm thấm như vậy.
Ngay cả Long Tuấn cũng không liên quan gì, tất cả tội đều giáng xuống tên không có đầu óc Khâu Dũng, cuối cùng lại trở thành một chuyện ngoài ý muốn.
Kết quả này cũng không phải thứ mà Trương Khải Lâm mong muốn.
Ân oán giữa Trương Khải Lâm và Vương An Thạch bắt đầu khi Vương An Thạch mới nhậm chức một tháng đã tiến hành xóa bỏ và thay đổi ba người trong Áp ti và thay mới Đô Đầu.
Việc này ngang nhiên cướp quyền của Huyện thừa và Huyện úy, tuy nhiên Huyện úy là một người nghiện rượu, không có tâm trí cho công vụ, cả ngày chỉ biết uống rượu, đối với việc thay Đô đầu gã cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Trương Khải Lâm lại không dễ dàng bỏ qua, ông ta cũng đang trong thời gian nhậm chức, không muốn mặc cho Vương An Thạch chiếm hết quyền lực.
Đương nhiên, Trương Khải Lâm mất quyền lực vào tay Vương An Thạch không phải không có nguyên nhân, hai người bọn họ hoàn toàn đối lập trong việc thực hiện Thanh Miêu Pháp, Trương Khải Lâm kiên quyết phản đối việc thực hiện Thanh Miêu Pháp, việc này động vào lợi ích trực tiếp của tiệm tiền Kim Phú.
Trên phương diện khác có lẽ Vương An Thạch sẽ chịu nhường Trương Khải Lâm nhưng với Thanh Miêu Pháp y tuyệt đối không cho Trương Khải Lâm làm trái lại mình, y đơn giản là lấy nốt chút quyền lực cuối cùng của Trương Khải Lâm, khiến Trương Khải Lâm hoàn toàn bị bỏ rơi.
Kết quả như vậy nên trong lòng Trương Khải Lâm ngoài thù hận thì không có chút tình cảm gì khác với y.
Có điều sau vụ án trâu điên, Vương An Thạch vẫn rất tỉnh táo, y vờ như chuyện đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng Trương Khải Lâm biết chuyện đó là không thể nào.
Vương An Thạch biết rất rõ ông ta là kẻ đứng sau, chỉ có điều y chưa tìm thấy chứng cứ thôi.
Trong lòng Trương Khải Lâm quả thực hơi bất an, trực giác nói cho ông ta biết Vương An Thạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ có thủ đoạn khác.
Lúc này trong truyền đến một âm thanh tiếng chạy trốn dồn dập:
- Đại quan nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!
Có người lo lắng hô.
Trương Khải Lâm giật mình, đứng dậy đi ra đại sảnh, chỉ thấy một tên trung niên vẻ mặt hoảng hốt chạy vào.
Ông ta nhận ra đó là Nhị chưởng quỹ của tiệm tiền Kim Phú, thấy vẻ mặt hoảng loạn của gã, trong lòng Trương Khải Lâm có một chút cảm thấy không ổn.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhị chưởng quỹ sợ hãi nói:
- Rất nhiều người của huyện nha và châu nha tới, toàn bộ người trong tiệm tiền đều bị bắt, đông chủ cũng bị họ giữ, ta là từ cửa sau trốn ra.
Trương Khải Lâm kinh ngạc, không ngờ châu nha cũng tới.
- Tại sao muốn bắt người?
Nhị chưởng quỹ nơm nớp lo sợ nói:
- Nghe Vương huyện lệnh nói với Nhị đông chủ, hình như…. như là có gì liên quan tới hương liệu và thuốc.
Đầu óc của Trương Khải Lâm sầm lại, thét to hệt như ngũ lôi oanh đỉnh.
Án cũ ba năm trước không ngờ bị lật lại, xong rồi, xong rồi, Trương gia xong thật rồi.
Ngay lúc này, Trương Khải Lâm có cảm giác như mình đang rơi vào một vực sâu không đáy, lòng ông ta không ngừng rơi xuống nơi tối đen, không biết khi nào sẽ rơi tới đất.
Ông ta thà lập tan xương nát thịt còn hơn tuyệt vọng rơi không ngừng trong bóng đêm.
Trương Khải Lâm chậm rãi, khó khăn xoay người đi vào trong nhà.
Lúc này, một gã gia đinh chạy tới sợ hãi kêu:
- Đại lão gia, tam lão gia nói quan phủ đào được trong nhà của Long Tuấn rất nhiều rương gỗ, đều là hòm lớn chứa hương liệu thuốc.
Trương Khải Lâm như chết lặng, ông ta vô thức thản nhiên nói:
- Ta biết rồi!
Trương Khải Lâm biết rằng mình đã bại, hoàn toàn thất bại.
- Lưới trời lồng lộng! !!
Ông ta cúi đầu thở dài.
…..
Vài tên nha dịch phát hiện trong hầm ngầm đặc biệt trong tiệm tiền Kim Phú có ba hòm to đàn hương chưa xử lý xong, dù sao nếu bán ba thuyền hương liệu vào chợ đen cùng một lúc cũng sẽ khiến triều đình để ý.
Cho nên ba năm qua Trương gia luôn liên tiếp xuất hàng, còn dư một chút hương liệu phế phẩm trong hòm, không ngờ lại thành căn cứ mấu chốt nhất.
Sắc mặt Lý Thành u ám như nước, nhìn ba rương lớn từ trong hầm được lôi ra, có thể thấy rõ ba chữ.
Lý Thành quay đầu lại hỏi Vương An Thạch:
- Đi bắt người chưa?
Vương An Thạch gật đầu:
- Dương đô đầu đã dẫn người đi, chắc đã bắt được rồi.
Lý Thành thở dài:
- Dù thế nào cũng không ngờ đường đường là một huyện thừa lại có thể làm loại chuyện này, hám lợi đen lòng, to gan lớn mật, ta thật không biết ăn nói sao với triều đình nữa?